Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 1114 - Chương 1048: Kế Hoạch Bị Ngăn Trở (2). .

Chưa xác định
Chương 1048: Kế hoạch bị ngăn trở (2). .

Thẩm Hoài biết Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh đang tính một số khoản đơn giản, nếu lần này giai đoạn hai luyện hóa Tân Phổ đẩy hạng mục của Dung Tín và Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc xuống, Dung Tín và Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc không chờ được, khả năng sẽ đến thành phố cấp 3 khác xây dựng hạng mục luyện hóa, mà giai đoạn hai luyện hóa Tân Phổ cho dù trì hoãn hai năm, cuối cùng là hạng mục Đông Hoa không đi.

Chỉ có điều Thẩm Hoài biết, Mai thép gặp phải không phải vấn đề giai đoạn 2 luyện hóa Tân Phổ trì hoãn hai năm.

Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc ở trong nước ưu tiên phát triển sản nghiệp luyện hóa, hông phải ai có thể dễ dàng dao động đấy, trước mắt ưu thế lớn nhất Mai thép nắm trong tay chính là Tân Phổ luyện hóa đã thành công đưa vào hoạt động nhiều năm, đã hình thành ưu thế phát triển tại Vịnh Hoài Hải.

Một khi lúc này Mai thép nhượng bộ, kêu Dung Tín và Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc tại Tân Tân thành công đạt được hạng mục luyện hóa, ưu thế trong tay Mai thép sẽ bị mất đi, rồi sau đó chỉ cần Dung Tín và Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc muốn tiếp tục mở rộng sản lượng luyện hóa, Mai thépvà Trung Hải dầu mỏ cũng phải để bọn họ đi trước.

Giai đoạn 2 Tân Phổ luyện hóa có thể được phê duyệt hay không, không thể thiếu sự ủng hộ của hai người Quách, Kiến. Thẩm Hoài không biết Quách Thành Trạch, Mạnh Kiến Thanh vì sao lần này trở nên yếu đuối, nhưng nghĩ đến quay về tỉnh tìm Từ Bái, Lý Cốc trao đổi việc này, cũng không muốn tranh giành lôi kéo hai người Quách,Kiến làm gì, nói chuyện tào lao vài câu, liền cáo từ rời khỏi.

Rời khỏi văn phòng của Quách Thành Trạch, Thẩm Hoài bảo Đường Bảo Thành, Tần Đại Vĩ về tỉnh trước, anh còn muốn ở lại Đông Hoa một ngày nữa, muốn gặp mặt Trần Đan.

Rất không đúng dịp, Trần Đan dù ở Đông Hoa, nhưng mẹ cô mấy năm nay thực hiện mấy cuộc tiểu phẩu, không thể bứt ra đi gặp Thẩm Hoài được, buổi chiều còn phải đến bệnh viện chăm sóc mẹ.

Thẩm Hoài sau giờ ngọ đỗ xe bên Thúy Hồ.

Đang định gọi điện thoại cho Chu Dụ, nghe đằng sau có tiếng còi xe, trong lòng anh thấy kỳ lạ, anh đỗ xe đúng quy định ở lề đường, sao có xe đằng sau không kiên nhẫn như thế?

Anh quay lại nhìn, thấy Tạ Chỉ ngồi ở vị trí lái phụ tại xe đằng sau.

Tạ Chỉ bảo trợ lý Phùng Ngọc Chi đánh xe đi, còn mình xuống xe đi một mình trên đường dành cho người đi bộ đi dạo bên hồ.

Qua chuyện ngày đó, Thẩm Hoài vẫn không gặp Tạ Chỉ nữa, thậm chí anh còn không biết lần tiếp xúc thân mật trong xe của hai người ngày đó có ý nghĩa gì với hai người,đoán Tạ Chỉ trốn tránh anh, có lẽ là muốn quên đi chuyện ngày đó.

Thẩm Hoài mặc áo khoác vào, tay đút túi, đi về phía bên hồ.

Tuy rằng đầu đông, nhưng hai bên đường dành cho người đi bộ bên hồ cây cối xanh tươi, chỉ có gió lạnh từ mặt hồ thổi tới khiến người ta thấy lạnh co đầu rụt cổ.

- Không phải nói ông cụ và Thành Di rời khỏi rồi đấy ư, sao anh vẫn còn ở Đông Hoa thế?

Tạ Chỉ hỏi:

- Công việc tại văn phòng quản lý giám sát tài sản doanh nghiệp nhà nước tỉnh rảnh rỗi vậy à? Hay là anh ở lại Đông Hoa để gặp ai?

Thẩm Hoài sờ sờ mũi, nói:

- Chủ yếu vì việc giai đoạn hai luyện hóa Tân Phổ, cần gặp một số người để bàn bạc.

- Hẳn là không có tiến triển gì đúng không? – Tạ Chỉ hỏi.

- Sao cô biết?

- Trước đây Hồ Lâm thích ngầm giở trò mưu quỷ kế, cho nên đấu không lại anh, nhiều lần bị nhục. Nhưng lần này Dung Tín liên kết với Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc công khai cạnh tranh, chuẩn bị cũng đủ lâu, tôi thấy họ vẫn còn có chút ưu thế.

Tạ Chỉ nói.

Thẩm Hoài cười cười, nhún vai nói:

- Vậy cũng phải chờ tới phút cuối mới biết được.

- Hôm trước tôi thấy Hồng Kỳ cũng người vợ mới, nhìn anh ấy bế con, dường như rất mỹ mãn.

Thẩm Hoài chép miệng, cũng không biết nói như nào, ngoại trừ cái tính cướp cò bất ngờ ra, Tạ Chỉ từ năm 20 tuổi đã yêu Tống Hồng Kỳ, kết hôn, cho dù sau đó tình cảm lạnh nhạt dần, cũng hoàn toàn không thể hủy được dấu vết cuộc hôn nhân này trong đời cô.

Thẩm Hoài cùng Tạ Chỉ đi dạo bên Hồ.

Đường dành cho người đi bộ bên hồ cũng năm vừa rồi mới hoàn công đưa vào sử dụng, được coi như là một trong những công trình nâng cao hình tượng thành phố Đông Hoa, cũng muốn đem trung tâm vòng tròn thương mại khu thành phố chính mở rộng đến ven bờ Thúy Hồ, cơ sở hạ tầng đầu nhập chủ yếu đến từ việc chuyển nhượng đất đai xây dựng chung quanh.

Bất giác hai người đã đi đến bên ngoài khu cư xá, Thẩm Hoài nhớ Tạ Chỉ còn có một căn nhà ở trong tiểu khu này, hỏi:

- Cô muốn mời tôi lên nhà không?

Gặp Thẩm Hoài, Tạ Chỉ muốn tìm anh trò chuyện, cũng không nghĩ sẽ đi đâu, không ngờ lại đi đến dưới lầu, Thẩm Hoài lại hỏi như vậy.

Đều là nam nữ trưởng thành, ý tứ trong lời nói của Thẩm Hoài, Tạ Chỉ dĩ nhiên hiểu. Gương mặt trắng mịn của cô đỏ lên, định nói Thẩm Hoài nghĩ quá nhiều rồi, có điều lại không thốt lên được, trong lòng cũng rối rắm, nghĩ ngày đó điên cuồng ở trong xe, là cô vẫn nợ Thẩm Hoài. Mà ngày ấy mình dù xuất phát từ cảm xúc muống giải phóng, nhưng cảm giác lúc ấy vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, khiến nội tâm cô nảy sinh khát vọng khác thường.

Có điều qua ngày đó, trong lòng Tạ Chỉ thấy mờ mịt, không biết xử lý thế nào về tình cảm rối rắm giữa mình và Thẩm Hoài, cũng chỉ đành phải trốn tránh.

Hôm nay lại tình cờ gặp mặt, trong nội tâm cô cũng chỉ nghĩ gặp nhau trò chuyện vài câu, nhưng chuyện lại đến nước này, băn khoăn không biết có nên mời Thẩm Hoài lên lầu không.

Tạ Chỉ không nói gì, đi vào trong tiểu khu, nghe tiếng bước chân phía sau của Thẩm Hoài, lòng cô càng rối, cũng không biết hiện tại rốt cuộc là chuyện gì đây.

Đi vào thang máy, Thẩm Hoài đưa tay tới, Tạ Chỉ theo bản năng rút tay về né tránh, thấy sắc mặt Thẩm Hoài ngượng ngùng, bèn mềm lòng giải thích:

- Có cameras.

Hai người vào nhà, không nói lời gì, Tạ Chỉ trốn tránh không hôn Thẩm Hoài, có điều trong nội tâm cô cũng nhộn nhạo đầy khát khao, nhiệt độ trong phòng còn lạnh, Tạ Chỉ cởi áo khoác, bên trong chỉ còn nội y, đôi chân trắng mịn thon dài, giống như ngày ấy ở trong xe, ngồi lên đùi Thẩm Hoài.

Qua cơn điên cuồng, thần trí của Tạ Chỉ từ trên mây từ từ phục hồi, cơ thể rã rời, nhưng vẫn duy trì thế chủ động như thế tận đến khi Thẩm Hoài đạt đến khoái cảm phóng thích ra.

Xong chuyện, Tạ Chỉ đẫm mồ hôi như tương, mệt như hư thoát, ôm quần áo trốn vào trong phòng vệ sinh, muốn mở vòi nước lại cảm giác chân nhũn ra, bèn ngồi bệt cạnh bồn tắm, muốn khóc một hồi…

Thẩm Hoài thấy Tạ Chỉ vào buồng vệ sinh lại nửa ngày không có nghe thấy tiếng nước, đẩy cửa ra bắt gặp cô ngồi quay lưng lại, che mặt bên cạnh bồn tắm lớn trên người vẫn còn mặc nội y, chân trần, mông tròn trắng như tuyết, lo lắng hỏi:

- Cô không sao chứ?

- Anh ra ngoài đi.

Tạ Chỉ ôm mặt, lúc này lại cảm thấy vô cùng khó xử.

Thẩm Hoài không ra.

Tạ Chỉ vẫn ôm mặt, nói:

- Tôi sung sướng, còn là lần đầu tiên được sung sướng như thế, anh đắc ý chưa.

Thẩm Hoài không kìm nổi muốn huýt sáo, lại hỏi:

- Buổi tối tôi ở lại với cô nhé.

- Không cần anh ở lại, cả đời này tôi cũng không muốn yêu ai.

Tạ Chỉ chống bồn tắm muốn đứng lên, lại có cảm giác trong thân thể có gì đó chảy ra, cúi xuống nhìn thấy vài giọt trên bắp đùi, quay lại bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hoài cũng nhìn chăm chú trên bắp đùi mình, tức thì xấu hổ vô cùng, ném quần áo trong tay vào người Thẩm Hoài, nói:

- Anh đi mua thuốc giúp tôi, tôi mà mang thai cũng chỉ có nhảy sông tự vẫn thôi…

Thẩm Hoài vẫn mặt dày ở lại, dày vò Tạ Chỉ cả một đêm.

Tạ Chỉ cũng hết sức tuyệt tình, khi thật sự không còn sức lực để tiếp tục ân ái, cũng chẳng quan tâm trời còn chưa sáng đã đuổi Thẩm Hoài ra ngoài.

Thẩm Hoài chỉ có thể lên xe ngủ một giấc, tận đến hừng đông mới lái xe về Từ Thành.

Về đến nhà, Thẩm Hoài đang định tiếp tục ngủ bù một giấc, không ngờ Lý Cốc gọi điện thoại tới, nói là Bí thư thành úy Lam Sơn Bàng Vân Tùng đang ở Từ Thành, muốn anh tới ăn cơm trưa.

Thẩm Hoài còn nghĩ, Bàng Vân Tùng ở Từ Thành hay không thì có liên quan gì đến anh, không được nghỉ ngơi tốt, lại tiêu hao sức lực, xương cốt rã rời, vốn định từ chối,lại nghĩ đến một sự kiện, tin tưởng Bàng Vân Tùng tìm đến không phả là bắn tên không đích, lập tức rời khỏi giường, đi ngâm trong bồn tắm tắm cho sạch sẽ trước, nào ngờ lại ngủ quên mất trong bồn tắm.

Nghe có tiếng người đẩy cửa, Thẩm Hoài mới giật mình tỉnh dậy, thấy là Khấu Huyên, anh kéo khăn che thân mình lại, hỏi:

- Mấy giờ rồi, em tan học rồi à?

- Đã mười hai giờ rồi, chiều em không có môn học, ăn cơm xong, không về thì làm gì? Còn phải quét dọn vệ sinh cho anh nữa, sao anh lại ngủ trong bồn tắm thế, hôm qua anh làm chuyện xấu gì à?

Khấu Huyên hồ nghi nhìn mặt Thẩm Hoài, muốn nhìn thấu gì đó từ trên mặt anh.

Thẩm Hoài không ngờ mình ngủ quên ở trong bồn tắm hai giờ đồng hồ, may mà anh vẫn mở vòi nước ấm nhỏ, bằng không nước trong bồn tắm nguội lạnh, lúc ấy thì mới không dễ chịu.

- Bàn việc đến khuya, lại vội lái xe về, không được ngủ đủ.

Thẩm Hoài giải thích lung tung.

- Có quỷ mới tin.

Khấu Huyên cắn môn, hỏi:

- Vậy anh muốn ăn gì, em đi căn tin mua giúp anh.

- Có tiệc rồi.

Thẩm Hoài nói.

- Thật là xấu.

Khấu Huyên nói.

Mặc dù không có điện thoại thúc giục, Thẩm Hoài cũng biết Lý Cốc và Bàng Vân Tung đang sốt ruột chờ, anh bảo Khấu Huyên ra ngoài để anh mặc quần áo, ánh mắt Khấu Huyên lại rơi trên ngực anh một lúc mới hậm hực đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment