Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 144 - Chương 144: Người Quen Cũ

Chưa xác định
Chương 144: Người quen cũ

Trước khi hội nghị diễn ra, bí thư Dương Ngọc Quyền gọi Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã và Viên Hồng Quân lên phòng làm việc nói chuyện.

Dương Ngọc Quyền là người được tiền bí thư thị ủy Ngô Hải Phong đề bạt lên, cũng như Ngô Hải Phong, đều là sĩ quan xuất ngũ, tuy đã rời khỏi quân đội nhiều năm, song phong thái cử chỉ vẫn còn đậm nét quân nhân, mày đậm mắt to, gò má hơi thon gầy, biểu tình lúc nào cũng nghiêm túc.

Thái độ của Dương Ngọc Quyền với ba người Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân, Hà Thanh Xã xa không nhiệt tình như Phan Thạch Hoa, để bọn hắn ngồi xuống, dò hỏi mấy câu về chuyện an trí đồng bào gặp thiên tai, không nhắc mỏ gì đến chuyện tài chính hay quy hoạch kiến thiết của hai thị trấn…

Cách thời điểm vào họp còn gần một giờ, thấy Dương Ngọc Quyền không có ý để mình lưu lại trong phòng bắt chuyện, Thẩm Hoài và Viên Hồng Quân, Hà Thanh Xã thức thời lui ra trước. Dương Ngọc Quyền và Phan Thạch Hoa một nóng một lạnh, độ tương phản rất lớn, từ văn phòng Dương Ngọc Quyền đi ra, Viên Hồng Quân còn nhịn không nổi nhún nhún vai.

Có lẽ thái độ của Phan Thạch Hoa với hai thị trấn Mai Khê, Hạc Đường quá nhiệt tình, từ đó khiến thái độ Dương Ngọc Quyền chuyển biến theo hướng ngược lại… Đây cũng là chuyện thường trong quan trường ở đất nước này, ngươi mà nhiệt tình, ta sẽ giội cho một chậu nước lạnh.

Ra khỏi phòng cũng không thể ngồi nhàn rỗi trong khách sảnh, Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân còn phải xin chánh văn phòng khu ủy dẫn bọn hắn đến phòng các lãnh đạo khu bái phỏng từng người…

Phòng làm việc của Chu Dụ nằm phía mặt tây tầng ba, cách biệt với phòng của những phó khu trưởng khác. Cũng như Cát Vĩnh Thu bị Ngô Hải Phong áp một cấp, không thể trực tiếp đảm nhiệm ghế bí thư Hà Phố, Chu Dụ là phó chánh văn phòng phủ thị chính, bình điều đến khu Đường Ấp cũng không thể ngồi vào ghế thường ủy…

Hôm nay hội nghị thường ủy khu chủ yếu thảo luận tài chính về sau và quy mô kiến thiết cho hai thị trấn Mai Khê, Hạc Đường. Trừ thành viên thường ủy, chỉ có nhân viên tương quan từ hai thị trấn mới có tư cách tham dự.

Chu Dụ đứng lên, nhiệt tình bắt tay với đám Thẩm Hoài, hỏi một chút đến những chuyện thuộc quyền nàng phân quản, rồi khách khí tiễn bọn hắn đi, có lẽ bởi Viên Hồng Quân cũng có mặt, cũng có lẽ bởi chuyện Mai Khê tướng giảm ngạch thu mua vật tư từ Bằng Duyệt.

Quyết định về phân bổ tài chính và kiến thiết dành cho Mai Khê và Hạc Đường không hề vượt ra ngoài dự liệu của Thẩm Hoài.

Lúc này trong khu đã muốn nhận được chỗ tốt khi cánh bên Đông Nam được mở rộng, lại tạm thời không muốn chen tiền ra, ủng hộ hai vùng mới xây dựng kiến thiết.

Suốt cuộc họp, đã hồ không có tranh luận đã quyết định trong ba năm tiếp sau hai thị trấn Mai Khê và Hạc Đường sẽ tự chi tự thu, khu sẽ hơi cấp một ít tài chính làm kiến thiết, đương nhiên tiêu chuẩn không thể bằng với những khối phố với hương trấn dưới quyền trực thuộc khác.

Nhìn Viên Hồng Quân ngồi bên cạnh lẳng lặng không cất tiếng, cũng không có ý đứng ra tranh thủ thêm lợi ích gì cho Hạc Đường. Thẩm Hoài biết đối với kết quả này hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý.

Hội nghị kết thúc, Phan Thạch Hoa có công chuyện khác phải xử lý, những thường ủy khác không có ai muốn tiếp đám Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân, cứ thế các bên ai về nhà nấy. Chỉ còn lại đám Thẩm Hoài, Viên Hồng Quân, Hà Thanh Xã, Chu Học Kỳ ngồi mắt to nhìn mắt nhỏ trong phòng.

“Tôi nói rồi mà, có vạch qua cũng chỉ là con mẹ ghẻ nuôi.” Trấn trưởng Hạc Đường Chu Học Kỳ lầu bầu: “Trước đây tốt xấu gì còn có thể xin chút nước dầu từ trên huyện, giờ thì hay rồi, chỉ dựa chút thuế thu của Hạc Đường, uống gió Tây Bắc chưa chắc đã đủ…”

Trên mặt Thẩm Hoài treo nụ cười như có như không, kinh tế Mai Khê có lạc hậu đến đâu thì cũng là thị trấn trung tâm mặt Tây Nam của Hà Phố, trình độ phát triển công thương nghiệp tốt hơn những thị trấn chung quanh như Hạc Đường nhiều.

Trước đây vốn chỉ bàn đem Mai Khê vạch sang Đường Ấp, không liên quan gì đến Hạc Đường cả, bởi thế về tài chính Hạc Đường ít nhiều còn được huyện ủy phân bổ một chút. Lần này thành phố tiến hành điều chỉnh, vì muốn mở rộng không gian phát triển ra cánh Đông Nam mới gộp luôn cả Hạc Đường vào.

Lần điều chỉnh này Mai Khê đã có sự chuẩn bị sẵn, cũng là bên tích cực yêu cầu. Trong khi Hạc Đường thì hơi bị động.

“Ở đây phàn nàn cũng vô dụng, đi chỗ khác nói chuyện thôi…” Viên Hồng Quân nói.

**************************

Đám Thẩm Hoài đi ra ngoài sân khu chính phủ, trước cửa có một tên trung niên mập mạp bồi cùng tài xế Viên Hồng Quân chờ sẵn tự bao giờ. Qua giới thiệu mới biết trung niên kia là một ông chủ thầu bãi cát đá ở Hạc Đường, họ Dương, tên gì thì hơi trái miệng nên nghe không rõ, mấy năm trước khởi nghiệp từ một chiếc thuyền móc cát, nay trong tay đã có tận mấy xà lan.

Ông chủ họ Dương dẫn đường, Viên Hồng Quân kéo Thẩm Hoài ngồi cùng xe. Hai người hàn huyên một lúc, khi xe dừng, Thẩm Hoài mới chú ý thấy điểm đến là khách sạn Anh Hoàng.

Từ trong thâm tâm Thẩm Hoài không muốn ngay từ lần ăn cơm đầu tiên, Viên Hồng Quân đã đưa mình tới chỗ “thị phi” như thế này.

Thẩm Hoài vừa định đề nghị đổi sang chỗ khác, thì từ trong đại sảnh đã có một cô gái trẻ đẹp chạy tới chào hỏi, giúp bọn hắn mở cửa xe.

Cô gái kia thấy Thẩm Hoài ngồi chiễm chệ trên ghế sau, hơi sững, trước là kinh ngạc, người vô thức lùi ra sau, tiếp theo mới làm ra vẻ kinh hỉ, nói: “Đây không phải Thẩm bí thư ư? Lâu rồi anh chưa đến quan chiếu sinh ý Anh Hoàng a…”

Được, giờ muốn làm bộ nghiêm túc cũng không được nữa rồi.

Thẩm Hoài thầm nhủ, may mà trước đây hắn chỉ thích con gái nhà lành, sau khi đến Đông Hoa cũng bị Trần Minh Đức quản lý gắt gao, mấy lần ra vào Anh Hoàng đều là gặp trường diễn trò, hình như chưa làm chuyện gì quá đà.

Cô gái trước mắt này Thẩm Hoài có ấn tượng, là giám đốc bộ phận tiếp đãi, không phải “tiểu thư” bồi khách, cũng không phải “má mì” quản gái, chỉ là nhân viên kinh doanh của khách sạn, gắn mác giám đốc, chuyên mời mọc, lôi kéo khách hàng, xem như là công việc đàng hoàng.

Tuy Anh Hoàng không làm mua bán nghiêm chỉnh, nhưng ở điểm này cơ hồ không kém hơn những tụ điểm ăn uống giải trí cao cấp của Đông Hoa.

Đàn bà làm việc trong môi trường này, trên thân khó miễn mang theo vẻ phong trần. Nhưng rốt cuộc là xuất thân từ gia đình tử tế, có công ăn việc làm đàng hoàng, so với đàn bà bình thường càng biết chiều chuộng, lấy lòng đàn ông. Án chiếu sở thích của Thẩm Hoài trước đây, hắn sẵn sàng bỏ thời gian, công sức ra đi “chinh phục” loại “cỏ dại” này.

“Lật xem” ký ức của Thẩm Hoài trước đây, mấy lần đến Anh Hoàng vui đùa, hắn cũng có ý “ra tay” với cô này, ngôn ngữ cử chỉ đều rất ái muội. Trước khi Trần Minh Đức chết mấy ngày, tay Thẩm Hoài đã mò được lên người nàng rồi; tuy lúc đó nàng gạt ra, nhưng hình như thái độ không kiên quyết cho lắm.

Thẩm Hoài hiện tại tất nhiên không muốn tiếp tục “tiền duyên”, thậm chí hắn còn không nhớ cô gái này tên họ là gì.

Cũng không phải nói Thẩm Hoài hiện tại đơn thuần hơn, mà bởi hắn biết, đàn ông muốn làm nên chuyện phải khống chế nửa thân dưới cho chắc, không thể vì “miếng ăn” mà bị Tào Tháo đuổi được.

Nhìn thần thái thân mật giữa mày mắt cô ta, Thẩm Hoài biết đây là do công việc sai khiến, biểu tình lúc mới thấy đã chứng tỏ nàng không muốn nhìn mặt mình rồi, song không thể không thừa nhận, cô nàng này rất có phong tình.

Vừa nhìn cô ta Thẩm Hoài nghĩ ngay đến Hà Nguyệt Liên, thầm nghĩ vài ba năm nữa, nói không chừng thế gian lại thêm một cái Hà Nguyệt Liên…

“Thì ra Thẩm bí thư có “người quen” trong Anh Hoàng, tôi còn bận tâm anh không thích chỗ này cơ.” Viên Hồng Quân ha ha cười lớn.

“Hồi trước làm việc trong phủ thị chính, có đến Anh Hoàng bồi khách mấy lần.” Thẩm Hoài xuống xe, giải thích sơ sài với Viên Hồng Quân một phen, lại quay sang phân phó: “Cô sắp xếp giúp bọn tôi một chỗ an tĩnh để ăn cơm nói chuyện…”

Tuy Viên Hồng Quân tiếp xúc với Thẩm Hoài không nhiều, nhưng lại được nghe rất nhiều sự tình về hắn, thấy Thẩm Hoài nhè nhẹ chuyển chủ đề, cũng không vướng víu nữa, không như vậy người ta sẽ hoài nghi ngươi có ý đồ nghe ngóng bí mật của bí thư thị ủy Đàm Khải Bình…

Cái cô giám đốc kia đại khái cũng chú ý thấy thái độ lãnh đạm của Thẩm Hoài, nụ cười trên mặt vẫn không giảm, dẫn đám Thẩm Hoài xuyên qua đại sảnh tráng lệ, đi vào trong khu tiếp đãi.

Cộng cả tầng hầm thì Anh Hoàng có tổng cộng bảy tầng, tầng một là đại sảnh và khu tiếp đãi, tầng hầm phía dưới là nơi tắm nước nóng, tầng hai là chỗ ăn uống, tầng ba tầng bốn là phòng khách, tầng năm là câu lạc bộ, tầng sáu là khu khách quý.

Thẩm Hoài đến trước cửa thang máy, thấy biển hiển thị còn đang ngừng trên tầng sáu, Thẩm Hoài chỉ vào cầu thang bộ trong góc: “Chúng ta đi đường này vậy…”

Giao cạn ngôn thâm bản thân đã là đại kỵ, Thẩm Hoài chỉ muốn ăn một bữa cơm với hai người Viên Hồng Quân trên tầng hai rồi đi, không khả năng lần đầu tiếp xúc đã chạy thẳng lên tầng năm, tầng sáu giải trí được.

Viên Hồng Quân, Chu Học Kỳ cũng tùy ý khách, Hà Thanh Xã và Chử Cường chỉ bồi cùng, tự nhiên là đi theo lên tầng hai.

Vừa chuẩn bị bước vào sảnh ăn, chợt thấy một cô gái mặc váy công chúa màu hồng từ trên cầu thang đi xuống.

Lúc cô gái kia xuống lầu mặt quay vào tường nên Thẩm Hoài không nhìn rõ mặt, nhưng từ mặt bên và thân hình yểu điệu kia cũng có thể đoán ra đó là một thiếu nữ trưởng thành xinh đẹp.

Thẩm Hoài biết chất lượng “gái” ở Anh Hoàng trên tầng năm, tầng sáu khá cao, được chọn mặc đồ “công chúa” tất nhiên cũng phải dễ nhìn.

Cô gái kia không dừng lại ở tầng hai mà đi thẳng xuống dưới, cô giám đốc tiếp đón như nhớ ra gì đó, gọi nàng lại: “Tiểu Huyên, Chu xứ trưởng của xưởng thép thành phố vừa gọi điện đặt chỗ trên tầng năm, còn điểm danh muốn cô vào phòng phục vụ, đêm nay nhớ đừng đi những chỗ khác đấy…”

“Ừ!” Cô gái kia “ừ” một tiếng, đầu cũng không quay lại, trực tiếp đi thẳng xuống lầu.

Thẩm Hoài nhớ trong các cán bộ cấp xứ ở xưởng thép thành phố chỉ có Chu to mồm từng bị hắn đập cho một trận nên thân là mang họ Chu. Cũng hiếu kỳ cô gái mà hắn để ý đến sẽ có dạng gì, mới chạy đến bên cầu thang nhìn xuống.

Vừa đúng lúc cô gái kia cũng ngửa mặt lên nhìn, Thẩm Hoài hơi sững, không ngờ cô gái đó lại là Khấu Huyên mà mình đã có một đoạn thời gian không gặp, không khỏi lắc lắc đầu: Khó trách lúc xuống lầu lại một mực tránh mặt đi, hóa ra là sợ mình bắt gặp.

Bình Luận (0)
Comment