Có đôi khi đạo lý rất đơn giản.
Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao bọn họ không thể dễ dàng quấy đảo bố cục của nhà máy thép Tân Phổ, cho dù nắm được nhược điểm gì của Thẩm Hoài, chỉ cần chưa nói đến nghiêm trọng thế nào, chưa nói tới trời giận người giận, chuyện gì đều phải lấy đại cục làm trọng, bằng không nếu không quan tâm đến đại cục, người thừa cơ hãm hại sẽ không chỉ có một hai người.
Nếu Tập đoàn Bảo Hòa đến đến bàn đầu tư nhỏ, dự án nhỏ khác, Thẩm Hoài có thể làm bừa một phen, nhưng liên quan đến dự án lớn khai thác cảng khẩu ven sông như vậy, liên quan đến đại cục của Đông Hoa phát triển tổng hợp cảng đầu mối, hắn không thể vì chịu một chút oan khuất mà chọc thủng trời rồi.
Nhanh chóng nâng cấp xây dựng cảng Thiên Sinh, cảng Tây Pha Áp, xây dựng đường ven sông và trói buộc với nhà máy điện cảng Thiên Sinh, tiến tới xúc tiến bao gồm xây dựng khai thác dải sản nghiệp ven sông bên trong quận mới Mai Khê, nói đến cùng vẫn là Hùng Văn Bân, thực tế là khái niệm và quy hoạch chiến lược của hệ Mai Cương đưa ra.
Hệ Mai Cương nhanh chóng nắm lấy xây dựng đường ven sông và nhà máy điện cảng Thiên Sinh và quận mới Mai Khê, mà nâng cấp xây dựng cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh và phối hợp khai thác xây dựng sản nghiệp khu vực xung quanh, để cho Trần Bảo Tề và nhà họ Triệu đứng sau lưng, cũng là vì cân bằng lợi ích của hai phái.
Thẩm Hoài thật không ngờ, động tác của Trần Bảo Tề nhanh như vậy đã gặp gỡ Tập đoàn Bảo Hòa, nếu kéo Tập đoàn Bảo Hòa vào, tiến tới hợp tác trong dự án nâng cấp xây dựng cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh.
Nếu hắn cắn Dư Vi không tha, cuối cùng làm cho Tập đoàn Bảo Hòa mất mặt ở Đông Hoa, bị bức rút khỏi dự án khai thác cảng khẩu ven sông, xem ra sẽ phá hỏng tính toán của bọn Trần Bảo Tề, nhưng đối với hệ Mai Cương cũng không có ích lợi gì.
Nếu chẳng may làm cho Trần Bảo Tề báo cáo tình hình với tỉnh, trong tỉnh có cách nhìn gì với hắn, Thẩm Hoài lúc này cũng không phán đoán được.
Không thể đuổi được Dư Vi ra khỏi Đông Hoa, nhưng Thẩm Hoài cũng không dễ dàng buông tha bà ta, nhìn Cao Dương thay mặt Trần Bảo Tề đến đây bèn nói:
- - Lĩnh vực đầu tư của Tập đoàn Bảo Hòa dính líu đến rất rộng, bà Dư lần này đến Đông Hoa, chắc sẽ không chỉ bàn việc nâng cấp xây dựng cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh chứ? Ngoài ra Bí thư Trần và Phó trưởng ban Thích đều không chịu trách nhiệm sự vụ kinh tế cụ thể, trong thành phố rốt cuộc là ai đang bàn chuyện hợp tác với Tập đoàn Bảo Hòa? Phó chủ tịch thành phố Hùng không biết, vậy Chủ tịch thành phố Cao có biết việc này không?
Cao Dương cảm thấy đau đầu, biết rằng thân thế của Thẩm Hoài thâm sâu như vậy, gốc rễ ở Đông Hoa không thể đơn giản có thể hù dọa được.
Tuy rằng Trần Bảo Tề bảo gã tùy cơ ứng biến, nhưng gã nghĩ thầm rằng có một số quân bài xem ra không lật không được.
- - Trước mắt vẫn chỉ là bước đầu tiếp xúc, Bí thư Trần chủ yếu đưa Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch thành phố qua, giới thiệu một số tình hình cho bà Dư, thật sự nếu nói đúng ra, còn phải có Ủy ban nhân dân thành phố bên đó ra mặt.
Cao Dương nói.
Thẩm Hoài trong lòng cười nhạt, hắn cũng không ngờ khi Thị cương nguy cơ, Phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch Hàn Thọ Xuân được phái đến chủ trì cục diện, không ngờ lại trong im lặng —— Xem ra khả năng hoạt động của nhà họ Triệu ở Đông Hoa thật không thể xem nhẹ.
Chỉ có điều Tập đoàn Bảo Hòa đến Đông Hoa chỉ là tham dự nâng cấp xây dựng cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh sao?
Thẩm Hoài vô cùng nghi hoặc điều này, hắn nhìn Tôn Á Lâm một cái, nhìn thấy đôi mày thanh tú của cô ta nhíu lại, dường như đang suy nghĩ việc gì.
Hongkong mặc dù là nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng bởi vì bản thân Hongkong có đặc thù về địa lý và kinh tế, khiến cho nó trở thành trung tâm kinh tế Hoa Thương, đó là Tập đoàn Trường Thanh cũng đem trọng tâm nghiệp vụ phát triển Châu Á Thái Bình Dương đặt ở Hongkong.
Là nhà họ Cố cự phú ở Hongkong, ngoài quản lý Tập đoàn Bảo Hòa, dưới cờ còn bao gồm sản nghiệp phong phú như cảng khẩu, vận tải đường thủy, bất động sản, hóa chất, điện tử, riêng giá trị cổ phần khống chế trực tiếp ở các công ty chứng khoán từ vài tỷ đến vài chục tỷ có đến 4 công ty.
Trừ phi thật sự tham dự vào đàm phán với Tập đoàn Bảo Hòa, bằng không rất khó phán đoán ý đồ quy mô đầu tư lớn bao nhiêu của Tập đoàn Bảo Hòa vào Đông Hoa.
Đồng thời, Trần Bảo Tề kéo Tập đoàn Bảo Hòa đến Đông Hoa, cũng chỉ là để cho Tập đoàn Bảo Hòa tham gia vào việc nâng cấp xây dựng cảng Tây Pha Áp và cảng Thiên Sinh sao?
Cao Dương hoặc là nói Trần Bảo Tề sau lưng gã muốn hù người khác dễ dàng, nhưng muốn hù hắn, ít nhiều cũng phải có một chút thực tài —— Thẩm Hoài trong lòng cười thầm, nhìn Cao Dương hỏi:
- - Nói như vậy bà Dư thừa nhận là bà ta vu cáo rồi?
Cao Dương ánh mắt lảng đi nhìn Thẩm Hoài, không ngờ Thẩm Hoài trong chớp mắt lại có thể quay về chủ đề này, gã sịu mặt nói:
- - Bí thư Thẩm, đây không phải là hiểu lầm sao…
- - Nói cho cùng, hiểu lầm sao có thể giải thích rõ ràng.
Thẩm Hoài nói:
- - Ít nhất bây giờ tôi không cho rằng đây là hiểu lầm gì —— Bà Dư có thể tạt chén rượu vào mặt tôi ở trong phòng này.
Cao Dương không chèn ép được khí thế của Thẩm Hoài, mà việc này rõ ràng là Dư Vi và Thích Tĩnh Dao đuối lý, chọc vào Thẩm Hoài, Hám Văn Đào đồng thời lại tỏ thái độ không giúp đỡ cả hai, chỉ giảng giải đạo lý, chuyện này cũng làm khó gã —— Gã cũng không cam lòng ở trước mặt Thẩm Hoài, gọi điện hỏi kế sách Trần Bảo Tề.
Tôn Á Lâm đưa điện thoại di động cho Thẩm Hoài xem, không có ai gọi điện đến, trên màn hình hiển thị 5 chữ “nhà máy điện cảng Thiên Sinh” do Tôn Á Lâm nhập vào.
Chút thủ đoạn của Cao Dương, Trần Bảo Tề này, đi làm loạn người không có đầu óc kinh tế có thể, nhưng muốn gây khó dễ cho Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm còn khuya mới được
Tập đoàn Trường Thanh, tỉnh cương và chế tạo Fuji ban đầu vì sao sống chết bon chen vào cảng Mai Khê, mà không lựa chọn đầu tư cảng Thiên Sinh, cảng Tây Pha Áp?
Nói cho cùng, tầm ảnh hưởng và tầm khống chế của doanh nghiệp đối với đại cục kinh tế địa phương đều tương đối có hạn, còn lâu mới có thể so sánh với Ủy ban nhân dân địa phương, cho nên càng chú trọng dự án có lợi ích kinh tế trực tiếp.
Xây dựng khai thác cảng Mai Khê, cùng với bố cục phát triển dày đặc sản nghiệp Mai Khê là có liên quan chặt chẽ với nhau.
Chế tạo thép Fuji, Tập đoàn Trường Thanh, tỉnh cương tham gia vào xây dựng khai thác cảng Mai Khê, một mặt là nghiệp vụ nhập xuất của cảng khẩu Mai Khê cần tiềm lực lớn, có kỳ vọng lợi nhuận tương đối khả quan, hai là nhà máy thép góp vốn của Chế tạo thép Fuji, Tập đoàn Trường Thanh cũng với tỉnh cương tham gia xây dựng và dự án thép lò điện mô hình lớn, lượng nhập xuất cảng khẩu của bản thân cần mỗi năm khoảng gần 2 triệu tấn, tham gia xây dựng bến tàu cảng khẩu có lợi cho bọn họ giảm giá thành tổng hợp, tăng cường năng lực lợi nhuận.
Sản nghiệp xung quanh cảng Tây Pha Áp, cảng Thiên Sinh chưa đạt tới quy mô, mặc dù Hùng Văn Bân đề xuất, khi phát triển sản nghiệp xung quanh, phải thu hút vận chuyển của các nơi như Nghi Thành, Quán Vân thậm chí Từ Thành, nhưng đây vẫn chỉ là thiết tưởng, nguyện vọng, rốt cuộc có vài phần có thể được thực hiện, lúc này ai cũng không dám nói.
Đầu tư xây dựng cơ sở này, đối với xí nghiệp mà nói có ý nghĩ rất mạo hiểm, bình thường có Ủy ban nhân dân địa phương muốn tiến hành đầu tư, sau khi tạo cơ sở, lại thu hút đầu tư phát triển sản nghiệp.
Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân lúc ban đầu cũng là suy xét đến điểm này, mới đề xuất đẩy nhà máy điện cảng Thiên Sinh cho Tập đoàn Hoài Năng, để trong thành phố có thể đổi thành nguồn vốn xây dựng lớn, dùng để mở rộng xây dựng cảng Thiên Sinh và cảng Tây Pha Áp, hoàn thiện xây dựng thiết bị cơ sở xung quanh.
Tập đoàn Bảo Hòa cũng không phải là nhà từ thiện, đương nhiên không thể trong tình hình lợi nhuận mong muốn không rõ ràng đã đem lượng lớn tài chính đầu tư vào dự án khai thác cảng khẩu có nguy cơ cao như vậy, ngoài Trần Bảo Tề cùng lúc đáp ứng các phương diện khác, bồi thường lợi ích tương đối cho Tập đoàn Bảo Hòa.
Trần Bảo Tề hoặc là nói nhà họ Triệu, ở Đông Hoa có thể lấy ra bồi thường Tập Đoàn Bảo Hòa, đồng thời có thể có lợi ích nào cho Tập đoàn Bảo Hòa coi trọng, điều này cũng không khó đoán.
Trần Bảo Tề và nhà họ Triệu rất có thể sẽ cướp miếng thịt béo bở nhà máy điện cảng Thiên Sinh bên mép của Tập đoàn Hoài Năng, dâng cho Tập đoàn Bảo Hòa.
Thấy Cao Dương không phải là người có thể quyết định, Thẩm Hoài cũng không muốn kéo dài, bèn nói với gã:
- - Trưởng ban Thư ký Cao nếu anh cảm thấy khó làm, anh đi hỏi bà Dư, có muốn nói chuyện với tôi không?
- - Được rồi.
Cao Dương nói, đứng dậy đi sang phòng bao bên cạnh gặp Dư Vi.
Vì không làm cho Khấu Huyên khó xử, Thẩm Hoài vẫn đến phòng bên cạnh gặp Dư Vi.
Để tránh tị hiềm, Cao Dương cố ý đi đến hành lang nói chuyện với Hám Văn Đào, nhưng Thích Tĩnh Dao ngồi trên sô pha không dịch bước. Cô ta vừa mới từ ngoài đi vào, trên người mặc áo sơ mi trắng, bên dưới mặc quần bò.
Càng tùy tiện càng nhìn thấy đôi chân dài đẫy đà mê đắm lòng người
Thẩm Hoài cũng không để ý Thích Tĩnh Dao ở đây, hắn ngồi xuống, liếc mắt nhìn Dư Vi đầy thù địch, cười nói:
- - Tôi nên gọi là Tổng giám đốc Trần hay là Tổng giám đốc Dư? Tất nghĩ tôi có suy nghĩ xấu, Trưởng ban Thích hẳn là nói qua với bà rồi, không cần tôi tự giới thiệu nữa chứ?
Dư Vi do dự nghĩ đến khi kéo Khâu Huyên lên, phía đũng quần căng phồng kia, chuyện này tuy rằng không có gì lớn, nhưng cũng không ngăn được sự chán ghét của bà đối với việc này.
Chỉ có điều bà thật không ngờ nền tảng của hắn lại thâm hậu như vậy, không ngờ 1 chút cũng không kém bà và Thích Tĩnh Dao, đến nỗi nhược điểm của bà ta cũng bị người ta nắm trong tay, Bí thư Thành ủy Đông Hoa Trần Bảo Tề cũng vô kế khả thi, đành phải lựa chọn thỏa hiệp.
Dư Vi hừ một tiếng, coi như đáp lại Thẩm Hoài, nếu biết việc xấu của bà năm đó bỏ chồng bỏ con, Thẩm Hoài đã khinh thường hổ thẹn thay bà rồi.
- - Bà đừng tưởng rằng khai thác cảng khẩu ven sông là phát triển vận mệnh lớn Hoài Hải của Bí thư Điền Gia Khánh đưa ra, xây dựng một khâu trọng yếu trong cảng đầu mối tổng hợp then chốt Đông Hoa, tôi cũng không dám đuổi Tập đoàn Bảo Hòa ra khỏi cục diện.
Thẩm Hoài không để ý đến người khác uy hiếp, trực tiếp lật tẩy lá bài của bà ta nói:
- - Tôi tin rằng Tổng giám đốc Dư cũng không muốn đuổi tôi ra. Dù sao là một người phụ nữ, đặc biệt là người phụ nữ có lai lịch không rõ ràng, muốn sống yên ở nhà họ Cố, vẫn là tương đối vất vả nhỉ?
- - Cậu …
Dư Vi nghiến răng ken két, nhưng trong chốc lát cũng bình tĩnh lại, bà ta không phải là người không hiểu biết, Thẩm Hoài đã lộ ra dao găm uy hiếp, điều đó có nghĩa Thẩm Hoài không có ý đâm, bèn nói:
- - Công tử Thẩm, cậu có yêu cầu gì muốn làm khó tôi, cậu nói ra là được rồi. Cậu là nhân vật có lai lịch như vậy, đằng sau dựa vào cây to nhà họ Tống, sao phải đi đường vòng nhiều như vậy với một người phụ nữ yếu ớt như tôi chứ?
- …
Thẩm Hoài nhìn gương mặt xinh đẹp của Dư Vi, thực sự không nhìn ra được bà ta có chỗ nào yếu đuối.
Dư Vi lấy tội danh nghiêm trọng như vậy vu oan cho Vạn Tử Thiên Hồng, thủ đoạn không thể nói là không tàn nhẫn.
Nếu thân thế của Vạn Tử Thiên Hồng kém một chút, cho dù không thể định tội ép bán dâm, từ trong quán tìm ra vài chai rượu giả, từ trên người của khách tìm ra một số thuốc cấm, lại từ mấy cô gáixui khiến khai ra mấy vụ bán dâm, cũng đủ để Vạn Tử Thiên Hồng bị một đòn ngã xuống, không vươn lên được —— Đến lúc đó nếu Khấu Huyên và Dương Lệ Lệ thực sự có cảm tình, muốn thay Dương Lệ Lệ thoát tội, từ nay về sau đương nhiên cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta.
Người phụ này vì thế kéo cả Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao xuống nước đều không chút do dự, tâm kế thủ đoạn đều không kém, điều nuối tiếc duy nhất là bà ta thật không ngờ sẽ rơi vào trong tay hắn.
Thẩm Hoài không biết Trần Bảo Tề về sau có thể kiêng kị với người đàn bà này không, đêm đã khuya, hắn cũng không có ý đi đường vòng với người phụ nữ này bèn nói:
- - Ba điều kiện, một là Tập đoàn Bảo Hòa không được nhúng tay vào việc nhà máy điện cảng Thiên Sinh, hai là bà phải viết thư xin lỗi, ba là bà về sau không cần tìm Khấu Huyên nữa…
- - Tôi là mẹ của nó, tôi năm đó phải rời khỏi nó là có nỗi khổ trong lòng.
Dư Vi trợn tròn mắt nói.
Từ trong đôi mắt xinh đẹp của bà ta lộ rõ vẻ khổ sở đáng thương và oan khuất, nhưng Thẩm Hoài trong lòng chỉ cười, nói thầm:
“Người phụ nữ này có thể đi đến bước này, hành động sao có thể kém?”
Nhưng chuyện của Khấu Huyên hắn cũng không có ý định thay cô quyết định điều gì, đưa ra ba điều kiện trên chính là thăm dò điểm mấu chốt của bà ta, bèn nói:
- - Nếu như Khấu Huyên nhận bà, thì coi như tôi chưa nói câu cuối cùng.