Điều mà người đàn bà trong ngực khiến Thẩm Hoài giật mình không phải vì bà ta phong tình đẹp mê người, khuôn mặt không bị năm tháng ăn mòn chút nào, mà là khuôn mặt giống như đúc ra từ một khuôn với Khấu Huyên, hoặc là khuôn mặt mê người của Khấu Huyên được mô phỏng theo khuôn mặt này.
Thẩm Hoài biết Khấu Huyên không có chị em, chỉ có người mẹ vứt bỏ gia đình mà đi đã lâu, bà ấy là mẹ của Khấu Huyên sao? Nhưng nhìn khuôn mặt người này cũng chỉ khoảng 30 tuổi, trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng, chẳng lẽ là do chăm sóc tốt sao?
Thẩm Hoài hơi giật mình, quên buông tay, buông người đàn bà xinh đẹp trong lồng ngực ra.
- Xin lỗi anh.
Người đàn bà xinh đẹp vội vàng đuổi theo Khấu Huyên đang đi qua con đường nhỏ thì bị đâm vào, nói một tiếng xin lỗi, nhưng ánh mắt Thẩm Hoài cứ nhìn chằm chằm vào mặt bà ta, tay cũng không buông khiến trong lòng bà nổi lên một tia chán ghét.
Nhưng loại đàn ông nhìn thấy bà là hoa mắt, chân không động đậy thì bà thấy nhiều rồi, chỉ hơi nguẩy người một cái, ngước mắt nhìn người thanh niên này một cái.
- A.
Thẩm Hoài lúc này mới giật mình tỉnh lại, buông tay ra, để cho người đàn bà xinh đẹp kia đứng vững, nhìn búi tóc chải một cách đơn giản của bà ta, ăn mặc cũng không rực rỡ lắm, nhưng trên vành tai trắng muốt kia là đôi khuyên tai phỉ thúy hình giọt nước, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
Người đàn bà xinh đẹp cũng không thấy Khấu Huyên đi vào phòng riêng nào, thấy Thẩm Hoài đứng chặn ở cửa phòng riêng bên trái này, đặc biệt là ánh mắt anh ta nhìn bà khiến bà rất không tự nhiên liền đi đến lối nhỏ phía trước.
Thẩm Hoài nghĩ đến việc năm đó Khấu Huyên bị vứt bỏ nên cũng không bảo bà ta liền vào phòng riêng. Dương Lệ Lệ cũng ở bên trong, nhìn có vẻ là muốn đến chào hỏi bọn họ, cũng không đứng xuống.
Tôn Á Lâm đã mở bia ra và uống, lôi Thẩm Hoài ngồi xuống, nhét một chai bia đã mở nắp cho hắn.
Thẩm Hoài ngồi xuống nhận lấy chai bia, thấy người ngồi bên cạnh là Khấu Huyên dáng vẻ rầu rĩ không vui, khuôn mặt nhỏ bé căng thẳng liền ngoắc tay gọi cô đến, hỏi:
- Người đàn bà ngoài kia giống em như vậy, đấy có phải mẹ em không?
- Em không có mẹ, mẹ em chết từ lâu rồi...
Khuôn mặt trắng nõn của Khấu Huyên rất căng thẳng, tuyệt đối không chịu thừa nhận người đàn bà đang đi trong lối đi nhỏ ở bên ngoài kia là mẹ cô.
Thấy cô bé tâm trạng tồi tệ, không chịu nói nhiều, Thẩm Hoài cũng không hỏi thêm, nhìn thần sắc của Dương Lệ Lệ chắc là biết chuyện người đàn bà đi trong lối đi nhỏ kia, nghĩ chắc là lát nữa một mình hỏi Dương Lệ Lệ là được.
Chính vào lúc này, phòng riêng bị người phụ nữ xinh đẹp kia đẩy ra, bà ta thấy Khấu Huyên đứng bên cạnh người thanh niên vừa nãy bà đâm vào liền có chút sững sờ.
Không đợi bà ta bày tỏ gì, Khấu Huyên đã bắt chéo chân ngồi trên người Thẩm Hoài, ôm lấy cổ Thẩm Hoài, dính chặt vào ngực hắn, hướng về phía người đàn bà xinh đẹp kia nói:
- Chẳng phải bà không muốn thấy tôi nhiều năm nay sống như thế này sao, bây giờ bà được như ý rồi chứ?
Đừng nói là người đàn bà xinh đẹp ở ngoài cửa như bị sét đánh trúng, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, không biết làm thế nào, Thẩm Hoài cũng ngây ngốc ở đó, không ngờ cô bé này lại trực tiếp lôi hắn xuống nước --- Tôn Á Lâm nhất thời vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nghiêng đầu qua, ánh mắt vòng tới vòng lui trên khuôn mặt của Khấu Huyên và người đàn bà xinh đẹp ngoài cửa.
Dương Lệ Lệ thì hiểu rõ tình hình nhất, vì thế cũng tỉnh táo nhất mà đứng một bên, cô không bình tĩnh đứng ở một bên thì còn có thể nói gì, làm gì chứ?
Hôm nay Khấu Huyên mặc váy ngắn, không đi tất, mặt đối mặt, bắt chéo chân ngồi lên đùi Thẩm Hoài, làn váy bị hất lên, lộ ra bắp đùi nhỏ nhắn nhưng trắng nõn trơn mềm thật muốn lấy mạng người khác.
Để đả kích người đàn bà xinh đẹp, hai tay Khấu Huyên ôm lấy cổ Thẩm Hoài còn thấy chưa đủ, còn cầm tay hắn trực tiếp ấn vào mông của mình, mắt nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, kề tai nói nhỏ:
- Không được buông tay.
Phía sau chiếc váy mini juýp của Khấu Huyên vô tình bị lật lên, tay Thẩm Hoài bị cô nắm chặt lấy ấn vào, trực tiếp sờ vào cặp mông nhỏ bé được bao bọc bởi chiếc quần lót bằng cotton, còn tiếp xúc với cả bắp đùi trơn mềm như mỡ của cô --- để tỏ vẻ thân mật, thân thể nhỏ xinh mà mềm mại của cô còn không ngừng dụi dụi, ngọ nguậy trong lồng ngực Thẩm Hoài. Ngoài sự mềm mại của phần bụng, Thẩm Hoài cũng cảm giác một cách rõ rệt hai năm nay phần ngực của cô bé này phát triển rất nhanh.
Hôm nay, kích thích mà Thẩm Hoài phải chịu đã đủ nhiều rồi, Khấu Huyên thơm mát diễm lệ bổ nhào vào lồng ngực hắn, cho dù hắn biết cô bé làm thế là để đả kích mẹ cô bé nhưng hắn cũng bị kích thích mà không thể khống chế được, hạ thân chầm chậm mà kiên định nâng lên.
Hắn rất muốn khóc, vội vàng đẩy Khấu Huyên ra để khỏi xấu mặt.
Khấu Huyên đâu có biết phản ứng của Thẩm Hoài, uất ức bao nhiêu năm nay tích tụ lại để phát tiết hết trong thời khắc này, đương nhiên cứ mặc kệ mà ôm lấy cổ Thẩm Hoài, không để hắn đẩy mình ra, phía dưới càng dán chặt vào Thẩm Hoài rồi mới nghiêng đầu diễu võ dương oai với người đàn bà xinh đẹp kia, nói:
- Thân thể của tôi hai năm trước đã giao cho hắn rồi. Sau khi ông nội mất thì chính hắn đã nuôi tôi. Bây giờ bà biết rồi, có phải nên đi rồi không?
Nói tới đây, Khấu Huyên cũng cảm giác được phản ứng của Thẩm Hoài, hơn nữa vừa nãy cô cứ tùy ý bắt chéo chân, ngồi vào trong lồng ngực Thẩm Ngoài, ngực sát ngực, bụng sát bụng, dán chặt lấy nhau, phản ứng của Thẩm Hoài trực tiếp đụng vào chỗ mềm mại ở giữa hai chân của cô, cách chiếc quần lót cũng có thể cảm nhận được sự căng cứng cùng to khỏe phi thường của cái kia.
Khấu Huyên giận dữ trừng mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, oán hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Nhưng hiện tại cô không cam tâm ở trước mặt mẹ mà đứng lên khỏi đùi của Thẩm Hoài, chỉ có thể để mặc cái đồ vật đáng ghét kia của Thẩm Hoài chọc vào chỗ kia của cô, để tỏ vẻ thân mật, chân của cô còn cố ý kẹp chặt hơn.
Thẩm Hoài cũng đau khổ, hắn càng muốn lấy lại hô hấp bình thường thì lại càng không được như ý, thứ phía dưới căn bản không chịu nghe theo sự khống chế của hắn, lúc này nhất định đòi quật cường đứng lên, chọc vào nơi mềm mại ấm áp kia.
Người đàn bà xinh đẹp kia thấy bộ dạng như vậy mới tỉnh lại, nói một cách chói tai:
- Tiểu Huyên, con mau xuống đi, con muốn làm ta tức chết cũng được, nhưng không thể vì muốn làm ta tức chết mà làm ti tiện chính mình như vậy, người đàn ông này có gì tốt chứ?
Đi vào trong, muốn lôi Khấu Huyên từ trên đùi Thẩm Hoài xuống.
Đương nhiên lúc này Thẩm Hoài không thể để Khấu Huyên bị lôi từ đùi hắn xuống, nếu không cái thứ nổi lên trên đủng quần hắn có thể làm Tôn Á Lâm cười hơn nửa năm.
Thẩm Hoài ôm lấy Khấu Huyên, mắt nhìn người đàn bà xinh đẹp, nói:
- Bà là gì của tiểu Tuyên? Có phải bà nên tôn trọng nơi uống rượu nói chuyện riêng này không?
Người đàn bà xinh đẹp thấy con gái tự hạ thấp mình như vậy, tim như bị dao cắt, làm sao còn để ý đến quy định trong phòng riêng chứ, thấy Thẩm Hoài lại ôm lấy con gái mình không chịu buông liền cầm lấy cốc bia trên bàn hắt thẳng vào mặt hắn, lớn tiếng hỏi:
- Anh có buông tay ra không?
Thẩm Hoài không ngờ người đàn bà xinh đẹp này nhìn có vẻ yếu đuối mà cốc rượu này lại tạt vào người hắn một cách sắc bén như vậy, trong lúc hắn đang ngây người thì liền bị Khấu Huyên kéo xuống.
Người đàn bà xinh đẹp kia là người đầu tiên nhìn thấy hạ thân đang nhô lên của Thẩm Hoài, nghĩ đến cảnh vừa nãy con gái ngồi trên đùi hắn, bà ta là người từng trải, đương nhiên biết cái phần dựng đứng lên kia chọc vào chỗ nào của con gái, không ngờ lúc này mà tên tạp chủng kia vẫn có tâm trạng dâm loạn Tiểu Huyên, chỉ thấy mình và con gái đều bị làm cho nhục nhã, trong cơn tức giận liền quơ lấy bình rượu trên bàn định đập vào đầu cái tên tạp chủng kia.
Cũng may khi người đàn bà xinh đẹp kia tạt cốc rượu vào Thẩm Hoài, Dương Lệ Lệ đã nhảy ra tóm chặt lấy bà ta, mặc dù không kịp, nhưng lúc này lại kịp thời bắt lấy bàn tay đang quơ chai rượu của bà ta.
Dương Lệ Lệ đang định kêu nhân viên ngoài cửa vào lôi mẹ Khấu Huyên ra thì thấy đũng quần Thẩm Hoài nổi lên một khoảng lớn như vậy, nhất thời cũng hơi sửng sốt, không ngờ trong tình huống này mà Thẩm Hoài vẫn có phản ứng lớn như vậy --- thế này thì không tiện kêu người khác vào để tránh cho Thẩm Hoài làm trò hề cho người khác thấy.
Chỉ là mẹ Khấu Huyên như phát điên lên vậy, Dương Lệ Lệ cũng không có khí lực lớn để bắt lấy bà ta, may mà Tôn Á Lâm động tác cũng không chậm, trực tiếp cầm lấy cốc rượu trên bàn, hất nửa cốc rượu vào mặt người đàn bà xinh đẹp kia, mắng:
- 10 năm trước bỏ rơi con gái, bây giờ bà có mặt mũi nào đến nhận con gái chứ? Bà có tư cách gì mà quản chuyện con gái bà sống ra sao?
Cốc rượu của Tôn Á Lâm khiến bà ta tỉnh lại, biết đây không phải là nơi để bà ta giương oai nên không giãy dụa nữa.
Thấy Thẩm Hoài ra dấu che giấu, Dương Lệ Lệ cũng bất chấp mọi thứ, gọi nhân viên vào, trực tiếp đuổi mẹ Khấu Huyên đi.
Thẩm Hoài lấy khăn lau rượu trên mặt.
Hắn muốn tìm cái lỗ chui vào hơn cả người mím môi không nói câu nào, đứng ở một bên là Khấu Huyên. Dương Lệ Lệ, Tôn Á Lâm nhìn hắn với ánh mắt như là hắn là một người đàn ông chẳng có phẩm chất gì, một người đáng khinh đến cực điểm.
Lần trước ở công viên Xã Khu, mặc dù Hùng Đại Ny không để ý đến chuyện Thẩm Hoài sờ ngực của cô nhưng sau đó Thẩm Hoài cũng không có cơ hội gặp lại Hùng Đại Ny nữa, thỉnh thoảng gọi cuộc điện thoại nhưng quan hệ cũng không có tiến triển gì. Bên Chu Dụ thì Thẩm Hoài càng không có cơ hội tiếp xúc riêng với cô.
Bắt đầu từ cuối tháng 5, chi nhánh của Thượng Khê Viên ở Từ Thành sẽ tiến vào giai đoạn trù bị cuối cùng, Trần Đan liền đến Từ Thành quản lý. Hôm nay Thẩm Hoài xuống máy bay ở Từ Thành, gặp mặt Trần Đan nhưng tên tiểu tử Trần Đồng không biết ý gì cả cũng có mặt, hắn và Trần Đan chỉ có thể chịu đựng nỗi nhớ, cùng ăn cơm rồi về Đông Hoa.
Sau khi về Đông Hoa, trong lòng đang đầy dục vọng lại bị cái con hồ ly họ Đới kia dụ dỗ
Vừa nãy bị Khấu Huyên ngồi như vậy khiến Thẩm Hoài ngay lập tức không chịu được --- Cái này cũng không thể trách hắn nhưng hắn có thể giải thích, kể khổ với ai chứ?
Khấu Huyên bĩu môi, đi đến cầm khăn giúp Thẩm Hoài lau quần áo bị rượu làm ướt, biết tất cả đều là do cô gây ra. Mặc dù tình trạng vừa nãy có chút quái lạ, có chút buồn cười nhưng trong lòng cũng có chút đắc ý, nhận sai nói:
- Đều là em không tốt, em cũng không ngờ bà ta lại phát điên, đuổi đến tận quán rượu, không trốn được. Nhưng mà rõ ràng là anh biết em đang diễn kịch mà sao vẫn phản ứng như vậy...
Thẩm Hoài hận không thể hung hăng bóp cô một cái.
Tôn Á Lâm ở bên cạnh vui sướng khi người khác gặp họa, hỏi:
- Có cần Dương Lệ Lệ đi ra ngoài gọi một cô có thu phí cho anh phát tiết trong người không?
Dương Lệ Lệ phì cười ra tiếng, cô thấy rất buồn cười, nhìn thấy Thẩm Hoài đen mặt nhìn về phía mình liền lập tức nín nhịn, biết cô không sánh bằng Tôn Á Lâm.
Thẩm Hoài thu lại sự thảm hại rồi mới hỏi Khấu Huyên chuyện chính:
- Chẳng phải mẹ em mất tích nhiều năm rồi sao, sao đột nhiên lại quay về vậy?
- Em cũng không biết, tháng trước chị họ em đột nhiên đến tìm em, nói bà ta cho người đến tìm em và ông nội, sau đó hôm kia bà ta liền trực tiếp tìm đến cửa, muốn diễn cảnh mẹ con nhận nhau cảm động lòng người. Em mặc kệ bà ta, hai hôm nay bà ta cứ đi theo em như hồn ma vậy, em đi đến đâu thì bà ấy theo đến đó.
Khấu Huyên nói. Những năm gần đây cô chịu quá nhiều khổ cực, chẳng còn tình cảm gì với người đàn bà năm đó bỏ rơi cô, chỉ muốn bà ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa.
Tôn Á Lâm vắt đôi chân dài lên bàn trà, ôm đầu, dựa gối vào sô pha nói:
- Mẹ con nhận nhau có gì không tốt chứ? Mấy năm nay chắc mẹ em dính vào người giàu có rồi, em có nhìn đôi khuyên tai của bà ấy không, ít nhất cũng phải chấp được doanh số bán hàng trong một tháng của cái quán rượu rách này, tuyệt đối không phải là thứ mà người đàn bà bình thường có thể đeo được --- nêu đổi lại là chị thì cứ diễn trò mẹ con nhận nhau đi, ăn của bà ta, dùng đồ của bà ta, cuỗm lấy ít tiền.
Thẩm Hoài biết không thể nói lý gì với Tôn Á Lâm, chỉ là lần này chỉ mình Khấu Huyên có thể quyết định, người khác không thể quyết định gì. Nhưng bây giờ Khấu Huyên không định nhận nhau với mẹ cô bé, cứ bị mẹ cô bé quấn lấy cũng không phải là cách.
Không lo chuyện rắc rối, Khấu Huyên liền cứ ngồi uống rượu giải sầu ở bên cạnh Thẩm Hoài. Điện thoại đặt trên bàn của Thẩm Hoài liền vang lên.
Thẩm Hoài cầm lấy di động, điều khiến hắn ngạc nhiên là không ngờ Hám Văn Đào lại gọi điện thoại cho hắn --- đây là lần đầu tiên Hám Văn Đào chủ động liên lạc với hắn trong hai năm qua.
- Cục trưởng Hám, muộn như vậy rồi tìm tôi có chuyện gì vậy?
Thẩm Hoài hỏi.
Hám Văn Đào trong điện thoại cũng không nói lời thừa, trực tiếp nói:
- Tôi vừa mới nhận được điện thoại của Bí thư Trần, nói có người tố cáo bây giờ câu lạc bộ Vạn Tử Thiên Hồng có người uy hiếp thiếu nữ bán dâm, điện thoại tố cáo gọi thẳng đến chỗ anh ta. Bí thư Trần ra chỉ thị Cục công an thành phố lập tức xuất quân, tôi sẽ dẫn đội đến Vạn Tử Thiên Hồng ngay lập tức.
Thẩm Hoài hơi sửng sốt, không ngờ mẹ Khấu Huyên lại ác như vậy, cũng không ngờ Hám Văn Đào lại chủ động mật báo với hắn, hắn đè nặng thanh âm nói:
- Anh trực tiếp đến đây cũng không sao, tôi đang ở Vạn Tử Thiên Hồng...