Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân, Diêu Oánh lên tàu hỏa ngay trong đêm, dừng ở Thạch Môn một ngày.
Từ Thạch Môn đến Yến Kinh mất ba bốn giờ đường xe, Thẩm Hoài vốn định từ Thạch Môn ngồi xe về Yến Kinh.
Trước khi đi, Thẩm Hoài gọi điện thoại cho dì út nói Thành Di đã có bầu bốn tháng rồi, ngồi xe hơi sẽ khá chật chội vất vả, bọn anh sẽ đi tàu hỏa về Yến Kinh.
Thẩm Hoài cũng không nghĩ nhiều, tàu hỏa từ Thạch Môn có rất nhiều, cũng không cần Dương Hải Bằng phái người lái xe đưa họ đi, bèn quyết định ngồi tàu hỏa về Yến Kinh.
Tàu hỏa vừa dừng, từ xa đã nhìn thấy Diệp Tuyển Phong, Tống Hồng Kỳ đứng ở sân ga nhìn về phía bên này, Thẩm Hoài cười hỏi Tống Hồng Quân: - Không phải họ đến đón chúng ta đó chứ?
Tống Hồng Quân cười cười, nói: - Cậu cũng nên hưởng thụ đãi ngộ như vậy đi.
Tống Hồng Quân cũng không hy vọng Tống gia quyết liệt, cũng không hy vọng anh em chú bác Tống gia đối đãi lạnh nhạt với nhau, không hỗ trợ lẫn nhya, nhưng trước tiên bên này vẫn phải bày tỏ thái độ, từ bỏ ánh mắt kiêu ngạo.
Anh không biết Tống Hồng Kỳ về Yến Kinh từ lúc nào, nhưng Tống Hồng Kỳ và Diệp Tuyển Phong cùng tới nhà ga Thẩm Hoài, cũng đã nói chú hai cùng hai người Đới, Hạ lần này coi như đã chính thức thừa nhận Thẩm Hoài có địa vị trung tâm đời thứ ba ở Tống hệ, bằng không cũng không thể để bác hai đích thân tới đây đón.
Trong đầu Thẩm Hoài hiện lên những ân oán bao năm gần đây, trong lòng cũng than nhẹ, cầm tay Thành Di, cùng Tống Hồng Quân, Diêu Oánh và các nhân viên đi theo từ dòng người đông đúc đi xuống sân ga.
Diêu Oánh cũng là lần đầu tiên chính thức đến gặp cha mẹ Tống gia, tất cả mọi người đều đến gặp ông cụ.
Dượng út Đường Kiến Dân đã về hưu đang ở nhà, hôm nay không phải cuối tuần, dì út còn có việc tại đơn vị, tuy nhiên, dì lớn Tống Anh, dượng cả Tống Kiến cũng đã đến nhà chờ, gặp Diêu Oánh cũng hết sức thân thiết, từ lời nói, hành động đều không nhìn ra họ có gì không hài lòng với người phụ nữ của con mình.
Diêu Oanh tính cách cũng rất ôn hòa, dịu dàng, còn nói kế hoạch của cô và Tống Hồng Quân trong một hai năm sẽ sinh con, cô lớn càng mặt mày rạng rỡ.
Cô lớn, dượng lớn mấy năm nay vẫn luôn phản đối Tống Hồng Quân cùng Diêu Oánh ở bên nhau, mọi người cũng lo lắng lần này Diêu Oánh chính thức gặp cha mẹ chồng sẽ không thuận lợi, lúc này ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, Tống Hồng Quân sau lưng phàn nàn nói: - Mấy năm nay chế giễu mình bao nhiễu, giờ lại coi mình như người ngoài
Ông cụ chỉ gọi Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân lên hậu viện nói chuyện, nói:
- Hai cháu đều là người thông minh, không nói hẳn các cháu cũng biết dụng ý ta gọi các cháu về là gì rồi đúng không. Có gì thiệt thòi ấm ức thì cứ nói đi
- Bác hai thật sự muốn đến Hoài Hải nhậm chức, vậy hẳn cũng không chỉ làm công tác tư thưởng với chúng cháu. Thẩm Hoài nói.
- Tuy nhiên ở Hoài Hải cháu vẫn là địa đầu xà đó. ông cụ cười ha hả nói, - Gọi cháu về, là thảo luận, không hy vọng cháu bị thiệt thòi ấm ức gì, cũng không muốn cháu có cảm xúc không vui gì.
Tống Hồng Quân nghĩ bụng vậy cũng thế, Kế Kinh hệ bị lâm vào thế bị động, không muốn Hồ Gia ở Hoài Hải một nhà độc đại, Thẩm Hoài ở Tống gia thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Phương thứ ba ngoài Kế Kinh hệ, Hồ hệ, chỉ cần có thể chung sức hợp tác với Mai thép hệ, tương lai vững chân ở Hoài Hải, giữ cân bằng với Hồ hệ, cũng không phải việc khó gì. Thẩm Hoài thậm chí cũng có thể tiếp tục ở lại Hoài Hải, căn cơ tiến thêm một bước vững chắc.
Hiện tại bác hai muốn tới Hoài Hải nhậm chức, Thẩm Hoài không chỉ phải xuất ra lực lượng Mai thép hệ ủng hộ việc này, ủng hộ bác hai ở Hoài Hải sống yên không nói, bản thân anh còn bởi vì không để tị hiềm mà phải "hy sinh" rời khỏi Hoài Hải.
- Mấy năm trước ông nội có nói với cháu, làm việc cần phải vì đại cục trước mắt mà không phải vì tranh giành phe phái, bằng không rất khó làm việc. Cháu vẫn luôn nhớ câu nói đó của ông nội, hơn nữa, Tống gia sao lại có kết nào mà không giải được chứ? Thẩm Hoài nói.
Ông cụ cười ha hả, nói: - Nói như vậy, trong lòng cháu vẫn còn chút rầu rĩ?
Lúc này, Tống Hồng Kỳ đi tới, nói: - Bên ngoài có tiếng ô tô, hẳn là cha cháu tới rồi.
Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân đứng lên, thấy bác hai bước ra, đi tới bên này. Dì út đứng trong viện, kéo Diêu Oánh, Thành Di cùng trò chuyện.
- Ồ, hai cháu về đã trò chuyện với ông cụ rồi à. Tống Kiều Sinh chưa đến hậu viện, giọng đã vang lên hồn hậu.
- Tuyển Phong đâu rồi? Cũng gọi nó tới đây một chút. Ông cụ nhìn thoáng qua ngoài viện. Thẩm Hoài đúng là còn chút khúc mắc, nhưng cũng không phản đối Kiều Sinh đi Hoài Hải nhậm chức, rất nhiều chuyện tất cả mọi người cùng ngồi nói chuyện, càng có thể tiêu trừ khoảng cách.
Tống Hồng Kỳ đến tiền viện gọi Diệp Tuyển Phong, Tống Kiều Sinh kéo cái ghế ngồi xuống, trong lòng cũng âm thầm cảm thán: Ảnh hưởng của ông cụ đúng là không cần phải nói, Đới, Hạ tuy rằng đều lui về tuyến hai, nhưng vẫn còn chức vụ trong người. Mặt khác ngoài ra, cán bộ cấp tỉnh bộ Tống hệ còn có tám chín người, nhưng việc ông ta đến Hoài Hải nhậm chức, ảnh hưởng không bằng với Thẩm Hoài, cũng thật sự khiến người ta vô cùng cảm thán.
Dì út, Diệp Tuyển Phong và Tống Hồng Kỳ đi tới, cũng kéo ghế dựa ngồi xuống, những người khác thì còn đang trò chuyện ở tiền viện.
Người giúp việc đi vào bưng trà tới, Tống Kiều Sinh nhận chén trà sứ, nhấp một ngụm nhỏ, trán hơi thấm mồ hôi, nói: - Hai ngày trước Gia Canh về Yến Kinh một chuyến, tôi cũng gặp thủ tướng Vương Nguyên, cùng trò chuyện một chút về phát triển của Hoài Hải. Con người của tôi, trước kia rất không phục Gia Canh đấy, nhưng nói đến tầm mắt, tôi còn không bằng Gia Canh. Đương nhiên, nhiều phương diện khác cũng không bằng. Trước mặt thủ tướng Vương Nguyên, Gia Canh nói, Hoài Hải là do nhiều người cùng gây dựng, thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, cũng không bằng thành tích một mình Thẩm Hoài. Nghĩ lại, cũng rất đúng
Tống Hồng Quân, Diệp Tuyển Phong đều nhìn chén trà trong tay, nghe Tống Kiều Sinh ở trước mặt Thẩm Hoài nói mấy câu "tự kiểm thảo" mình.
- Công việc đều là mọi người cùng làm, bảo thành tích cháu đứng đầu cũng không phù hợp đâu. Thẩm Hoài cười nói.
Tống Văn Tuệ bắt gặp lão Nhị khiêm tốn trước Thẩm Hoài cũng không để ý tiểu tiết, hỏi Thẩm Hoài: - Cháu tính sau này phát triển ở đâu, có nói với ông cụ không?
Thẩm Hoài ngẫm nghĩ một chút, cũng không đi lòng vòng gì, trả lời: - Cháu dĩ nhiên không ở mãi Hoài Hải, nhưng tiếp đó đến đâu công tác cũng không quá quan trọng. Thành Di đang mang thai, cháu còn muốn rảnh rang một chút để chăm sóc cô ấy.
- Ồ, thế thì tốt quá. Tống Văn Tuệ vui mừng hỏi, lại thăm dò thoáng qua tiền viện, nói:
- Vừa rồi Thành Di không nói gì cả.
Thẩm Hoài cười cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua tiền viện sau đó quay lại tiếp tục chủ đề chính.
- Vụ án Phổ Thành trước mắt nhìn như khống chế được ảnh hưởng, tương lai vẫn sẽ có khả năng lan tràn rộng ra. Mà nếu muốn tình thế phát triển tốt của Hoài Hải không bị đứt đoạn, vẫn nên nghĩ biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng của vụ án Phổ Thành. Bí thư Điền vẫn luôn chú ý đến sự phát triển của Hoài Hải, chỉ là cháu vẫn chưa có cơ hội gặp mặt ông ta đề thảo luận. Cháu tin bác hai gặp mặt bí thư Điền rồi, vậy làm thế nào để thúc đẩy Hoài Hải phát triển kinh tế tốt hơn, hẳn là càng hiểu rõ sâu xa hơn cháu
- Cháu công tác tại địa phương nhiều năm, kinh nghiệm vững chắc hơn ta rất nhiều. Tống Kiều Sinh nói, - Bất kể ta có đến Hoài Hải công tác hay không, triển khai công tác phát triển kinh tế Hoài Hải như nào, ta vẫn muôn nghe ý kiến của cháu.
Thẩm Hoài cũng biết đây chỉ là ý kiến sơ bộ của mọi người ở đây, cuối cùng có thể thống nhất hay không, còn phải vượt qua lực cản Hồ hệ, bác hai còn phải "trải qua khảo nghiệm" một lần nữa đấy.
Thẩm Hoài nói:
- Hôm qua cháu ở Thạch Môn cũng trò chuyện với cha Thành Di một chút về vấn đề phát triển tiếp sau của Hoài Hải. Cha Thành Di cũng ủng hộ bác hai đến Hoài Hải công tác. Đây có lẽ là một cơ hội mọi người chung sức hợp tác, đánh vỡ ngăn cách phe phái, mà không nên câu nệ cho ai lên ai xuống.
- Văn Quan vẫn có tầm nhìn cao xa đấy, có điều năm gần đây ông ta bận rộn tại tỉnh Ký, cơ hội giao lưu của ta và ông ta rất ít. Tống Kiều Sinh nghĩ câu "đánh vỡ ngăn cách phe phái" của Thẩm Hoài, hẳn là bao gồm cả Kỷ gia bên trong, nói: - Đúng rồi, các cháu đến Thạch Môn đều bàn bạc vấn đề phát triển tiếp sau của Hoài hải, trọng điểm công tác kế tiếp của Hoài Hải nên là phương diện gì?
- Ảnh hưởng của vụ án Phổ Thành cũng không khó tiêu trừ, nói đến trọng điểm công tác tương lai của Hoài Hải, phương diện xây dựng địa phương phát triển kinh tế vẫn là hợp tác khu vực.
Thẩm Hoài nói,
- Từ việc kết cấu phát triển kinh tế Hoài Hải mà Bí thư Điền đề xuất, đến khái niệm khu kinh tế vịnh Hoài Hải mà Tỉnh trưởng Từ đưa ra, nhất mạch kéo dài xuống, trọng điểm hậu kỳ ngoại trừ tăng mạnh hợp tác kinh tế khu vực tỉnh Giang Đông ra, còn phải tăng mạnh hợp tác với hai tỉnh Dự, Hoàn. Mở ra chia cách nhỏ địa phương, là bước đầu tiên, cũng là quan trọng nhất, từng bước làm đều có giá trị. Hoài Hải Tây Bộ, và Dự Nam, Hoàn Bắc hỗ trợ nhau. Vì quốc lộ, đường sắt và cơ sở hạ tầng do ba tỉnh xây dựng đều làm trung tâm các thành phố, tỉnh, khiến cho giao thông nối liền ba tỉnh cực kém, rất nhiều thị huyện, rõ ràng còn kém vài chục km, thường thường ngồi xe phải lách ba năm giờ mới có thể đến nơi. Ngoài ra, nhánh thượng du Chử Giang cũng chủ yếu phân bố ở hai tỉnh Dự, Hoàn, vốn hẳn nên có ưu thế thiên nhiên trên vận tải đường thủy trên sông, nhưng bởi vì tuyến đường an toàn nhánh sông thiên nhiên kém, ba tỉnh không có đầu tư gì trên tuyến đường nhánh sông, tình hình này càng làm cho tính lưu thông của ba tỉnh rất kém. Nếu ba tỉnh có thể chung sức hợp tác, chủ yếu đầu tư vào hai phương diện ở trên, xây dựng mạng lưới giao thông quốc lộ, đường sắt lưới thực hiện liên hệ nối liền, hợp tác xây dựng tuyến đường an toàn tại đập chứa nước, âu thuyền, sơ bãi tại nhánh sông Chử Giang, phạm vi khu kinh tế vịnh Hoài Hải sẽ mở rộng gấp hai ba lần so với hiện tại. Bất kể là đối với phát triển kinh tế tỉnh Hoài Hải, hay là đối với kinh tế lạc hậu của hai tỉnh Dự, Hoàn đều có tác dụng thúc đẩy vô cùng tốt
Tống Kiều Sinh trầm ngâm suy nghĩ. Thẩm Hoài nói vậy đã chỉ ra được yếu điểm công tác trọng điểm tiếp sau của khu kinh tế vịnh Hoài Hải.
Thừa hưởng nhất mạch Điền, Từ, lại có suy nghĩ công tác phát triển, dĩ nhiên là ông ta sẽ giành được sự ủng hộ của Kế kinh hệ, vượt qua sự cản trở của Hồ hệ.
Mặt khác, hai tỉnh Dự, Hoàn tuy rằng kinh tế không phát triển lắm, nhưng cán bộ xuất thân ở hai tỉnh giành được vị trí ở trung ương cũng không ít. Khái niệm hợp tác khu vực kinh tế vịnh Hoài Hải mở rộng đến hai tỉnh Dự, Hoàn, ông ta đến Hoài Hải nhậm chức thậm chí tương lai đạt được sự ủng hộ có khả năng còn mạnh mẽ hơn nữa.
Thẩm Hoài đã nói điểm mấu chốt này ra, Tống Kiều Sinh cũng biết Thẩm Hoài thật lòng ủng hộ mình tới Hoài Hải nhậm chức, mà không phải có lệ ở bề ngoài.
Thẩm Hoài bắt gặp bác hai trầm ngâm suy tư, nghĩ bụng ông ta có thể nghe lọt mấy câu của mình là tốt rồi, xoa xoa tay, hỏi ông cụ: - Định khi nào mới ăn cơm ạ, bọn cháu ở trên tàu hỏa còn chưa ăn gì, lúc này đói lắm rồi.
- Gấp cái gì, bác Thành Quốc và Tương Hoài của cháu cũng tới ăn cơm đấy. Các cháu đói qua thì tìm cái gì ăn tạm đi. ông cụ đứng lên, hoạt động gân cốt một chút, nghĩ sự việc có kết quả tốt như thế, cũng cảm thấy an ủi, còn nói thêm, - Sự phát triển sau này của nó, ta thấy cháu vẫn nên đến các bộ và uỷ ban trung ương công tác vài năm, tầm mắt của Yến Kinh, dù sao vẫn nên rộng một chút.
Thẩm Hoài gật gật đầu, nghĩ bụng điều đến các bộ và uỷ ban trung ương Yến Kinh, có lẽ là lựa chọn không tồi, nhưng cụ thể đến các bộ và uỷ ban trung ương nào, anh nghĩ còn nên tìm Bí thư Điền nói chuyện một chút