Tạ Thành Giang vừa xấu hổ vừa giận giữ bỏ đi. Nhưng thái độ Tạ Chỉ kỳ quái ngồi trên người mình như vậy khiến Thẩm Hoài cũng không được tự nhiên, vỗ vỗ vai của cô, muốn để cho cô xuống dưới, đã thấy khuôn mặt Tạ Chỉ đầy nước mắt, trong lòng than nhẹ, để cô nằm sấp trong lồng ngực của mình, khóc lớn một hồi.
Nhìn anh trai bỏ đi, Tạ Chỉ cũng dần dừng tiếng khóc, nhưng cơn uất ức trong lòng vẫn chưa trút hết, Thấy Thẩm Hoài để cho cô khóc ướt một mảnh lại cảm thấy buồn cười, tính cô vốn kiên cường, làm sao có thể mềm yếu như vậy, ngại ngùng nói với Thẩm Hoài: - Nhưng năm qua luôn hiểu lầm anh, còn kéo anh vào việc này, thực sự có lỗi với anh.
Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào khuôn mặt Tạ Chỉ, mắt cô khóc đến sưng đỏ, nhưng khuôn mặt sạch sẽ hoàn mỹ đến lạ lung, Thẩm Hoài nghe Tạ Chỉ nói xin lỗi như vậy cũng có thể hiểu được, đưa tay vén vài sợi tóc trên má cô, nói: - Cuộc sống chính là như vậy, cũng đã quen rồi. Tay Thẩm Hoài lại rơi xuống bờ eo mềm mại của Tạ Chỉ, cười nói: - Xem đi, đây không phải trong cái khổ còn có cái vui sao?
Tạ Chỉ lúc này mới ý thức được mình cứ như vậy ngồi trên đùi của Thẩm Hoài, bộ dạng rất cổ quái không được tự nhiên, xấu hổ đến đỏ bừng, vừa định dời chân đi nhưng tâm tư vừa chuyển, lại nhìn thấy ánh mắt Thẩm Hoài hỏi: - Có phải anh từng thực sự thích tôi?
Tạ Chỉ vừa rồi tâm tình kích động, đang yên đang lành hai vạt váo sơ mi bị kéo ra lộ phần da thịt trước ngực như tuyết, rãnh hai vú tròn trịa đến mê người, mà Tạ Chỉ ngồi ở bắp đùi của anh, váy tự nhiên cũng cuộn lên đến hông, lộ diện bắp đùi trong tất đen, chết người nhất là thân dưới hai người dính chắc vào nhau.
Thẩm Hoài không phải là Liễu Hạ Huệ, cho dù không lợi dụng người khác lúc tâm tư khó khăn, nhưng đêm qua cố kiềm nén dục vọng cũng rục rịch, phản ứng dựng lên, chọc đúng vào chỗ mềm mại kia.
Không biết có phải mấy ngày nay Tạ Chỉ trải qua nhiều chuyện hay không, cảm xúc kích động không ngừng mới quên mình hoặc là ý niệm cam chịu trong đầu, nhưng lại không thể thừa nhận lúc này Tạ Chỉ nhìn vẫn cực kì mê người.
Thẩm Hoài nhìn thần sắc Tạ Chỉ vẫn chưa trở lại bình thường, cũng không biết nếu đẩy Tạ Chỉ ra khỏi lồng ngực có khiến cô có ý nghĩ cực đoan gì hay không, sau nửa ngày bị dựa vào anh chỉ có thể ra vẻ thoải mái cười nói: - Vấn đề này rất khó trả lời đấy, nếu cô chỉ vì muốn trả thù Tống Hồng Kỳ thì cho dù tôi có chiếm được một ít tiện nghi, cũng khá là tổn thương lòng tự tôn đấy.
Tạ Chỉ cảm giác được đỉnh cứng rắn của Thẩm Hoài tại nơi mềm mại của mình, trong lòng có say mê mà lý trí cũng không tỉnh được, cho dù nghe được Thẩm Hoài nói như vậy, cũng muốn phóng đãng một phen, có lẽ chỉ có như thế mới có thể đem oan ức tích tụ trong lòng mấy năm qua phóng thích đi, mới có thể làm lại cuộc đời mình.
- Anh nhắm mắt lại, coi như là món nợ mấy năm nay hôm nay tôi trả anh, tôi không tìm anh cũng sẽ tìm người đàn ông khác Tạ Chỉ che mắt của Thẩm Hoài, lại đưa tay cởi dây lưng của Thẩm Hoài, lấy ra vật lớn khiến cô khó có thể tưởng tượng.
Thẩm Hoài hoảng sợ, không ngờ cái cô Tạ Chỉ này thực sự là " điên" rồi, anh có thể cảm giác được tay Tạ Chỉ khi cởi dây lưng anh đang run rẩy, kéo tay cô, dịu dàng an ủi nói: - Cô sẽ phải hối hận, cô mau dừng lại, lúc này ngàn vạn lần không cần khảo nghiệm ý chí của tôi.
- Không. Tạ Chỉ dứt khoát kiên quyết đứng lên, kéo quần lót ra ngồi lên, Thẩm Hoài muốn ngăn cản cũng không kịp, càng không ngờ sẽ thông thuận ngồi xuống như vậy, nơi đó của anh cũng đã cương cứng, không biết lúc này có còn muốn đẩy Tạ Chỉ ra hay không.
Nhưng tại thời khắc này, Tạ Chỉ lại nằm trên vai anh khóc lớn.
Thẩm Hoài tiến cũng không được thối cũng không xong, muốn đẩy Tạ Chỉ ra nhưng hai tay Tạ Chỉ lại ôm chặt lấy anh, hai người chỉ có thể lấy tư thái cực kì cổ quái người khác tuyệt đối không nghĩ tới ôm chặt lấy nhau, Thẩm Hoài nghĩ trước tiên cứ để cho Tạ Chỉ khóc cho thoải mái đã.
Qua hồi lâu Tạ Chỉ mới dừng tiếng khóc lại.
Lúc này có người bên ngoài đi qua cửa xe, Tạ Chỉ lúc này mới lau nước mắt, trượt từ trên đùi của Thẩm Hoài xuống, trong lòng vẫn bị kích thích, cũng không biết là do thương tâm hay là do không có tinh thần mà không có tâm tư tiếp tục, nhưng cảm giác có lỗi với Thẩm Hoài nói: - Chúng ta trở về phòng lại tiếp tục đi?
Thẩm Hoài dở khóc dở cười, không một chút đắc ý khi chiếm được tiện nghi, vừa sửa sang lại quần áo vừa nói:
- Thôi đi, lại để sau này mọi người có hứng thú lại nói sau. Tạ Đường đâu, cô vừa từ đâu tới vậy?
- Tạ Đường buổi tối có giờ học, tôi làm thủ tục xong thì về, trong lòng cảm thấy trống vắng, trên đường về mua chút đồ ăn muốn lam cho mình một bữa ăn ngon, nhưng mua đồ ăn về mới phát hiện tôi căn bản cũng sẽ không biết nấu cơm. Tạ Chỉ che mặt, ngả về phía sau nhưng không có cách nào trốn tránh sự lúng túng trước mặt.
- Tôi thì lại rất rành nấu nướng.
Thẩm Hoài lúc này mới nhìn thấy Tạ Chỉ để một túi đồ ăn bên cạnh bồn hoa, đẩy cửa xe xuống, nhặt túi đồ ăn lên, lại quay đầu nói với Tạ Chỉ: - Cô để tôi ra tay là được rồi.
Cũng không biết cảm xúc của Tạ Chỉ đã ổn định lại chưa, lo lắng lúc này cô lại bỏ đi.
Tạ Chỉ mua một đống nguyên liệu nấu ăn lung tung lộn xộn, đầu óc cô lúc đi chợ cũng là một đống hỗn loạn, cũng không hiểu sao lại mua đồ ăn nhiều như vậy. Thẩm Hoài lựa chọn chút đồ ăn có thể sử dụng được, từ từ làm đồ ăn rồi bày đồ ăn ra trên bàn.
Sau khi vào nhà, hai người đều không đề cập tới chuyện vừa rồi ở trong xe, giống như một giấc mộng, chưa từng xảy ra.
Tạ Chỉ dường như cũng không bởi vậy mà sinh ra gánh nặng tâm lý gì cả, khiến cho Thẩm Hoài không khỏi suy đoán, có phải chuyện này cứ thế trôi qua, về sau sẽ không làm chuyện gì cùng anh nữa?
Nghĩ thầm như vậy cũng tốt, coi như là một giấc mộng, Thẩm Hoài nhớ rõ trong phòng Khấu Huyên còn có rượu, anh lấy rượu ra, rót ra hai ly thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Thẩm Hoài không biết giờ này ai còn đến gõ cửa, người bình thường sẽ không biết anh thỏ khôn hai hang tại tiểu khu hồ Nguyệt Nha này. Tạ Chỉ chạy tới mở cửa, liền thấy anh trai, chị dâu cùng với Tạ Đường đứng ở ngoài cửa.
- Sao thế, lại chạy đến lật bàn à? Thẩm Hoài rót rượu, đem chén rượu đặt trên bàn ăn, ngồi xuống mời bình tĩnh nhìn Tạ Thành Giang đi tới, không khách khí mà hỏi.
Tạ Thành Giang bị câu nói này của Thẩm Hoài làm sắc mặt biến đổi, có lẽ vì có vợ y ở phía sau, y mới cúi đầu nói:
- Buổi chiều là tôi quá vọng động, không hiểu sự tình, tôi đến xin lỗi cậu.
Thẩm Hoài không để ý tới Tạ Thành Giang, nhưng lúc này anh ở trước mặt Tạ Thành Giang cũng không quá hợp lý hợp tình, dù sao anh cùng Tạ Chỉ cũng phát sinh vài thứ, nhìn thấy Tạ Đường cùng Tạ Thành Giang đến, đoán rằng lúc này có lẽ Tạ Đường đã sớm đem chuyện xảy ra nói với Tạ gia rồi, liền hỏi Tạ Đường cùng chị dâu:
- Mọi người đã ăn cơm chiều chưa?
- Chưa đâu, vừa mới đền cầu thang đã ngửi thấy mùi đồ ăn, còn nghĩ nhà ai làm cơm ngon thế, chúng tôi thật chưa ăn gì. Tạ Đường thấy Thẩm Hoài và Tạ Chỉ ở trong phòng làm cơm chiều, nghĩ tâm tình Tạ Chỉ chắc không bết bát như vậy, nhảy nhót vào phòng bếp cầm thêm ba bát đũa lại đây, tiếp đãi Tạ Thành Giang cùng Chu Thiến cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Tạ Chỉ cũng làm như vừa rồi dưới lầu chưa phát sinh chuyện gì hỏi Tạ Đường: - Em nói hết tất cả mọi chuyện rồi?
Tạ Đường gật đầu nói: - Nói tất cả, Hồng Kỳ lần này quá đáng quá, em ủng hộ chị với anh ấy ly hôn.
Thẩm Hoài liếc mắt đánh giá Tạ Thành Giang, thấy ánh mắt anh ta có vẻ phức tạp, cũng không nói gì thêm.
Tạ Thành Giang đương nhiên không ủng hộ em gái ly hôn với Hồng Kỳ, lắt léo bên trong rất phức tạp, nhưng em y đã làm thủ tục ly hôn cùng Hồng Kỳ lúc sáng, hơn nữa chuyện đến nước này, y cũng không còn gì để nói nữa, chỉ nói: - Cha bảo anh đến đón em về nhà, không cho em làm phiền Thẩm Hoài. Cha còn nói, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cha cũng ủng hộ em, nhà bên Ninh Hải kia đều là nhà của em.
Lúc chiều Tạ Chỉ đối với người nhà còn đầy cơn giận, cũng chịu đủ loại chuyện trong đầu mới liều lĩnh ở trong xe của Thẩm Hoài làm chuyện như vậy, nhưng lúc này nghe anh của cô nói như vậy, trong lòng lại không kìm nổi muốn khóc, chỉ nói: - Em ăn cơm xong sẽ trở về.
Nhìn Tạ Đường rót rượu cho Tạ Thành Giang, Thẩm Hoài cũng không nói gì nữa, ăn cơm chiều trong không khí khác thường cũng xong.
Ăn cơm xong, Chu Thiến lôi kéo Tạ Đường thu dọn bát đũa mang sang phòng bếp đi rửa, tâm tình Tạ Chỉ lúc này đã tỉnh táo lại, thấy anh trai muốn nói lại thôi, hỏi - Trong nhà có phải có chuyện gì xảy ra hay không, Tống Hồng Kỳ không thể ly hôn với em mà một cuộc điện thoại cũng không gọi cho mọi người được?
Thẩm Hoài nghe Tạ Chỉ hỏi anh trai như vậy, nghĩ thầm rằng tâm tư của cô gái này thật đúng là kỳ quái, vừa rồi đầu óc còn mê muội giống như điên ở trên xe, lúc này lại bình tĩnh đến mức có thể nhìn thấy một chút phúc tạp trong mắt của Tạ Thành Giang.
- Tống Hồng Kỳ chỉ nói sẽ làm thru tục ly hôn với em, còn muốn chính là sắp tới Hoài Năng sẽ rút vốn ở Kim Đỉnh - Tạ Thành Giang chua xót nói.
Thẩm Hoài thản nhiên hít hai hơi thuốc, thầm bụng như thế này mới phù hợp với thủ đoạn bác hai của anh, dao sắc chặt đay rồi, căn bản sẽ không để cho Tạ gia bất kì cơ hội nào xoay ngược lại, làm việc gọn gàng mà linh hoạt, không để một sơ hở nào.
Tập đoàn Kim Đinh là do Tạ gia và tập đoàn Hoài Năng liên hợp sáng lập, đều chiếm giữ 50% cổ phần, lúc này Hoài Năng rút vốn, không phải là đem tài sản hiện tại của Kim Đinh chia làm hai phần hai sao, mọi người phân riêng ra, từ nay về sau mỗi người một đường là được rồi, làm sao Hoài Năng phải rút một nữa tài sản của Kim Đỉnh chứ.
Giá trị tài sản của tập đoàn Kim Đỉnh có gần 3 tỷ, nhưng khả năng tiền mặt trong tay cũng chỉ tầm ba đến năm trăm triệu, chưa nói tới 1.5 tỷ tiền mặt, mà ba đến năm trăm triệu tiền mặt này nếu bị Hoài Năng rút đi, cũng sẽ khiến cho lâm vào đường cùng.
Mà tài sản hiện tại nếu muốn bán ra, chỉ sợ giá cả bình thường ngay cả một phần ba cũng không bán được.
Cũng có nghĩa rằng, nếu Hoài Năng quyết tâm rút vốn, Tạ Gia mấy năm nay đều tập trung tài nguyên vào tập đoàn Kim Đỉnh sẽ từ bọt biển nhìn như xinh đẹp, hoa mỹ bị phá vỡ hoàn toàn, không đáng một đồng., Tạ gia mấy năm gần đây hưởng thụ vinh hoa phú quý từ nay sẽ biến thành công dã tràng.
Thẩm Hoài thầm nghĩ, cũng khó trách Tạ Thành Giang lại hoảng hồn như vậy, một cuộc điện thoại nhắc tới ly hôn kia của Tống Hồng Kỳ, lại hợp tình hợp lý nhắc tới Hoài Năng phải rút vốn khỏi Kim Đỉnh, đại khái khiến Tạ Thành Giang tưởng là Tạ Chỉ bên này xảy ra vấn đề, mới khiến Tống gia có quyết định tuyệt tình như vậy.
- Tạ Chỉ ở đây cũng là do Tống Hồng Kỳ nói cho anh biết hay sao? Thẩm Hoài hỏi Tạ Thành Giang.
Tạ Thành Giang miễn cưỡng gật đầu.
Tạ Đường lúc này mới từ trong bếp đi ra, giải thích: - Em gọi điện thoại hỏi qua rồi, Hồng Kỳ cùng Tạ Chỉ sau khi làm xong thủ tục ly hôn về thì nhìn thấy Tạ Chỉ lái xe vào hồ Nguyệt Nha, có chút hiểu lầm. Em đi giải thích với bọn họ, ngày hôm qua em và chị Tạ Chỉ ở đây, mẹ của em cũng biết.
- Anh ta cũng là có chút tiền đồ. Tạ Chỉ thở ra một hơi, dường như từ nay về sau hoàn toàn nhìn thấu Tống Hồng Kỳ, cũng không muốn nói thêm điều gì.
Tạ Thành Giang cũng vĩnh viễn không đoán được, cũng tại vì y tới đây náo loạn nên mới khiến Tạ Chỉ phát điên như vậy, đã xảy ra quan hệ cùng Thẩm Hoài ở trên xe.
- Hoài Năng rút vốn thì tập đoàn quản lý tài sản Hoài Hải hoặc là Mai thép cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần giá cả hợp lý là được. Thẩm Hoài đối với bác hai anh, đối với Tống Hồng Kỳ cũng có bất mãn, nói với Tạ Thành Giang: - Anh chuyền lời này tới Tống Hồng Kỳ, Diệp Tuyển Phong, hoặc là bác hai của tôi