hẩm Hoài làm ồn để người phục vụ rượu đi tới rồi lôi Tạ Chỉ ra khỏi quán rượu, vỗ vào má cô hỏi:
- Cô có muốn vào WC nôn một chút không?
Tạ Chỉ cảm thấy bầu trời đêm trên đỉnh đầu quay vòng không ngừng, vẫn còn một ít ý thức, cười khanh khách ôm cổ của Thẩm Hoài, miễn cưỡng mới đứng vững được, lắc đầu giống như lắc trống nói:
- Không cần, không cần, tôi còn có thể uống nữa …
Rồi Tạ Chỉ ôm cổ của Thẩm Hoài đòi đi vào trong quán rượu.
Thẩm Hoài nào dám để cho bà cô này uống rượu thêm nữa, kéo cô lại, ôm cô đi về phía đỗ xe.
Dáng người Tạ Chỉ tỉ lệ cực chuẩn, chân dài, nhưng thực tế thân hình cũng không cao lắm, mang giày cao gót vẫn thấp Thẩm Hoài một chút, khi xuống bậc, bị rơi một chiếc giày cao gót, một chân khuỵu xuống dưới, một tay ôm cổ Thẩm Hoài, cả người giống như là dán trên người của Thẩm Hoài.
Tuy nói bộ ngực đầy đặn của Tạ Chỉ chỉ cách một lớp y phục mỏng manh đang ở trên vai của Thẩm Hoài, khiến anh rất là thoải mái, nhưng bộ dạng say khướt này của Tạ Chỉ, hơn nữa lại khiến Thẩm Hoài dở khóc dở cười.
Không có khách sạn nào thuận tiện ở Đông Hoa, Thẩm Hoài chỉ có thể ôm Tạ Chỉ ném vào ghế sau của xe, quay lại nhặt giày cao gót của Tạ Chỉ để trong xe rồi đóng cửa xe.
Thẩm Hoài ngồi trên xe quay đầu lại nhìn chỗ ngồi phía sau, Tạ Chỉ ngủ say giống như là con lợn chết ở ghế ngồi phía sau, mông đầy đặn quay ra bên ngoài, chiếc váy mỏng màu cà phê che phủ thật căng tự như muốn bật tung, còn tạo ra dấu vết trong quần lót, khiến Thẩm Hoài trở về chỗ ngồi không thể bỏ được dư vị vừa nãy lúc lấy tay nâng cái mông của cô ở phía sau ghế ngồi.
Thẩm Hoài không đến mức ức hiếp khi Tạ Chỉ say đến bất tỉnh nhân sự, nhìn thời gian không còn sớm, khởi động xe chạy với tốc độ cao. Dọc đường đi Tạ Chr ngủ được còn an ổn, nhưng khi sắp đến Từ Thành, đại khái là say đến mức quên hết tất cả, hoặc là nghĩ là đang ở trong nhà, trong lúc ngủ mơ kêu quần áo trên người không được thoải mái, bắt đầu cởi nút áo ra …
Thẩm Hoài lái xe trên đường cao tốc, không thể giơ tay ngăn cản, kêu to hai lần, Tạ Chỉ vẫn hồn nhiên không biết, hoàn toàn không phản ứng lại tiếp tục xoay người ngủ một cách thoải mái, đã thấy cô cởi quần áo để thân mình trần truồng, quần áo trong cũng rơi một bên, nhưng đường cong lưng eo tuyệt đẹp, da thịt lại trắng như tuyết, bóng loáng như tơ lụa.
Thẩm Hoài chỉ có thể rời khỏi kính chiếu hậu, không để cho ánh mắt nhìn thấy cảnh hương diễm phía sau nửa đường lại gây tai nạn xe cộ. Nếu như vậy anh có nhảy đến sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Cũng may mặt bên ngoài cửa sổ xe đều dán để đề phòng nhìn được vào trong, bên ngoài không nhìn thấy tình hình hương diễm phía sau ghế ngồi.
Thẩm Hoài gọi điện thoại cho trợ lý Phùng Ngọc Chi của Tạ Chỉ, lại không ngờ Phùng Ngọc Chi lại đang ở Đông Hoa, không ở Từ Thành, anh cũng không thể quay lại Đông Hoa, chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi về phía trước, chỉ hi vọng Tạ Chỉ có thể giữa đường tự tỉnh lại thu thập “ tàn cục “ này …
Không thể để bộ dạng này cứ thể mà đưa Tạ Chỉ về Tạ Gia được, cũng không thể đem Tạ Chỉ như vậy về trụ sở của anh, nếu chẳng may bị người khác bắt gặp gây ra hiểu lầm gì, anh thật sự đúng là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Lái xe đến đường Yến Kinh, Thẩm Hoài lấy di động của Tạ Chỉ ra, tìm được số di động của Tạ Đường, nhưng khi gọi điện tới thì người nghe máy lại là mẹ của Tạ Đường Tạ Giai Huệ nghe máy, không biết muộn thế này Tạ Đường còn còn đang làm gì.
Loại chuyện mất mặt này, Thẩm Hoài không muốn nói cùng mẹ của Tạ Đường, cũng không muốn mẹ của Tạ Đường biết anh cùng Tạ Chỉ ở cùng một chỗ, không nói lời nào liền cúp điện thoại.
Thẩm Hoài không biết làm thế nào chỉ có thể đóng cửa xe lại, chạy đến cửa hàng mua một chai nước khoáng đóng đá giúp Tạ Chỉ tỉnh lại.
Khi quay lại trong xe, máu mũi Thẩm Hoài suýt chút nữa phun ra:
Tạ Chỉ nằm ngang váy lúc này hoàn toàn bị hất lên, vướng bên hông, quần tất màu đen cũng không biết từ khi nào bị cởi ra. Tạ Chỉ quả nhiên là nghĩ đang ngủ ở giường lớn nhà mình, hai chân thon dài trắng như tuyết ghé vào chỗ ngồi phía sau xe, còn chiếc quần lót khó khăn lắm mới bao trùm được chiếc mông đầy đặn của cô, nhưng đường cong tròn trịa mê người, mà bên cạnh quần lót còn có mấy bộ lông xoăn quật cường biểu tình, lóa mắt dán vào hai chiếc đùi trắng như tuyết.
Thẩm Hoài không thèm thương hoa tiếc ngọc, ngồi trở lại vị trí lái, mở chai nước khoáng lạnh như băng xối lên mặt Tạ Chỉ.
Đêm hè nóng bức, Tạ Chỉ đang say ngủ lại cảm thấy lạnh như ngâm nước đá trên mặt, thân mình cứng đờ, cứ như vậy hai ba giây sau mới giật mình nhảy dựng lên, đầu đụng chạm vào mui xe, hét hớn khiến cho Thẩm Hoài gần như hoài nghi Tạ Chỉ đụng ra một lỗ trên trần xe.
Lần đụng này Tạ Chỉ đau đến nổ con mắt, nhìn thấy trong tay Thẩm Hoài cầm chai nước khoáng, trong lúc nhất thời không hiểu vì sao Thẩm Hoài lại dùng nước lạnh tạt cô, vừa đau vừa giận, tức giận đến muốn mắng, nhưng từ mắt của Thẩm Hoài, Tạ Chỉ mới nhìn lại chính mình, nửa thân trần ngồi ở phía sau xe, hai vú đầy đặn trần truồng ở trước mắt của Thẩm Hoài.
- AAAAAAAAAAA.
Tạ Chỉ thét chói tay rồi lấy tay che ngực ngồi xuống, nằm chết dí ở ghế sau, rồi lớn tiếng quát hỏi:
- Anh đã làm gì tôi?
Thẩm Hoài bất đắc dĩ nói:
- Tôi muốn lấy nước khoáng vẩy lên người cô, cô ở phía sau có thể lột sạch quần áo. Tôi nếu không có định lực đủ mạnh, không chừng nửa đường đã bị bỏ mạng rồi. Cô không nhớ chút nào à?
Tạ Chỉ nắm lấy quần áo, che thân mình trước, tuy rằng đầu vẫn còn đau dữ dội, nhưng loáng thoáng nhớ ra vừa rồi mình nhầm là đang ở nhà. Nghĩ đến đây, Tạ Chỉ hận không thể đào hố chôn mình, hôm nay “ bị chồng ruồng bỏ “ không nói, kéo Thẩm Hoài đi uống rượu, còn mất mặt lớn như vậy. Mặt cô đỏ bừng, chỉ có thể lý nhí nói với Thẩm Hoài.
- Anh quay mặt đi chỗ khác …
Thẩm Hoài xoay người lại, từ kính chiếu hậu vẫn thấy Tạ Chỉ cảnh giác nhìn qua, liền rời mắt khỏi kính chiếu hậu, tỏ vẻ không có hứng thú.
Tạ Chỉ mặc quần áo ở sau lưng ghế, lúc này di động lại vang lên, Thẩm Hoài cầm lấy di động thì thấy Tạ Đường gọi điện thoại đến, nói với Tạ Chỉ:
- Vừa nãy tôi lấy di động của cô gọi cho Tạ Đường, muốn cô ấy tới đón cô về, không ngờ mẹ cô ấy nghe điện thoại, tôi không nói gì liền cúp điện thoại luôn.
Phải xoay người đưa điện thoại cho Tạ Chỉ, không ngờ Tạ Chỉ tuy đã mặc áo sơ mi nhưng chưa cài cúc, lại khom người chỉnh lại tất váy, thân mình cúi xuống, bộ ngực tròn trịa từ trong áo lót tràn ra khiến cho Thẩm Hoài ngây ngốc.
Tạ Chỉ chú ý tới ánh mắt của Thẩm Hoài, giơ tay ôm trước ngực, che khuất ngực, mới tiếp nhận di động Thẩm Hoài đưa tới, Tạ Đường gọi điện thoại tới.
- Là chị gọi điện, uống nhiều rượu, vừa rồi không nghĩ qua là cúp điện thoại...
Cô cũng không biết là mẹ của Tạ Đường có ở bên cạnh hay không, cũng vốn không có nói chuyện điện thoại với Thẩm Hoài.
Nói chuyện cùng Tạ Đường một chút, Tạ Chỉ lại che điện thoại lại hỏi Thẩm Hoài:
- Chúng ta đang ở đâu.
Thẩm Hoài chỉ chỉ xe sườn sau đầu ngõ, Tạ Chỉ mới nhìn thấy xe đỗ tại đầu ngõ nhà của Tạ Đường, bèn vừa nói chuyện điện thoại với Tạ Đường vừa xuống xe.
Tạ Chỉ lúc này mới xác định Thẩm Hoài đối với mình không có ác ý, là muốn đem cô lúc uống say giao cho Tạ Đường, là do cô uống nhiều quá mượn cớ làm càn, nghĩ là đang ở giường nhà mình nên cởi quần áo. Nghĩ như vậy, Tạ Chỉ dường như không dám gặp lại Thẩm Hoài, cũng may là không cởi váy, quần lót, bằng không chỉ có thể nhảy sông tự vẫn.
Rất nhanh đã thấy Tạ Đường mặc quần áo váy dài chạy ra cổng, cô đến gần xe mới nhìn thấy Thẩm Hoài ở ghế trước, ngạc nhiên hỏi:
- Ôi, sao anh lại ở cùng chị Tạ Chỉ?
- Cô ấy uống nhiều rượu ở Đông Hoa, tôi vừa lúc không có xe về Từ Thành, liền đi nhờ xe của cô ấy, nhân tiện đưa cô ấy về.
Thẩm Hoài nói, anh cũng không giải thích thêm điều gì, khi nào đó Tạ Chỉ sẽ nói tỉ mỉ với Tạ Đường.
- Sao lại uống nhiều rượu như vậy?
Tạ Đường biết Tạ Chỉ tự chủ mạnh hơn mình nhiều, ngày thường cũng không uống rượu, cũng không ai có thể ép cô uống rượu, hơn nữa Tạ Chỉ đối với Thẩm Hoài cũng không có cảm quan tốt, rất khó tưởng tượng trước mặt Thẩm Hoài cô lại uống nhiều như vậy.
Tạ Đường đứng gần xe có thể ngửi ngay được mùi rượu, không cần đoán cũng biết Tạ Chỉ hôm nay gặp phải chuyện gì mới khiến cô uống nhiều như vậy:
- Em chưa từng thấy chị uống nhiều như vậy.
Thẩm Hoài sờ trán, cái sẹo trên trán kia đã mờ không còn nhìn thấy, nhưng vuốt thì dường như vẫn thấy dấu vết, trong lòng nghĩ mình xui xẻo như vậy, có thể gặp hai lần Tạ Chỉ say mềm như bún.
Tạ Chỉ trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói chuyện xảy ra hôm nay như thế nào với Tạ Đường, men say cũng chưa hoàn toàn tiêu tan, chỉ là bị nước đá kích thích một chút, giật mình tỉnh lại mà thôi; cũng không biết là lần đụng mạnh vừa rồi hay không mà đầu vẫn còn choáng, nói với Tạ Đường:
- Buổi tối chị ngủ ở đây với em …
- Không được, lúc em đi ra đã nói với mẹ em là em ngủ chỗ chị rồi.
Tạ Đường nói, cô vừa lấy cớ lừa mẹ cô để ra ngoài, đương nhiên không nghĩ tới việc dẫn Tạ Chỉ say khướt trở về.
- Chị say như vậy, mẹ em mà nhìn thấy cũng mắng cho một trận, quần áo thì nhăn nheo, lại thiếu mất một cúc …
Quần áo khẳng định là nhăn, cúc áo thì không biết là rơi đằng nào, Tạ Chỉ nghĩ thầm bộ dạng cô như vậy quả thật không thể để mẹ của Tạ Đường nhìn thấy, nhưng cũng không thể về nhà được.
- Thôi đi, đến chỗ tôi đi.
Thẩm Hoài nói. Có Tạ Đường ở đây, anh không sợ người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm, khởi động xe lái về cư xá hồ Nguyệt Nha.
Tuy nhiên Thẩm Hoài cũng không trở về nhà của anh, mà là đem xe dừng ở dưới lầu nhà Khấu Huyên.
Tạ Chỉ mặc dù mới tới có một lần, nhưng cũng biết chỗ ở của Thẩm Hoài, nhưng lại không biết anh đem xe dừng ở đây làm cái gì.
Tạ Đường là dân mù đường, tuy rằng đã đến đây rồi nhưng vẫn không nhới rõ Thẩm Hoài rốt cuộc nghỉ ngơi ở đâu, xuống xe nghi ngờ hỏi:
- Đây là đâu, tôi nhớ được chỗ của anh thấp hơn ở đây.
Mặt sau toà nhà phục thức chỉ có bốn tầng, cao thấp hai nhà trọ phục thức chống lên nhau, phòng Khấu Huyên thuê là sáu tầng, tự nhiên là cao hơn một đoạn.
- Nhà của người giúp việc nhà tôi ở lầu này, cô ấy trong thời gian này không nghỉ ở Từ Thành, hai người buổi tối ngủ bên này là tốt nhất. – Thẩm Hoài nói.
Làm sao Thẩm Hoài lại có chìa khóa nhà của người giúp việc, điểm này rất khiến người khác hoài nghi, nhưng chuyện của mình đã hỏng bét, Tạ Chỉ cũng không có tâm tư đi quản chuyện giữa anh và “ người giúp việc” rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Cuộc điện thoại đầu tiên Tạ Đường không nghe máy là do cô đang tắm, sau khi Tạ Chỉ lên phòng cũng chỉ vệ sinh cá nhân đơn giản, nơi này dù sao cũng là nhà người ta,không có khăn mặt mới, cô cũng không thể dùng khăn mặt của người khác, như vậy sẽ rất không lễ phép, chỉ lấy nước lạnh rửa mặt, chỉ át bớt men say.
Thẩm Hoài muốn bỏ lại Tạ Chỉ, Tạ Đường vào trong phòng ngủ, Tạ Đường vô cùng đáng thương nói:
- Anh có thể ngủ ghế sô pha không?
Thấy Tạ Chỉ còn say khướt như vậy, Tạ Đường sợ cô nửa đêm lại dằn vặt, không chăm sóc được, lại còn trong căn phòng xa lạ, cô ban đêm cũng không ngủ được.
- Ừ, tôi đi tắm rửa qua, thay quần áo rồi sang … - Thẩm Hoài nói.