Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 522 - Chương 520: Cô Gái Dẫn Chương Trình Xinh Đẹp

Chưa xác định
Chương 520: Cô gái dẫn chương trình xinh đẹp

Nghe thấy tiếng điện thoại kêu, Hùng Đại Ny tỉnh lại sau một lúc mơ hồ tê dại khiến con người ta chìm đắm.

Bóng đêm ngoài cửa sổ đã hoàn toàn đen kịt, cũng không biết đã qua bao lâu, cũng không biết khi nào áo bị Thẩm Hoài vạch lên khiến hai bầu ngực trắng nõn đầy đặn dựng đứng lên của cô lộ ra ngoài, cô ngại ngùng kéo áo xuống, ánh trăng xuyên qua khe hở giữa lá cây rậm rạp chiếu vào, ánh trăng lốm đốm trên mặt Thẩm Hoài khiến mắt hắn có sự dịu dàng làm cô thấy ấm áp trong lòng.

Thấy ánh mắt Thẩm Hoài, mặc dù ngượng ngùng nhưng Hùng Đại Ny trong lòng thấy rất bình yên, cảm giác mây mưa chìm nổi vừa nãy đến bây giờ vẫn khiến cô chìm đắm, lưu luyến chứ không phải sự bối rối và trốn tránh khi tỉnh lại, cô giơ tay ra sờ hai má gầy gầy của Thẩm Hoài, muốn cảm xúc chân thực hơn một chút.

Hùng Đại Ny sắc mặt ửng đỏ, còn đỏ hơn, đậm hơn da thịt của cô lúc này, dường như vẫn đang say, người còn chưa tỉnh lại, đôi mắt to xinh đẹp màu hổ phách thuần khiết, con ngươi trong suốt.

Di động vẫn cứ vang lên, Thẩm Hoài bất đắc dĩ hỏi Hùng Đại Ny:

- Tống Hồng Quân thật đáng ghét, em nói xem anh có nên đập chiếc di động này đi không?

Hùng Đại Ny ngồi xuống, sửa sang quần áo, nói:

- Em đi trước đây.

Khi đẩy cửa lại nói:

- Đúng rồi, coi như hôm nay chúng ta chưa gặp nhau, đừng nói lỡ lời

Thẩm Hoài cười cười, vẫy tay chào Hùng Đại Ny, nhận điện thoại của Tống Hồng Quân, bụng kêu òng ọc chạy đến Vạn Tử Thiên Hồng tụ họp với bọn họ.

Đèn trên phố ánh trăng như nước.

Dưới đêm trăng, trấn Thành Quan của Phổ Hà lại không an bình như vậy.

Từ Kiến Trung cuối cùng không có dũng khí chống cự, nghĩ đến việc ngày mai Đỗ Kiến sẽ đưa hiệp nghị và cần cẩu vào trận, cũng chỉ có thể cố gắng chuyển hết đồ dùng gia đình, thiết bị trong quán rượu ra ngoài ngay trong đêm.

Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Đỗ Kiến hẹn đi giải phóng mặt bằng cùng nhân viên của Cục quản lý bất động sản, Cục đất đai mang thỏa thuận bồi thường việc giải phóng mặt bằng đã được mô phỏng và hai chiếc cần cẩu của công ty giải phóng mặt bằng đến hiện trường.

Thẩm Hoài cũng bỏ thời gian đến hiện trường nhưng không đi cùng Đỗ Kiến vào trong mà đứng trong đám người vây quanh xem ở bên đường, nhìn lái xe điều khiển hai chiếc cần cẩu đi vào hiện trường, bắt đầu đẩy sập từ tòa nhà phụ trước, rồi bắt đầu san bằng tòa nhà sừng sững đã diễu võ dương oai được hai năm ở phía Đông đường Bắc Sơn.

Người vây xem cũng thấy rất tiếc.

Trấn Thành Quan rất cũ nát, gần như không có nhà cao tầng gì, tòa nhà kiến trúc lớn nhất đại khái cũng chỉ là mấy tòa nhà như bến xe, rạp chiếu phim, cửa hàng nhân dân, tòa nhà tổng hợp của bệnh viện nhân dân huyện.

Bên này đường Bắc Sơn là khu cổ nhất của trấn Thành Quan, ngoài một số ít đơn vị trong huyện Bắc Sơn, khách sạn Bắc Sơn mỗi năm đều có chi tiêu tài chính, hơi đổi mới một chút, nhà dân bình thường đều rất cổ xưa, có vẻ cũ nát.

Quán Từ Ký mặc dù xây dựng bất hợp pháp nhưng tòa nhà chính bốn tầng có diện tích xây dựng hai ngàn mét vuông, cũng phải tính cả vài tòa nhà có diện tích lớn ở hai bên đường Bắc Sơn.

Dỡ quán Từ Ký, đứng nói là người qua đường, cho dù là Ủy ban nhân dân huyện cũng có người thấy tiếc.

Chính vì như vậy nên quán rượu Từ Ký càng phải dỡ bỏ --- nhân viên công tác đài truyền hình của Phòng phát thanh và truyền hình huyện vác máy quay vào hiện trường quay tất cả cảnh, quay toàn bộ quá trình dỡ bỏ.

Quán rượu Từ Ký dọn sạch hết mọi thứ ngay trong đêm. Từ Kiện Trung ở hiện trường đợi Đỗ Kiến đến, ký tên lên thỏa thuận rồi rời đi, Từ Phúc Lâm thì không lộ diện.

Bước đầu tiên của tất cả các hạng mục là giải phóng mặt bàng, không di dời dân, không dỡ bỏ các công trình rải rác ở trên mặt đất, không san bằng đất thì hạng mục xây ở đâu?

Hạng mục công nghiệp phải xây dựng nhanh, nhiệm vụ giải phóng mặt bằng đương nhiên phải ưu tiên hoàn thành trước --- sau khi công tác giải phóng mặt bằng được hoàn thành thì còn có việc xây dựng các công trình nền móng, sau đó hạng mục mới có thể chính thức bắt đầu.

Trước mắt nhà máy thép Tân Phổ mới có 600 mẫu đất sử dụng cho công nghiệp, 2400 mẫu đất khác mặc dù hoàn thành việc thay đổi tính chất đất với tốc độ nhanh nhất nhưng có gần 200 hộ dân phải ngay lập tức chuyển đi và ổn định ở nơi ở mới --- khu công nghiệp Lâm Cảng, việc cải tạo thành mới Tân Phổ và khu cũ của trấn Thành Quan liên quan lớn hơn đến nhiệm vụ giải phóng mặt bằng.

Cho nên quán rượu Từ Ký nhất định phải dỡ bỏ một cách kiên quyết. Thẩm Hoài cũng yêu cầu Đỗ Kiến mời nhân viên công tác của Đài truyền hình huyện phối hợp đến hiện trường thu tiết mục theo chuyên đề, tiến hành tuyên truyền rộng khắp.

Nhìn nhân viên công tác của Đài truyền hình huyện đi ra sân, đi đến gần bên đường, nhìn có vẻ muốn phỏng vấn người qua đường. Thẩm Hoài không thích lên máy quay, thấy công việc ở hiện trường đều thuận lợi liền muốn đi sang bên đường đối diện, lái xe về Ủy ban nhân dân huyện.

- Xin chào anh, tôi có thể làm phiền anh hai phút được không...

Thẩm Hoài không động thì thôi, hắn vừa động thì ánh mắt của người phóng viên kiêm người dẫn chương trình của Đài truyền hình đang nhìn lướt qua đám người vây xem tìm kiếm người phỏng vấn thích hợp liền chú ý đến hắn --- thấy hắn mặc áo khoác màu cà phê đậm bình thường, tóc cũng bị gió thổi rất loạn, làm người qua đường vô danh được phỏng vấn đúng là thích hợp.

Thẩm Hoài quay đầu lại, thấy cô gái dẫn chương trình xinh đẹp kia cầm chiếc mic tiến lại gần hắn liền có chút bất ngờ, trong lòng nghĩ lúc này nếu hắn giả danh là người qua đường vô danh để nhận phỏng vấn thì sau này làm sao có khả năng không bị nhận ra chứ?

Hắn nhìn chiếc cần cẩu ở phía xa xa đang tiến vào hiện trường, mắt lại nhìn cô gái dẫn chương trình xinh đẹp một cái, lắc lắc đầu ra hiệu không muốn lên ống kính.

Bây giờ có thời gian hắn cũng chú ý đến tiết mục của Đài truyền hình, nhớ là nữ MC này tên Đới Ảnh, không ngờ người thật còn xinh đẹp hơn người được nhìn thấy trong Đài truyền hình, trang điểm hơi đậm nhưng gương mặt mê người, ngũ quan đầy đủ, mặc áo sơ mi viền màu sáng, bộ ngực dựng lên rất cao, cũng không biết là sau này dậy thì mới giống như Hùng Đại Ny hay là sinh ra đã có bộ ngực đẹp, hay là do dùng áo ngực nên mới được như vậy, phía dưới là váy ngắn màu cà phê lộ ra bắp chân nhỏ nhắn với da tất chân màu da, mông đẫy đà, quả nhiên là một cô gái vừa xinh đẹp vừa khêu gợi.

Đới Ảnh chỉ nghĩ là người thanh niên trước mắt chưa kịp phản ứng nên mới từ chối mình, cô không quen bị đàn ông từ chối, tiến gần hai bước, dùng đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm vào hắn, giọng khổ sở đáng thương, ỏn ẻn nói:

- Chỉ làm phiền anh hai phút thôi được không?

Lúc này nếu hắn giả mạo là người qua đường vô danh nhận phỏng vấn thì sau này làm sao mà không bị nhận ra chứ? Thẩm Hoài lắc đầu từ chối nói:

- Tôi không thích lên TV, các cô tìm người khác đi...

Thẩm Hoài kiên quyết cự tuyệt khiến Đới Ảnh rất thất vọng nhưng không có cách nào, chỉ có thể xoay người tìm người qua đường khác để phỏng vấn --- mà phía sau người nhân viên công tác đi theo để mang máy quay, thấy Đới Ảnh lại có người đàn ông khiến cô không xử lý được liền nói đùa:

- Chị Đới, hình như cách của chị không phải với ai cũng có hiệu quả nhỉ? Nhưng quần áo của anh ta lại rất xứng đôi với chị đấy.

Đới Ảnh nghiêng đầu nhìn chiếc áo khoác màu cà phê trên người Thẩm Hoài một cái, nhưng ánh mắt của cô lúc này không còn vẻ đáng thương khổ sở khi cầu xin người khác như lúc nãy nữa mà tràn đầy sự khinh miệt, nói đùa với người nhân viên công tác đang vác máy quay kia:

- Thịt chó thối không lên được bàn tiệc mà còn có thể dựa vào người tôi sao?

Giọng không cao không thấp, căn bản cũng không quan tâm Thẩm Hoài có nghe thấy hay không.

Cả đời này Thẩm Hoài cũng coi như nhìn thấy muôn hình muôn vẻ các loại người nhưng giống như cô gái này một khắc trước khi cầu xin người khác thì có sự ngây thơ đáng thương khiến người khác không nỡ từ chối, hận không thể phát huy tất cả những ưu thế của người con gái đẹp trong khoảnh khắc ấy, nhưng sau khi bị từ chối lại khinh miệt vô tình, coi người như rác thì hắn gặp rất ít, trong lòng nghĩ người con gái này không đi làm diễn viên thì thật lãng phí.

Thẩm Hoài bị cảnh tượng này làm cho không biết nên khóc hay nên cười liền đứng ở ven đường xem bọn họ phỏng vấn người qua đường.

Đới Ảnh rất nhanh liền nhờ được hai người qua đường, nói điều cần phải phỏng vấn trước, sau đó liền mở máy quay lên phỏng vấn ở ngay trên đường --- rất nhanh liền thấy Thẩm Hoài đứng bên đường không đi, Đới Ảnh nhíu mày, hướng bên này hô to:

- Đồng chí này, anh có thể nhường đường một chút không, nếu không sẽ ảnh hưởng đến công tác quay chụp của chúng tôi đấy?

Lời của cô ý như là Thẩm Hoài giống như kẻ quê mùa chưa từng thấy qua sự đời vậy, cũng đồng thời khiến ánh mắt khinh miệt cười nhạo của người qua đường đều chuyển lên người Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài trong lòng nghĩ nếu để cô nhìn thấy tôi đi đến bên đường ngồi lên xe thì chẳng phải càng ngăn cản cuộc phỏng vấn của các cô sao?

Hắn đứng dịch sang bên cạnh để máy quay không quay đến hắn --- nhưng Đới Ảnh lại cầm mic trong tay nhìn chằm chằm vào hắn, không bắt đầu phỏng vấn khiến người khác tưởng hắn vẫn làm ảnh hưởng đến công việc phỏng vấn vậy.

Người qua đường bất mãn cũng thế mà thôi, nhân viên công tác cũng không nhịn được, cãi nhau với Thẩm Hoài:

- Tên kia, mày từ đâu đến vậy, chưa từng thấy náo nhiệt như vậy à, nhất định phải khiến chúng tao đi đến đấy mời mày đi thì mày mới đi sao?

Thẩm Hoài nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Đới Ảnh, không ngờ ý muốn khống chế của cô gái này lại mạnh như vậy, mình cũng chỉ là không nhận cuộc phỏng vấn của cô ta liền giống như có thù 8 đời với cô ta vậy, trong lòng nghĩ lòng dạ của cô ta cũng phải đem so với Thích Tĩnh Dao, chỉ đáng tiếc cô ta không may mắn như Thích Tình Dao bám được một nhân vật lợi hại, nếu không thì không biết còn gây sóng gió như thế nào đâu.

Thẩm Hoài cũng không có ý định gây xung đột ở đây với nhân viên công tác của Đài truyền hình, làm trò cười cho người khác nhìn. Thấy Đới Ảnh cắn chặt lấy hắn không buông như chó điên, hắn cũng chỉ có thể tạm thời nhượng bộ lui binh, trong lòng suy nghĩ người phụ trách của Phòng phát thanh và truyền hình huyện là ai, có cần đưa người đến chửi mắng một trận hay không.

Đỗ Kiến không biết bên này xảy ra chuyện gì --- Thẩm Hoài yêu cầu Đài truyền hình quay cụ thể một chút quá trình dỡ quán rượu Từ Ký, làm thành chuyên đề tuyên truyền nhiều lần trên Đài truyền hình huyện để giảm lực cản của công tác sắp xếp nhà cửa sau khi dỡ bỏ khác. Anh ta muốn sau khi cần cẩu vào hiện trường, cảnh cần cẩu đẩy đổ bức tường đầu tiên sẽ rung động một chút nên đến tìm người của Đài truyên hình đi quay một chút, bất ngờ lại thấy Thẩm Hoài đứng ở bên đường, chạy nhanh đến chào.

- Phó bí thư Thẩm, sao anh lại đến đây vậy?

Quay đầu chào Đới Ảnh, MC của Đài truyền hình:

- Tiểu Đới, hai người đến đây phỏng vấn Phó bí thư Thẩm một chút...

Đới Ảnh khuôn mặt đờ ra, cô lại không ngờ đến người thanh niên đứng bên đường xem náo nhiệt lại là Phó bí thư Huyện ủy mới đến Thẩm Hoài, lại chính là Thẩm lão hổ, người vì lời nói của Từ Kiến Trung có chút đắc tội mà nhất định dỡ quán rượu Từ Ký, Thẩm mọi rợ Thẩm Hoài.

Đới Ảnh đi đứng cũng có chút run lên, mà hai nhân viên công tác vuốt vuốt tay áo muốn xông lên đuổi người kia, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, hận trên mặt đất không có lỗ nào cho bọn họ chui vào trốn.

Thẩm Hoài nhìn Đới Ảnh một cái, không để ý đến cô, nói với Đỗ Kiến:

- Hôm nay tôi không nhận phỏng vấn nữa, tôi phải về huyện, bên Đài truyền hình phải làm tốt chuyên đề lần này, làm một cách có trình độ...

Quay người đi qua đường, ngồi lên xe quay đầu xe về Ủy ban nhân dân huyện.

Nhìn Thẩm Hoài cuốn bụi mà đi, Đới Ảnh làm gì còn tâm trạng mà tiếp tục phỏng vấn nữa, nghĩ vừa nãy lúc Thẩm Hoài đang muốn qua đường lại bị cô chặn lại, cô hận không thể tát cho mình hai phát, đây chẳng phải là tự mua rơm buộc mình hay sao?

Bình Luận (0)
Comment