- Vì sao hắn nói dỡ là dỡ, mẹ nó rốt cuộc hắn là người như thế nào!
Trong văn phòng làm việc của khu nhà xây thêm của quán rượu Từ Kí truyền ra một giọng khàn đặc, gầm gừ như người ta đang mài dao trên một thanh sắc, âm thanh chứa đầy phẫn nộ, gần như có thể lật tung cả mái nhà.
Vài nhân viên đứng bên ngoài văn phòng, run như cầy sấy.
Cũng biết là Từ tổng trẻ tuổi, tính tình nóng nảy, không xuôi theo ý, nói không chừng có thể cầm ly thuỷ tinh đánh người nào đó chảy cả máu. Nhưng đây là lần đầu tiên nhân viên quán rượu thấy Từ Kiến Trung lớn tiếng như vậy trước mặt ba mình.
Trần Yến đứng dựa lưng vào cửa, nhìn hai mắt đỏ hằn lên vì tức giận của Từ Kiến Trung giống như là con thú bị nhốt trong lồng, có thể hiểu được vì sao gã lại nổi điên lên trước mặt Từ Phúc Lâm như vậy.
Ở trong mắt người khác, Từ Kiến Trung chỉ mới 28 tuổi kiếm được cả trăm triệu, cho dù nói là có ba gã chống lưng nhưng ai dám xông pha như gã, hào phóng như gã và có đầu óc kinh doanh, quan hệ nhiều như gã.
Thành công hai năm qua cũng là nhờ vào tên tuổi của Từ Kiến Trung trong huyện Hà Phổ, hai cha con trong huyện Hà Phổ được gọi là “Từ đại tiểu gia”, đồng thời đều này củng đem đến cho gã hư vinh rất nhiều, đem đến cho gã rất nhiều điều hài lòng.
Hiện giờ, quán rượu tâm quyết bao nhiêu năm do gã xây dựng từ cục gạch miếng ngói nay đã lại trở thành nhà xây dựng trái phép bị dỡ bỏ, tiền được nhận bồi thường chỉ bằng tiền trang trí hai căn phòng, bảy, tám mươi ngàn, làm sao Từ Kiến Trung có thể bình tĩnh không giận dữ cơ chứ!
Trần Yến im lặng nhìn Từ Phúc Lâm ngồi ở phía sau bàn làm việc, cô ta vốn cho rằng Từ Phúc Lâm sẽ dám tranh trên hội nghị thường vụ chính phủ một chút, không ngờ y quay đầu lại làm việc với con trai y.
- Tại sao, hắn là con trời hay sao, nói một câu đắc tội với hắn là không được?
Từ Kiến Trung chất vấn một cách đầy tức giận, lần gặp vào đầu tháng tư đó y không chú ý đến ngôn từ cho lắn nhưng y không ngờ Thẩm Hoài ra tay lại độc ác như vậy, vì một lần y nói năng lỗ mãng mà biến quán rượu Từ Kí trở thành một tòa nhà xây dựng vi phạm pháp luật phải dỡ bỏ, y cầm ly trà trên bàn, vô cùng kích động ném xuống đất!
- Con quậy đủ chưa vậy?
Từ Phúc Lâm nghiêm mặt lại, nhìn chằm chằm vào ly trà y đang cầm trên tay, gằn giọng quát:
- Con tưởng con là địa đầu xà (rắn địa phương), người ta không dám bắt sao? Bây giờ trước mặt con chỉ có hai con đường để chọn thôi, một là giữ không được Từ Kí, một là Từ Kí và chức vụ Phó chủ tịch cũng không giữ được, con muốn ta chọn cái nào, con có mặt mũi nào nổi nóng với ta?
Ở hội nghị thường vụ chính phủ của huyện, Từ Phúc Lâm không hề hé răng nhưng cũng không có nghĩa là trong nhà sẽ cho người khác muốn làm gì thì làm, ánh mắt sắc lẻm nhìn chằm chằm vào tay đứa con trai Từ Kiến Trung, nhìn nó dám ném cái ly đi.
- Quyền bổ nhiệm Cán bộ huyện nằm trong tay Thành ủy, ban tổ chức Thành ủy. Ba, ba nói là Bí thư thành ủy và trưởng ban tổ chức thành ủy cùng một phe với Thẩm Hoài sao, vì sao còn phải sợ những thứ nhỏ nhặt như vậy?
Từ Kiến Trung không dám ném cái ly cầm trong tay xuống nhưng trong lòng vẫn vô cùng bực tức.
- Con tưởng là Hà Phổ là cả thiên hạ à? Con tưởng là chức phó chủ tịch nhỏ nhoi của ba có thể chống lại chủ tịch quốc gia sao?
Từ Phúc Lâm bóp trán, tận tình khuyên bảo y, không ngờ chuyện này lại dính líu đến nhiều chuyện như vậy.
Y vốn tưởng rằng dự án nhà máy thép Hà Phổ mới quy mô lớn như vậy cỡ nào cũng phải một năm nửa năm mới có thể chuẩn bị xong, mới có thể nhìn thấy mặt mày dự án, ai có thể ngờ là Thẩm Hoài nhanh như vậy, mấy dự án đầu tư cả trăm triệu thậm chí cả tỷ vậy mà chỉ một hai tháng đã có thể tiến hành.
Không nói dự án đầu tư quy mô rất lớn như nhà máy thép Tân Phổ mới lên đến bốn tỷ, nhà máy điện Tân Phổ mới lên đến một tỷ hai, tùy tiện lấy một cái ra làm lợi thế đẩy y một phó chủ tịch không có căn cơ này đi, cũng không có chút vấn đề nào.
Từ Phúc Lâm đương nhiên không muốn thấy quán rượu Từ Kí bị san bằng, nhưng mà Thẩm Hoài đã lấy quán rượu Từ Kí làm bia ngắm, dùng cái này vạch trần việc giải phóng mặt bằng Hà Phổ, gã có lợi thế gì để đi đấu tranh chứ?
Chủ tịch huyện Cát Vĩnh Thu và Thẩm Hoài không phải một hội sao, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Ngu Thành Chấn, Bí thư Thành ủy mới Trần Bảo Tề nghe nói đều là một hội với Thẩm Hoài đấy, nhưng lo thì có tác dụng gì?
Dự án nhà máy thép Tân Phổ và xây dựng cảng đầu mối tổng hợp được xem là hai công trình trọng điểm, là công trình chủ chốt phát triển của toàn tỉnh, ai là vật cản nằm trên con đường này thì kết cục duy nhất là tan xương nát thịt.
Đồng thời vài gói công trình lớn cũng đã tiến hành, vài căn vật liệu xây dựng, nhà máy xây dựng trong huyện thu được rất nhiều lợi ích.
Mấy năm nay huyện Hà Phổ cũng xây dựng được vài nơi ra hồn, nhưng đa số là nhận làm việc, công trình bên ngoài vì Hà Phổ xây dựng nhà cửa rất hiếm, mấy năm nay Hà Phổ cũng không có công trình nào tốt để làm. Bây giờ các nhà máy xây dựng nghe phong thanh đều quay trở về, đi khắp nơi kiếm người, chuẩn bị mọi thứ để tham gia việc xây dựng quy mô lớn trong huyện.
Đóng cửa lúc này ai muốn chắn ngang chứ, Từ Phúc Lâm đoán không cần Thẩm Hoài ra mặt, sau lưng cũng có người muốn đâm Từ gia.
Từ Phúc Lâm lăn lộn mấy năm trời trong quan trường, y có tầm nhìn nhưng sợ Kiến Trung còn trẻ không chịu được suy sụp này; oán thì oán, lúc đầu Kiến Trung xây dựng nhà hàng, không có làm vật liệu xây dựng gì đó.
Từ Phúc Lâm muốn chỉ bảo tận tình thì lúc này có người bỗng mở cửa phòng làm việc ra, một nhân viên trong quán rượu thở hồng hộc xông vào, nói với Từ Kiến Trung:
- Đội trưởng đội giải phóng mặt bằng đến rồi, hình như là chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Đỗ dẫn đội …
Không đợi Từ Phúc Lâm mở miệng hỏi tỉ mỉ, ngọn lửa tức giận của Từ Kiến Trung liền nổi lên, mắng:
- Chó Đỗ ức hiếp người quá đáng, hắn cũng ăn qua rất nhiều của bố, hôm nay không kêu hắn nhổ ra thì bố đây không họ Từ!
Vung tay muốn đi ra ngoài trước chỉ muốn kiếm Đỗ Kiến tính sổ, ngay cả Từ Phúc Lâm kêu lớn cũng không nghe thấy.
Trần Yến vội cùng Từ Phúc Lâm đuổi xuống dưới lầu, chỉ thấy Đỗ Kiến dẫn theo bốn, năm người trong huyện xách theo thùng vôi đứng bên tường phía tây bắc gần đường Bắc Sơn, Đỗ Kiến đích thân cầm thứ gì đó giống như cây chổi nhúng vào vôi, trên tường trơn bóng vẽ ra một chữ lớn “Dỡ bỏ”
- Đỗ Kiến, tên mất dạy kia, mẹ mày dám vẽ thêm một nét, bố đây sẽ đập chết mày
Từ Kiến Trung xông xuống lầu, vô cùng giận dữ cầm chậu hoa trong sân xông vào đập Đỗ Kiến, Từ Phúc Lâm ôm gã lại từ phía sau.
- Các ngươi đều ăn cức chó sao, bắt tên súc sinh này cho ta.
Từ Phúc Lâm thấy con mình mất đi lý trí, y ghì thật chặt, la hét những nhân viên đang đứng quanh nhìn, kêu họ cùng nhau ôm chặt không cho Từ Kiến Trung nhúc nhích.
- Cha, tên chó đó đạp lên đầu cha ỉa rồi đó.
Từ Kiến Trung giãy dụa la to, gã không dám làm gì với Thẩm Hoài nhưng Đỗ Kiến là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, nay lại dám làm như vậy, từ từ ép sát đạp lên đầu nhà họ Từ, gã không chịu nổi.
- Phó chủ tịch Từ cũng ở đây, vẫn là phó chủ tịch Từ hiểu rõ việc lớn
Đỗ Kiến nửa đời này gặp qua biết bao nhiêu khó khăn, ở cơ sở bị nông dân đánh đến đầu rơi máu chảy, cũng không phải không làm qua, tất nhiên không sợ cái chậu hoa nho nhỏ trong tay Từ Kiến Trung, cười nói:
- Sau khi hội nghị ủy ban nhân dân huyện quyết định thì khoản bồi thường cho quán rượu Từ Kí được tính toán xong rất nhanh. Bí thư Thẩm muốn chúng tôi làm kĩ cho nên đem thông báo dán trước
Nhận thông báo từ trong tay của một nhân viên liền đưa cho Trần Yến:
- Tiểu Trần cũng ở đây làm việc cho Từ tổng sao, vậy thì hay quá, tờ thông báo này cô giúp tôi dán đi.
Trần Yến chột dạ la lên:
- Chủ nhiệm Đỗ …
Nhưng nhìn thông cáo trong tay Đỗ Kiến, khiến cho cô tiến thoái cũng không được, bình thường đầu óc cô cũng rất linh hoạt nhưng bây giờ nhất thời không suy nghĩ được gì, quay đầu vô tình nhìn thấy một chiếc Santa, Thẩm Hoài đã ngồi trong xe thấy hết tất cả mọi việc đã diễn ra, hết hồn quay đầu nhìn về phía Từ Phúc Lâm …
Thẩm Hoài mở cửa xe ra, đi nhanh về hướng này, chỉ vào mặt Từ Kiến Trung, mắng:
- Anh có giỏi thì đập cho tôi coi, nhục mạ, uy hiếp nhân viên chính phủ, anh có gan quá ta? Bây giờ tôi rõ ràng nói cho anh bết đó là Thẩm Hoài tôi sẽ dỡ cái quán này. Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, anh đắc tội với tôi hay không tôi không quan tâm, nhưng trong mắt mọi người đều biết ai làm gì quá đà thì tôi thu dọn người đó. Cái quán này anh xây như thế nào thì anh biết rõ, anh có gì mà mở miệng ra nói oan ức chứ?
Thẩm Hoài quay đầu nói với Đỗ Kiến:
- Ngày mai lấy thỏa thuận giải phóng mặt bằng đến đây, bên cạnh đó kêu máy xúc đến đây luôn, ai cản trở, ai không kí tên, vụ án này phải giải quyết từ gốc rễ, bất kể liên quan đến ai, đều báo lên huyện ủy xử lý giống nhau hết …
Từ Phúc Lâm đứng ở đó mặt mày tái lại, tuy rằng có rất nhiều người nhìn chằm chằm nhưng không ai dám nói cái gì, gã sợ nếu có gì sai sót sẽ khiến cho tên Thẩm mọi rợ trả thù gã, phong cách làm việc của Thẩm mọi rợ ở Đông Hoa mấy năm qua mọi người đều biết, nhìn hắn sau khi đến huyện Hà Phổ tính khí đã trầm hơn trước, còn tưởng hắn đã thay tâm đổi tính, ai biết được tính tình của Thẩm Hoài chưa thay đổi.
Thẩm Hoài chống nạnh nhìn chằm chằm vào những người ở đó vài giây, thấy mọi người lặng ngắt như tờ, câm như hến, phủi tay đi vào trong xe, rời khỏi đây.
Khi Thẩm Hoài xoay người thì bỗng nhiên thấy Hùng Đại Ny đứng ở bên kia đường, mặc áo thun quần jean, trên vai khoác một cái ba lô màu vàng sữa nhỏ. Thẩm Hoài thấy Hùng Đại Ny xuất hiện ở đây lúc này, Thẩm Hoài nhăn trán, không nói gì, quay đầu bước vào xe.
Hùng Đại Ny nhìn thấy Thẩm Hoài chau mày, hình như đối với sự xuất hiện của cô ở đây cảm thấy bất mãn liền vội đi đến, mở cửa bước vào trong xe ngồi giải thích:
- Tôi qua đây không phải là thay Từ Kiến Trung cầu xin gì. Nghe Trần Yến gọi điện thoại nói, Từ Kiến Trung đang rất kích động, tôi sợ sẽ lại gây ra chuyện gì ảnh hưởng đến công việc của anh ở Hà Phổ, cũng không suy nghĩ gì nhiều nên đã chạy qua đây
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói:
- Ừ, tôi biết.
Hắn cũng sợ Đỗ Kiến không trấn an được nên mới đậu xe ở bên đường quan sát.
Tuy rằng Từ Kiến Trung thật sự đánh Đỗ Kiến khiến cho việc xé to ra thì hắn cũng có thể kéo Từ Phúc Lâm vào, nhưng mà, áp chế một phó chủ tịch không phải là chuyện mà Thẩm Hoài muốn làm lúc này, hắn càng lo chuyện này đến tai của Trần Bảo Tề rất có thể sẽ có chuyện ảnh hưởng gì đó.
Bây giờ hắn không thể để tỉnh biết chuyện hắn không thể khống chế được cục diện, có rất nhiều chuyện hắn cần phải nắm chắc từng ly từng tí: không có lực cũng không được, không có lửa cũng không xong.
Lòng Hùng Đại Ny và hắn đúng là ý tưởng lớn gặp nhau.
Hùng Đại Ny nhìn trong kính chiếu hậu thấy mặt Thẩm Hoài vẫn còn có chút căng thẳng, trong lòng bất an, hỏi nhỏ:
- Lúc nãy anh giận dữ lắm đó.
Vẫn lo lắng là hỏi nhiều sẽ làm cho Thẩm Hoài không vui, bây giờ nghĩ lại cô đúng là không nên lỗ mãng như vậy, cô đương nhiên không vì Từ Kiến Trung rồi nhưng mà chuyện của Thẩm Hoài có cần cô quan tâm không?
Thẩm Hoài quay đầu lại cười hỏi Hùng Đại Ny:
- Làm cô kinh sợ sao, lâu rồi tôi cũng không nổi giận, không nỗi giận sợ là có vài người tưởng tôi không biết nổi giận.