Người trên bàn cơm, tâm tư khác nhau, hàn huyên cũng vô cùng miễn cưỡng, đều không tìm được lời nào để nói.
Tạ Thành Giang nghĩ Thẩm Hoài sớm đã đến Thượng Khê Viên, hẳn là cùng với Trần Đan, đoạn nói:
- Trần Đan cũng ở đây, bằng không thì mời cô ấy cùng đến ăn cơm đi?
- Mời Trần Đan ra, anh không phải là muốn dựa hơi mà không mời bữa cơm này chứ?
Thẩm Hoài cười nói. Trần Đan vừa nãy nói trong điện thoại là cô ấy không muốn lộ diện, anh “miễn cưỡng” Trần Đan ra ngoài xã giao làm gì? Bây giờ anh chỉ muốn ăn xong bữa cơm này, sau đó đến văn phòng Trần Đan, “xử lý” cô ấy một phen.
Nghe Thẩm Hoài nói thế, Tạ Thành Giang cũng chỉ cười trừ.
Lúc này, một người từ ngoài phòng riêng đẩy cửa vào. Một người trung niên mặt chữ điền, mái tóc chải ngược ra sau bóng mướt thò đầu nhìn qua, ánh mắt quét qua một vòng người trong phòng riêng, ánh mắt rơi trên người Quách Đình ngồi trong góc, vỗ đùi kêu to nói:
- Thật đúng là Quách Đình ông mà, Triệu mặt rỗ nói nhìn thấy ông đi qua đây, tôi còn tưởng mắt ông ta mù nữa chứ, không ngờ ông thật sự chạy đến Thượng Khê Viên ăn cơm với Cục trưởng Trần…
Thượng Khê Viên là nhà hàng cao cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay trên đường Ninh Hải, nhưng Quách Đình là một quản lý cấp trung của tập đoàn Phổ Thành, nơi này lại ở rất gần chỗ ở của ông ta, ông ta ngẫu nhiên gặp một hai người quen ở đây, thưc sự cũng không có gì lấy làm lạ, chỉ là người này đi vào, sắc mặt Quách Đình lập tức trở nên cực kỳ khó xử, lúng túng, nhìn dáng vẻ hận không thể tìm cửa để chui, tránh né người này.
Người này đẩy cửa đi vào, đứng sát vào bàn, đưa tay gác lên vai Trần Đức Lâm, hỏi:
- Cục trưởng Trần, hôm nay ngài và Quách Đình là ai mời khách vậy, Cục lương thực từ khi nào mà đã xa hoa như vậy rồi?
- Hôm nay là Tạ tổng của tập đoàn Kim Đỉnh mời khách…
Trần Đức Lâm không được tự nhiên giới thiệu.
Người tới đại khái không nghe rõ mấy chữ “tập đoàn Kim Đỉnh”, liền tùy tiện qua loa vươn tay qua với Tạ Thành Giang cách bàn tròn:
- Hóa ra hôm nay là Tạ tổng mời khách. Tôi là Trương Đức Hoa, phụ trách công tác Cục hậu cần của chính phủ Khu uỷ Khu Bắc Đường. Quách Đình là anh em đồng hao với tôi, qua đây làm quen với ông một chút.
Cục quản lý hậu cần Khu uỷ Khu Bắc Đường là cơ cấu cấp hai thuộc văn phòng chính phủ bắc Đường, không thể xưng là “cục”, luận cấp bậc còn không bằng Phó Cục trưởng Cục lương thực như Trần Đức Lâm, nhưng lại là một công việc béo bở nhiều người mong chờ, không có quan hệ mật thiết với lãnh đạo thì khó mà có được công việc béo bở đó, cũng khó trách gã đi vào cũng có chút tùy ý đối với Trần Đức Lâm.
Chỉ là nhân vật như thế còn chưa lọt vào mắt Tạ Thành Giang. Tạ Thành Giang không thích loại người thô lỗ vô lễ xông vào như thế, nhưng nghe nói là anh em đồng hao với Quách Đình, cũng chỉ khẽ cau mày, nhẫn nhụn đứng lên bắt tay ông ta:
- Chào anh.
Người tới nhìn thấy khắp bàn cũng chỉ có Tạ Thành Giang giống nhân vật lớn, quét mắt nhìn đám người Thẩm Hoài, Tạ Chỉ, cho rằng là người không liên quan đi theo tiếp rượu thôi, không đợi Trần Đức Lâm lên tiếng giới thiệu, ông ta liếc thấy bên cạnh Tạ Thành Giang còn chỗ trống, vô cùng tự nhiên ngồi xuống, hàn huyên với Tạ Thành Giang.
- Quách Đình là anh em đồng hao của tôi, lúc trước ông ta công tác ở Tỉnh Khí, tôi còn có thể nịnh bợ năm ngày ba bữa uống rượu với ông ta. Bây giờ ông ta phát đạt rồi,đến tập đoàn Phổ Thành công tác, làm ái tướng của Triệu Mạt Thạch lão đại Từ Thành, ngay cả tôi cũng không thèm để ý. Nếu không phải hôm nay gặp ở đây, tôi cũng đã lâu không nhìn thấy ông ta rồi…
Nói đến đây, Trương Đức Hoa lại hỏi Quách Đình.
- Hạng mục xe cộ mà anh phụ trách có đầu mối nào không. Phổ Thành nếu thành lập công ty xe, anh còn có thể qua đó làm lão tổng, sao tin tức gần đây khiến tôi nghe thấy có chút mơ hồ vậy? Văn phòng quản lý giám sát tài sản mới của tỉnh, nghe nói Phó chủ nhiệm mới họ Thẩm, là nhân vật rất lợi hại, tướng ăn còn khó coi hơn Chu Đại Niên, còn bảo dừng hạng mục của mấy ông nữa? Mấy ngày trước tôi gặp Lão Kỳ của Tỉnh Khí, cả một đêm ông ta đều mắng mẹ nó cái tên tiểu tử họ Thẩm kia, chuyện của Phổ Thành nếu hỏng trong tay cái tên chó đẻ kia, các ông còn lăn lộn ở Phổ Thành tiếp được sao? Lần trước Bí thư Chu mời anh đến Khu Bắc Đường phụ trách xí nghiệp làm việc, ông còn tỏ thái độ không vui vẻ, bây giờ ông muốn vào Khu Bắc Đường nữa cũng không còn chỗ cho ông đâu.
Quách Đình thấy Trương Đức Hoa qua đây, lại còn cố tình nhắc chuyện không nên nhắc, chỉ hận không thể lấy ly trà nhét vào họng gã mới thoải mái.
Kỳ Kiến Thành bị Thẩm Hoài dạy dỗ như con cháu ở bãi đỗ xe dưới Quảng trường Đông Phương, sau lưng dĩ nhiên sẽ không nói lời tốt đẹp gì, nhưng Trương Đức Hoa không rõ tình hình ở đây, xông vào tranh ra mặt, gã liền nói sạch mấy chuyện xấu ra, Quách Đình thật sự không biết trong lòng Thẩm Hoài sẽ nghĩ thế nào?
Sắc mặt Trần Đức Lâm cũng cực kỳ khó coi, nhìn trộm sắc mặt Thẩm Hoài, túm góc áo Trương Đức Hoa, trong lòng thầm than, cái tên họ Trương này đúng là miệng thối không khép lại được.
Thẩm Hoài sắc mặt thản nhiên hỏi Trương Đức Hoa:
- Cục trưởng Trương cũng quen biết Kỳ tổng của xe hơi Nguyên Dã à?
- Chúng ta ngại ngùng không gọi là xe hơi Nguyên Dã, mà gọi là Tỉnh Khí.
Trương Đức Hoa phất tay nói:
- Nhà máy của Tỉnh Khí ở Khu Bắc Đường, là xí nghiệp trụ cột của Bắc Đường, mấy cán bộ này của Khu Bắc Đường đều xuất thân từ Tỉnh Khí. Lúc trước tôi cũng công tác ở Tỉnh Khí. Phó Bó thư Chu Vĩ Dân của Bắc Đường chúng tôi từ Tỉnh Khí điều đến Bắc Đường làm Phó khu trưởng thường vụ, tôi cũng điều theo tới đây…
- Hóa ta Chu Vĩ Dân cũng xuất thân Tỉnh Khí nha. Tôi cũng là lần đầu nghe nói?
Thẩm Hoài hơi cảm khái hỏi Quách Đình:
- Tỉnh Khí cũng có không ít nhân tài nha, Lưu Kế Chu cũng do Tỉnh Khí bồi dưỡng nên. Chu Vĩ Dân lúc trước cũng có mời anh đến chính quyền khu phụ trách xí nghiệp,sao anh lại không đồng ý, ngược lại lại đến Phổ Thành?
Tỉnh Khí bắt đầu xây dựng từ năm 60, tới nay có gần bốn mươi năm lịch sử, qun hệ phức tạp sau lưng không phải là thứ người ngoài nhất thời có thể nhìn thấu được, chỉ là Thẩm Hoài hỏi như thế, Quách Đình lại quẫn bách cực kỳ, lại không thể không đáp.
- Tính cách của tôi không thích hợp làm việc trong chính quyền, rời khỏi Tỉnh Khí nên đến Phổ Thành.
Nghe giọng điệu Quách Đình, người thanh niên trước mặt này hẳn thân phận không thấp, Trương Đức Hoa nhấc mông lên, cách bàn hỏi sang:
- Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo cậu tên gì?
Thẩm Hoài cười nói:
- Nếu Cục trưởng Trương quen biết Kỳ tổng của Tỉnh Khí, gọi điện gọi anh ta sang ăn cơm. Tôi chính là tên tiểu tử họ Thẩm mà anh ta trốn sau lưng mắng mẹ nó đây.
Trương Đức Hoa liền giống như khỉ bị giẫm phải đuôi vậy, nhảy dựng khỏi ghế, khó tin nhìn Thẩm Hoài chằm chằm, lại vội vàng quạt mình một bạt tai, nói:
- Ôi, ngài xem cái miệng thối của tôi, cả ngày ngoài trừ nói năng lung tung thì không còn tật xấu nào khác. Chủ nhiệm Thẩm, anh đại nhân đại lượng đừng trách tội, tôi cũng là bị tên họ Kỳ lải nhải bên tai mấy hôm trước đến hồ đồ rồi…
Thẩm Hoài dĩ nhiên sẽ không tức giận với loại nhân vật như Trương Đức Hoa, chỉ coi gã như một kẻ thú vị, chỉ đám người Tạ Thành Giang nói:
- Người bên cạnh anh là Tạ tổng của tập đoàn Kim Đỉnh, Cục trưởng Trương có muốn làm quen lại không?
Trương Đức Hoa lần này thật sự đã nghe rất rõ ràng bốn chữ “tập đoàn Kim Đỉnh”, đưa tay muốn quạt mình một bạt tai nữa, không nghĩ ra sao lúc nãy lại không nghe ra,còn tưởng là lão tổng của công ty bao da nào đó…
Hôm nay tâm trạng Tạ Chỉ không thể tính là tốt, lúc này thấy Trương Đức Hoa rất buồn cười, ở ngay trước mặt Thẩm Hoài trái một câu chó má phải một câu chó đẻ, Thẩm Hoài vẫn giả vờ tỏ ra rộng lượng, cũng cảm thấy buồn cười.
Cô lại biết khi Thẩm Hoài nhận được điện thoại của mình, đã ngồi trong xe đến gần đó, hơn nữa anh qua tìm Trần Đan cũng không cần phải cố ý giấu diếm, lại còn cố ý chạy đến tìm nhân vật nhỏ không lọt vào mắt như Quách Đình đến.
Trong lòng cô nghĩ, người nên Quách Đình này tướng mạo xấu xí, nhưng ngoài trừ được Triệu mạt Thạch gọi vào tập đoàn Phổ Thành phụ trách hạng mục xe cộ ra, Phó khu trưởng thường vụ Khu Bắc Đường lúc trước, Phó Bí thư Đảng ủy Bắc Đường bây giờ cũng từng tìm ông ta, muốn ông ta vào Khu Bắc Đường phụ trách xí nghiệp làm việc, tin rằng thật sự có chút năng lực…