Thẩm Hoài về nhà tắm xong lại chuẩn bị khăn mặt mới, bàn chải đánh răng mới và một chiếc áo sơ mi mới quay lại phòng ở lầu đối diện.
Cũng không biết Tạ Chỉ và Tạ Đường đang nói chuyện gì, Thẩm Hoài quay lại, Tạ Chỉ cầm khăn mặt, bàn chải đánh răng và áo sơ mi vuông vào phòng vệ sinh rửa mặt. Cô là người ưa thích sạch sẽ, huống chi cô đang mặc áo bị mất hai cúc, không thể che hết thân thể, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lộ da thịt trắng như tuyết.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tạ Đường sau khi thấy Tạ Chỉ đóng cửa nhà vệ sinh lại, hỏi Thẩm Hoài.
- Vậy vừa rồi hai người nói chuyện gì?
Thẩm Hoài đã rời đi một lúc lâu, còn tưởng rằng Tạ Chỉ đã đem sự tình nói cho Tạ Đường nghe rồi.
- Chị ấy chưa nói, mà em cũng không dám hỏi. – Tạ Đường nói.
Thẩm Hoài khẽ thở dài nói:
- Em nên tự mình hỏi cô ấy, anh nói thay cô ấy không hay lắm.
- Chuyện rất tồi tệ?
Tạ Đường lè lưỡi nói:
- Em không hỏi nữa.
- Không hỏi thì hai ngày nữa em cũng biết thôi. - Thẩm Hoài nói.
Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ xem như môn đăng hộ đối, thanh mai trúc mã, Tạ gia và Tống gia cũng cần cuộc hôn nhân này để đẩy mạnh quan hệ, nhưng tất cả những cái này không thể so được với con nối dõi tông đường.
Tạ Chỉ và Tống Hồng Kỳ chưa sinh con, cô gái ở huyện Thanh Sa kia có thai với Tống Hồng Kỳ đương nhiên sẽ tiến vào gia đình họ Tống, Thẩm Hoài nghĩ thầm, nếu không có vợ chồng bác hai anh cho phép cùng bày mưu đặt kế, Tống Hồng Kỳ cũng không hạ bài cùng Tạ Chỉ nhanh như vậy.
Tạ Chỉ không thể để bản thân mình chịu oan ức, nuôi con của Tống Hồng Kỳ với người khác về, hôn nhân của cô cùng Tống Hồng Kỳ có thể duy trì trên danh nghĩa cũng sẽ kết thúc.
Tạ Đường nói không hỏi, nhưng ngồi tán gẫu trên bàn ăn cùng Thẩm Hoài một lúc lại đề cập đến chuyện đã xảy ra đêm nay, cầu khẩn Thẩm Hoài:
- Anh nói cho em biết một chút đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng chảy, Thẩm Hoài đoán Tạ Chỉ đã tắm xong qua mặc quần áo, khẽ thở dài, đem chuyện xảy ra với Tạ Chỉ nói cho Tạ Đường nghe.
Tạ Đường kinh ngạc nửa ngày, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, đôi mắt to xinh đẹp cũng ảm đạm, trong lòng cảm thấy nan giải thay cho Tạ Chỉ.
- Có phải anh lắm chuyện nói gì rồi đúng không?
Tạ Chỉ ở trong nhà vệ sinh nghe được Thẩm Hoài nói chuyện cùng Tạ Đường, trong lòng hỗn tạp vô cùng, đẩy cửa ra bất mãn nói.
Thẩm Hoài không ngờ tối nay lại khổ cực như vậy, còn phải nhìn sắc mặt của Tạ Chỉ, không muốn đi kích động một người đang chờ làm ầm ĩ một trận để giải phóng cảm xúc như Tạ Chỉ, chỉ có điều buông tay nói với Tạ Đường:
- Anh đã nói em không nên hỏi anh mà …
Tạ Đường hỏi Tạ Chỉ:
- Chị định sẽ như thế nào? Anh Hồng Kỳ làm sao có thể quá đáng như vậy, làm sao có thể nghĩ ra chủ ý bẩn thỉu như vậy?
Trong ngữ khí của Tạ Đường đối với Tống Hồng Kỳ vô cùng buồn bực.
- Đây đúng là một ý kiến bẩn thỉu đấy.
Thẩm Hoài thấy việc không liên quan đến mình, ở bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa nói.
Thái độ của Thẩm Hoài khiến cho Tạ Chỉ đặc biệt tức giận, trong đầu không cần biết cái gì đúng cái gì sai, liền nói thẳng:
- Anh thử nghĩ lại xem năm đó chuyện anh đối với Tạ Đường, anh là thứ gì tốt chứ?
Khi thốt lời này ra Tạ Chỉ liền cảm thấy hối hận, cũng không hiểu bản thân mình thế nào nữa, rõ ràng không có vấn đề gì với Thẩm Hoài, nhưng lúc này lại có một lửa giận khó có thể kiềm chế với Thẩm Hoài, hoặc có quá nhiều chuyện không chịu nổi đều bị bại lộ trước mặt Thẩm Hoài.
Không nghĩ Tạ Chỉ giải phóng ngọn lửa lên đầu của mình, Thẩm Hoài cũng không kìm nổi mặt lạnh xuống, cũng không muốn chấp nhặt Tạ Chỉ tối nay đang nhiều tâm sự,nhưng vết sẹo khi xưa lại bị Tạ Chỉ vạch trần, anh cũng khó ngồi trước mặt Tạ Đường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thẩm Hoài đi ra ngoài ban công, lấy thuốc lá ra hút.
Tạ Đường thấy Tạ Chỉ không hiểu chuyện phát hỏa lên người Thẩm Hoài, vết sẹo ngày cũ vô tình bị chạm đến cũng vô cùng buồn bực mắng cô:
- Chị điên à, vừa rồi Thẩm Hoài không đụng chạm gì đến chị.
Tạ Chỉ cũng biết vừa rồi lỡ lời, nhưng cô cố chấp không nhận sai cùng Thẩm Hoài, chỉ có điều ngồi ở kia hờn dỗi một mình.
Thấy không khí đột nhiên lạnh xuống, Tạ Đường cũng không biết phải làm sao mới có thể hòa hoãn không khí trong phòng.
Trậm mặc một lúc lâu, Tạ Đường mới nói với Tạ Chỉ:
- Có một chuyện em vẫn dấu ở trong lòng rất lâu chưa nói ra …
Tạ Chỉ không biết Tạ Đường muốn nói gì, liền ngẩng đầu nhìn cô.
Tạ Đường liếc mắt nhìn Thẩm Hoài ở ngoài ban công nói:
- Năm đó tuy rằng Thẩm Hoài lầm giữa em và chị, tuy rằng lúc ấy em còn trẻ, nhưng thực sự em cũng muốn nếm thử chuyện đó …
Nghe Tạ Đường nói như vậy, Tạ Chỉ sửng sốt nửa ngày, đầu óc như mái chèo đánh tới, loạn thành một bầy.
Tình hình năm đó giống như điện ảnh chiếu lại trong đầu cô: Cô đi luyện đánh gôn trở về, liền nhìn thấy Thẩm Hoài người toàn mùi rượu ép Tạ Đường ở ghế sa lông phòng khách để lột quần áo, nhận định Thẩm Hoài gây rối Tạ Đường, liền cầm gậy đánh gôn đánh tới tấp vào “súc sinh” kia …
Tạ Đường gục đầu xuống, cũng không dám nhìn mặt Thẩm Hoài và Tạ Chỉ nói:
- Trong lòng chị biết rất rõ, Thẩm Hoài thích chị, trong lòng chị lại xem thường anh ấy, cũng không cho anh ấy cơ hội. Hôm đó Thẩm Hoài uống nhiều rượu, chạy về ăn nói linh tinh rằng rất thích chị, em cảm thấy anh ấy rất đáng thương. Anh ấy hôn em, trừ việc anh ấy tưởng em là chị ra, em đều cảm thấy rất tốt. Sau khi chị trở về, đánh anh ấy thành như vậy, lại ồn ào huyên náo, anh ấy lại không chịu giải thích một câu thì đã bị đuổi ra khỏi nước Pháp. Em biết tuy rằng em và Thẩm Hoài không cùng huyết thống,cũng không phải phát sinh làm tình, nhưng em cũng vẫn không có dũng khí nói ra, nhưng em biết, mọi người cũng không nên trách Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ cảm thấy bối rối cũng không biết phải nói gì cho tốt.
Thẩm Hoài ở ban công có thể nghe được lời Tạ Đường nói … nhưng cũng không biết phải nói gì cho tốt.
Ở trong trí nhớ của “anh”, năm đó anh uống say không để ý tới cảm nhận của Tạ Đường, mơ hồ làm chuyện sai trái. Đương nhiên, Tạ Đường cũng không cần phải thay anh giải thích gì cả, nói cho cùng năm đó nếu Tạ Chỉ không để anh ở trong mắt như vậy thì anh cũng không để một Tạ Đường nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt ở trong mắt, dĩ nhiên căn bản cũng không biết năm đó từ tận đáy lòng Tạ Đường có khả năng nảy sinh tình ý thiếu nữ rồi.
Năm đó? Năm đó thật đúng là một đoàn đay rối !
Nhìn tàn thuốc đã tắt hết, Thẩm Hoài phải đem tàn thuốc về phái gạt tàn thuốc; Tạ Đường úp mặt xuống bàn, nói:
- Thật mất mặt quá.
- Sao?
Thẩm Hoài không hiểu vì sao Tạ Đường lại nói như vậy, hỏi:
- Sao lại mất mặt?
- Để cho người khác biết là thích anh trai mình, còn không mất mặt à?
Tạ Đường nói, hai bên tai đỏ bừng giống như nhuộm.
Thẩm Hoài và Tạ Chỉ ngơ ngác nhìn nhau, thật sự không biết phải nói gì cho phải.
Thẩm Hoài chỉ biết giơ tay xoa mái tóc rối tung của Tạ Đường, vẻ mặt e lệ, nhỏ gầy năm đó dường như lại tái hiện lại trước mắt, khiến anh trào dâng cảm giác dịu dàng.
- Tôi vừa rồi không nên nói chuyện với anh như vậy, hôm nay tâm tình tôi thật sự là không thông suốt, cảm giác cuộc đời của mình mục nát không còn ý nghĩa gì. – Tạ Chỉ khổ cực nói, xin lỗi với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài còn có thể nói gì nữa, liền kéo ghế trước bàn ăn ngồi xuống, đốt một điều thuốc, đưa cho Tạ Chỉ nói:
- Cô rít hai hơi, dùng cũng được đấy.
Tạ Chỉ nhận lấy điếu thuốc, cẩn thận rít hai hơi, lại hỏi Thẩm Hoài:
- Ngày xưa anh thực sự thích tôi à?
Thẩm Hoài cười chua xót, điểm lại trí nhớ của mình, căn bản chính là tự giận mình tới cực điểm, cho dù anh là điển hình của nam yêu đơn phương rồi đau khổ áp lực, anh dung hợp kí tức của cả hai người, cũng khó có được thiện cảm với Tạ Chỉ, nói cho cùng hẳn là tác dụng của ký ức “ khắc cốt ghi tâm” thời niên thiếu của anh gây nên,nhưng mà chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, hiện tại chỉ có thể thản nhiên nói:
- Cô năm đó kiêu ngạo giống như là một công chúa …
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Tạ Chỉ nghĩ đến hiện tại thê thảm của chính mình mà trong lòng chua xót.
Thẩm Hoài nhìn đồng hồ đã gần sáng, nói:
- Tôi ra phòng sau lầu đi ngủ, hai người cũng ngủ sớm một chút đi …
Thẩm Hoài mở cửa xuống lầu, Tạ Chỉ gọi anh:
- Tôi với Hồng Kỳ buổi sáng phải đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, tôi cũng không biết phải nói sao với cha mẹ mình về chuyện này, ngày mai tôi có thể ở lại đây một đêm không?
Thẩm Hoài lấy chìa khóa ra, để trên bàn ăn cơm nói:
- Không sao, phòng này còn có nhiều gian phòng khác nữa, cô ở đây bao lâu cũng được.
Quay trở lại lầu đối diện, Thẩm Hoài trằn trọc đến khi tờ mờ sáng mới có thể ngủ được.
Tuy nhiên vì mọi người đều cho là ban đêm anh ở lại Đông Hoa nên hôm sau Thẩm Hoài còn nằm ỳ ở trên giường đến trưa mới dậy.
Thẩm Hoài đương nhiên sẽ không đi hỏi chuyện xử lý ly hôn của Tạ Chỉ cùng Tống Hồng Kỳ, đi tới tòa nhà Quốc Kim ăn cơm trưa xong, bận rộn tới trưa, tranh thủ gọi điện thoại cho Tôn Á Lâm, anh đối với chuyện năm đó cũng hết sức tò mò, trong điện thoại cười hỏi Tôn Á Lâm:
- Cô có biết chuyện năm đó, cô bé Tạ Đường thực sự thích tôi không?
- Thôi đi ông ơi … năm đó nếu Tạ Đường thích anh, thì anh sẽ không làm chuyện khốn kiếp hả? – Tôn Á Lâm khinh thường nói qua điện thoại.
Thẩm Hoài đấu võ mồm không lại với Tôn Á Lâm, chỉ có thể ở bên này điện thoại ha hả cười.
Tôn Á Lâm hỏi chuyện gì xảy ra, Thẩm Hoài đem chuyện đêm hôm qua nói lại cho cô nghe.
- Năm đó Tạ Chỉ chỉ hận không đem được cái đuôi vểnh lên trời, hiện tại cũng đáng đời, anh không biết xấu hổ cố tình đến gần.
Tôn Á Lâm cho tới bây giờ cũng không có thiện cảm với Tạ Chỉ, nhớ lại chuyện cũ nói:
- Tuy nhiên, anh ở trước mặt Tạ Chỉ đạo đức như vậy, cũng không biết làm sao lại thay đổi được …
Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng năm đó đúng là Tôn Á Lâm đối với tất cả mọi chuyện là hiểu rõ nhất, bậy bạ qua điện thoại cùng Tôn Á Lâm vài câu, liền cúp điện thoại, tâm tư mệt nhoài, cũng không muốn tăng ca ở phòng làm việc, lái xe trở về nhà.
Đến đầu phố rẽ phải, sắp sửa tới cư xá thì từ kính chiếu hậu Thẩm Hoài lại nhìn thấy chiếc vương miện màu đen vượt qua, đó là xe của Tạ Thành Giang.
Thẩm Hoài lái xe vào cư xá, chiếc xe màu đen cũng theo vào nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại, Tạ Thành Giang xuống xe, truy vào trong cư xá. Thẩm Hoài dừng xe, qua cửa xe nhìn thấy Tạ Thành Giang nổi giận đùng đùng, không biết anh làm gì chọc tới Tạ Thành Giang rồi.
Bảo vệ cũng nhìn thấy điều bất thường, gọi điện thoại đến, hỏi xem có muốn phái người đuổi Tạ Thành Giang đi không.
Thẩm Hoài cũng không muốn làm lớn chuyện, bảo bảo vệ không cần ngăn cản xe của Tạ Thành Giang, để anh đi vào.
Tạ Thành Giang thấy Thẩm Hoài lái xe chậm lại hướng vào trong cư xá, nhưng cũng không dừng lại, cũng nổi điên lên, quên phải quay lại lái xe, mà thở hổn hển chạy theo.
Đến trước lầu, Thẩm Hoài dừng xe lại, Tạ Thành Giang nổi giận đùng đùng chạy tới, chất vấn:
- Có phải Tạ Chỉ ở đây với cậu không?
Thẩm Hoài nhíu mày hỏi:
- Làm phiền anh chuyện gì?
Thấy bộ dạng Thẩm Hoài như vậy, Tạ Thành Giang lại không có chỗ phát tiết.
- Cậu xuống xe cho tôi.
Tạ Thành Giang giận không có chỗ phát tiết, bám vào cổ áo Thẩm Hoài kéo xuống xe.
Cũng không biết Tạ Chỉ từ đâu đi đến, cô nhìn thấy anh trai tóm Thẩm Hoài xuống xe, vội vàng chạy tới chất vất:
- Anh làm gì vậy? Anh mau buông Thẩm Hoài ra.
Tạ Chỉ nắm lấy tay khiến Tạ Thành Giang miễn cưỡng buông tay ra, hổn hển chất vấn Tạ Chỉ:
- Em với Hồng Kỳ như vậy là vì muốn ở cùng tên rác rưởi này à?
- Nói chuyện dễ nghe một chút đi, cái gì mà rác rưởi?
Thẩm Hoài nổi cáu, cứng rắn nói đốp lại Tạ Thành Giang, anh không ngại đánh cho Tạ Thành Giang một trận ngay tại đây.
Tạ Thành Giang cũng không chịu kém, chỉ vào mặt Thẩm Hoài mắng:
- Cậu cho rằng anh là cái loại gì?
Tạ Thành Giang tiến lên muốn tóm cổ ảo Thẩm Hoài.
Tạ Chỉ tức giận đến hóa điên, cương quyết đẩy anh trai ra, lớn tiếng nói:
- Anh náo loạn đủ chưa, em không nghe điện thoại của mọi người cũng chính là muốn anh và bố mẹ bình tĩnh suy nghĩ một chút, nguyên nhân gì, sao mọi người không đi hỏi Tống Hồng Kỳ ấy?
Vừa nói Tạ Chỉ lại vừa nắm chặt tay nắm cổ áo Thẩm Hoài, đẩy anh ngồi vào trong xe nói:
- Anh không cần đánh nhau với anh trai tôi.
Thẩm Hoài ngẫm lại cũng thấy mình thật oan ức, không ăn trộm gà, cũng không có tâm tư ăn trộm gà, nhưng lại chọc vào toàn thân, vừa bực mình vừa buồn cười ngồi lại trong xe.
- Sao em lại hạ tiện như thế?
Tạ Thành Giang bị em gái đẩy một chút thiếu chút nữa ngã sấp xuống, thẹn quá hóa giận trách mắng cũng không thèm lựa lời, cực kì khó nghe.
Tạ Chỉ vừa tức vừa thương tâm, không ngờ sẽ xảy ra chuyện này, người nhà lại chạy đến nói cô không đúng, không nhịn được nước mắt thi nhau rơi xuống, quát anh trai:
- Em chính là hạ tiện như vậy, em muốn ở cùng Thẩm Hoài đấy, e ngại gì anh? Em thích, em vui đấy, các người hài lòng chưa.
Nói xong cô mở cửa xe ngồi lên đùi Thẩm Hoài, giữ chặt tay Thẩm Hoài vào hông của mình, nói “ anh ôm tôi”. Lại hướng về Tạ Thành Giang quát:
- Không phải anh đến đây để thay Tống Hồng Kỳ bắt kẻ thông dâm ấy ư, đã ly hôn rồi, anh ta có tư cách gì quản em ngủ với ai. Anh muốn không đi, anh thích xem thì mở to mắt ra xem đi.
Nói rồi Tạ Chỉ lập tức cởi quần áo ngay trong xe.