Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 488 - Chương 486: Có Mắt Không Thấy Núi Thái Sơn

Chưa xác định
Chương 486: Có mắt không thấy núi Thái Sơn

Cha Từ Kiến Trung cầm ly rượu bước vào phòng tiệc, tất cả mọi người đều đứng dậy, chỉ có Thẩm Hoài ngồi sững sờ như ngọn núi Thái Sơn ở đó.

Ban đầu mọi người đều tập trung hết vào Từ Phúc Lâm, không ai để ý đến Thẩm Hoài vẫn đang ngồi ở đó, Từ Phúc Lâm bỗng nhiên không cười nữa khi nhìn đến Thẩm Hoài. Mọi người mới cảm thấy có điều gì thất thường, quay đầu nhìn thấy Thẩm Hoài, Thẩm Hoài vẫn ngồi đó, trông thật nhức mắt.

Mọi người đều đang nghĩ: Tên tiểu tử này ngốc à, mình đã nói là đến Uỷ ban huyện Hà Phổ để làm việc thì dù có nhận ra cha của Từ Kiến Trung hay không, thì cái tên “Chủ tịch Huyện Từ” mà Trần Yến gọi vừa có vẻ kinh hãi lại vừa vui mừng, nghe thấy người ta gọi như thế mà không có phản ứng gì à?

- Ây dô!

Trần Yến liếc mắt nhìn Thẩm Hoài, cười nhạo báng:

- Tiểu Thẩm à, anh to gan thật đấy, hay là ngồi vào kẹo cao su hả, chủ tịch Huyện Từ đến uống rượu cùng chúng ta mà anh cũng không đứng lên à?

Từ Phúc Lâm cười ngượng ngạo, cách mà Trần Yến gọi Thẩm Hoài làm y thấy không vui.

Vừa rồi Trần Yến vẫn chưa biết Thẩm Hoài là ai, điều đến Huyện giữ chức vụ gì, sợ là hắn được điều đến Huyện giữ chức vụ kha khá gì, thì cái chức phó trưởng phòng phòng Tổng hợp của cô không dễ sai bảo Thẩm Hoài rồi.

Lúc này thấy Thẩm Hoài tên tiểu tử này có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, trước mặt Từ Phúc Lâm mà cũng không biết điều gì cả, nhìn thấy Từ Phúc Lâm mà cũng không đứng dậy, không biết trời cao đất dày, trong lòng Trần Yến vui phải biết.

Trần Yến biết rõ Từ Phúc Lâm khẩu phật tâm xà, ai mà đắc tội với ông thì ông sẽ trừng trị cho người ấy đến chết. Nhìn thấy Từ Phúc Lâm nhìn Thẩm Hoài cười, trong lòng đoán rằng tên tiểu tử này sau này sẽ bị Từ Phúc Lâm xử lý thảm rồi đây.

Từ Kiến Trung thấy mặt cha biến sắc, có chút không nén được tức giận. Y có vẻ phát cáu:

- Tiểu Thẩm, đây là bố tôi, cũng là phó chủ tịch Huyện Hà Phổ.

Thẩm Hoài nhìn chằm chằm Từ Phúc Lâm, cái dáng béo ục ịch, Từ Phúc Lâm đã uống rượu đến mặt mày đỏ ửng, cười nói:

- Phó Chủ tịch Từ à, ông vào đây được một lúc rồi, sao không nói gì, hay ông không ngờ là tôi lại ở đây ăn cơm rượu nhờ nhà ông?

- Đúng là Bí thư Thẩm à.

Từ Phúc Lâm gõ gõ trán, nói to:

- Anh xem mắt mũi tôi, tôi còn đang nghĩ xem sao lại có người giống Bí thư Thẩm đến thế cơ chứ. Đúng là rồng đến nhà tôm. Nếu như anh không nói tôi còn không dám nhận anh cơ đấy. Ồ, à, ừ,.. Tôi nghe nói anh và trưởng phòng Hùng bên phòng Nghiên cứu Chính sách là bạn, đi cùng với Tiểu Hùng đến đây để ăn cơm.

Rồi quay ra nhìn Hùng Đại Ny, đột nhiên thấy sợ, có những điều không thể nói quá nhiều, nói quá rõ ràng.

- Chỉ là trùng hợp thôi. Gần tối, tôi đi từ Huyện ra, thì gặp Tiểu Hùng và bạn học của cô ấy ở đây họp lớp. Cũng là Từ Tổng nhiệt tình, thấy tôi quen với Tiểu Hùng, cứ kéo tôi vào ăn cơm cùng.

Thẩm Hoài không muốn Từ Phúc Lâm hiểu lầm giữa hắn và Hùng Đại Ny có gì mờ ám, nên nói rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Tin đồn thật thật giả giả ai có thể nói cho rõ ràng chứ? Có thể là không có lửa làm sao có khói, cũng có thể là do có người cố tình vu oan giá họa. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện scandal năm ngoái xảy ra ở thành phố, Từ Phúc Lâm hiểu rằng có những vấn đề y không thể tùy tiện nói ra được.

Từ Phúc Lâm biết mình nói lỡ lời rồi, cứ coi như mình chưa nói gì cả, y bước lên phía trước, thân hình nặng nề bước đến gần bàn ăn, đưa tay ra, muốn bắt tay với Thẩm Hoài:

- Bí thư Thẩm đại giá quang lâm, làm cả quán rượu này sáng sủa hẳn lên.

Tất cả mọi người ở trong phòng cứ như bị điểm huyệt đứng yên, đều ngẩn người ra ở đó, một lúc lâu không có phản ứng gì cả, mọi người đều kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài:

Tên tiểu tử này rốt cuộc là ai cơ chứ, là ai mà cha của Từ Kiến Trung lại cúi đầu khom lưng với hắn như thế chứ.

Thẩm Hoài không để ý đến người khác nhìn hắn với ánh mắt như thế nào, Thẩm Hoài định đứng dậy, rồi lại ngồi xuống, nhìn ly rượu trong tay Từ Phúc Lâm, nói:

- Phó Huyện trưởng Từ à, ông cầm ly rượu là muốn hại tôi sao?

Từ Phúc Lâm dù gì đi chăng nữa thì cũng là một phó chủ tịch Huyện, lúc trước y cũng đã gặp Thẩm Hoài rồi, cũng nghe nói qua về tác phong của Thẩm Hoài, biết là nhân vật vai vế như thế không phải là người mà y có thể sánh với được, nhưng khi y nhiệt tình muốn bắt tay với Thẩm Hoài, không ngờ Thẩm Hoài ngay cả đứng lên cũng không đứng lên một cái

Từ Phúc Lâm có vẻ không nén được giận, nhưng cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài, chỉ cười ngượng nghịu, lúng túng đưa tay về.

- Ban nãy Từ Tổng nói rồi, uống rượu ở Hà Phổ là có quy luật của nó, Phó chủ tịch Huyện Từ tay cầm ly rượu thế kia, nếu như tôi mà đứng lên thì phải uống hết ly rượu này. Vừa nãy Từ Tổng nói làm tôi chút nữa không biết làm thế nào mới phải. Phó chủ tịch Huyện Từ à, nếu ông không để ly rượu xuống thì tôi thật sự không dám đứng lên bắt tay với ông đâu.

Thẩm Hoài chẳng thèm đến mặt Từ Phúc Lâm khó coi đến cỡ nào, Thẩm Hoài cười nói, cứ như là sợ những quy tắc uống rượu ở Hà Phổ thật đấy.

Từ Phúc Lâm đương nhiên biết con trai y tính cách như thế nào, nói nhẹ chút là Từ Kiến Trung chỉ hận một nỗi tất cả mọi người không vây quanh nó, lấy nó làm trung tâm. Nghe Thẩm Hoài nói như thế, Từ Phúc Lâm cũng đoán ra được rằng ban nãy ăn cơm cũng không vui vẻ gì, để bây giờ Thẩm Hoài mượn cớ nói lại, làm y cảm thấy ngượng ngùng, Từ Phúc Lâm cũng không dám nửa lời oán trách.

Từ Phúc Lâm quay sang phía con trai, nghiêm mặt quát:

- Quy tắc quái gở gì thế, con học ở đâu những quy tắc này, không biết trên biết dưới gì cả. Mau xin lỗi bí thư Thẩm đi chứ.

Từ Kiến Trung lúc này đương nhiên đoán ra Thẩm Hoài là ai, y như bị dội một gáo nước lạnh.

Mấy ngày hôm nay ở trong huyện có tin đồn, ai ai không nói về Thẩm Lão Hổ, tên Thẩm mọi rợ cơ chứ?

Từ Kiến Trung không bao giờ nghĩ là người ngồi trước mặt y đây chính là Thẩm Lão Hổ, Thẩm Hoài chính là vị khách ngồi ở đây mà y không hề hay biết, ban nãy lại còn hận hắn vì có những cử chỉ thân mật với Đại Ny mà cố tình công kích.

Mặc dù Từ Kiến Trung không có lời lẽ cay độc nào trực tiếp đối đầu với Thẩm Hoài, nhưng quả thực bản thân có nói những lời hơi quá. Bây giờ y không cảm thấy chỗ dựa vững chắc cho y nữa, mặc dù ghen ghét Thẩm Hoài nhưng trước mặt cha lại hết lời khen hắn, Từ Kiến Trung cười đau khổ, xin lỗi Thẩm Hoài:

- Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, Bí thư Thẩm cứ coi như tôi không hiểu chuyện, tôi xin nhận lỗi trước anh.

Thẩm Hoài ngẩng đầu lên nhìn Từ Kiến Trung, nhìn y năm ba giây, rồi cười nói:

- Gọi bí thư Thẩm có vẻ xa lạ quá, cứ gọi tôi là Tiểu Thẩm được rồi. Hơn nữa ngày mai tôi mới lên Huyện nhận chức, bây giờ tôi vẫn chưa phải là phó Bí thư Huyện Hà Phổ.

Trong năm ba giây mà Thẩm Hoài nhìn y, Từ Kiến Trung cứ như là bị rắn độc chăm chăm nhìn vậy, trong lòng thấy ớn lạnh, giờ có cho y ăn gan hùm, y cũng không dám gọi “ Tiểu Thẩm” nữa.

Có điều so với nỗi sợ hãi của Từ Kiến Trung, Trần Yến mặt xám lại như tro tàn, ả đang đứng ở một bên mà toàn thân đang run bần bật.

Ban tổ chức Thành ủy bổ nhiệm Thẩm Hoài đến nhận chức Phó Bí thư Huyện Uỷ, tin tức này truyền khắp Uỷ ban nhân dân Huyện rồi. Trần Yến dù không hiểu chuyện đến mấy, cũng biết rằng Thẩm Hoài này, không phải người như Từ Kiến Trung và cha y, Từ Phúc Lâm có thể so sánh với được.

Bây giờ hối hận cũng không kịp nữa, Trần Yến trong lòng đang hận Từ Kiến Trung: Nếu như không phải phối hợp với Từ Kiến Trung để đối phó với Thẩm Hoài thì cô làm sao có thể đắc tội với phó Bí thư Huyện ủy. trước khi anh ta đến nhậm chức một ngày cơ chứ?

Từ Kiến Trung hôm nay lại không nói nhiều những lời không lọt tai, chỉ có Trần Yến là như một vai hề nhảy nhót cả buổi, cô nhìn Thẩm Hoài một cách đầy tội nghiệp, muốn bước lên phía trước xin lỗi Thẩm Hoài, nhưng lại muốn Thẩm Hoài từ lúc này hãy quên Trần Yến là ai hoặc cô có thể tìm thấy cái lỗ nào đấy để chui xuống.

Thẩm Hoài không để ý đến Trần Yến mặt xám lại như tro tàn, nhưng nể tình phần lớn những người ở đây đều là bạn học của Hùng Đại Ny nên cũng không muốn tỏ ra uy phong gì, để tình hình xấu đi. Thẩm Hoài ra hiệu cho mọi người đều ngồi xuống, cười nói:

- Phó chủ tịch Huyện Từ đến đây để uống rượu cùng với mọi người. Mọi người đứng hết lên thế này thì còn ra sao nữa, đều ngồi xuống uống rượu cả đi chứ.

Rồi quay sang cười với Từ Phúc Lâm:

- Mang ra đây một cái ghế nữa cho phó chủ tịch Huyện Từ chứ nhỉ?

- Chủ tịch Huyện Cát đang ở lầu trên.

Từ Phúc Lâm cười lúng túng.

Thẩm Hoài gật đầu nói:

- Thành phố sắp xếp cho tôi ngày mai đến đây để chính thức báo cáo, hôm nay cũng là vì không có việc gì nên đi dạo loanh quanh ở đây, vô tình gặp con ông và mấy người bạn ở đây. Tôi không muốn chủ tịch Huyện Cát hiểu nhầm tôi muốn đến để đánh bất ngờ, tôi không lên lầu chào Chủ tịch Huyện Cát nữa.

Từ Phúc Lâm không rõ là Thẩm Hoài và Cát Vĩnh Thu có ân oán gì với nhau, mà Thẩm Hoài lại không muốn gặp Cát Vĩnh Thu vào lúc này, thực ra việc này y cũng không lấy gì làm lạ cả.

Sau khi biết tin Thẩm Hoài sẽ đến nhận chức phó bí thư Huyện ủy Huyện Hà Phổ, Từ Phúc Lâm và hầu hết các lãnh đạo trong huyện đều nghĩ rằng, Thẩm Hoài đến để thế chân Cát Vĩnh Thu, cái gọi là “Vua không gặp vua”, nên Cát Vĩnh Thu không xuống dưới lầu để gặp Thẩm Hoài, Thẩm Hoài cũng không muốn lên lầu chào hỏi Cát Vĩnh Thu, đây cũng là điều bình thường.

Từ Phúc Lâm cũng không uống rượu cùng mọi người nữa, nói chuyện với Hùng Đại Ny vài câu, kéo Hùng Đại Ny ra để hỏi về Hùng Văn Bân, hỏi xong liền chán nản rời đi.

Từ Kiến Trung trong lòng thấp thỏm, muốn đi tìm cha y để hỏi xem nên làm như thế nào, nhưng lại sợ để lại ấn tượng xấu hơn cho Thẩm Hoài, thậm chí y không biết bữa tiệc này nên tiếp tục như thế nào nữa.

Thẩm Hoài không có ý định tỏ ra uy phong gì trước mặt Hùng Đại Ny, ngồi tiếp ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, nói với Từ Kiến Trung:

- Cám ơn bữa cơm hôm nay của Từ Tổng, tôi còn có chút việc, không làm phiền các vị nữa.

Cầm chiếc túi ban nãy để ở góc tường, định đứng dậy ra về.

Hùng Đại Ny hỏi:

- Anh có về thành phố không thế?

- Ừ, anh về thành phố.

Thẩm Hoài trả lời.

- Vậy cho em về cùng anh nhé.

Hùng Đại Ny nói, cô cũng không có ý định ở lại đây, muốn đi về cùng với Thẩm Hoài.

- Vậy phải đi luôn đấy, nửa tiếng nữa có chuyến xe cuối cùng vào thành phố.

Thẩm Hoài nói.

Hùng Đại Ny nhìn Thẩm Hoài một cách đầy ngạc nhiên, có những lúc cô lại cảm thấy thoải mái: Trong mắt người khác, Thẩm Hoài là người khó gần, nhưng cô và gia đình cô tiếp xúc với Thẩm Hoài mấy năm nay, cô rất rõ Thẩm Hoài là người tính cách như thế nào. Đại Ny cầm lấy cái túi đeo, đi cùng với Thẩm Hoài đi đến bến xe để đi xe khách về thành phố.

- Sao có thể để Bí thư Thẩm ngồi xe khách về cơ chứ, để tôi lái xe đưa anh với Đại Ny về.

Từ Kiến Trung thấy có cơ hội bù đắp lỗi lầm lúc trước, làm sao có thể để cơ hội tuột đi trước mắt cơ chứ?

- Không cần đâu.

Thẩm Hoài từ chối:

- Bến xe ngay ở trước mặt, tôi và Đại Ny đi vài bước là tới nơi rồi.

Nói xong liền cùng với Đại Ny đi xuống lầu.

Từ Kiến Trung cũng không muốn gượng ép để đưa Thẩm Hoài về, chỉ đi theo đằng sau để tiễn Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny xuống lầu. Từ Phúc Lâm thấy có tiếng chân đi xuống cầu thang, liền đuổi ra đến cửa, nói:

- Bí thư Thẩm về đấy ạ?

Thẩm Hoài đứng trước lầu, ngẩng đầu lên nhìn khách sạn tráng lệ nguy nga dưới ánh đèn, liền nói với Từ Kiến Trung:

- Khách sạn này của nhà Từ Tổng đẹp thật đấy!

- Bí thư Thẩm, anh là người biết nhiều hiểu rộng, cái khác sạn này có là gì chứ.

Từ Phúc Lâm cười đáp, Từ Kiến Trung trong lòng cảm thấy bồn chồn thấp thỏm, tại sao Thẩm Hoài trước khi ra về lại đột nhiên khen cái khách sạn nhà y cơ chứ.

- Tôi mà cũng được coi là hiểu nhiều biết rộng à?

Thẩm Hoài cười nói:

- Nhà họ Từ các anh mới là người hiểu đời chứ. Tôi hôm nay có nghe người ta nói về khách sạn nhà họ Từ, không những làm thay đổi quy hoạch của Huyện, lại còn chặt cây trong Viên Lâm, trong đó có một hàng cây ngô đồng lâu năm. Trong Huyện có thầy giáo muốn có lời giải đáp về tất cả những việc này, thì Từ Tổng nói việc này có kiện lên Quốc Vụ Viện cũng không có tác dụng gì. Phó chủ tịch Huyện Từ à, tôi so với nhà họ Từ các anh, làm sao có thể coi là người hiểu đời được cơ chứ?

Từ Phúc Lâm mặt mày sa xầm, không ngờ ngay từ đầu Thẩm Hoài đã có ý định đối đầu với nhà họ Từ.

Bình Luận (0)
Comment