Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 489 - Chương 487: Hiểu Lầm Không Thể Giải Thích

Chưa xác định
Chương 487: Hiểu lầm không thể giải thích

Trước khi Thẩm Hoài lộ rõ thân phận, nhìn cách ăn mặc vô cùng bình thường của hắn, ai sẽ coi hắn trở thành nhân vật này chứ?

Tuy Từ Kiến Trung cũng muốn trước mặt Hùng Đại Ny thể hiện sự ôn tồn lễ độ, để lưu lại ấn tượng tốt trong lòng cô ấy, nhưng nhìn thấy cô ta đối xử vô cùng thân thiết với Thẩm Hoài, trong lòng có sự ghen ghét, liền nghĩ cây giống hôm nay đã bị Thẩm Hoài tưới mất, khiến anh ta xấu mặt trước Hùng Đại Ny, nào đã từng nghĩ sẽ đá một chân vào trên bảng sắt?

Chuyện càng khiến cho Từ Kiến Trung không ngờ đến, trước khi Thẩm Hoài rời khỏi, không ngờ ngay cả ba tội chụp mũ “bóp méo quy hoạch”, “chiếm đoạt đất đai”, “phá hoại xanh hóa” đều đổ lên đầu anh ta.

Đổi lại người khác nói những lời này, ví dụ như Vương Vệ Thành, Từ Kiến Trung đương nhiên sẽ không kiêng nể gì cả, hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng những lời này được phát ra từ trong miệng Thẩm Hoài – người mà ngày mai sẽ đến Hà Phổ đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy, Từ Kiến Trung nào dám không xem ra gì?

Ba tội chụp mũ này, giống như ba quả bom, từng quả từng quả nổ tung ở trong lòng của Từ Kiến Trung. Tuy anh ta đã từng nghe nói đến hung danh của tên họ Thẩm, nhưng không ngờ hắn lại trả thù lại đến mức độ này, quả nhiên là có thù phải báo ngay tắp lự

Từ Kiến Trung vừa kinh ngạc, vừa tức lại vừa sợ, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài cùng Hùng Đại Ny rời khỏi, anh ta cũng không dám hé răng nói cái gì, chỉ là kinh ngạc nhìn cha mình, hỏi:

- Thẩm mọi rợ này muốn làm gì vậy?

Từ Phúc Lâm sịu mặt đứng ở đó, mặt đổi thành màu gan lợn. Ông ta vốn cho rằng Thẩm Hoài còn kiêu ngạo nữa, cũng sẽ ít nhiều giữ chút thể diện cho ông ta, không ngờ Thẩm Hoài trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, chân trước nếm được rượu của nhà ông ta, chân sau thì phá đi tầng lầu nhà ông ta.

Từ Phúc Lâm cũng sớm nghe nói qua tác phong có thù tất báo của Thẩm mọi rợ, nhưng trong lòng càng sợ Thẩm Hoài đến Hà Phổ nhận chức quan mới sẽ phóng ba ngọn lửa, ngọn đầu tiên sẽ trực tiếp đốt cháy trên đầu của Từ Phúc Lâm.

Quan mới nhận chức phóng ba ngọn lửa, nói đúng là việc lập uy. Nếu Thẩm Hoài đem Từ Phúc Lâm ông ta ra coi thành bia ngắm lập uy ở Hà Phổ, sao lại không khiến trong lòng Từ Phúc Lâm vừa kinh ngạc vừa sợ?

Trong lòng Từ Phúc Lâm vừa tức vừa giận, vừa kinh vừa sợ, nhìn thấy khuôn mặt đó của con trai ông, trong lòng như bị lửa đốt, lớn tiếng mắng:

- Quy tắc, quy tắc, con mẹ nhà mày chưa phá vỡ quy tắc như vậy sao? Ở đâu đẻ ra cái tật xấu của mày chứ.

Đóng sập cửa liền đi vào.

Từ Kiến Trung Trung không dám lên tiếng, những người khác cũng ngơ ngác nhìn nhau, không dám thở mạnh, cũng không ngờ bạn học tụ họp ngày hôm nay, sẽ ồn ào thành cảnh tượng này.

Tuy rằng không biết Thẩm Hoài sẽ đối phó như thế nào với bố con Từ Phúc Lâm, Từ Kiến Trung, nhưng nghe nói những lời mà hắn để lại trước lúc đi, cũng mơ hồ đoán được chuyện này sẽ không bỏ qua.

Song đa số đều không biết tin tức bí mật trong giới quan chức, trong lòng đều nghĩ, tuy Thẩm Hoài đến Hà Phổ nhận chức Phó bí thư huyện ủy, nhưng rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Bố con Từ Kiến Trung dù gì cũng là Phó chủ tịch huyện, chả trách sẽ theo đó mà ức hiếp Thẩm Hoài hay sao?

- Thẩm mọi rợ!

Vương Vệ Thành thì thầm tự nói, nghĩ đến các xưng hô mà Từ Kiến Trung vừa gọi Thẩm Hoài, cảm thấy thú vị, anh ta nói với vợ:

- Chúng ta cũng đi thôi...

Từ Huệ Lệ gật gật đầu, bảo chồng mình lấy xe đạp ra, thấy Từ Kiến Trung, Trần Yến bọn họ tỏ ra hồn bay phách lạc, cũng không chào hỏi anh ta, liền trực tiếp ngồi vào ghế sau xe, rời khỏi Từ Ký.

Ra đến đầu đường trong huyện, Vương Vệ Thành lái xe quẹo vào ngã rẽ bên cạnh.

- Anh không muốn gặp Hùng Đại Ny sao?

Từ Huệ Lệ thấy chồng mình hôm nay không đi đường lớn, mà là từ ngã rẽ lách về khu ký túc xá giáo viên, công nhân viên chức trong huyện, có chút kinh ngạc hỏi.

Hùng Đại Ny cùng Thẩm Hoài đi đường đến nhà ga. Họ muốn tiếp tục lái về phía trước có lẽ có thể gặp được họ, Từ Huệ Lệ thấy chồng quẹo vào ngã rẽ về nhà, đoán anh ta muốn tránh gặp mặt Hùng Đại Ny và Thẩm Hoài.

- ... Cha Hùng Đại Ny là Hùng Văn Bân sắp đề bạt vào bộ máy ủy viên thường vụ trong thành phố, ngay cả trường chúng ta đều đang bàn luận, anh đương nhiên cũng muốn đặt quan hệ tốt với cô ấy, có thể ôm lấy cột trụ của ủy viên thường vụ thành phố. Như vậy sau này những ngày tháng ở Hà Phổ đương nhiên sẽ thoải mái hơn nhiều.

Vương Vệ Thành cười nói:

- Song chúng ta đi con đường phía trước để về nhà, nếu để Hùng Đại Ny hiểu lầm chúng ta là cố ý đuổi theo cô ấy, cho dù có thể níu vài câu, cũng rất xấu hổ, em nói có đúng hay không?

- Anh cũng thật là.

Từ Huệ Lệ cười rồi vỗ vào vai của chồng một chút, nói:

- Trong đầu luôn muốn thăng tiến, thực có cơ hội lại không nắm bắt. Em thấy cả đời anh, nhất định sẽ không có tiền đồ gì đâu.

- Nếu như cả đời này anh thật sự không có tiền đồ gì, em có giận anh không?

Vương Vệ Thành hỏi.

- Giận, sao lại không giận được chứ? Lần này bệnh viện đề bạt lên hai phó y tá trưởng, có ai tốt hơn em chứ? Trong lòng em buồn bực cả nhiều ngày nay rồi, mới bình tĩnh lại, chỉ mong rằng anh cũng có thể làm trưởng khoa, Trưởng phòng gì đó, cũng để cho em có thể hưởng phúc từ chồng.

Từ Huệ Lệ nói:

- Nhưng nghĩ đến việc nếu anh làm quan, có khả năng sẽ trở thành người của Trần Yến, Từ Kiến Trung, lại cảm thấy cái chức vợ quan này không làm cũng được, những ngày tháng bình thường cũng không phải là không thể sống tiếp được.

Vợ chồng nói chuyện, lái xe về nhà trong con đường nhỏ u ám bị cây cối che lấp mất trăng sao, mơ hồ nhìn thấy phía trước có hai bóng người.

Vương Vệ Thành bấm còi, người đi đường ở phía trước, có lẽ là không chú ý đến có người lái xe từ phía sau đi đến, người có vóc dáng thấp kia tránh sang bên đường, suýt chút nữa đụng vào người của một người khác, kêu lớn.

Tiếng hét nghe rất quen, Từ Huệ Lệ kinh ngạc hỏi:

- Đại Ny?

Vương Đại Thành phanh xe lại, dừng xe, thấy hai người quả nhiên là Hùng Đại Ny và Thẩm Hoài vừa rời khỏi quán rượu.

- Không phải mọi người muốn đi đến bến xe à, sao lại đi đến đây.

Từ Huệ Lệ nhanh mồm nhanh miệng hỏi. Vương Vệ Thành muốn ngăn cô lại nhưng không kịp.

Bị chồng kéo ống tay áo, Từ Huệ Lệ giật mình tỉnh ra, năm đó cô hẹn hò với Vệ Thành, bất luận ban ngày hay buổi tối ra ngoài gặp nhau. Vệ Thành đều thích kéo cô đến nơi chỗ ít người. Chuyện rõ ràng này, cô vẫn ngốc nghếch hỏi được.

- Ở đây không phải là có thể đi đến bến xe sao?

Hùng Đại Ny lúc đầu cũng không nghĩ nhiều, hỏi ngược lại, nhưng thấy khuôn mặt Từ Huệ Lệ cười bỡn cợt, chợt cũng nghĩ được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, khuôn mặt lập tức xấu hổ đến đỏ bừng, may mà dưới sắc trời đêm nhìn không rõ lắm.

Cô thật sự không biết đường, nghiêng đầu liếc Thẩm Hoài một cái, chỉ xem như hắn rắp tâm có ý đồ xấu mới dẫn mình đi đến con đường này...

Trong lòng Thẩm Hoài cũng bị oan uổng muốn chết.

Hắn đoán được với tính cách của Vương Vệ Thành, sẽ không đi cùng với đám người Từ Kiến Trung, nhưng cũng sẽ không gấp gáp đi đường lớn để đuổi theo bọn họ. Cho dù đúng lúc cùng đường, hắn đoán Vương Vệ Thành cũng sẽ cố ý tránh ra, vì vậy hắn mới dẫn Hùng Đại Ny đi vào ngã rẽ đợi Vương Vệ Thành cùng Từ Huệ Lệ qua đây, nhưng không ngờ lại gây ra hiểu lầm như vậy.

Thẩm Hoài vẫn không có cách nào giải thích, sao có thể giải thích được đây?

Nói hắn thông thuộc địa hình ở xung quanh huyện giống như sân sau nhà mình vậy, nói hắn hiểu được tính cách của Vương Vệ Thành?

Thấy Hùng Đại Ny đưa mắt nhìn lại, Thẩm Hoài cũng chỉ có thế ra vẻ hồ đồ hỏi:

- A, đi con đường này không thể đi đến bến xe sao? Phía trước không phải là khu kí túc xá giáo viên, công nhân viên chức trong huyện sao? Chiều nay tôi ra khỏi bến xe, chính là từ đó đi qua đây.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Vương Vệ Thành cũng biết ý, vội vào nói dựa theo lời của Thẩm Hoài:

- Bí thư Thẩm có thể không quen thuộc ở đây lắm, song chúng ta đi đến khu ký túc xá giáo viên, công nhân viên chức trong huyện, là có thể đến bến xe.

Song anh ta từ tận đáy lòng mới không tin Thẩm Hoài sẽ đi sai đường, bởi vì từ đầu đường đó đi ra, trực tiếp đi 300m là đến bến xe. Đứng ở đầu đường có thể nhìn thấy ánh đèn từ chỗ bến xe, còn khu ký túc xá giáo viên, công nhân viên chức của huyện phải lượn mất hai cây số, nhưng anh ta đương nhiên không dại gì nói toạc ra.

- Thôi được rồi, để tôi gọi điện cho xe qua đây đón chúng ta.

Thẩm Hoài nói:

- Để tránh lát nữa lại đi sai đường.

Hùng Đại Ny mím môi không nói lời nào, đôi mắt nhìn Thẩm Hoài đứng ở ven đường gọi điện thoái. Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ đương nhiên đứng ở ven đường đợi Thẩm Hoài gọi điện thoại, cũng không dám nói đưa hắn cùng Hùng Đại Ny ra bến xe.

Thẩm Hoài gọi điện thoại xong, nói với Hùng Đại Ny:

- Thiệu Chinh nhanh nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới có thể lái xe đến đây...

Hùng Đại Ny gật gật đầu, trong lòng cô có chút rối loạn, không biết phải ở cùng với Thẩm Hoài thế nào, nhưng lúc này cũng không thể nói tiếp tục ở cùng Thẩm Hoài những nửa tiếng trong đêm khuya vắng người, nói với Từ Huệ Lệ:

- Lâu lắm rồi mình chưa được đến thăm nhà cậu rồi...

Trong nhà Từ Huệ Lệ, Vương Vệ Thành rất mộc mạc, nhưng cũng không thể từ chối Hùng Đại Ny cùng Thẩm Hoài đến nhà cô đợi xe đến, liền cùng nhau về khu ký túc xá giáo viên, công nhân viên chức.

Từ Huệ Lệ làm việc ở trong bệnh viên của huyện. Bệnh viện vẫn chưa phân nhà ở.

Ở trong huyện, Vương Vệ Thành cũng coi là lãnh đạo cấp trung, nhưng điều kiện trong huyện cũng chính là như vậy, trường học phân một căn phòng, cũng rất đơn sơ, chỉ là một phòng ngủ, một phòng khách mà thôi.

Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny theo Vương Vệ Thành, Từ Huệ Lệ đi lên lầu, nhìn thấy phòng khách nhà anh ta cũng chỉ bày một chiếc giường, bình thường là mẹ vợ anh ta, mẹ của Từ Huệ Lệ ngủ cùng với cháu, phòng ngủ cũng rất nhỏ, kê một chiếc giường cùng một chiếc bàn học đơn sơ kê đầy sách, là không còn không gian nữa rồi.

Thẩm Hoài bọn họ không ở lại quán rượu được bao lâu, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, mẹ của Từ Huệ Lệ đưa cháu sang nhà hàng xóm chơi, không ở nhà.

Vương Vệ Thành lấy bàn gấp đặt ở cạnh giường trong phòng khách, mang ghế ở góc tường mời Hùng Đại Ny và Thẩm Hoài ngồi, mở bàn gấp ra. Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny ngồi xuống, trong phòng khách đã chật đến nỗi ngay cả xoay người cũng khó khăn.

Thẩm Hoài cười nói:

- Điều kiện nhà ở của giáo viên trong huyện các anh, đủ gian khổ đó.

- Nhà tôi cũng coi là được rồi.

Vương Vệ Thành nói:

- Có vài giáo viên trẻ kết hôn rồi đều chỉ có thể chen vào ký túc xá một người, trường cũng có mấy lần đưa ra báo cáo, hi vọng trong huyện có thể bỏ vốn xây dựng một tòa ký túc xá nữa, cải thiện điều kiện nhà ở một chút, song vẫn chưa có phê chuẩn. Hiện nay chỉ hi vọng Bí thư Thẩm anh có thể thể nghiệm và quan sát tình hình người dân, điều kiện nhà ở của giáo viên trong huyện chúng tôi quả thực không dư dả.

Trong huyện tuy thuộc về phòng Giáo dục huyện, nhưng đề cập đến các khoản vốn xây dựng kí túc xá giáo viên, công nhân viên chức, vẫn phải đưa lên Ủy ban nhân dân huyện. Tài chính của huyện Hà Phổ, tuy thoải mái hơn nhiều so với huyện Du Sơn, nhưng cũng vẫn còn kém xa so với sự giàu có, vẫn chưa đạt đến mức độ cải thiện nhà ở cho các giáo viên bình thường.

Thẩm Hoài cười nói:

- Nếu là chỉ vì mỗi nhà anh mà cải thiện một chút điều kiện nhà ở, thật ra rất dễ dàng, muốn cấp vốn xây dựng cho ký túc xá giáo viên, công nhân viên chức trong huyện, cái này vẫn phải để tập thể Ủy ban nhân dân huyện bàn bạc. Bây giờ tôi không làm chủ được nữa rồi. Cho dù có thể được làm chủ, các phương diện giáo dục của huyện Hà Phổ, những nơi thiếu kinh phí cũng có rất nhiều, ở huyện các anh vẫn chưa thể coi là khó khăn nhất.

Trong lòng Vương Vệ Thành đấu tranh một lát, đứng dậy nói:

- Huệ Lệ nói đi pha trà cho Bí Thư Thẩm, không biết cô ấy làm gì mà lâu thế, để tôi qua đó xem thử.

Vương Vệ Thành đi vào trong. Hai người đều cảm thấy chật, phòng bếp được sửa lại từ ban công, thấy vợ chống tay đứng ở bên cạnh bình nước, đứng ở đó không làm gì, liền đi qua đó hỏi:

- Sao vậy?

Từ Huệ Lệ nước mắt lã chã chảy xuống, quay đầu lại hỏi:

- Mẹ em bấy lâu nay cả ngày ngủ ở trên chiếc giường nhỏ ngoài phòng khách, anh thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

Vương Vệ Thành mới biết vợ mình nghe được những lời nói đó của Thẩm Hoài nói trong phòng khách, trong lòng liền chặn ở đó, nhỏ tiếng khuyên răn vợ mình:

- Bây giờ anh cũng là cán bộ trung tầng của trường, chúng ta nếu ra khỏi nơi này, kêu những giáo viên khác ở trong trường nhìn ta thế nào? Cái nên làm, chúng ta cũng không dùng cách biểu dương để nhường cho bên ngoài, nhưng những cái không đáng làm, em làm rồi, không phải là muốn để cho người khác đâm sau lưng hay sao?

Bình Luận (0)
Comment