Thẩm Hoài vén rèm cửa sổ, nhìn từ phòng riêng tầng ba xuống, bất ngờ nhìn thấy Thích Tĩnh Dao và mẹ Khấu Huyên đứng cùng nhau, chặn ở cửa sân, khó trách Trần Bảo Tề lại trực tiếp ra lệnh cho Cục công an thành phố.
Thẩm Hoài căn bản không tin Thích Tĩnh Dao sẽ có tinh thần trọng nghĩa, trong lòng nghĩ chắc cô ta biết bối cảnh của Vạn Tử Thiên Hồng mà còn cứng rắn thông qua Trần Bảo Tề để cho Cục công an thành phố ra quân, đại khái cũng là muốn bắt chước bừa, thử nhổ răng cọp một lần chắc?
Thẩm Hoài buông tấm rèm xuống, quay đầu nhìn Dương Lệ Lệ đang thấp thỏm lo âu, hỏi cô:
- Quán rượu này có vấn đề nghiêm trọng gì không?
- Rượu giả có được tính không?
Dương Lệ Lệ sợ sệt hỏi.
- Nhưng cũng không giả quá, có vấn đề gì không?
Cô biết nếu người ta đã báo cảnh sát thì chắc chắn đã phái người trông cửa, cô không thể âm thầm chuyển rượu giả trong quán đi, cũng không có đủ thời gian để thiêu hủy.
Bí thư Thành ủy Trần Bảo Tề tự mình thông báo cho Cục công an thành phố ra quân khiến cô nghĩ đến cảnh Anh Hoàng Quốc Tế bị hủy diệt, cũng chẳng khác gì mượn cớ.
Cho dù mọi người đều biết rõ mẹ Khấu Huyên vu cáo nhưng người ta cứ vu cáo thì sao?
Người ta có thể mời Bí thư Thành ủy trực tiếp ra lệnh cho Cục công an thành phố, cho dù không điều tra ra vấn đề gì lớn trong quán của cô nhưng điều tra ra vấn đề nhỏ cũng đủ khiến cô chịu đủ. Nếu Thẩm Hoài không gánh vác chuyện này thay cô thì đôi vai nhỏ bé của cô chắc không chống đỡ nổi.
Thẩm Hoài tức giận trừng mắt nhìn Dương Lệ Lệ một cái, biết ngay là mấy cô nàng này tâm tư hay linh hoạt hơn mấy người bình thường, không thể chỉ đơn giản là kinh doanh câu lạc bộ.
- Nếu em dám cho anh uống rượu giả thì vấn đề của em nghiêm trọng rồi, còn về những chuyện khác thì liên quan gì đến anh?
Thẩm Hoài bĩu môi, lại hỏi:
- Vậy trong quán còn giao dịch nào khác không?
- Có mấy cô gái ngoài ngồi, đứng ra còn thu thêm phí nhưng bọn họ đều ra ngoài giao dịch, trong quán không quản lý, cũng chưa từng để bọn họ giao dịch trong quán.
Dương Lệ Lệ nói.
- Thỉnh thoảng cũng có khách ăn mấy thứ như thuốc lắc trong phòng riêng nhưng chỉ cần phát hiện ra là bọn em đều khuyên họ rời đi, bây giờ cũng không thể xác định được những người khách ngoài kia trên người có mấy thứ này hay không nhưng em dám đảm bảo với anh, quán không tham gia vào những giao dịch này...
Lúc này tiếng cảnh sát đã loáng thoáng truyền đến, Thẩm Hoài ngồi xuống ghế sô pha, nhìn Khấu Huyên đang đứng một bên không nói tiếng nào, hỏi:
- Anh bảo này, sao cứ đụng đến em là lại có bao nhiêu chuyện vậy?
Khấu Huyên cong môi nói:
- Em cũng không muốn đâu, hôm kia bà ta đột nhiên chạy đến muốn nhận mẹ con, em cũng không biết mẹ con nhận nhau thì có gì tốt.
Tôn Á Lâm nhìn qua khe hở rèm cửa sổ, xem xét tình hình bên ngoài trong chốc lát, quay đầu cười với Khấu Huyên, nói:
- Mấy năm nay mẹ em ở bên ngoài thật phát đạt, kết giao với những nhân vật không nhỏ. Đúng rồi, mẹ em tên là gì?
- Trước kia, ở nhà bà ta tên là Trần Hương Hương, nhưng hai hôm nay thấy người bên cạnh bà ấy gọi là chị Dư, chị Dư gì đó, có lẽ là đổi tên rồi...
Khấu Huyên nói.
- Họ Dư.
Tôn Á Lâm trầm ngâm hổi lâu cũng không lôi ra được người đàn bà họ Dư nào trong trí nhớ, nói với Thẩm Hoài:
- Chắc lai lịch giống người họ Thích kia, người đứng đằng sau lai lịch không nhỏ. Nhưng người họ Thích kia chắc không biết anh chính là cái tên chơi gái ép thiếu nữ bán dâm, nếu không chắc sẽ cùng với mẹ Khấu Huyên đạp một cước vào chỗ rắn chắc của anh.
Thẩm Hoài cầm lấy chén rượu, giả vờ muốn đập vào Tôn Á Lâm, hổn hển mắng:
- Chơi gái, chơi gái, chơi cái đầu em ý, ngồi cả ngày máy bay, ô tô, cả người đau nhức còn chưa đỡ tí nào, em còn nhất định bắt anh cùng đi uống rượu, chưa được lời tí nào đã chuốc vạ vào thân.
Thấy Dương Lệ Lệ đứng bên cạnh hé miệng cười trộm, nói:
- Em còn cười nữa là anh sẽ không để ý đến chuyện của em đâu...
- Em cũng không biết đúng lúc anh lại đâm đầu vào, em cũng không muốn làm phiền anh đâu. Hay là em giúp anh xoa bóp vai nhé?
Khấu Huyên rụt rè nói, nhìn trộm Thẩm Hoài.
- Em lấy lòng hắn làm cái gì.
Tôn Á Lâm nói.
- Em là người trưởng thành rồi, cho dù hắn không ra mặt giúp em thì mẹ em bắt em đi chắc? Lấy lòng hắn thì chi bằng đến bóp vai cho chị còn hơn, mấy ngày nay chị không thoải mái như hắn.
Thẩm Hoài giữ chặt lấy Khấu Huyên để cô bóp vai cho mình, được tí tiện nghi này không thể để Tôn Á Lâm chiếm mất, nhưng ngẫm lại lời của Tôn Á Lâm cũng đúng.
Mẹ Khấu Huyên 10 năm trước vứt bỏ con gái đến phía Nam, đối với người đàn bà xinh đẹp, không cam chịu nghèo khó lại rất có dã tâm như thế này, thời gian 10 năm, hoặc là trầm luân chốn phong trần, hoặc là xảy ra bước chuyển ngoặt của cuộc đời, tóm được nhân vật lớn nào đó cũng không phải chuyện khó tưởng tượng.
Thích Tĩnh Dao là vợ bé nuôi bên ngoài của Hồ Lâm. Thẩm Hoài nhận được tin tức là mặc dù yêu chiều cô nhưng cũng không có ý đưa cô về nhà chính, trong lòng nghĩ người đàn bà mà Thích Tĩnh Dao tiếp xúc mật thiết quả thực rất có khả năng có thân phận giống cô ta, nói không chừng là vợ bé nuôi bên ngoài của nhân vật lớn nào đó không chừng.
Lúc này, điện thoại của Chu Dụ gọi đến.
- Bên đài truyền hình thành phố đột nhiên nhận được lệnh của Thích Tĩnh Dao, nói tối nay Cục công an thành phố sẽ xuất quân để triệt phá một ổ tội phạm, yêu cầu đài truyền hình cho xe phỏng vấn đến hiện trường để phỏng vấn, bây giờ xe phỏng vấn của đài truyền hình đã dừng trước cửa Vạn Tử Thiên Hồng, rốt cục là chuyện gì vậy?
Giọng Chu Dụ rất gấp, hiển nhiên là sắp đến nơi mới nhận được thông báo, không rõ tình hình, có chút trở tay không kịp.
- Không có chuyện gì, có người muốn trả đũa.
Thẩm Hoài giọng điệu bình tĩnh nói:
- Bây giờ anh đang ở Vạn Tử Thiên Hồng, trước khi Hám Văn Đào xuất quân đã gọi điện thoại thông báo cho anh rồi.
- Ồ vậy à.
Chu Dụ thấy Thẩm Hoài ở hiện trường mới thở phào một hơi, nói:
- Vậy em sẽ không qua đó nữa, em gọi điện thoại cho Tri Bạch vậy...
Thẩm Hoài rất muốn Chu Dụ đến đây, nếu không tối nay hắn tìm ai để dập lửa chứ? Chỉ là ba người con gái Tôn Á Lâm, Dương Lệ Lệ, Khấu Huyên ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, hắn đành bất động thanh sắc cúp điện thoại trước.
- Điện thoại của ai vậy?
Tôn Á Lâm hỏi.
- À, điện thoại của Trưởng ban Chu.
Thẩm Hoài nói:
- Cái cô họ Thích kia thủ đoạn cũng thật độc ác, còn thông báo cho bên đài truyền hình phái xe phỏng vấn đến, chắc đang ở ngoài cửa lớn. Nhưng đài truyền hình thành phố do Chu Dụ quản lý, sau khi xe phỏng vấn đến hiện trường, có lẽ thấy tình hình có chút không đúng liền gọi điện thoại thông báo cho cô ấy.
Nói đến đây, Thẩm Hoài lại phàn nàn nói:
- Nhưng cũng thật kỳ lạ, sao hơi chút là lại gọi điện thoại cho anh, chẳng lẽ Vạn Tử Thiên Hồng xảy ra chuyện gì cũng đều do anh đến giải quyết sao?
- Nói như vậy, Chu Dụ trực tiếp gọi điện cho anh liền không có gì lạ sao?
Tôn Á Lâm liếc Thẩm Hoài một cái, lòng trần đầy hồ nghi.
Chỉ là mặc dù cô hoài nghi Thẩm Hoài và Chu Dụ quan hệ không trong sạch nhưng trong số những người có mặt, chỉ Dương Lệ Lệ là biết rõ quan hệ giữa Thẩm Hoài và Chu Dụ quả thật không trong sạch.
Lúc này hai xe cảnh sát trực tiếp lái vào trong quán, chặn đứng cửa sau.
Xe cảnh sát đột nhiên xuất hiện khiến bên ngoài đại sảnh nổi lên một trận ồn ào, gà bay chó sủa, nổi lên một trận hoảng loạn. Rất nhiều người đi tìm mua vui hưởng lạc không biết xảy ra chuyện gì, chột dạ, kinh hoảng cũng là điều khó tránh khỏi.
Không thể nói Trần Bảo Tề ý thức được Hám Văn Đào đã mật báo với bên này --- đến tận lúc này Dương Lệ Lệ mới ra ngoài không chế tình hình.
Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm đứng trước cửa sổ nhìn cảnh hoảng loạn dưới lầu, Khấu Huyên cũng chụm đầu vào xem náo nhiệt, thân hình mềm mại vây quanh ngực Thẩm Hoài.
Chắc cửa chính ở sát đường đã bị khống chế, nhìn Hám Văn Bân, Thích Tĩnh Dao và mẹ Khấu Huyên dưới sự vây quanh của mấy người cảnh sát đi về phía hậu viện, sau đó liền thấy Dương Lệ Lệ từ cửa sau đi ra giao thiệp với bọn họ.
Được một lát Dương Lệ Lệ liền trực tiếp dẫn Hám Văn Đào, Thích Tĩnh Dao và mẹ Khấu Huyên đi vào phòng riêng.
Thẩm Hoài ngáp một cái, tay nâng cằm lên, nheo mắt nhìn mặt Thích Tĩnh Dao, hỏi:
- Trưởng ban Thích, cô ra quân ồ ạt quá, vừa cảnh sát vừa phóng viên hàng trăm người là muốn coi nơi này là ổ chứa để quét sạch à?
Khoảnh khắc đẩy cửa phòng riêng ra, thấy Thẩm Hoài ngồi trên sô pha, mắt của Thích Tĩnh Dao liền ngây ngốc ở đó, biết là chuyện không hay rồi.
Cô căn bản không nghĩ đến đối tượng uy hiếp thiếu nữ bán dâm mà Dư Vi nói đến là Thẩm Hoài --- khiến người giảo hoạt như hồ ly là Thích Tĩnh Dao nhất thời cũng trí nghèo kế kém, không biết ứng phó ra sao.
Không cần nói đến dáng vẻ trấn tỉnh bây giờ của Thẩm Hoài, rất có khả năng đã thu dọn sạch sẽ mọi việc, cho dù cô đưa cảnh sát của Cục công an thành phố đến bắt Thẩm Hoài hiện nguyên hình thì cũng làm được gì chứ?
Cho dù mượn chuyện này để đuổi Thẩm Hoài khỏi Đông Hoa thì cũng được gì chứ?
Khiến hạng mục nhà máy thép Tân Phổ chết non từ đây, khiến Đông Hoa lâm vào cảnh hỗn loạn là cục diện mà các bên mong muốn nhìn thấy sao?
Có lẽ Điền Gia Canh sẽ vì vậy mà trở tay không kịp nhưng Triệu Thu Hoa sẽ nhất định được lợi sao?
Đặc biệt là lệnh cho Cục công an thành phố xuất quân là do Bí thư Thành ủy Trần Bảo Tề đích thân gọi điện đến để đưa ra mệnh lệnh.
Bí thư Tỉnh Ủy Điền Gia Canh có thể không nhìn ra đây là một âm mưu nhằm vào Thẩm Hoài, nhằm vào hạng mục nhà máy thép Tân Phổ, từ đó nhằm vào ông ta sao?
Phải biết rằng kế hoạch phát triển vận mệnh lớn của Hoài Hải, khai thác nhà máy thép Tân Phổ và cảng Tân Phổ của Điền Gia Canh là khâu trọng yếu nhất. Nếu như nhà máy thép Tân Phổ thất bại thì đừng nói đến việc phát triển vận mệnh lớn của Hoài Hải. Để hạng mục nhà máy thép Tân Phổ có thể đứng vững ở Đông Hoa, Điền Gia Canh không tiếc gì mà điều Đàm Khải Bình đi.
Nếu chính vì chuyện này mà khiến cho cục diện Đông Hoa lâm vào hỗn loạn thì mặc dù ngoài mặt Điền Gia Canh không nói gì nhưng nếu Tống hệ lấy thủ đoạn lôi đình để trả thù Trần Bảo Tề thì Điền Gia Canh chẳng lẽ sẽ không đổ thêm dầu vào lửa sao?
Mà ở tỉnh, ngoài Triệu hệ ra thì tất cả những người khác chỉ e là đều khoanh tay đứng nhìn thôi. Mà trong chuyện này người bị thiệt hại về lợi ích sẽ báo thù Trần Bảo Tề, ném đá xuống giếng, làm sao nương tay chứ?
Những chuyện khác không nói, nếu như vì chuyện này mà xử lý Thẩm Hoài, ít nhất Trần Bảo Tề sẽ bị kéo vào chôn cùng --- mà cục diện Đông Hoa không ổn định được, cùng với việc Điền Gia Canh bị ảnh hưởng thì Triệu Thu Hoa cũng khó mà lo thân mình.
Thích Tĩnh Dao nhất thời cũng chân tay luống cuống, cho dù cô có tùy tiện đến đâu đi nữa cũng phải nghĩ đến những hậu quả này cô có thể gánh vác được, cho dù Hồ Lâm có nuông chiều cô đến đâu đi nữa thì cũng không thể hi vọng vô làm cho thế cục hỏng bét, không thể khống chế.
Thấy Thích Tĩnh Dao mím môi căng mặt không nói gì, Thẩm Hoài hỏi Hám Văn Đào:
- Cục trưởng Hám, Cục công an thành phố ra quân lớn như vậy là vì ở đây xảy ra vụ án gì lớn sao?
- Vị này là bà Dư Vi, đạị diện cho tập đoàn Bảo Hòa của Hongkong, là bà Dư và Bí thư Tề phản ánh Vạn Tử Thiên Hồng đang xảy ra chuyện uy hiếp thiếu nữ bán dâm, sau khi biết tin, Bí thư Trần gọi điện thoại đến thông báo cho Cục công an thành phố ra quân để tìm hiểu tình hình...
Hám Văn Đào giải quyết việc chung nói.
- Hóa ra là vậy à.
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ngạc nhiên không hiểu của Dư Vy vài giây, chốc lát lại giả vờ ngốc nghếch hỏi:
- Tổng giám đốc Dư kéo Cục trường Hám và Trưởng ban Thích đến chỗ tôi chắc không phải là để chứng nhận tôi đang bắt ép thiếu nữ bán dâm đấy chứ?