Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 145 - Chương 145: Lợi Thế Của Đàn Bà

Chưa xác định
Chương 145: Lợi thế của đàn bà

Năm trước lão Khấu nói muốn mang cháu gái Khấu Huyên về nhà thân thích dưỡng thương, đến sau Thẩm Hoài mãi không có cơ hội gặp lại cô bé thanh tú có ánh mắt sắc nhọn này, không biết vì sao mà mãi sau tiểu Lê cũng không nhắc đến cô bạn này nữa.

Thẩm Hoài cũng chẳng quan tâm việc này làm gì, chẳng qua nếu đã gặp nàng, lại ở trong khách sạn Anh Hoàng này, càng không ngờ Khấu Huyên lại “mặc đồ” để đi tiếp khách.

Lúc nàng xuống cầu thang đã nhìn thấy bọn hắn, nhưng quay người lộn trở lại đã không kịp, chỉ khiến người ta càng thêm sinh nghi, đành quay mặt đi xuống, lại nhịn không nổi hiếu kỳ ngẩng đầu lên quan sát một cái, ai ngờ đến cùng vẫn bị Thẩm Hoài phát hiện.

Khấu Huyên không có gan nói chuyện với Thẩm Hoài, chỉ biết kinh hoảng bỏ chạy.

Thẩm Hoài mân mê cằm, nhìn bóng người khuất dưới cầu thang, không biết có nên đuổi theo hay không.

Cô giám đốc kia thấy Thẩm Hoài đứng sỡ ở đó, còn tưởng hắn nhìn vừa mắt Khấu Huyên, chạy lại nói: “Con nhà người ta còn chưa “xuống nước”, ngày được làm xong công tác tư tưởng, tôi thông báo cho anh đầu tiên…”

Lúc nói chuyện, cả người nàng sát lại gần, mùi nước hoa thoang thoảng xộc vào mũi, Thẩm Hoài vẫn không tài nào nhớ nổi cô gái này tên họ là gì.

Thấy Viên Hồng Quân, Hà Thanh Xã đều nghi hoặc nhìn lại, Thẩm Hoài đành vứt chuyện Khấu Huyên sang một bên, vào trong phòng dùng bữa trước.

Trong phòng, ánh đèn nhu hòa rải lên sàn nhà sáng hồng…

Khách sạn Anh Hoàng trang hoàng rất phú lệ, nhìn tuy tục khí, nhưng vẫn khiến người cảm giác hoa mắt quấn loạn.

Trong phòng đã có sẵn hai phục vụ viên, đều trẻ đẹp xinh xắc, kỳ bào được xẻ lên rất cao, lộ ra đôi chân thon dài, thẳng tắp.

Chúng nhân theo thứ tự “chủ khách” nhập tọa, phục vụ viên cầm ra hai bản menu tinh mỹ, đưa tới trước mặt Thẩm Hoài và ông chủ bãi cát họ Dương.

Tuy ông chủ họ Dương ngồi trên chỗ “thanh toán hóa đơn”, nhưng hắn vẫn ân cần đưa menu cho Viên Hồng Quân.

Nhân cơ hội này cô giám đốc kia chuyển một phòng phát card visit, sau cùng mới đến bên người Thẩm Hoài, nhỏ giọng hỏi: “Thời gian vừa rồi Thẩm thư ký đi đâu mà không tới chiếu cố sinh ý bọn tôi, đúng là đã lâu không thấy mặt anh…”

Thẩm Hoài tiếp lấy tấm thẻ trong tay nàng, liếc xuống, cuối cùng mới nhớ ra cô này gọi Dương Lệ Lệ, tùy ý thả tấm thẻ xuống mép bàn, cười trả lời: “Giờ tôi không công tác ở phủ thị chính nữa rồi, đã xuống tuyến dưới làm cán bộ hương trấn…”

“Thẩm thư ký cứ nói đùa, anh lợi hại thế này, sao có thể xuống chỗ mấy tay nông dân kia…” Dương Lệ Lệ cười tươi như hoa, tưởng Thẩm Hoài đùa mình. Nghề nghiệp này khiến nàng làm quen khá nhiều với những người quyền quý, cũng biết trước đây Thẩm Hoài là thư ký cấp chính khoa trong phủ thị chính, dù xuống rèn luyện, hẳn chỉ là tạm giữ chức, sao có khả năng thật xuống tận hương trấn?

Thẩm Hoài ha ha cười lớn, chỉ vào đám người Viên Hồng Quân, nói với Dương Lệ Lệ: “Được, được, câu vừa rồi của cô, đắc tội hết những người trên bàn này rồi…”

Viên Hồng Quân thả menu xuống, nhìn sang cô gái xinh đẹp bên người Thẩm Hoài, hỏi: “Chẳng lẽ mấy thằng nông dân bọn tôi không xứng tới Anh Hoàng ăn chơi?”

Dương Lệ Lệ thấy cả bàn đều quay sang nhìn mình, ý thức được lỡ mồm rồi, hơi lúng túng, nhưng vẫn kịp phản ứng, cười nói với Viên Hồng Quân: “Thẩm thư ký hay đùa, tôi không biết câu nào của anh ấy là thật, câu nào của anh ấy là giả. Nói thật, tôi tiếp xúc qua với cán bộ dưới hương trấn cũng nhiều, nhưng chưa có ai khí phái được như các anh. Thẩm thư ký mà không nói, tôi còn tưởng các anh là bí thư khu ủy hoặc bí thư huyện ủy, thậm chí nói bí thư thị ủy tôi cũng tin…”

Viên Hồng Quân chỉ thuận miệng chất vấn như không có ý làm khó, một là thấy cô gái xinh đẹp này quen biết Thẩm Hoài, hai là Anh Hoàng cũng không phải là nơi cho đám cán bộ hương trấn như hắn ra oai, mới cười cầm menu lên, nói: “Cô và Thẩm bí thư quen biết, chắc biết Thẩm thư ký thích ăn những gì, đồ ăn cô cứ sắp xếp giùm chúng tôi…”

Ánh mắt Dương Lệ Lệ nhìn sang Thẩm Hoài mang theo vài phần nghi hoặc.

Trước đây bởi Thẩm Hoài là thư ký cao cấp trong phủ thị chính, dù Dương Lệ Lệ bị hắn chiếm chút tiện nghi tay chân, trong lòng có chán ghét, vẫn không thể không nể mặt. Rốt cuộc chỗ dựa sau lưng Anh Hoàng có cứng đến đâu cũng không dễ dàng đắc tội với người làm việc bên thân lãnh đạo.

Chuyện Trần Minh Đức bởi bệnh bất ngờ mà mất tất nhiên không phải là thứ mà người như nàng có thể biết, chỉ thấy Thẩm Hoài ngồi đó không giống như nói đùa, mà những người khác cũng giống như đến từ dưới quê, đặc biệt là ông chủ Dương kia, lúc mới tiếp menu vừa rồi còn thuận tay quẹt ngực phục vụ viên một cái, 100% chỉ có ở mấy tay giàu xổi.

Dương Lệ Lệ ngờ rằng có lẽ Thẩm Hoài đắc tội phải lãnh đạo nào đó trên thị, mới luân lạc đến mức này.

Tâm lý nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt nàng trong vô thức nhạt đi không ít.

Trong khách sạn Anh Hoàng cả ngày ra ra vào vào đều là quyền quý, đừng thấy cả hàng người đầy mồm “Thẩm bí thư”, “Thẩm bí thư” thân thiết, chỉ cần là mấy đứa dưới quê lên, ở Anh Hoàng chẳng là cái thá gì.

Nàng rướn người tiếp qua menu trên tay Viên Hồng Quân, cười nói: “Tôi không biết liệu Thẩm thư ký đã thay đổi khẩu vị hay chưa, như vừa rồi anh ấy nhìn con gái nhà người ta vậy, tôi nhớ trước đây sở thích đâu có thế!”

Tâm lý Thẩm Hoài không khỏi cười lạnh: Đàn bà đúng là thực tế a, vừa rồi còn “Thẩm thư ký, Thẩm thư ký” thân thiết như thế, giờ nói chuyện đã ngầm giấu chế nhạo.

Thẩm Hoài không muốn so đo với loại đàn bà này, hắn cũng lười gọi món nữa, nói: “Cô cứ cầm lên, xem Viên bí thư, Trần trấn trưởng có hợp khẩu vị không…”

“Thẩm bí thư cứ quyết định được rồi.” Viên Hồng Quân, Trần Học Kỳ đồng thanh hô.

“Được rồi, tôi nhất định sẽ sắp xếp cho mọi người mãn ý.”

Dương Lệ Lệ làm sao nhớ được Thẩm Hoài ưa thích khẩu vị gì, cứ cầm rượu với thức ăn đắt nhất lên là xong. Nàng biết đám cán bộ hương trấn này cực muốn mặt mũi, cũng không sợ bọn họ dám ăn quịt, nàng lại có thể hung hăng “chém” thật tợn, coi như đòi lại “lệ phí” mò ngực từ thằng mất dạy kia.

Dương Lệ Lệ ra ngoài một chốc, lát sau đã cầm hóa đơn sang cho Thẩm Hoài nhìn, nói: “Thẩm thư ký, anh xem xem, tôi không quên khẩu vị của anh chứ!” Hệt như là vì chiếu theo sở thích của Thẩm Hoài mà gọi món vậy.

Món ăn có đắt đến đâu cũng có giá, nhưng thấy trong hóa đơn phần nước uống ghi hai bình Whisky, Thẩm Hoài nhíu mày, liếc sang Dương Lệ Lệ, nhưng thấy nàng vẫn bất động thanh sắc, trên mặt còn mang theo nụ cười, thầm nhủ: Cho nàng ngày giờ, nói không chừng là nhân vật còn lợi hại hơn cả Hà Nguyệt Liên.

Tuy hôm nay ông chủ họ Dương mời khách, nhưng rốt cuộc ăn cơm cũng tính là nhân tình, Thẩm Hoài không muốn thiếu nợ người ta nhân tình lớn thế này. Hơn nữa hắn cũng bận tâm trong túi bọn họ không mang nhiều tiền mặt đến vậy, giờ trong nước còn chưa thịnh hành thẻ ngân hàng, bèn đẩy hóa đơn về, nói: “Cô giúp tôi đổi một cái, thức ăn với nước uống đều khống chế dưới 1000 đồng…”

“Trước đây Thẩm thư ký anh thích nhất rượu Whisky này mà, hai chai này anh mà không uống, lần sau sợ không có cơ hội đâu; hơn nữa 1000 đồng còn chưa đủ tiền phòng thấp nhất…” Dương Lệ Lệ khó xử nói, ánh mắt lại khẽ liếc sang những người trên bàn.

“Rượu gì mà đắt thế?” Viên Hồng Quân tiếp lấy hóa đơn, thấy bên trên toàn là tiếng Anh, hắn không đọc được. Chử Cường ngồi một bên, nhìn sang, nhấp nhấp mồm, nhưng không nói gì cả.

Chử Cường thường theo ba mình đi đãi khách, ánh mắt cao hơn cán bộ hương trấn bình thường một chút. Thấy bên tên rượu còn đề năm sản xuất, thầm nhủ uống hết hai chai không biết thật giả này, tiền mặt trong túi 8 người trên bàn góp lại chưa chắc đã đủ.

Chử Cường thấy con này có ý làm mất mặt Thẩm Hoài, bèn xoay sang hỏi khẽ: “Thẩm bí thư, có cần gọi điện thoại cho ba tôi một tiếng?”

Thẩm Hoài lắc lắc đầu, nói: “Ăn một bữa cơm thôi, cần gì động tĩnh lớn thế?” Hắn chưa rảnh rỗi đến mức nhất định phải đi tranh phần mặt mũi này, nói với Dương Lệ Lệ: “Phòng ăn này tiêu chuẩn thấp nhất là bao nhiêu?”

“1280 đồng, nếu cảm thấy quá đắt, còn có thể đổi sang phòng khác rẻ hơn!” Nụ cười trên mặt Dương Lệ Lệ không giảm, nói.

Nàng biết bữa cơm này Thẩm Hoài không cần bỏ tiền mời khách, lại thấy hắn chỉ dám bóp lấy tiêu chuẩn thấp nhất, càng khẳng định rằng Thẩm Hoài ở hương trấn cũng không được như ý, không dám vung vẫy coi tiền như rác bằng trước đây.

Viên Hồng Quân ngồi nãy giờ cũng tính là nhìn rõ rồi, không nghĩ con đàn bà xinh đẹp này lại thế lợi đến vậy, tưởng rằng Thẩm Hoài bị điều khỏi phủ thị chính là thất thế chắc…

Không quản nói thế nào, bữa cơm này là hắn đại biểu Hạc Đường mời khách, không thể trừng mắt nhìn con đàn bà này làm mất mặt Thẩm Hoài được, bèn vỗ hóa đơn lên bàn, nói: “Tôi thấy cứ theo hóa đơn này là được rồi, đừng tưởng đám nông dân này không có tiền…”

Trong lòng Thẩm Hoài còn đang mãi nghĩ chuyện Khấu Huyên, không có tâm tình đem mấy vạn đồng ra so đo với Dương Lệ Lệ, cười nói với Viên Hồng Quân: “Bữa cơm này để tôi mời. Náo nữa chỉ sợ mọi người ăn uống đều không ngon.” Rồi quay sang nói với Dương Lệ Lệ: “Cô lấy tiêu chuẩn thấp nhất soạn lại một tấm hóa đơn khác…”

Cho dù một bữa cơm theo tiêu chí thấp nhất chỉ cần 1280, nhưng vào năm 93, 94, khi thu nhập bình quân đầu người ở Đông Hoa còn chưa đủ 300 đồng/tháng, tuyệt đối là mức giá trên trời.

“Để tôi, để tôi, nào có lý gì để Thẩm bí thư trả tiền được?” Lúc này ông chủ bãi cát ngồi đối diện vội tiếp lời, kiên trì để mình trả tiền. Tuy hắn không nhìn thấy trong hóa đơn ghi những gì, nhưng thấy không khí trên bàn, biết lúc này mình không lên tiếng không được.

Nói thực, trong lòng hắn cũng rất bận tâm Viên Hồng Quân cắn chết muốn mặt mũi…

Nếu thực tế, dù bữa cơm này lên tới 2 vạn 3 vạn hắn cũng phải xuất huyết ra mà trả, không thì về sau đừng tưởng sống yên ổn ở cái đất Hạc Đường nữa.

Dù bị con đàn bà kia có ý làm mất mặt, Thẩm Hoài vẫn kiên trì muốn sửa hóa đơn, điều này khiến hắn thở phào một hơi, trong lòng khá cảm kích Thẩm Hoài, thầm nhủ ở Mai Khê thanh danh Thẩm Hoài cũng không sai, chắc có vẻ là thật chứ không phải hư.

Dương Lệ Lệ thấy Thẩm Hoài không để ý mặt mũi cho lắm, thầm kỳ quái, đương nhiên cũng sẽ không lắm mồm hỏi gì nhiều, mà tiện tay đưa hóa đơn cho phục vụ viên đứng bên cạnh, nói: “Cô cầm ra quầy, đổi theo tiêu chí thấp nhất ra đây.” Lại cười nói với Thẩm Hoài: “Tôi còn có việc trên tầng, không ở dưới này bắt chuyện với Thẩm bí thư được…”

Bình Luận (0)
Comment