Tôn Á Lâm lái xe đến chủ yếu là để xem nơi ở mới của Thẩm Hoài ở Hà Phổ nhưng sau khi đến rồi lại thấy nhàm chán, đi đến kéo Thẩm Hoài ở ghế sô pha lên, nói:
- Đi, chúng ta đến thành phố uống rượu...
Trấn Thành Quan huyện Hà Phổ có 50, 60 nghìn dân, kinh tế hay thương nghiệp gì đó trước đây đã như vậy rồi, quả thực là không có gì đáng để nói cả --- cho dù có cũng chỉ là tiểu lưu manh khắp nơi, Thẩm Hoài muốn giữ mặt mũi, không thể rêu rao ở địa bàn của mình, cũng sẽ không để người gợi cảm như Tôn Á Lâm đến nơi như vậy để gây rắc rối, vì vậy Tôn Á Lâm cũng chỉ có thể kéo hắn vào thành phố uống rượu.
Ngồi máy bay cả ngày, từ Bắc Kinh chạy đến Từ Thành, lại ngồi xe hơn 4 tiếng, gân cốt đau mỏi không thể một lúc là hết được. Thẩm Hoài vốn muốn ban đêm đọc sách để lấy lại sức nhưng quả thực lười không muốn lái xe đưa Tôn Á Lâm vào thành phố uống rượu, nằm ở trên sô pha không chịu đứng dậy.
Tôn Á Lâm thấy Thẩm Hoài mệt nên lười không muốn đi nhưng cũng không tôn trọng ý kiến của hắn mà giơ tay lên để vào vai hắn, muốn lấy tư thế vật để vác hắn từ sô pha lên vai --- Thẩm Hoài mặc dù cũng nặng bảy mươi mấy cân nhưng cũng bị Tôn Á Lâm xách vai đặt dưới nách, cả người sắp bị khiêng khỏi sô pha.
Bị Tôn Á Lâm khiêng lên thật thì thật mất mặt?
Thẩm Hoài giơ tay ôm lấy ngực Tôn Á Lâm, mông ngồi xuống phía sau, Tôn Á Lâm cũng không đề phòng liền bị Thẩm Hoài kéo ngã, đặt mông lên người hắn.
Tôn Á Lâm quen mặc áo sơ mi quần dài nhưng chất liệu đều vừa mỏng vừa mềm khiến lúc cô ngồi trong ngực, Thẩm Hoài có cảm giác thân thể cô mềm mại mà ấm áp, đặt mông ngồi trên bụng, đùi hắn, gần như chỗ nào cũng bị cái mông đầy đặn, co dãn mười phần của cô đè lên.
Dục vọng mà Đới Ảnh khơi lên còn chưa tiêu tan hoàn toàn, lại bị Tôn Á Lâm đặt mông ngồi xuống khiến Thẩm Hoài cực kỳ khó chịu, dường như toàn bộ máu trong người đều hướng đến đó mà tuôn ra --- Thẩm Hoài nhớ lần trước khi vào phòng sờ nhầm người, bị Tôn Á Lâm đạp cho một cước, suýt chút nữa bị sặc khí, không dám để Tôn Á Lâm hiểu nhầm hắn có ý cợt nhả cô nên vội vàng buông tay đang ôm cô ra, nói:
- Em cũng có vài trăm triệu gia tài rồi, có thể có dáng vẻ của tiểu thư khuê các một chút không?
Tay Tôn Á Lâm chống lên đùi Thẩm Hoài để đứng lên, bất ngờ là cô lại không tính toán chuyện Thẩm Hoài kéo cô ngã từ phía sau, nói:
- Bây giờ em bày ra dáng vẻ tiểu thư khuê các để ai nhìn chứ?
Chỉ thúc giục hắn đứng lên, đi vào thành phố uống rượu.
Thẩm Hoài miễn cưỡng để Tôn Á Lâm lôi đi, ra đến bên ngoài liền chui vào ghế lái phụ của chiếc Maserati trước, để Tôn Á Lâm lái xe.
- Chẳng biết tôn trọng phái nữ gì cả.
Tôn Á Lâm thấy vị trí ghế lái phụ đã bị Thẩm Hoài ngồi vào trước rồi, chỉ có thể oán giận một chút.
- Khi kéo người khác lên thì làm đàn ông, đến khi muốn chiếm ưu thế thì lại coi mình là phụ nữ rồi à?
Thẩm Hoài thắt dây an toàn cho mình, dựa vào ghế lái phụ không thèm dậy, lại nói:
- Vừa nãy ôm em có một tẹo, còn tưởng người em toàn là cơ bắp cuồn cuộn cơ đấy, không ngờ cũng rất mềm mại đó...
- Mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh rỗi, cũng kịp đi làm PSA một chút, lâu lắm không luyện quyền, thịt có chút nhão rồi.
Tôn Á Lâm không lưu tâm nói:
- Đợi qua đợt lễ này, được nghỉ thì sẽ luyện tập hẳn hỏi, hay là anh tập cùng em?
- ...
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, hắn không thèm làm chuyện chiếm được có một chút tiện nghi mà lại bị đá cho không thở ra hơi, cũng không có sở thích bị ngược đãi, khuyên cô:
- Anh thấy em như vậy là tốt rồi, giống con gái hơn lúc trước, em cũng nên thay đổi phong cách đi, nếu không khuôn mặt này, đôi chân dài này của em sẽ đạp hỏng rất nhiều thứ...
- Sau đó để cho đám đàn ông các anh chà đạp đúng không?
Tôn Á Lâm liếc Thẩm Hoài một cái, nói.
- ...
Thẩm Hoài nói:
- Anh bảo thay đổi phong cách là đổi việc luyện quyền bằng luyện yoga, tập thể dục thẩm mỹ... Hơn nữa, chuyện nam nữ ở bên nhau, hai người đều thấy thoải mái mà gọi là ai chà đạp ai à?
- Sao anh biết nữ ở với nữ sẽ không thoải mái chứ?
Tôn Á Lâm hỏi một cách khiêu khích.
Thẩm Hoài trợn mắt, lời này của Tôn Á Lâm khiến hắn không cách nào phản bác được.
Thấy Thẩm Hoài á khẩu không nói được gì, Tôn Á Lâm đắc ý cười, khởi động xe đến thành phố.
Tôn Á Lâm lái xe rất nhanh, động cơ ầm vang trong đêm tối.
Động cơ thì cũng vậy thôi, chỉ là trên đường từ Hà Phổ vào trong thành phố, giao thông rất bình thường, gầm xe Maserati lại thấp hơn những xe ô tô bình thường một chút --- Thẩm Hoài nghe tiếng gầm xe ma sát với mặt đường, răng cũng đánh bò cạp, đau lòng thay cho Tôn Á Lâm, Tôn Á Lâm thì lại giống như người không có chuyện gì, Thẩm Hoài cũng không biết chiếc xe Maserati này có thể kiên trì được mấy năm ở trong tay cô rồi báo là phế thải.
Nhưng bây giờ xuất thân của Tôn Á Lâm còn cao hơn cả Tống Hồng Quân, báo phế thải một hai chiếc xe sang trọng cũng chẳng đau lòng gì.
Nhưng gia thế của Tôn Á Lâm không phải đều là tài sản đạt được trong lúc đầu tư mấy năm gần đây.
Từ lâu trong tay Tôn Á Lâm đã có 4, 5 triệu đô la Mỹ đầu tư vào các doanh nghiệp như Mai Cương, nhà máy dệt Tử La, đến khi xây dựng nhà máy số hai Mai Cương, cô chủ yếu dùng quỹ đầu tư các ngành nghề và tiền vay tín dụng để thu gom tài chính.
Quản lý quỹ đầu tư các ngành nghề, Tôn Á Lâm chỉ có thể được chia phần từ phần giá trị tài sản tăng lên, đầu tư tiền vay tín dụng, cô còn phải trả thêm phí tổn lợi tức --- nhưng đến khi nhà máy số hai Mai Cương xây xong thì quỹ đầu tư các ngành nghề mà đầu tư Chúng Tín khống chế và tổng giá trị tài sản đã vượt qua con số 40 triệu đô la Mỹ, cổ phần trực tiếp của cô chiếm khoảng 1/3.
Mà đợi đến khi chuẩn bị hạng mục nhà máy thép Tân Phổ thì quỹ đầu tư các ngành nghề của đầu tư Chúng Tín tài sản mới mở rộng nhanh như vậy, trong đó khoản tiền lớn nhất là đầu tư cá nhân lên đến 30 triệu đô la của cha Tôn Á Lâm là Tôn Khải Thiện.
Nhưng nói chuyện này ra thì còn có nghi ngờ trốn thuế.
Nếu Tôn Khải Thiện trực tiếp cho con gái Tôn Á Lâm 30 triệu thì chính phủ nước Pháp phải trưng thu 60% tiền thuế thặng dư --- Bây giờ, khi Tôn Khởi Thiện dùng phương thức đầu tư cá nhân cho 30 triệu đô la vào quỹ đầu tư ngành nghề của đầu tư Chúng Tín, sau khi quỹ đầu tư các ngành nghề của đầu tư Chúng Tín được lợi nhuận thì phần tỉ lệ cao mà Tôn Á Lâm nhận được cũng tương đương với việc Tôn Khởi Thiện đem một phần tài sản cho Tôn Á Lâm.
Bây giờ tổng tài sản của quỹ đầu tư các ngành nghề quản lý của đầu tư Chúng Tín đạt gần 10 triệu đô la Mỹ, đã vượt qua tổng tài sản đầu tư của Hồng Đầu và tài sản khác dưới danh nghĩa của Tống Hồng Quân --- quan trọng hơn là cho dù là 30 triệu tiền đầu tư cá nhân của Tôn Khải Thiện hay là 10 triệu đô la Mỹ tiền vay tài chính ngoại hối do Thẩm Sơn cung cấp cũng đều khá ổn định, là tài sản trong thời gian ngắn sẽ không bị rút ra, đầu tư Chúng Tín bây giờ cũng coi như đã có nền móng không tồi.
Mặc dù tài sản của cải mà cá nhân Tôn Á Lâm trực tiếp nắm giữ cũng chỉ khoảng 14, 15 triệu đô la Mỹ, nhưng ở trong nước những năm 96 thì cho dù là như vậy thì thân thế cũng đủ để tung hoành khắp nơi rồi.
Chỉ là nếu so sánh với sự xa xỉ vừa mới du nhập vào trong nước, xe sang trọng, khu nhà cao cấp, lúc này Tôn Á Lâm lại không có chút cảm giác giàu có nào, dừng xe trong sân của Vạn Tử Thiên Hồng, kéo Thẩm Hoài xuống xe.
Hai năm trước, khi Dương Lệ Lệ mở Vạn Tử Thiên Hồng là để bổ sung vào một phần chỗ trống mà Anh Hoàng Quốc Tế để lại, đầu tư vào trang hoàng, thiết bị ánh đèn... cũng không đến nỗi.
Chỉ là trong hai năm gần đây, khắp nơi đều phát triển rất nhanh, Vạn Tử Thiên Hồng không còn được coi là một trong những nơi tốt nhất Đông Hoa nữa.
Lúc đầu Thẩm Hoài ủng hộ Dương Lệ Lệ mở Vạn Tử Thiên Hồng là hy vọng trong thành phố có nguồn tin tức. Cùng với sự phát triển nhanh chóng của Mai Cương và sự lợi dụng lẫn nhau trong quan hệ với nhà họ Chu lúc ban đầu, nhanh chóng phát triển lợi ích chung, Thẩm Hoài thông qua bọn Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Cố Bồi Anh là có thể biết được tin tức cụ thể. Đối với hắn, Vạn Tử Thiên Hồng cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì.
Vì thế sau đó Dương Lệ Lệ kinh doanh Vạn Tử Thiên Hồng ra sao thì Thẩm Hoài cũng ngồi yên không quan tâm, thái độ không liên quan đến hắn.
Vạn Tử Thiên Hồng thuê địa điểm của nhà họ Chu, nhưng trong những năm 93, 94, một câu lạc bộ một năm kiếm được mấy triệu, mấy chục triệu thì đều là thần thoại, nhưng sau khi Bằng Duyệt và Mai Cương kết hợp có chiều sâu thì nhà họ Chu gần như đặt hết tinh lực vào phía doanh nghiệp thực thể.
Cho dù là kinh doanh khách sạn quốc tế Bằng Duyệt hay là góp cổ phần vào đầu tư Chử Giang, đầu tư vào xây dựng Mai Cương, Chử Giang, nhà máy điện Mai Khê, cảng, bến tàu Mai Khê hay là thương mại thép phế thải, nghiệp vụ chủ yếu, sớm nhất của tập đoàn Bằng Duyệt, đều mang lại lợi ích lớn hơn nhiều so với kinh doanh câu lạc bộ cho nhà họ Chu.
Thêm nữa là tiếng tăm mà kinh doanh kinh tế thực thể mang lại cũng cao hơn nhiều so với kinh doanh câu lạc bộ --- lúc này nhà họ Chu cũng không để ý đến lợi nhuận kinh doanh tối, cũng không muốn liên quan gì đến việc kinh doanh tối, vì vậy bây giờ cũng chỉ có thể thuần túy cho Dương Lệ Lệ thuê địa điểm mà không có các nghề nghiệp liên quan khác, càng không nói gì đến chuyện ủng hộ trực tiếp nữa.
Mà nói riêng cá nhân Dương Lệ Lệ, số tiền kiếm được trong hai năm nay dường như cũng lấy ra để làm những chuyện khác hết rồi, rất ít khi đầu tư thêm vào Vạn Tử Thiên Hồng.
Mấy năm gần đây Vạn Tử Thiên Hồng bị mấy nơi mới mở vượt qua hết cả cũng không phải chuyện gì khó tưởng tượng, may mà cái mác Vạn Tử Thiên Hồng vẫn chưa bị làm hỏng, vẫn có vô số nam thanh nữ tú đến kiếm ăn, chất lượng cũng tốt, cũng thu hút những kẻ ăn chơi mới cũ liên tiếp đến thăm.
Dương Lệ Lệ không hề ở trong khách sạn, nhưng giám đốc trực ban và các nhân viên cũ đều nhận ra Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm, từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt mang ánh sáng của ngọn đèn xoay tròn liền có người đến đón.
- Có phòng riêng không?
Thẩm Hoài ngồi máy bay cả ngay, chỉ muốn nghỉ ngơi, ngại trong đại sảnh âm nhạc quá lớn nên bảo nhân viên trực tiếp sắp xếp cho hắn và Tôn Á Lâm một phòng riêng để uống rượu.
Đi đến cửa phòng riêng, Thẩm Hoài sờ sờ túi tiền, lúc chuẩn bị đi vội quá, thuốc lá trong túi quần, không mang bật lửa, hắn không quen bảo người khác làm chuyện này chuyện kia liền bảo Tôn Á Lâm vào phòng trước, hắn xoay người đến quầy lễ tân lấy bật lửa, thuận tiện vào nhà vệ sinh giải tỏa rồi mới về phòng riêng.
Cũng không biết là ai gọi điện thông báo tin tức, Thẩm Hoài đi đến lối đi nhỏ thì thấy Khấu Huyên đang đẩy cửa bước vào phòng riêng từ đầu bên kia --- cô bé mặc chiếc váy siêu ngắn màu trắng, không đi tất chân, lộ ra đôi chân trắng nõn, có một loại hấp dẫn khiến người ta không nhịn được mà cúi người nhìn phong cảnh bên trong váy của cô.
Lại nghĩ đến cảnh hôm nay phía dưới chiếc váy dài của Đới Ảnh là một cái cửa hấp dẫn, mặc dù Thẩm Hoài vừa mới giải tỏa xong nhưng không kìm nỗi mà có chút tim đập rộn lên.
Thẩm Hoài đi đến cửa phòng riêng, vừa định đẩy cửa đi vào thì phía sau lại có thân hình mềm mại đập vào.
Thẩm Hoài ý thức được sau lưng có người, vừa mới xoay người lại thì thân hình mềm mại thơm ngát kia liền bổ nhào vào lồng ngực hắn để hắn ôm trọn vào lồng ngực.
Thẩm Hoài đỡ người đó đứng vững, đợi đến khi nhìn khuôn mặt người đó thì có chút si ngốc...