Dư Vi cũng không phải là người không hiểu biết, nhìn thấy phản ứng của Thích Tĩnh Dao và Hám Văn Đào ngây ra đó, cũng ý thức được sự việc đã hỏng rồi, bà ta cũng không ngờ trong một nơi không đáng để ý như vậy, lại là ngọa hổ tàng long, làm bà ta bị một cước đá lên thiết bản.
Thẩm Hoài mới đầu híp mắt giả bộ, nhìn Dư Vi hồi lâu không phản ứng gì, ánh mắt dần dần trở lên sắc nhọn, giọng lạnh lùng nói:
- - Tôi cũng không quan tâm Tổng giám đốc Dư bà có lai lịch gì, dù bà đã kéo Cục trưởng Hám, Phó trưởng ban Thích qua đây, khắp thiên hạ ồn ào ở đây có người bức hiếp thiếu nữ bán dâm —— lên án nghiêm trọng như vậy, bà đến đây lại không lên tiếng là có ý gì?
Thẩm Hoài nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Dư Vi. Nhưng chưa nói tới thất kinh cũng hiểu được bà ta là người phụ nữ có hiểu biết xã hội, vài lời nói nghiêm khắc không hù dọa được bà ta.
Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng Trần Bảo Tề nếu biết người đứng sau lưng là hắn, ít có khả năng sẽ phối hợp với Dư Vi lấy tội danh nghiêm trọng như vậy vu oan Vạn Tử Thiên Hồng.
Dù sao đã đến bước này, không có bằng chứng chứng minh, không có tài liệu cứng rắn, ai cũng không nên nghĩ có thể dễ dàng lật đổ ai, tùy tiện ra tay chỉ có thể để cho đối phương nắm được nhược điểm phản kích.
Thẩm Hoài không cho rằng Trần Bảo Tề sẽ liều lĩnh như vậy, càng có thể là người phụ nữ ở trước mắt này, nói dối lừa gạt Trần Bảo Tề.
Về phần Thích Tĩnh Dao trước khi tiến vào phòng, có biết Dư Vi lần này là ác ý vu oan Vạn Tử Thiên Hồng hay không, Thẩm Hoài cũng không rõ.
Nhưng hắn biết Thích Tĩnh Dao là một người phụ nữ không kiên trì chịu đựng cô đơn, mà cô muốn làm việc ở Đông Hoa, lúc này dẫm lên trên hệ Mai Cương, không thể nghi ngờ chính là con đường tắt thành công của cô.
Phỏng chừng trong mắt của Thích Tĩnh Dao, đã coi Vạn Tử Thiên Hồng thành một khâu yếu kém nhất của hệ Mai Cương, cho dù cô biết rằng Dư Vi lần này là ác ý vu oan cho Vạn Tử Thiên Hồng, phỏng chừng cũng sẽ ra tay.
Cho dù không có Vạn Tử Thiên Hồng khơi ra vụ án bức hiếp thiếu nữ bán dâm, chỉ cần Cục công an thành phố phối hợp tìm ra mấy thiếu nữ bán dâm, tìm ra một đống thuốc lắc, lại bắt được mấy tên lưu manh đánh nhau ẩu đả, cũng đủ để làm cho bọn họ bên này ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám kêu ca —— Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng trong lòng Thích Tĩnh Dao này đại khái là đánh vào tính toán này, chỉ là không ngờ đến hắn lúc này chính là ở chỗ Vạn Tử Thiên Hồng, mà Dư Vi ác ý vu oan không phải là người khác, lại chính là Thẩm Hoài hắn.
Thẩm Hoài cũng không có ý hù dọa Dư Vi, nhìn về phía Thích Tĩnh Dao, cười nhạt nói:
- - Phó trưởng ban Thích sau khi đến Đông Hoa, tôi với cô cũng là nước giếng không phạm nước sông, cô hôm nay lại muốn chơi tôi là có ý gì?
Thích Tĩnh Dao thấy Thẩm Hoài trở mặt cũng nhanh, nghe hắn phản kích cũng cảm thấy đau đầu.
Nếu có thể nắm bắt hiện hành, cho dù không thể chọc ra, nhưng cũng không cần nhìn thấy Thẩm Hoài kiêu ngạo như vậy, dù sao đuối lý không phải là các cô —— Thích Tĩnh Dao trong lòng oán hận nghĩ, nhưng trước mắt chưa nắm bắt hiện hành, cũng biết Hám Văn Đào không dám ở trước mặt Thẩm Hoài, phái cảnh sát thành phố điều tra Vạn Tử Thiên Hồng, đi tìm kiếm chứng cớ phạm tội bất lợi với Vạn Tử Thiên Hồng.
- - Bí thư Thẩm, có thể là có chút hiểu lầm…
Hám Văn Đào ở bên cạnh nói.
Hám Văn Đào trước đó gọi điện mật báo cho Thẩm Hoài, cũng không phải là muốn mình lấy lòng.
Thực tế lão ta cũng hiểu rõ, cho dù là nhổ được Vạn Tử Thiên Hồng, cũng không gây thương tích đến gân cốt của hệ Mai Cương.
Nếu để Thẩm Hoài cho rằng lão ta phối hợp với Trần Bảo Tề đối phó với hệ Mai Cương, sau này lão ta ở Đông Hoa sẽ không được yên ổn; cho nên lão trước tiên gọi điện thoại nói trước một tiếng, coi như là có phần tình nghĩa, tránh sau này khó được yên ổn.
Đương nhiên Hám Văn Đào cũng không tự nhiên đi chọc giận Bí thư Thành ủy mới Trần Bảo Tề.
Hám Văn Đào không biết Thích Tĩnh Dao rốt cuộc có lai lịch gì, nhưng trong lòng nghĩ thầm lai lịch của cô ta sẽ không nhỏ, mà Trần Bảo Tề lại nói rõ Dư Vi là nhà đầu tư từ thành phố mời đến Đông Hoa khảo sát, không chậm trễ được —— Cho dù Thẩm Hoài cuối cùng phải kết thúc như thế nào, Hám Văn Đào muốn nói vài câu để hai bên có thể dừng tranh cãi.
- - Điều này sao có thể hiểu lầm
Thẩm Hoài nghiêm mặt, Thích Tĩnh Dao và Dư Vi giơ mặt lên cho hắn đánh, hắn sao có thể thương hoa tiếc ngọc, nếu chỉ là Dư Vi một mình sinh sự cũng coi như thôi, nhưng động đến Thích Tĩnh Dao, động đến Trần Bảo Tề đằng sau, Thẩm Hoài nếu dễ dàng để cho bọn họ rời khỏi, người khác về sau cũng coi hắn như quả hồng dễ bóp, bèn nói:
- - Vụ án nghiêm trọng như vậy, bốn xe cảnh sát cùng với một xe phỏng vấn bao vây Vạn Tử Thiên Hồng, không cần chờ đến ngày mai, sẽ làm huyên náo toàn thành phố, vụ án này phải tra đến cùng, cục Cảnh sát thành phố ăn nói với Bí thư Thành ủy Trần thế nào đây? Ngày mai trả lời với nhân dân toàn thành phố thế nào đây?
Hám Văn Đào nhún vai hướng về phía Thích Tĩnh Dao nói:
- - Phó trưởng ban Thích, chị có cần báo cáo cho Bí thư Trần tình hình ở đây không …
Thẩm Hoài nói lời này ở đây, nếu như tra ra tội bức hiếp thiếu nữ bán dâm quả thật là có, hoặc chính là muốn Dư Vi cúi đầu thừa nhận bà ta vu cáo lung tung —— Đương nhiên cho dù điều tra Vạn Tử Thiên Hồng, quyết định này cũng là do Trần Bảo Tề đưa ra, Thích Tĩnh Dao lai lịch lớn hơn nữa, nhưng bề ngoài chỉ là Phó trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy, Hám Văn Đào sẽ không nghe lệnh của cô ta.
Thích Tĩnh Dao nhìn ánh mắt sắc bén không chút nhượng bộ của Thẩm Hoài, biết việc này hôm nay không thể bỏ qua, cô ta cũng không thể bỏ Dư Vi ở đây.
Dương Lệ Lệ ở bên cùng Hám Văn Đào nói:
- - Cục trưởng Khám, khách bên ngoài đều không hiểu là chuyện gì, chắc không cần giữ bọn họ lại, phối hợp với cục Công an các anh kiểm tra chứ?
Hám Văn Đào biết Dương Lệ Lệ là người của Thẩm Hoài, nhưng cũng không xen vào hành động lần này, đối với việc kinh doanh của Vạn Tử Thiên Hồng trong tương lai sẽ gây lên ảnh hưởng như thế nào, lão ta không quan tâm đến cái này, sắc mắt lạnh lùng chỉ đạo cảnh vệ bên dưới:
- - Nói với khách là kiểm tra thông lệ, phối hợp đăng ký xong để cho bọn họ ra khỏi đây trước…
Tuy rằng Dương Lệ Lệ cũng kinh doanh ngành nghề khác, nhưng chủ yếu gia sản còn ở chỗ Vạn Tử Thiên Hồng bên này, thấy Hám Văn Đào đồng ý để các khách khác đi trước, cũng không quan tâm đến trong phòng bên này, đi ra ngoài sơ tán khách, tránh quấy nhiễu đến khách, hoàn toàn phá tan chiêu bài của Vạn Tử Thiên Hồng rồi.
- - Giám đốc Dương, phòng bên cạnh có phải đang trống không?
Hám Văn Đào thấy Thẩm Hoài không chịu bỏ qua, Thích Tĩnh Dao đành phải nhờ Trần Bảo Tề cứu viện, vì không làm cho Thích Tĩnh Dao khó xử, lão ta để Dương Lệ Lệ bố trí Thích Tĩnh Dao, Dư Vi sang phòng bao bên cạnh.
Như vậy hai bên có gì nói, tách ra thảo luận cũng tiện, không thể cứ ở đây giằng co nhau.
Dương Lệ Lệ liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, Thẩm Hoài bèn nói:
- - Cô đi bố trí cho Cục trưởng Hám một phòng nghỉ ngơi, dù sao chuyện này không giải quyết được, ai cũng không được thoải mái…
Hắn nhìn Hám Văn Đào có ý không muốn dính vào, liền để cho lão ta dẹp sang một bên đi nghỉ ngơi trước.
Dương Lệ Lệ để cho nhân viên thu dọn hai gian phòng bao đối diện và bên cạnh, để cho Thích Tĩnh Dao, Hám Văn Đào vào đó nghỉ ngơi.
Đúng lúc Thích Tĩnh Dao đi vào phòng riêng, Thẩm Hoài mới chú ý đến Dư Vi có mấy người nhân viên đi theo mang dáng vẻ vệ sĩ đứng ở hành lang bên ngoài, bèn nói với Khấu Huyên:
- - Phái đoàn mẹ cô thật không nhỏ, may mà tôi không làm việc gì trái với lương tâm, bằng không chuồn ra bị bọn vệ sĩ của bà ta chặn lại đánh chết, cũng không có chỗ để nói lý lẽ.
- - Người của nhà họ Cố ở Hongkong đó, anh e là không cắn được bà ta
Tôn Á Lâm nhẹ nhàng thở dài nói,
- - Anh xem xem, Tống Hồng Quân lát nữa có thể gọi điện thoại đến cầu cứu.
- - Có gì không cắn được sao? Bà ta có dám cắn ngược lại tôi một miếng, tôi sẽ chịu cho bà ta cắn?
Thẩm Hoài khinh thường nói, chỉ có điều Khấu Huyên ở đây, hắn cũng không nói những lời khó nghe hơn, thế lực nhà họ Cố lớn đến đâu, cho dù là vợ nhỏ của ông cụ nhà họ Cố cũng không được cưỡi lên đầu con cháu nhà họ Tống.
- - Nhà họ Cố Hongkong là lai lịch gì?
- Dương Lệ Lệ ở bên ngoài không bao lâu, chốc lát đã trở lại, nghe thấy Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm nói lai lịch của Dư Vi.
Khấu Huyên đối với mẹ cô ta không có cảm tình, nhưng cũng hiếu kỳ cảnh ngộ của mẹ cô ta ở phía nam mấy năm nay.
- - Nhà họ Cố dưới cờ Tập đoàn Bảo Hòa là chính, tài sản gia tộc gần 20 tỷ đô la Hongkong, xếp thứ ba trong gia tộc Hoa thương ở Hongkong
-
- Thẩm Hoài nói:
- - Không chỉ có Hoa Thương Hongkong, Hoa Thương Đông Nam Á cũng phải gọi người nhà họ Cố một tiếng “- Chú ba”. Mặt khác những năm gần đây nhà họ Cố trong nước đầu tư rất nhiều, cũng là một doanh nghiệp sớm nhất đầu tư vào nội địa. Lại thêm do năm mới các công tử thủ đô đều muốn đến Hongkong, quan hệ của nhà họ Cố với cao tầng Trung ương cũng vô cùng chặt chẽ, cho nên có thể coi là vai diễn lợi hại. Mẹ của Khấu Huyên có thể là đại biểu đầu tư của Tập đoàn Bảo Hòa, còn lăn lộn cùng với Thích Tĩnh Dao, có thể thấy ở nhà họ Cố cũng lăn lộn khá tốt…
- - Hay là anh gọi điện thoại cho Tống Hồng Quân, để anh ta hỏi dò xem?
Tôn Á Lâm nói với Thẩm Hoài.
- - Mình có lý, lão thiên vương đến tôi cũng không sợ.
Thẩm Hoài dương dương tự đắc ngồi dựa vào sofa, không có hứng thú tìm hiểu Dư Vi ở nhà họ Cố rốt cuộc là thân phận gì, thấy Khấu Huyên sầm mặt xuống, Thẩm Hoài lấy mũi chân đá đá cô ta nói:
- - Có gì phải buồn chứ, về nhà đi thôi, cùng lắm việc này anh không trách em nữa…
Khấu Huyên nghiêng người đi, không tiếp lời, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp chảy ra nước.
Dương Lệ Lê thở dài một tiếng, cũng không biết khuyên Khấu Huyên thế nào.
Dư Vi mấy năm nay không trở về tìm Khấu Huyên, lần này cố tình trở về liền vội vã mẹ con nhận nhau, nói trắng ra chính là người phụ nữ này, lần này làm đại biểu đầu tư của Tập Đoàn Bảo Hòa, kéo Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao đến Đông Hoa bàn bạc dự án đầu tư, vừa muốn diễu võ dương oai trở về, lại sợ quá khứ của bà ta bị người ta lật tẩy.
Ước chừng khoảng 10 phút sau, Hám Văn Đào và Cao Dương cùng gõ cửa đi vào.
Thẩm Hoài nhìn thấy Cao Dương bèn hỏi:
- - Có chuyện gì lại làm kinh động Trưởng ban Thư ký Cao vậy?
Cao Dương sầm mặt, ngồi xuống nói:
- - Bí thư Trần tạm thời có việc, không thể tự mình đến, để tôi đến giải thích rõ hiểu lầm…
- - Có hiểu lầm sao?
Thẩm Hoài tỏ vẻ nghi ngờ hỏi,
- - Vậy Trưởng ban Thư ký Cao nói cho tôi biết là hiểu lầm gì vậy?
- - Hành động của chị Dư có chút không đúng.
Cao Dương rất ghét giọng điệu khó nghe của Thẩm Hoài, gã vội vàng qua đây làm đội viên dập lửa, đành phải chịu ấm ức nói:
- - Nhưng chị Dư cũng là người phụ nữ được yêu chiều, không ý thức được anh và con gái chị ấy sớm quen biết rồi, cho nên có chút hiểu lầm, chị Dư hy vọng thông qua tôi xin lỗi Bí thư Thẩm anh. Ngoài ra Bí thư Trần bảo tôi cùng Bí thư Thẩm bàn bạc một chút về chuyện xây dựng nâng cấp cảng Thiên Sinh, cảng Tây Pha Áp. Thành phố trong vấn đề hy vọng khai thác cảng khẩu ven sông, có thể tiến hành hợp tác mật thiết với Tập đoàn Bảo Hòa, chị Dư lần này cũng là đại biểu đầu tư của Tập đoàn Bảo Hòa đến Đông Hòa bàn bạc công việc. Chuyện này vốn muốn ngày mai trao đổi với Phó chủ tịch thành phố Hùng và Bí thư Thẩm, không ngờ hôm nay lại xảy ra việc không vui này…
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm vào mắt của Cao Dương, hắn không tin Trần Bảo Tề ngày mai sẽ thông báo với bọn họ chuyện hợp tác với Tập đoàn Bảo Hòa, chỉ là Dư Vi mụ ta cắn Vạn Tử Thiên Hồng không buông, mới không thể không lấy chuyện này làm quân bài cứu người.