Rời khỏi bờ sông, Hùng Đại Ni quay đầu lại, nhìn về phía xa xa Thích Tịnh Dao đang nhìn hướng mặt trời lặn, với tư thế đứng rất đẹp, cùng nói với Thẩm Hoài:
- Thế giới quả thật nhỏ bé, thì ra cô ta chính là người yêu trong trường của Hải Văn, cô ấy thật xinh đẹp...
Thẩm Hoài nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của Hùng Đại Ni, thoáng qua như cô bé không nhận được kẹo mà phải lặng lẽ đứng bên một góc đường, trong lòng nghĩ cuối cùng cô ấy vẫn không thể nào quên được quá khứ.
Hắn muốn nói với Hùng Đại Ni là người phụ nữ này không phải, chỉ là những ký ức trong làn khói phong trần, vào thời Tôn Hải Văn hắn vẫn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, lúc này hắn càng không có lý do để nhắc đến.
Dường như vì muốn bản thân có thể thoát ra khỏi cảm xúc mất mát, Hùng Đại Ni hít một hơi thật sâu, lại hỏi Thẩm Hoài:
- Lúc nãy anh vừa nói Thích Tịnh Dao là người đàn bà của Hồ Lâm, vậy Hồ Lâm là ai? Nghe có vẻ là nhân vật rất ghê gớm...
- Ừm, không đơn giản.
Thẩm Hoài gật đầu, thở một hơi dài, nói:
- Anh ta là con trai lớn của Chủ tịch Hồ Quang Viễn thuộc tập đoàn Kim Thạch, nghe có vẻ không hay ho, tập đoàn Kim Thạch chỉ là một trong mười mấy nhà doanh nghiệp, Hồ Quang Viễn cũng chỉ là Ủy viên được bổ sung thêm mà thôi, nhưng nghe nói cô của anh ta là Hồ Anh cùng với anh trai Hồ Chí Thành, danh tiếng thì lớn rồi...
Hùng Đại Ni không chớp mắt mà trợn mắt lên, hỏi Thẩm Hoài:
- Vậy lúc nãy anh còn trêu chọc Thích Tĩnh Dao?
- Sao rồi.
Thẩm Hoài không giải thích câu hỏi.
- Bác của Hồ Lâm là thủ tướng quốc gia, phụ nữ của y thì không được trêu chọc sao? Trên đời này không có lý lẽ như vậy. Lúc Tống Hồng Quân còn học trung học, còn đánh Hồ Lâm đến mức tróc da chảy máu, cũng không thấy bị áp tải đến nơi bí mật nào mà xử bắn...
Hùng Đại Ni trông thấy Thẩm Hoài căng mặt nói có vẻ rất nghiêm túc, liền phát ra tiếng cười, lại hỏi:
- Hồ Lâm có lai lịch lớn như vậy, vậy Thích Tĩnh Dao đến nơi hẻo lánh Hoa Đông để làm gì nhỉ?
- Ai mà biết được.
Thẩm Hoài hơi nhún vai, nói:
- Nói không chừng có thể cũng vì thích tôi chăng.
Hồng Đại Ni liếc Thẩm Hoài một cái, giọng nói trách móc:
- Nói chuyện nghiêm túc với anh, anh cứ nói vớ vẩn, không thèm nói chuyện với anh nữa...
- ...
Thẩm Hoài nói.
- Nói thế nào đây, vào thập niên 80, các quý công tử kinh thành có rất nhiều, lợi dụng vật chất nhập khẩu nội địa đều là những thứ chuyển từ Hồng Kông, nhận được ưu đãi từ những tay trong. Điều mà Tống Hồng Quân làm cũng là vậy, không có gì phải né tránh. Chỉ là trước đây số lượng nhỏ, dù vào đầu thập niên 90 xuất hiện Hải Nam làm về bất động sản, đưa nhà đất Hải Nam lên đến bảy tám nghìn, cả ván cờ cũng chưa đến hai trăm tỷ, phân chia lợi nhuận, chia đến từng người cũng không còn bao nhiêu. Tống Hồng Quân trong số những công tử đó, cũng xem như có đầu óc kinh tế, trong thời gian hơn mười năm đã kiếm được hai ba tỷ, thì đã xem như rất khủng khiếp rồi. Với thân thế so với trong mắt người thường, tương đối đáng nể, nhưng mở rộng tầm nhìn ra thế giới, đừng nói đến bối cảnh gia tộc phía sau những doanh nghiệp lớn, như gia tộc Hoa thương, tập đoàn gia tộc có mấy chục tỷ thậm chí là vài trăm tỷ, cũng là điều bình thường. So sánh với nhau, các quý công tử trong thành lại lạc hậu không ít. Yến Kinh lưu truyền một câu chuyện cười, kể rằng vào cuối thập niên tám mươi có vị công tử tiếp đãi vài vị khách quý từ Hồng Kông đến Yến Kinh, vì muốn thể hiện tính hiếu khách cũng như tỏ vẻ phóng khoáng, đã đãi vài bàn tại khách sạn năm sao tráng lệ nhất của Yến Kinh, lúc chi tiền, một trong các vị khách nói không cần, nói khách sạn năm sao này y cũng có cổ phần. Em cũng biết, hiện nay đầu tư vào một khách sạn năm sao phải cần đến bao nhiêu tiền...
- ...
Hùng Đới Ni gật đầu, khách sạn cao cấp nhất của Hoa Đông, cũng chính là Bằng Duyệt quốc tế cùng với Tứ Quý Trường Thanh, ba nhà hàng ba sao phía Nam, tài sản đều khoảng một tỷ.
Cô ta phụ trách công việc tài vụ tại thương trường Văn Sơn, đối với con số đầu tư vào khách sạn năm sao, vẫn còn là con số lớn, dù vài năm trước, cũng không thể thấp hơn năm ba trăm triệu
Đừng nói về trước đây, chính vào hiện giờ, con số năm ba trăm triệu để đầu tư vào khách sạn cũng là một con số rất khó tưởng tượng.
Là thương trường lớn nhất của Hoa Đông, tổng tài sản của tập đoàn Văn Sơn cũng chỉ con số một trăm triệu mà thôi.
Riêng cá nhân Tống Hồng Quân có hai ba trăm triệu tài sản, đã xem như rất đáng nể rồi, nhưng cũng không vượt qua được một khách sạn năm sao —— đồng thời cũng nói rõ vị trí hiện tại của Thẩm Hoài tại sao lại quan trọng như vậy, khơi dậy Mai Cương, không phải bất kỳ người nào có bối cảnh ghê gớm đến cực điểm, thì có thể dễ dàng thực hiện được.
- ...
Nhìn gương mặt đáng yêu của Hùng Đại Ni đang tươi cười, ánh mắt nhìn hướng về mình, Thẩm Hoài tiếp tục nói:
- Câu chuyện này vẫn đả kích rất lớn đối với nhiều quý công tử. Tống Hiểu Quân chuyển sang kinh tế thực thể, cũng không phải không có nguyên do. Hiện tại cùng với tương laiphát triển kinh tế, vẫn là ở trong nước. Tuy nhiên, trong nước mở rộng cải cách những năm này, các thành phố ven biển Đông Nam phát triển tương đối sớm, khá nhanh, thế lực bản địa cũng hùng hậu hơn; mặt khác, những nơi này phát triển hơi sớm, đồng thời cũng sớm giúp cho các quý công tử sớm vạch ra được địa bàn và phạm vi thế lực. Anh là con rồng mạnh mẽ, dù vượt qua biển cả, cũng có thể bị đối thủ chôn vùi trong bãi cát. Do đó hiện nay càng có nhiều người, rất muốn quay về trong nước, chính là muốn tìm kiếm giá trị đáng có. Cái giá này cũng không phải dễ tìm, ví như phát triển công trình mỏ than, đã định sẵn là miếng thịt béo bỡ, nhưng đó là địa bàn của họ Kỷ, những người khác muốn vào để phân chia, trước tiên đều phải chào hỏi với nhà họ Kỷ. Đương nhiên, Kỷ Thành Hy tại trấn Tích Hà, cũng không từ chối người khác vào, nhưng với thái độ cơ bản, anh bước vào, phải có cống hiến đối với công trình mỏ than, mà không phải đơn thuần lấy đi một lớp mỏ than...
- Anh nói Thích Tĩnh Dao đến Hoa Đông, vì Hồ Lâm nhắm đến Hoa Đông?
Hùng Đq5i Ni hỏi.
Cô ta thực sự không tưởng tượng ra, nếu Hồ Lâm, thậm chí gia cảnh của Hồ gia cũng tham gia vào quyền lực của Hoa Đông, cuộc đua tư bản, sẽ mang đến cho Hoa Đông một trận máu me như thế nào.
- Cũng chưa hẳn.
Thẩm Hoài cười nhẹ, nói:
- Con người Hồ Lâm xem có vẻ hơi khiêm tốn, nhưng lại thường xuyên ở trước mặt người quen biết tự xưng là cao thủ mưu lược. Thích Tĩnh Dao tới, có thể y cùng với Triệu Thu Hoa nhắm được tiềm năng phát triển trong tương lai của tỉnh Hoài Hải; cũng có thể là một ván cờ, không có mục đích đặc biệt mạnh mẽ nào; cũng nói không chừng người đàn bà Thích Tĩnh Dao này thích làm quan...
Thẩm Hoài và Hồ Lâm chưa từng tiếp xúc qua, do đó cũng không có cách để xem xét suy nghĩ thật trong lòng Hồ Lâm, nhưng hắn biết được người đàn bà Thích Tĩnh Dao có tính khống chế quá mạnh, có lẽ không cam tâm trở thành người đàn bà phía sau Hồ Lâm.
Lúc này hắn cho xe đi vào đường Bắc Sơn, Thích Tĩnh Dao ở phía xa chỉ còn là một điểm nhỏ dưới ánh mặt trời, những chuyện từng trải, dường như hiện rõ ràng trong đầu óc của Thẩm Hoài, thật không biết những năm này Cẩn Hinh sống thế nào ở nước ngoài, nghĩ đến việc Thích Tĩnh Dao từng nói có khả năng Cẩn Hinh sẽ về nước vào tháng bảy, nhưng hắn đã không có lý do để tiếp cận nữa.
Trong lòng Thẩm Hoài thở một hơi nhẹ, không còn ở lại trấn Thành Quan, lái xe chở Hùng Đại Ni vào thành phố.
Bị Thích Tĩnh Dao bắt gặp, trong lòng Hùng Đại Ni hơi bồn chồn, cô ta cũng biết mẹ cô ta không thích nhìn thấy mình ngồi trên xe của Thẩm Hoài; đến cổng ngoài, Hùng Đại Ni đã cho Thẩm Hoài ngừng xe lại để cô ấy xuống xe.
Hùng Đại Ni muốn mở cửa xe, liền nhìn thấy Chu Minh đang đi dạo từ cửa chính.
Tay của Thẩm Hoài ôm lấy Hùng Đại Ni, nhìn cô ấy.
So với Thích Tĩnh Dao, Hùng Đại Ni càng không muốn để Chu Minh nhìn thấy cô ấy ngồi trong xe của Thẩm Hoài, không thể không nhanh chóng nhân lúc Chu Minh xoay người, liền nằm xuống chân của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đạp ga, chầm chậm cho xe đi ngang Chu Minh, hướng về phía nhà Hùng Đại Ni, nhưng đi ngang qua chung cư lại không ngừng lại, mà từ một lối khác chạy ra, đậu lại một góc khuất trong công viên.
- Chu Minh đã từ chức tại xưởng sắt thép, có thể y sẽ rời khỏi Hoa Đông trong thời gian gần đây...
Thẩm Hoài nhẹ giọng nói với Hùng Đại Ni.
- Em biết.
Hùng Đại Ni nói, nhưng cô ấy không có đứng lên, phần tay thì quàng qua ôm lấy eo của Thẩm Hoài, đem hai má dán lên trên đùi của hắn, lại cảm thấy như vậy không thoải mái, lật người lại, gối nằm trên đùi Thẩm Hoài, nhìn khoảng không hoàng hôn thâm trầm u ám ngoài cửa sổ xe
Thẩm Hoài hơi thở dài, không phải thương hại Chu Minh, nhưng cuối cùng vẫn là Hùng Đại Ni khó đối diện, quá khứ khó xử, hắn cũng không biết nên an ủi cô ta thế nào.
Đàm Khải Bình sau khi rời khỏi Hoa Đông, Chu Kỳ Bảo, Tô Khải Văn, Hám Văn Đào, bao gồm cả Viên Hồng Quan, vẫn giữ các chức vị trong hệ thống, tuy hoàn cảnh khó chấp nhận, nhưng cũng không ai vội vàng động chạm đến họ.
Chu Minh thì hơi khác, sau khi Mai Cương tách khỏi nhà máy thép liên doanh, Tỉnh cương, Trường Thanh, Hải Phong cùng với Phú Sĩ hợp lại thành cổ đông lớn.
Hải Phong tuy có thể còn niệm tình cũ, nhưng số cổ phần chiếm tương đối ít, Tỉnh cương cùng với tập đoàn Trường Thanh đương nhiên sẽ không tiếp tục chịu đựng được Chu Minh đảm nhận chức vụ tổng giám đốc quan trọng như vậy, phải đổi lấy người đáng tin tưởng.
Chu Minh không thể ở lại nhà máy thép liên doanh nữa, đương nhiên cũng không thể quay về hệ thống, cũng không thể ở lại Hoa Đông làm người bình thường, sau khi từ chức liền chật vật rời khỏi Hoa Đông, đã trở thành lựa chọn duy nhất của y.
Nhìn thấy Chu Minh đang lởn vởn trong con hẻm, Thẩm Hoài nghĩ trong lòng có lẽ y muốn trước khi rời khỏi đây, qua đây gặp mặt Thất Thất; Hùng Đại Ni không còn tâm trạng muốn gặp Chu Minh nữa, Thẩm Hoài cũng hiểu được.
Nhưng lý lẽ là lý lẽ, nhìn thấy Hùng Đại Ni vẫn nằm trên chân của hắn, theo hô hấp, bộ ngực cao vút cũng hơi hơi phập phồng, mà khuôn mặt dịu dàng, dưới ánh sáng nhàn nhạt mê người như vậy, hơi khẽ mím đôi môi đỏ mọng dường như khiến cho người muốn phát hỏa, Thẩm Hoài liền khó tránh khỏi thấp thỏm, để tay ở trên eo Hùng Đại Ny, cảm giác vòng eo cô mềm mại tới cực điểm.
Hùng Đại Ni ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài một cái, nhìn thấy hắn có vẻ vờ như đang nhìn ra bên ngoài, bèn đưa tay nắm lấy tay Thẩm Hoài, nhưng cũng lấy tay của hắn ra, có ý chấp nhận bàn tay của hắn đặt vào phần hông của cô ta, nhưng không cho đôi tay này loạn lên.
Thẩm Hoài tự nhiên không thật như vậy, tay chậm rãi dời lên trên, đặt trên phần ngực cao ngất mềm mại cách lớp quần áo
Hùng Đại Ny lại ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hoài, muốn ngăn hắn lại, nhưng ở cổ cảm giác được có gì đó cứng rắn giữ lại, trong tay liền mơ mơ màng màng nới lỏng, để tay Thẩm Hoài thuận lợi từ cổ áo tiến vào.
Hùng Đại Ny mang Bra có chút sát người, tay Thẩm Hoài không tiện hoạt động, hắn bảo Hùng Đại Ny nghiêng người, hắn tiện tay cởi bỏ nút cài sau lưng
Cảm giác nút cài Bra bị Thẩm Hoài dùng một tay dễ dàng cởi bỏ, Hùng Đại Ny nằm trên đùi Thẩm Hoài hung hăng đấm một cái, mắng:
- Em mặc hơn mười năm, cũng không có cách nào dùng một tay cởi bỏ nút cài sau lưng, tên háo sắc như anh, rốt cuộc cởi qua quần áo của bao nhiêu nhiều phụ nữ?
Cô nằm ngay lại, ôn nhu nói với Thẩm Hoài
- Nói thật với anh, cứ như vậy, được không?
Có lẽ trong lòng Hùng Đại Ni nghĩ đến người không còn là hắn, mà lúc này trong lòng hắn cũng là có nguyên cớ của người khác, phía dưới Thẩm Hoài tuy rằng đã cương cứng, nhưng dục niệm cũng không đặc biệt mãnh liệt
Hắn nhìn đôi mắt quyến rũ của Hùng Đại Ni, nhẹ giọng nói:
- Em nhắm mắt lại…
Sau khi Hùng Đại Ni nhắm mắt lại, bàn tay của hắn nhè nhẹ đặt lên núi đôi trắng mịn, đầy tính đàn hồi kia, nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn mỹ nhân trong lòng không ngừng thở dốc, cơ thể duyên dáng kia đang nhẹ nhàng rung động