Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 483 - Chương 481-2: Nghi Thành Đêm Khó Ngủ

Chưa xác định
Chương 481-2: Nghi Thành đêm khó ngủ

Vào ngày Thẩm Hoài đuổi tới Yến Kinh gặp mặt Điền Gia Canh, cùng lúc đó Hồ Thư Vệ ở Đông Hoa liền đem hạng mục Tân Phổ tiến hành nói chuyện với tập đoàn đã tham dự vào cổ phần của nhà máy điện Mai Khê là tập đoàn Trường Thanh, Fuji, tỉnh cương.

Hạng mục Tân Phủ coi như chính thức mở khăn che mặt ra, Phó bí thư Tỉnh Ủy, Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa ở Nghi Thành điều tra nghiên cứu cũng nhanh chóng biết việc này, đồng thời thông qua bên văn phòng tỉnh biết được người đi cùng Thẩm Hoài đến gặp Điền Gia Canh có những ai.

- Hùng Văn Bân!

Nghe Trần Bảo Tề báo cáo những ứng cử viên đi cùng Thẩm Hoài đến khách sạn Hoài Hải gặp Điền Gia Canh, Triệu Thu Hoa tay sờ trán, mắt nhắm lại, rất lâu cũng không nói câu nào.

Trần Bảo Tề đứng ở một bên, cũng không nói chuyện, tránh quấy nhiễu mạch suy nghĩ của Triệu Thu Hoa.

Vị trí Phó chủ tịch thường trực thành phố còn trống do Lương Tiểu Lâm để lại ở thành phố Đông Hoa, ở tỉnh vẫn chưa xác định, lần này lại điều Đàm Khải Bình đi khỏi Đông Hoa để nhường đường cho hạng mục Tân Phổ. Hành động rửa bài lần này của thành phố Đông Hoa thật không phải lớn bình thường.

Mấu chốt vẫn là vấn đề bài này rửa thế nào.

Chuyện thay đổi quyền lực trực tiếp nhất đương nhiên vẫn là điều chỉnh bộ máy Ủy viên thường vụ thành phố, đây cũng là hành động trực tiếp nhất mà tỉnh có thể đưa ra.

Mặc dù Thẩm Hoài bức Đàm Khải Bình đi nhưng Mai Cương, tập đoàn Hoài Năng mượn hạng mục Tân Phổ càng cắm rễ sâu hơn ở Đông Hoa, đương nhiên sẽ không từ bỏ quyền phát ngôn ở trong bộ máy Thành ủy --- vấn đề mấu chốt là ở chỗ Thẩm Hoài hay chính là Tống hệ ở sau lưng sẽ có bao nhiêu lòng tham

Trần Bảo Tề cho rằng kết quả xấu nhất chính là sau khi Đàm Khải Bình bị điều đi, Thẩm Hoài hoặc Tống hệ yêu cầu đổi quan viên khác của Tống hệ đến nhận chức Bí thư Thành ủy Đông Hoa, tiện đà khiến thế lực của Mai Cương trải rộng ra mọi mặt ở Đông Hoa, đem thành phố Đông Hoa trở thành doanh trại bằng sắt của Tống hệ, đẩy hết lợi ích của các phái hệ khác ra khỏi Đông Hoa.

Thẩm Hoài đưa Hùng Văn Bân, Trần Binh đi gặp Điền Gia Canh, xem ra bụng hắn cũng không tham như trong tưởng tượng, vẫn biết tiến lùi.

Hùng Văn Bân và Trần Binh đều từng nhận chức ở xí nghiệp lớn hoặc ở địa phương, lý lịch không vấn đề gì. Nhưng lúc này vẫn đang là cấp Cục trưởng, phá lệ đề bạt là vào Ủy ban thường vụ.

Số ủy viên thường vụ cấp thành phố cấp 3 thông thường có 7 đến 9 người, cho dù sau khi Đàm Khải Bình bị điều đi, Hùng Văn Bân và Trần Binh điều vào bộ máy ủy viên thường vụ thì cũng sẽ không phá hoại sự cân bằng của bộ máy ủy viên thường vụ thành phố Đông Hoa --- quan trọng là một số chức vụ quan trọng của Thẩm Hoài lộ ra lòng tham, điều này khiến tỉnh có sự thao túng và không gian cân nhắc rất lớn, cũng có thể khiến tỉnh tránh vì bị Mai Khê dắt mũi đi mà gặp phải những chê trách vô vị.

Chỉ cần Thẩm Hoài và Tống hệ không tham lam, tùy bọn họ hy vọng ai đại biểu cho Mai Cương và Tống hệ tiến vào bộ máy Ủy viên thường vụ, chỉ cần lý lịch tương đối thì không khó để đồng ý về mọi phương diện.

Nhưng Trần Bảo Tề cũng không ngờ Thẩm Hoài cuối cùng lại để Hùng Văn Bân ngồi lên cái chức đó, nhưng nghĩ kĩ một chút lại thấy hình như nên như vậy.

Hùng Văn Bân sớm đã rất nổi tiếng trong việc quản lý nhà máy thép thành phố, sau đó chìm chìm nổi nổi trên chốn quan trường Đông Hoa nhiều năm, thuộc loại quan vừa có trình độ lý luận vừa có thủ đoạn thực tiễn --- Mọi người đều nói Mai Cương đứng lên trên thi hài của nhà máy thép thành phố Đông Hoa, câu này không phải không có lý nhưng đồng thời cũng có nghĩa là giai cấp quản lý Mai Cương có quá nhiều người có quan hệ hoặc sâu sắc hoặc sơ sơ với Hùng Văn Bân hoặc Trần Binh, hi vọng của mọi người khi cùng với Hùng Văn Bân chìm nổi ở chốn quan trường Đông Hoa nhiều năm thực ra không thấp.

Mà mấy năm nay ân oán của Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình ở Đông Hoa, Hùng Văn Bân cũng dây dưa vào đó. Hùng Văn Bân lần lên xuống cuối cùng được hoàn thành bởi tay Đàm Khải Bình.

Thẩm Hoài đưa Hùng Văn Bân lên, ngoài việc giữ được Ngô Hải Phong, phe của Dương Ngọc Quyền ra, càng có thể lợi dụng Hùng Văn Bân tụ tập nhiều thế lực ở địa phương hơn.

Nhìn bên ngoài thì Thẩm Hoài và Tống hệ ở phía sau bỏ không tranh hai chức vụ quan trọng là Bí thư Thành ủy, Chủ tịch Thành phố, nhưng trên thực tế những gì đạt được không vì vậy mà giảm đi bao nhiêu, ngược lại có thể đẩy nhanh tốc độ thi công cho hạng mục Tân Phổ, giảm lực cản trở --- đây là lựa chọn vô cùng thiết thực.

- Nếu có khả năng thì anh có đồng ý đến Đông Hoa không?

Triệu Thu Hoa đột nhiên mở to mắt, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Trần Bảo Tề hỏi.

Bị Triệu Thu Hoa đột ngột hỏi như vậy, Trần Bảo Tề dường như rùng mình một cái, thân thể run lên một chút.

Giống như bị Triệu Thu Hoa nhìn thấu vậy, Trần Bảo Tề không khỏi có chút mất tự nhiên nói:

- Chủ tịch tỉnh Triệu bảo tôi đi đâu thì tôi đi đấy.

- Anh đi đến Đông Hoa, đối với anh mà nói vừa có lợi vừa có hại, vì vậy anh tự mình cân nhắc.

Triệu Thu Hoa nửa nọ nửa kia nói một câu như vậy, dường như muốn vạch ra đám người bình thường và Trần Bảo Tề, người đi theo mình đã nhiều năm nhưng không có ý thay y quyết định.

Thói quen trước khi ngủ của Triệu Thu Hoa là xem chút tài liệu. Trần Bảo Tề đem một số tài liệu của Nghi Thành phải mang theo người đến đặt trên bàn trong phòng ngủ của ông ta, sau đó liền quay về phòng của mình, nhưng đêm này đối với y mà nói thật đau khổ.

Trần Bảo Tề phát hiện tình giác ngộ của mình vẫn chưa đủ mẫn cảm, sau khi Triệu Thu Hoa vạch trần lại thấy chi tiết hơn

Thẩm Hoài chỉ cần hệ Mai Cương có thể nắm giữ quyền phát ngôn nhất định trong bộ máy ủy viên thường vụ để đảm bảo hạng mục nhà máy thép Tân Phổ có thể thúc đẩy thuận lợi, tạm thời không tham mấy cái ghế quan trọng kia để dẫn đến mâu thuẫn không cần thiết, đây là lựa chọn thiết thực của Thẩm Hoài và Tống hệ ở phía sau.

Nhưng ngoài mặt Thẩm Hoài để lại đủ không gian làm việc cho tỉnh nhưng nếu như Thẩm Hoài không có giao dịch riêng với Điền Gia Canh thì không gian làm việc này sẽ thuộc về bọn họ

Suy xét đến quan hệ thảm hại của Tống hệ và Kế Kinh hệ, Tống Kiều Sinh và Điền Gia Canh, nếu Thẩm Hoài thật sự có giao dịch riêng gì với Điền Gia Canh thì không cần phải ném hạng mục Tân Phổ ra như là ném bom, mà xét đến tỉnh cương đã thẩm thấu Đông Hoa đạt đến trình độ như thế này, lúc này Thẩm Hoài và Điền Gia Canh cần cân băng, cũng chính là lợi ích của Triệu hệ, vậy do bọn họ quyết định người sẽ thay Đàm Khải Bình đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy thành phố Đông Hoa, cũng liền thuận lý thành chương --- ít nhất bọn họ có thể nắm trong tay nhiều bài hơn đối với việc quyết định người nào là Bí thư Thành ủy .

Chỉ là vấn đề của Triệu Thu Hoa khiến Trần Bảo Tề ngày đêm bị dày vò hết lần này đến lần khác, khó mà chọn lựa được.

Mặc dù Đông Hoa nằm ở 12 thành phố cấp 3 của tỉnh Hoài Hải, trừ tỉnh lị Từ Thành ra, đang nhanh chóng vươn lên trở thành thành phố cấp 3 hùng mạnh, nhưng chức vụ Trưởng ban thư ký này chỉ từ cấp bậc hành chính và địa vị trong Đảng để nói chứ không hề thua kém nhân vật số một của thành phố cấp 3 hùng mạnh là bao nhiêu, thậm chí còn mạnh hơn một tuyến.

Còn về chuyện đuôi phượng đầu gà thì người nhân nghĩa gặp nhân, người trí thức gặp trí thức.

Trần Bảo Tề ngồi ở chức Trưởng ban thư ký chính phủ này nếu hơi có chút dã tâm, thì mắt sẽ nhìn chằm chằm vào chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy --- nhưng đến năm sau, năm sau nữa, khả năng Triệu Thu Hoa lên thay Điền Gia Canh đảm nhiệm chức Bí thư Tỉnh ủy rất nhỏ, đến lúc đó cho dù Triệu Thu Hoa tiếp tục ở lại Đông Hoa nhận chức Chủ tịch tỉnh thì Triệu Bảo Tề y có thể tiếp tục tiến lên trước một bước, nhiều nhất cũng chỉ là chức Phó chủ tịch tỉnh quản lý công tác của văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.

Trước khi đi cùng Triệu Thu Hoa đến Đông Hoa nhận chức Phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh, Triệu Bảo Tề chỉ làm chức Phó bí thư Huyện ủy ở địa phương một nhiệm kì, sau đó thì luôn ở cơ quan. Nếu như trong dăm ba năm y không có khả năng được cho ra ngoài thì có lẽ cả đời này cao nhất cũng chỉ là một Phó chủ tỉnh bình thường.

Dường như lúc này đến Đông Hoa đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy, đối với Trần Bảo Tề mà nói là một lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là Trần Bảo Tề nhất thời cũng nghĩ không ra dụng ý thật sự của Triệu Thu Hoa là vì bảo vệ cho tỉnh cương hay là Triệu Thu Hoa ý thức được mình đến năm sau, năm sau nữa có khả năng sẽ bị điều đi khỏi Hoài Hải nên bố trí trước, đem tài sản chính trị của y ở Hoài Hải cho mình nắm giữ?

Tỉnh cương là một lá cờ mà Triệu Thu Hoa dựng lên sau khi đến tỉnh Hoài Hải.

Năm 95, tổng sản lượng công nghiệp của tỉnh Hoài Hải mới vừa vượt qua con số 20 triệu, Tỉnh cương vươn tới mục tiêu tổng giá trị sản lượng là hàng chục tỷ, địa vị trong toàn tỉnh đương nhiên không thể khinh thường.

Chỉ là ai mà nghĩ đến Mai cương sẽ quái dị như vậy? Sau khi một nhà máy cải cách kỹ thuật, mở rộng ra liền xây dựng nhà máy số 2, sau khi nhà máy số 2 đó vào hoạt động thì hạng mục Tân Phổ cũng ra lò ngay sau đó, không nghỉ một hơi nào.

Không cần nói tỉnh cương đã tham dự rất sâu vào sự phát triển của Mai Cương, nếu muốn chống lại áp lực do Mai Cương khuếch trương với tốc độ cao gây ra thì hạng mục lò điện thép của Mai Khê cũng phải cắn răng mà thực hiện --- Điều này đồng thời cũng đảm bảo nguồn tài chính trong tỉnh không đến nỗi bị Mai Khê chiếm hết.

So với năng lực của thế lực dung hợp với địa phương của Thẩm Hoài, tỉnh cương có không ít những hành động như tổ chức lại thị cương Đông Hoa nhưng trong nền móng của Đông Hoa thì còn lâu mới chắc chắn bằng Mai Cương --- gian hàng của tỉnh cương ở Đông Hoa bày ra lớn như vậy, trong mắt Mai Cương nói không chừng chỉ là một miếng thịt béo bở --- Triệu Thu Hoa cũng vì vậy mà bảo y đi tranh chức vụ Bí thư Thành ủy Đông Hoa này, bảo vệ cho sự phát triển của Đông Hoa cũng là suy nghĩ bình thường.

Nhưng nếu mục đích của Triệu Thu Hoa chỉ là như vậy thì Trần Bảo Tề sẽ phải đến Đông Hoa đối đầu với Mai Cương hệ đang vươn lên mạnh mẽ, phía sau lại có Tống hệ chống đỡ, có ý nghĩa với tỉnh cương nhưng không có ý nghĩa lớn đối với cá nhân Trần Bảo Tề.

Y có khả năng sẽ giống như Đàm Khải Bình, bị kẹt ở chức Bí thư Thành ủy, không thể lên cũng không thể xuống một cách xấu hổ, một khi bị lợi dụng xong, mất đi giá trị thì cũng rất có khả năng sẽ bị vứt đi --- kết quả này còn không bằng ở lại tỉnh.

Nhưng nếu Triệu Thu Hoa xuất phát từ tâm tư muốn bồi dưỡng, muốn để mình trải qua rèn luyện nhiều hơn nữa ở địa phương thì sao?

Gian hàng của tỉnh cương ở Đông Hoa bày ra không ít, đống vai trò rất quan trọng trong kinh tế của Đông Hoa. Sau khi y đến Đông Hoa, có căn cơ là tỉnh cương này, lại thêm đám người Ngu Thành Chấn phối hợp làm việc cùng, ở tỉnh lại có Triệu Thu Hoa chống đỡ, vẫn có thể nắm giữ chủ động.

Quan trọng hơn nữa là y đi bước này, tích lũy đủ kinh nghiệm ở địa phương thì mới có thể mở ra không gian phát triển.

Chỉ là tâm tư của Triệu Thu Hoa rốt cục là cái nào thì Trần Bảo Tề thấy y nhìn không ra, ban đêm lăn qua lăn lại trên giường cũng không thể ngủ một cách yên lành.

Chân trời lộ ra màu trắng bạc, cửa sổ thủy tinh màu xanh, Trần Bảo Tề mới như bị đả thông huyết mạch mà cởi mở thoải mái, nghĩ thông mấu chốt của vấn đề.

Ý đồ của Triệu Thu Hoa hiển nhiên là hai cái đều có, nhưng nếu gã không có năng lực bảo vệ lợi ích của tỉnh cương ở Đông Hoa, không có năng lực trở thành nhân vật đại biểu nắm giữ địa phương của Triệu hệ, Triệu Thu Hoa lại dựa vào cái gì mà mở ra không gian phát triển cho y. Nhưng nếu gã có năng lực nắm giữ thế cục của Đông Hoa, có thể duy trì, bảo hộ, tăng cường lợi ích của tỉnh cương và Triệu hệ ở Đông Hoa, hà tất phải lo lắng Triệu Thu Hoa lợi dụng xong liền quay lại.

Mấu chốt là lòng tin của gã có đủ không.

Trần Bảo Tề sáng sớm ngủ một giấc, đồng hồ kêu lên liền nhảy khỏi giường đánh răng rửa mặt, mang cái đầu mờ mịt và đôi mắt chua xót đi gặp Triệu Thu Hoa.

Triệu Thu Hoa sớm đã rời giường, ngồi ở bên ngoài sân phơi nhìn lên, khí định thần nhàn, sắc mặt hồng nhuận, dường như chuyện ở Đông Hoa hai ngày hôm nay không có chút ảnh hưởng nào đối với y.

Trần Bảo Tề tự nhận thấy mình còn cần tu luyện, khi nào có thể có tính cách gặp biến không sợ hãi như Chủ tịch tỉnh mới được coi là tu luyện thành công à?

Thấy bộ dạng ngủ không ngon của Trần Bảo Tề, Triệu Thu Ha híp híp mắt, nói:

- Sao vậy, hôm qua ngủ không được ngon giấc?

- Chủ tịch tỉnh Triệu, ngài muốn giao gánh nặng lớn như vậy, tôi có chút băn khoăn nhưng chủ yếu là lo lắng Chủ tịch tỉnh Triệu sẽ thất vọng, phụ sự tin tưởng của ông.

- Tôi năm nay đã sáu mươi mốt rồi, lại thêm bên kế kinh hệ bên kia gây sức ép đến vô cùng, tôi là tôi thấy thà làm gì đó còn hơn yên tĩnh, cho dù về Trung ương, có thể nhàn nhã dễ dàng qua ngày là mãn nguyện rồi.

Triệu Thu Hoa nói:

- Anh còn chưa đến 50 tuổi, vẫn còn chút ý chí sắc bén. Mặc dù mấy năm nay đều ở bên cạnh tôi, tôi biết anh vẫn có một số suy nghĩ, có suy nghĩ là chuyện tốt...

Bình Luận (0)
Comment