Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 495 - Chương 493: Lực Cản Vô Hình

Chưa xác định
Chương 493: LỰC CẢN VÔ HÌNH

Thẩm Hoài cần tuyển dụng người gấp, Ban tổ chức Huyện ủy đương nhiên không thể trì hoãn việc này, trước khi tan làm, liền gọi điện thoại vào trong Huyện, yêu cầu nhà trường tiến cử người, tạm thời chưa cần phải chuyển hồ sơ của những người này đến Huyện, với phương thức là mượn tạm 2 đến 3 giáo viên dạy tiếng Anh có khả năng khẩu ngữ tốt vào Huyện làm công tác thu hút đầu tư.

Huyện Hà Phổ mặc dù ở Mai Khê, nếu tính cả ra đến ao hồ, bờ đê thì cũng là một huyện lớn với 900.000 dân, nhưng thị trấn Thành Quan cũng không rộng lắm, nếu như có tình hình gì, thì tin tức sẽ được lan truyền rất nhanh, hơn nữa các thầy cô giáo trực điện thoại ở trong huyện, trước khi thông báo tình hình cho hiệu trưởng thì tin tức cũng bị họ nói ra bên ngoài rồi.

Vương Vệ Thành sau khi lên lớp hết 4 tiết, trời đã tối, y thấy các thầy cô giáo tổ tiếng Anh, cho dù là buổi tối có giờ tự học của học sinh hay không, các thầy cô đều không về nhà ngay, mà ở lại văn phòng làm việc thảo luận vấn đề gì đó rất sôi nổi, Vương Vệ Thành cười bước vào phòng làm việc:

- Ở đây nói chuyện quốc gia đại sự gì thế, lúc trước dạy xong, là các thầy cô về nhà ngay mà, hôm nay sao lại ở hết đây thế này, chẳng lẽ có người nuôi cơm à?

- Thầy giáo Vương, anh vẫn chưa biết chuyện gì à?

Một cô giáo thấy Vương Vệ Thành bước vào, liền kể việc huyện định mượn tạm giáo viên tiếng Anh ở trường này, rồi nói tiếp:

- Trong huyện nhấn mạnh là khẩu ngữ phải tốt, có điều bọn em dạy tiếng Anh ở trường này, cũng chỉ được vài người khẩu ngữ tốt một chút, anh Vương, anh có hi vọng nhất đấy nhé....

Từ những năm 80, quốc gia đặt ra yêu cầu tri thức hóa, trẻ hóa đối với đội ngũ cán bộ, tập thể giáo viên là đội ngũ tri thức lớn nhất, quan trọng nhất lúc đó. Nếu như điều động đến làm việc ở các cơ quan Đảng nhà nước, thì tiếp sau đó sẽ là hiện tượng nắm giữ các chức vụ quan trọng ở khắp mọi nơi.

Hơn mười năm trôi qua rồi, đội ngũ cán bộ ngày càng chính quy, ở nhiều nơi, quan nhiều trở thành tai họa, đối với những giáo viên này mà nói, cái cảnh của những năm 80 đã không còn từ lâu rồi.

Ai chẳng muốn thoát cái cảnh ăn đồng lương giáo viên ba cọc ba đồng, nếu như được điều đến làm việc ở các cơ quan Đảng nhà nước, đương nhiên phải vắt óc ra để nghĩ cách.

Cơ hội như thế này rõ ràng là vô cùng quý báu.

Vương Vệ Thành mặc dù có nguyên tắc của y, nhưng y cũng không phải là thánh, không quan tâm đến cơm áo gạo tiền, ăn hương ăn hoa mà sống qua ngày được.

Các thầy cô giáo tự biết mình không có hi vọng, liền chua chát nói, điều động đến huyện là phải làm việc vất vả, quá trình điều động công việc này còn ghi lại trong hồ sơ của nhà tường, cũng không phải là việc chuyển công việc chính thức gì, e là lúc nào đó bị đuổi về nhà trường, lúc đấy ở trường này, lại trở thành người chẳng ai để ý đến. Vương Vệ Thành thừa biết rằng mượn tạm giáo viên ở đây là bước đầu tiên trong việc điều động công việc chính thức, chỉ là nếu như đến đó làm rồi, năng lực thực sự kém hoặc đắc tội với ai đó, nếu không khả năng bị trả lại trường là rất nhỏ.

Vương Vệ Thành cũng có chút động lòng, nhưng cũng tỏ vẻ cỗ vũ những giáo viên còn lại:

- Trong huyện cần tìm người, yêu cầu là giáo viên có thâm niên, trưởng thành, điềm đạm. Các cô các cậu xem, tôi có già đến mức đấy không?

Vương Vệ Thành nói châm chọc vài câu với những người bên cạnh, rồi để giáo án ở lại, sau khi rời khỏi phòng làm việc, y không về nhà ngay mà đến Bệnh viện Huyện tìm vợ để bàn bạc.

Nếu như là trước đây, Vương Vệ Thành sẽ không động lòng, y biết rằng việc điều động vào các cơ quan chính quyền khó đến như thế nào, đây không phải là vấn đề anh có khả năng hay không mà vấn đề là ở chỗ, anh có quan hệ, có ô dù hay không, nhưng buổi tối hôm qua, Vương Vệ Thành đã nghĩ thử xem thế nào, có những lúc cũng phải bất chấp thể diện thôi.

Từ Huệ Lệ không quyết định được việc này, nói:

- Việc này trước đây không có tin tức gì cả, đột nhiên lại muốn điều động người từ trường học, có lẽ nào có liên quan đến việc hôm nay Thẩm Hoài đến Hà Phổ nhận chức Phó Bí thư? Hay để em gọi điện cho Hùng Đại Ny xem tình hình thế nào nhé?

- Như thế có được không?

Vương Vệ Thành chần chừ nói.

Theo y nghĩ, nếu như tổ chức Huyện ủy vài hôm nữa mới bắt đầu điều động người đến, thì y sẽ nghĩ việc này có liên quan đến Thẩm Hoài, nhưng Vương Vệ Thành không nghĩ rằng Thẩm Hoài ngày đầu tiên đến nhậm chức, trong hoàn cảnh bây giờ, mọi thứ vẫn chưa ổn định mà đã ra tay can thiệp vào công việc cụ thể của Huyện.

- Để em gọi điện thoại cho Hùng Đại Ny, làm như thế là hay nhất.

Từ Huệ Lệ nói, cô sợ chồng lại giữ thể diện, lỡ mất cơ hội điều động công việc lần này:

- Hay là em gọi điện cho Hùng Đại Ny, hỏi xem Thẩm Hoài bây giờ ở đâu, để mình trực tiếp đi tìm anh ấy?

- Nếu như việc này thực sự có liên quan đến Thẩm Hoài thì cũng phải đến phút cuối cùng mới đi tìm anh ta.

Vương Vệ Thành nói:

- Nếu như việc này không liên quan gì đến Thẩm Hoài thì đi tìm anh ta có hơi đột ngột....

Vương Vệ Thành biết rằng, người như Thẩm Hoài, không thể nào dựa vào chút giao tình quen biết này, mà ngày đầu tiên nhận chức đã có thể giúp y vào Huyện, có may mắn lắm cũng là đến phút chót, giúp y một lần, để có thể vào Huyện làm việc.

Có rất nhiều việc Vương Vệ Thành cũng không có tin tức cụ thể hơn, đương nhiên đoán mò cũng không phải là cách, do dự một lát, Vương Vệ Thành nói với vợ:

- Hay là gọi điện trước cho Hùng Đại Ny xem sao.

Vương Vệ Thành kéo vợ đến khu điện thoại công cộng ngoài bệnh viện, định gọi điện thoại cho Hùng Đại Ny, ngay cả gọi điện thoại cũng là đường dây bận, Từ Huệ Lệ bèn nhường lại điện thoại cho người khác dùng trước, đợi thêm một lát, cô gọi điện thoại cho Hùng Đại Ny, chuông điện thoại reo rất lâu mà không thấy ai nhấc máy, hai vợ chồng Huệ Lệ đành ra về.

- Bây giờ em có bao nhiêu tiền? Dù thế nào thì nhà trường cũng phải giới thiệu người mà.

Vương Vệ Thành nói với vợ:

- Anh đi mua chút đồ đến nhà hiệu trưởng Trần.

Vương Vệ Thành cũng biết rằng, lúc này đi xe với vợ vào trong thành phố tìm Hùng Đại Ny thì quá đường đột, đầu tiên phải nghĩ cách báo tên mình với trường trước đã.

- Mẹ anh bệnh dùng hết tiền rồi, nhà chỉ còn 400 tệ, em để ở dưới góc hòm đấy.

Từ Huệ Lệ nói tiếp:

- Nếu như không đủ, để em vay mẹ em xem.

- Đủ rồi. Chỉ là đi báo tên mình thôi mà , tên mập Trần chắc không đến nỗi tham lam như thế đâu.

Vương Vệ Thành nói, chỉ là báo tên mình với nhà trường thôi, bước tiếp theo đây mới là bước cần tới tiền.

Y lập tức đi xe đạp về nhà, lấy tiền đến cửa hàng mua rượu, thuốc, rồi đến ngay nhà hiệu trưởng Trần Bân để tặng quà. Nhà hiệu trưởng Trần tối nay cũng đông vui thật đấy, Vương Vệ Thành cũng phải đứng dưới gốc cây cả nửa tiếng đồng hồ, hiệu trưởng Trần mới có thời gian dỗi để gặp y.

Chỗ Trần Bân thì dễ nói chuyện, sau khi nhận xong rượu, thuốc, đồng ý báo tên của Vương Vệ Thành lên Huyện, Trần Bân lại luôn miệng nói sẽ cố hết sức tiến cử Vương Vệ Thành với tổ chức Huyện Uỷ.

Vương Vệ Thành cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, về đến nhà hai vợ chồng cả đêm không ngủ ngon giấc, ngày hôm sau, chắc Hùng Đại Ny cũng đã đi làm, Từ Huệ Lệ gọi điện thoại đến văn phòng của Đại Ny để nói việc này.

Hùng Đại Ny cũng không chắc chắn việc điều động người vào Huyện của Ban tổ chức Huyện Uỷ Hà Phổ có liên quan đến Thẩm Hoài hay không, nhưng cô biết rằng Thẩm Hoài có ý định dùng Vương Vệ Thành, chỉ là việc này không tiện trực tiếp nói rõ với Từ Huệ Lệ và Vương Vệ Thành.

Hùng Đại Ny hỏi Vương Vệ Thành về việc báo tên lên Huyện, Hùng Đại Ny nghĩ việc này nếu như thực sự liên quan đến Thẩm Hoài thì cũng không cần cô gọi điện làm gì, Thẩm Hoài có lẽ sẽ trực tiếp chọn dùng Vương Vệ Thành, cô bảo Từ Huệ Lệ và Vương Vệ Thành nhẫn nại chờ đợi.

Hùng Đại Ny cũng không nói ra câu nào từ chối, Vương Vệ Thành biết rằng, dù cho việc này có liên quan đến Thẩm Hoài hay không, thì y cũng có hy vọng rồi, đương nhiên Vưong Vệ Thành vẫn đến trường dạy bình thường, lòng tràn đầy niềm tin, Vương Vệ Thành không nghĩ rằng năm ba hôm đã có thể có tin tức gì được.

Đến chiều, thấy Huyện ủy cho một chiếc xe đến trường đón 3 thầy giáo ở tổ tiếng Anh đi, Vương Vệ Thành cảm thấy rất kinh ngạc, liền chạy đến văn phòng làm việc của hiệu trưởng Trần Bân hỏi cho rõ ràng.

Chưa đợi y nói, Trần Bân đã đưa hộp quà rượu, thuốc hôm qua Vương Vệ Thành mang đến nhà Trần Bân đặt lên trên bàn, giọng thành khẩn:

- Chiều hôm nay tôi đến trường, người của Huyện ủy gọi điện thoại đến, nói rõ là yêu cầu trường tiến cử giáo viên trẻ đi làm việc, ngoài ra, tôi cũng nghĩ rồi, công tác dạy tiếng Anh ở trường không thể không có giáo viên chủ chốt như anh được, nên đã loại bỏ tên anh và một vài giáo viên khác khỏi danh sách.

Vương Vệ Thành ngẩn người ra, không ngờ đột nhiên sự việc lại trở nên như thế này, tối hôm qua mới nói việc này tốt đẹp như thế, không ngờ hôm nay tên của mình lại bị loại bỏ khỏi danh sách những người được tiến cử. Y thực sự không hiểu, y mới có 32 tuổi, tại sao lại không được coi là giáo viên trẻ cơ chứ?

Vương Vệ Thành nghĩ đến 3 giáo viên chiều nay được Huyện đón đi, cũng biết rằng việc này chưa chắc đã là nhằm vào y, mà là để đảm bảo cho những người khác có thể đi, thì y và những giáo viên có năng lực như y phải bị bỏ lại.

Vương Vệ Thành cười miễn cưỡng:

- Hiệu trưởng Trần hi vọng tôi ở lại trường thì cũng có thể hiểu được, tôi cũng sẽ ở lại dạy học cho tốt, nhưng những đồ này nếu như tôi mang về, thì cứ như là tôi không muốn ở lại trường lắm đấy.

Vương Vệ Thành tay không quay về văn phòng làm việc, mặc dù trong lòng cũng không có hy vọng quá lớn vào việc điều động lần này, nhưng cảm giác trống trải, không làm cách nào xua đi được.

Buổi sáng Thẩm Hoài đến Tân Phổ, gặp mặt các cán bộ cơ sở ở các làng và thị trấn khu kinh tế mới Tân Phổ, buổi chiều cùng với Đới Tuyền, bí thư ủy ban công tác Đảng khu kinh tế mới Tân Phổ cùng về Huyện.

Mặc dù đã chắc chắn trước để Tống Hiểu Quân được điều đến Hà Phổ để làm trợ lý cho Thẩm Hoài, nhưng thủ tục điều động của Tống Hiểu Quân vẫn đang bị mắc kẹt ở Ban tổ chức Thành ủy, việc lựa chọn thư kí mới cho Dương Ngọc Quyền vẫn chưa ra đâu vào đâu, Thẩm Hoài cũng không thể để cho Tống Hiểu Quân bỏ mặc Dương Ngọc Quyền mà đến luôn Hà Phổ được.

Nhưng Huyện ủy Hà Phổ cũng tìm được cho hắn xe để đi lại và lái xe, những việc mà Thẩm Hoài giao cho làm, tạm thời cũng là do Chánh văn phòng Huyện ủy - Cảnh Ba trực tiếp đôn đốc, chỉ đạo.

Lúc Thẩm Hoài trở về Huyện, Cảnh Ba đưa danh sách các giáo viên tiếng Anh được tiến cử do Ban tổ chức Huyện đưa cho để Thẩm Hoài xem.

Đây là việc là hắn thúc giục phải làm, hiệu quả công việc cũng khá thật đấy.

Thẩm Hoài muốn điều 2 đến 3 giáo viên tiếng Anh đến, bổ sung vào chỗ khuyết của phòng thu hút đầu tư đang thiếu người biết ngoại ngữ, phòng tổ chức chỉ đưa đúng 3 người, Vương Vệ Thành không có tên trong danh sách này.

Thẩm Hoài cũng không chắc là có khâu nào đã xảy ra sai sót, hay trong thời gian ngắn như thế, Vương Vệ Thành không biết về việc điều động người của Huyện, hay là chính Vương Vệ Thành không muốn đến Huyện để làm việc.

Hắn cầm lấy danh sách của Cảnh Ba đưa cho, tay gõ xuống mặt bàn, Thẩm Hoài đang suy nghĩ điều gì đó, chỉ có thể nói rằng bản danh sách này có vấn đề.

Cảnh Ba thấy Thẩm Hoài có vẻ nghi ngờ, không biết là danh sách này có điều gì làm Thẩm Hoài thấy bất thường, Cảnh Ba cười nói:

- Bí thư Thẩm, anh muốn tìm 3 người giỏi biết tiếng Anh, phòng tổ chức đã đưa ra danh sách này, cũng không nói là tìm thêm vài người nữa để anh lựa chọn, hay để tôi gọi điện thoại hỏi xem?

- Có lẽ Huyện có vẻ tin tưởng người được đề cử.

Thẩm Hoài cười, hắn đặt danh sách lên bàn, nói với Cảnh Ba:

- Chánh văn phòng Cảnh này, phiền anh liên hệ với phòng tổ chức giúp tôi, sau một tiếng nữa tôi có thời gian, xem Huyện có thể điều 2 chiếc xe đến để đón 3 giáo viên đến đây một chút để phỏng vấn qua. Nếu như không có vấn đề gì, thì sẽ mượn người qua đây làm việc, sau một thời gian nữa sẽ làm thủ tục chuyển công tác chính thức, công việc của tôi ở bên này cũng phải triển khai thôi chứ.

- Được ạ!

Cảnh Ba không có liên quan gì đến việc này, đương nhiên sẽ đồng ý một cách dứt khoát đi đôn đốc.

Cảnh Ba đi khỏi, Đới Tuyền ngồi trong văn phòng làm việc của Thẩm Hoài cười nói:

- Trong Huyện cũng có cũng vị lãnh đạo thông minh đấy chứ.

Thẩm Hoài lắc đầu, cười gượng gạo, hắn biết Đới Tuyền nói thế là có ý gì.

Mặc dù Thẩm Hoài nói là mượn 3 người trong huyện, nhưng bây giờ cả Huyện đặc biệt là hệ thống thu hút đầu tư, đều rất thiếu nhân tài ngoại ngữ, mà đây là trọng điểm để triển khai công việc sau này cần, lúc này ai mà được tuyển, người đó có thể có một chức vụ ở Huyện là việc không khó khăn gì. Mặc dù hắn nhường phần lớn quyền quyết định chức vụ ở khu kinh tế mới cho người khác quyết định, nhưng người ở một chức vụ nào đó là người của hắn thì có nhiều việc người khác muốn giở trò mánh khóe cũng không dễ dàng gì.

Có rất nhiều quan chức, gia đình bề thế, có chí, nhưng đến địa phương lại không làm được việc gì ra hồn. Nếu anh không nắm bắt rõ những mối quan hệ ở một địa phương, hay các thủ đoạn lọc lõi ở đây thì làm sao có thể hóa giải được tình trạng này cơ chứ?

Bình Luận (0)
Comment