Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 496 - Chương 494: Phỏng Vấn

Chưa xác định
Chương 494: PHỎNG VẤN

Thẩm Hoài và Đới Tuyền đang bàn bạc trong văn phòng làm việc, một tiếng đồng hồ sau, Trưởng ban thư kí Huyện ủy, Cảnh Ba gõ cửa bước vào, nói:

- Các giáo viên trong Huyện đã đến rồi ạ, đang đợi anh ở phòng họp.

Thẩm Hoài đứng lên, nói với Đới Tuyền:

- Lão Đới cũng qua đó xem thế nào đi.

Đới Tuyền đứng lên, thấy Cảnh Ba đang đứng đợi Thẩm Hoài ở cửa để Thẩm Hoài đi trước, Đới Tuyền cười kéo tay Cảnh Ba, để y giúp Thẩm Hoài đóng cửa phòng làm việc lại.

Cảnh Ba là thành viên Thường uỷ, địa vị của y ở Huyện đương nhiên cao hơn Đới Tuyền một bậc, nhưng y biết rằng Đới Tuyền là người của Trần Binh sắp xếp lại ở Hà Phổ, Đới Tuyền cũng là đại tướng để Thẩm Hoài trọng dụng.

Đới Tuyền trước đây là phó bí thư Đảng ủy của thị trấn Tân Phổ, chủ tịch thị trấn kiêm bí thư ủy ban công tác Đảng khu kinh tế mới Hà Phổ, là người của Trần Binh sắp xếp ở lại đây. Trước đây, mặc dù quan hệ với Trần Binh không quá thân thiết nhưng cũng không có thù hằn gì, vì thế Cảnh Ba cũng không cần thiết dùng quân của Trần Binh, hơn nữa trọng điểm thu hút đầu tư của Huyện 2 năm trở lại đây là khu kinh tế mới Thành Nam, khu kinh tế mới Hà Phổ bị đẩy lùi ra phía sau rồi.

Mặc dù trong tay Đới Tuyền, khu kinh tế mới Hà Phổ cũng không có tiềm năng phát triển gì nổi bật, nhưng không phải Đới Tuyền không làm gì cả, trong điều kiện tài nguyên có hạn, y làm các công tác nền móng như thăm dò trắc địa rất chắn chắn. Công việc của Dự án xưởng thép Tân Phổ trước đây có thể dối trên gạt dưới, bí mật tiến hành nửa năm nay, cũng chủ yếu là do Đới Tuyền và Đào Kế Hưng phối hợp với nhau.

Cảnh Ba rất rõ quá trình này, nên đương nhiên cũng không dám khinh thường Đới Tuyền.

Khu kinh tế mới Tân Phổ sắp nâng cấp, vai trò còn quan trọng hơn khu kinh tế mới Mai Khê nhiều, Đới Tuyền không có đủ ô dù để ngồi vào vị trí ủy ban công tác Đảng, vì thế đương nhiên Thẩm Hoài sẽ kiêm luôn chức vụ này, nhưng Đới Tuyền không chỉ là thành viên quan trọng của ban lãnh đạo hai bộ máy của khu kinh tế mới. Hôm qua, hội nghị Thường ủy Huyện đã chính thức quyết định thông qua, Đới Tuyền giữ chức vụ bí thư đảng ủy khu kinh tế mới Tân Phổ, trợ giúp Thẩm Hoài phụ trách công việc cơ sở taị khu kinh tế mới, chỉ điểm này thôi đã làm cho Đới Tuyền xếp vào danh sách đầu trong 200 cán bộ cơ sở toàn Huyện.

Thẩm Hoài, Cảnh Ba, Đới Tuyền đến phòng hội nghị, đang định đẩy cửa vào, phó bí thư Cố Kim Chương vội chạy đến hỏi:

- Các giáo viên trong Huyện đến rồi à?

Rồi lại hỏi Cảnh Ba:

- Đã bảo Huyện tiến cử vài giáo viên tiếng Anh, mà sao lại chỉ có đúng 3 người thế này?

Thẩm Hoài không biết là Cố Kim Chương cố tình bày ra màn trình diễn này, để che đậy thủ đoạn của y hay là y lo lắng bị nghi ngờ nên cố tình đến để thanh minh cho mình?

Nhiều việc trong chốn quan trường, có lúc giả vờ hồ đồ vẫn hay hơn, Thẩm Hoài cười nói:

- Chỉ là mượn người ở trong Huyện, chứ không phải là tuyển chọn công khai gì, số lượng giáo viên có hạn cũng là điều dễ hiểu dù sao thì họ cũng đến rồi, phó bí thư Cố với tôi cứ xem xem thế nào đã, nếu không dùng được người thì bảo họ về là được thôi mà.

Theo trình tự, bây giờ chỉ là phòng tổ chức điều động người: ở đây cần dùng 2 đến 3 người, nhà trường tiến cử 3 người đến, như thế cũng không thể nói là sai được, cứ cho là trong quá trình này có người tìm đủ mọi cách dùng quan hệ cá nhân để nhét 3 người này vào thì cũng là quy tắc ngầm mà những người cấp dưới đều nghĩ rằng chuyện này là đương nhiên.

Cố Kim Chương gật đầu nói đồng ý đi xem trước cái đã, đi cùng với Thẩm Hoài vào phòng hội nghị.

3 giáo viên tiếng Anh mà Huyện đề cử có 2 nam một nữ, đều còn rất trẻ, có lẽ họ không ngờ là sẽ gặp mặt như thế này, hơn nữa lại gấp như thế, họ được xe của Huyện ủy đón đi đến đây, vốn dĩ đã không yên tâm, sau khi Thẩm Hoài, Cố Kim Chương bước vào lại càng thấy căng thẳng.

Trưởng ban của Ban tổ chức Huyện ủy họ Trần đi cùng với 3 giáo viên đến đây, thấy Thẩm Hoài và Cố Kim Trương bước vào liền vội đứng lên chào, nói trước:

- Bây giờ ở trường học cũng không quá coi trọng việc dạy tiếng Anh, ở phương diện này kiến thức cũng không chắc, khẩu ngữ không phải là tốt lắm, không biết có phù hợp với yêu cầu của bí thư Thẩm hay không?

Thẩm Hoài cười, tỏ ý có thể hiểu được điều này, bảo Trưởng ban Trần ngồi qua một bên, chỉ vào máy điện thoại của phòng hợp, hỏi Cảnh Ba:

- Điện thoại này có gọi được cuộc gọi quốc tế không?

- Được ạ, để tôi trực tiếp để phòng trực điện thoại kết nối trước.

Cảnh Ba cầm lấy điện thoại trực tiếp thông báo cho phòng trực điện thoại để nối điện thoại cho phòng hội nghị.

Thẩm Hoài lấy quyển sổ ghi chép ra, chép lấy mấy số điện thoại rồi đặt lên trên bàn, nhìn 3 giáo viên được Huyện tiến cử, nói:

- Đây là số điện thoại liên lạc của văn phòng làm việc của ba công ty hiện đang thường trú tại Bắc Kinh: hội liên hiệp các thương gia Trung Quốc tại Anh, Công ty công thương nghiệp Phi Kỳ nước Anh, ngân hàng Berkeley tại Anh, mời ba vị, lần lượt lấy danh nghĩa của chính quyền Huyện dùng tiếng Anh để liên lạc với đối phương, nội dung là phòng thu hút đầu tư của Chính quyền Huyện hi vọng trong thời gian sớm nhất có cơ hội đến thăm và làm việc với các công ty. Các vị chuẩn bị một chút đi, xem ai sẽ gọi điện thoại đầu tiên....

Ba giáo viên được đề cử đến cứ nghĩ rằng đến phỏng vấn cùng lắm là dùng tiếng Anh để giới thiệu bản thân, hoặc nói giao tiếp vài câu đơn giản. Nếu như chỉ có đơn giản như thế thì chuẩn bị một chút còn có thể ứng phó được, dù sao họ cũng là giáo viên dạy tiếng Anh ở trường, có nền tảng tiếng Anh nhất định, nhưng không ngờ Thẩm Hoài phỏng vấn lại bắt họ phải tập trận thật, 3 giáo viên đều ngơ ngác nhìn nhau, chột dạ, không biết làm như thế nào mới được.

Lúc này, chuông điện thoại trên bàn của Thẩm Hoài reo lên, hắn cầm lấy điện thoại, cười xin phép với Cố Kim Chương, Cảnh Ba, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài văn phòng làm việc để nghe điện thoại, trước khi bước ra, hắn không quên nói với ba thầy cô giáo:

- Nếu như có từ mới nào muốn nói mà không chắn chắn thì lát nữa có thể hỏi tôi.

Cảnh Ba thấy việc này không có liên quan gì đến mình, y ngồi một bên, 2 tay khoanh trước ngực, nội dung phỏng vấn chỉ là gọi điện thoại để nói chuyện, cũng không thể nói là làm khó cho 3 giáo viên này được.

Cố Kim Chương ghé đầu qua, hỏi nhỏ Cảnh Ba:

- Có phải bí thư Thẩm đã chọn được người ở trong Huyện rồi không?

Cảnh Ba đoán rằng cũng có khả năng này nhưng cũng không dám chắc chắn.

Cảnh Ba nghĩ nếu như Thẩm Hoài đã chọn được người rồi, mà lại không gọi tên người đó đến, cũng có thể là vì đối phương có đủ tư cách để được trường tuyển chọn lên trên, nhưng Thẩm Hoài không gọi trực tiếp sẽ không bị coi là “dùng người không khách quan”, làm như thế cũng giúp cho đối phương tránh được những sự nhòm ngó không cần thiết, chỉ là có những sự việc xảy ra ngoài ý muốn không thể tránh khỏi được.

Những người ở cấp dưới luôn đoán xem ý của cấp trên là gì, nhưng có những lúc khó tránh khỏi bị tư lợi làm mờ mắt, cứ nghĩ là sự việc có thể làm theo ý của mình, vô tình đẩy người mà Thẩm Hoài muốn chọn ra bên ngoài danh sách, khả năng này không phải là không thể.

Có lẽ Thẩm Hoài cũng không ngờ đến kết quả lại như thế này

Nhưng, Cảnh Ba cũng không biết suy luận này của mình có đúng không, ai mà biết được Thẩm Hoài có khi nào lại mượn cớ điều động nhân sự để thăm dò tình hình?

Dù sao đi nữa, so với việc mượn ở huyện 3 giáo viên để cho đủ nhân lực ở Phòng thu hút đầu tư, tiếp theo đây chọn người trong ban lãnh đạo trong hai bộ máy khu kinh tế mới là việc quan trọng.

Thẩm Hoài cho biết trước quy trình của việc tuyển chọn, thăm dò trước việc này, có thể sẽ tránh được việc lựa chọn người cho ban lãnh đạo sau này sẽ có mâu thuẫn.

Cảnh Ba là thành viên ủy viên Thường vụ, sau khi kết thúc hội nghị hôm qua, đối với việc lựa chọn người vào ban lãnh đạo hai bộ máy, y cũng có tư cách tiến cử.

Ngày hôm qua, sau khi tin tức này được truyền đi, người đến nhà y rất đông, làm y đến 1, 2 giờ sáng mới đi ngủ được. Đối với việc nên lựa chọn ai vào ban lãnh đạo hai bộ máy, Cảnh Ba trong lòng cũng cảm thấy rất do dự:

Chọn người nhà mình hay không phải người nhà mình, chọn người có năng lực hay không, tiến cử người vào, liệu rằng đối phương có nhớ ơn huệ của y dìu dắt họ vào hay không. Đây đều là những vấn đề mà Cảnh Ba phải suy nghĩ.

Nhưng xem ra tình hình trước mắt, Cảnh Ba biết rằng, điều mà anh ta phải suy nghĩ đó là chọn người có năng lực, như thế mới có thể tránh được sau này mọi người khó xử.

Thấy Cố Kim Chương cũng khẽ nhíu mày, Cảnh Ba đoán có lẽ y cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Cái gọi là ý của cấp trên khó đoán, ngay cả Đào Kế Hưng cũng như là Thiên Lôi để Thẩm Hoài sai đâu đánh đó, Cảnh Ba không nghĩ rằng một Uỷ viên Thường vụ như gã có tư cách gì để bằng vai phải vế với Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài gọi điện thoại mất 7,8 phút. Thẩm Hoài trở lại phòng hội nghị, 3 giáo viên cũng đành liều mình một phen. Hai giáo viên ban đầu biểu hiện rất tệ, trong điện thoại đến cả ý cơ bản cũng không thể dùng tiếng Anh để truyền đạt lại, chỉ có một giáo viên nam lắp bắp nói đến chuyện đi thăm, chuyện đến công ty thăm và làm việc cuối cùng cũng được định lại. Thẩm Hoài cầm lấy danh sách, nhìn về phía giáo viên nam rồi nói chuyện với Cố Kim Chương:

- Xem ra, tính đến thời điểm này, chỉ có Trần Lễ Kiệt này đạt tiêu chuẩn.

Cố Kim Chương hôm qua đã giao mọi việc lại cho Dương Lập, sau đó không quan tâm gì, cũng không thấy rằng công việc bình thường như chọn 3 giáo viên này cần y và Dương Lập đích thân làm, y cũng không biết Dương Lập có tự mình làm việc này không. Sau khi nghe Cảnh Ba nói việc danh sách tiến cử bị Thẩm Hoài nghi ngờ, y không có thời gian đi tìm hiểu rõ ngọn ngành sự việc, nên cũng đến để xem buổi phỏng vấn như thế nào.

Cố Kim Chương bây giờ cũng không rõ cái tên Trần Lễ Kiệt có phải là người được đưa vào nhờ quan hệ hay không, 2 giáo viên biểu hiện tệ kia cũng có thể là cho thêm vào để lấp chỗ chống. Đương nhiên, Thẩm Hoài nói những lời này chưa chắc đã là thử y.

Cố Kim Chương lúc này từ trong thâm tâm cảm thấy áp lực mà Thẩm Hoài gây ra cho y, không chỉ là đơn giản tin đồn về phong cách làm việc của Thẩm Hoài trước đây. Thẩm Hoài nếu như là hạng người lỗ mãng thì còn dễ ứng phó, không trừng trị được hắn thì cũng có thể trốn được hắn.

Mà tình hình hiện nay, nếu như không phối hợp với công việc của Thẩm Hoài, thì phải đề phòng những bẫy mà hắn cài, chính thức cho Cố Kim Chương ‘out’ khỏi cuộc chơi, áp lực từ việc này thì lại khác.

Cố Kim Chương cười nói:

- Cái tên Trần Lễ Kiệt này, xem ra cũng chỉ là tạm đủ tiêu chuẩn.

Y trực tiếp hỏi người thanh niên đứng trước mặt:

- Trong huyện thực sự không có ai nói tiếng Anh lưu loát hơn à?

Cảnh Ba cũng nhìn chăm chăm Trần Lễ Kiệt, hi vọng đáp án của anh ta, đồng thời cũng thấy hơi kinh ngạc: Câu hỏi này đáng nhẽ là câu hỏi Thẩm Hoài đặt ra chứ, bây giờ câu hỏi này lại được đặt ra từ Cố Kim Chương, nếu như thực sự muốn đi điều tra ai đã giở trò trong việc này, Cố Kim Chương đương nhiên phải đứng về phía Thẩm Hoài rồi.

Trần Lễ Kiệt không có kinh nghiệm, đứng ở trong phòng họp hội nghị, như là các sản phẩm bày ở các cửa hàng trong chợ để các lãnh đạo kiểm tra, vừa căng thẳng lại vừa lúng túng, mặt đỏ bừng cả lên.

Trần Lễ Kiệt cuối cùng cũng không trụ được trước áp lực của Thẩm Hoài, Cố Kim Chương và Cảnh Ba, chần chừ một lát, lẩm bẩm nói:

- Trong trường chúng tôi, thầy giáo Vương Vệ Thành, thầy giáo Dương Liễu, khẩu ngữ đều rất tốt, hình như họ đều báo danh rồi mà không hiểu tại sao hiệu trưởng lại không tiến cử họ lên đây.

- Hiệu trưởng trường trong Huyện là Trần Bân, người này tôi quen.

Cố Kim Chương nói với Thẩm Hoài.

- Tên mập này, thật là to gan lớn mật quá, trong huyện cần người gấp, hắn lại dám đứng ra sắp đặt việc này. Để lát nữa tôi gọi điện thoại cho anh ta, đề nghị tiến cử mấy giáo viên tiếng Anh giỏi đến đây. Bí thư Thẩm, anh thấy thế nào ạ?

Cố Kim Cương không muốn điều tra sự việc này đến cùng, nhưng Trần Lễ Kiệt lại khai tên Trần Bân ra, nên tập trung lực lượng vào Trần Bân, chỉ có điều y không biết ý của Thẩm Hoài như thế nào.

- Vậy cũng được, những việc này xin nhờ bí thư Cố, tôi vẫn chưa nắm bắt hết hết tình hình ở đây.

Thẩm Hoài nói, mượn việc này để thăm dò tình hình là được rồi, không cần phải điều tra cho ra ngọn ngành làm gì.

Bình Luận (0)
Comment