Nhìn thấy Hàn Thọ Xuân cũng ngồi trong thư phòng của Trần Bảo Tề, Cao Dương cũng không thấy bất ngờ, gật gật đầu, nói với Trần Bảo Tề ngồi sau bàn:
- - Sự việc coi như giải quyết rồi, ngày mai nhật báo Đông Hoa sẽ đăng lời xin lỗi của chị Dư, còn chuyện nhà máy điện cảng Thiên Sinh, cũng không biết Thẩm Hoài phát hiện thế nào, tôi ở hành lang bên ngoài, cũng không nghe thấy hắn nói chuyện với chị Dư thế nào, nhưng sau đó chị Dư biểu thị, hiệp đàm hợp tác tiếp theo của Tập đoàn Bảo Hòa sẽ không đề cập đến nhà máy điện cảng Thiên Sinh nữa…
Trần Bảo Tề gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Quật khởi của Mai Cương không phải là không có duyên cớ, bất luận xem thường hành vi của Thẩm Hoài đều là ngu xuẩn, muốn Thẩm Hoài không phát hiện được ý đồ của bọn họ ở nhà máy điện cảng Thiên Sinh là không thể, không được để cho tình thế lan rộng, trước mắt cũng đành phải xử trí như vậy.
Thấy Trần Bảo Tề không nói lời nào, Cao Dương nói:
- - Bí thư Trần nếu không có chuyện gì khác, tôi đi về trước…
- - Anh Cao, tôi ngồi xe với anh.
Hàn Thọ Xuân đứng lên nói, cùng với Cao Dương cáo từ Trần Bảo Tề.
Đi ra khỏi sân, Hàn Thọ Xuân hỏi Cao Dương:
- - Anh Cao, chị Dư kia là như thế nào?
Cao Dương lúc này còn chưa biết Hàn Thọ Xuân là đi cửa nào đầu nhập dưới trướng Trần Bảo Tề, nhưng biết Hàn Thọ Xuân là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch thành phố, ở Tập đoàn thép thành phố sau sự cố phun trào thép ngày 12 tháng 9, được điều đến Tập đoàn thép thành phố tạm thời chủ trì cục diện, sau đó trong quá trình ở tỉnh cương và thị cương, Hàn Thọ Xuân vẫn luôn là đại biểu đàm phán và người liên lạc về phương diện Đông Hoa.
Việc này là cơ hội cho Hàn Thọ Xuân cùng với Phạm Văn Tri, Lương Vinh Tuấn và lãnh đạo của tỉnh cương tiếp xúc mật thiết với nhau, Cao Dương đoán khi thị cương có nguy cơ bùng nổ, trong thành phố không thể không nhờ tỉnh cương cứu viện, nói không chừng còn có nhân tố Hàn Thọ Xuân thúc đẩy từ bên trong.
Cao Dương không biết phân lượng của Hàn Thọ Xuân trong lòng Trần Bảo Tề nặng bao nhiêu, nhưng cũng biết Trần Bảo Tề ở Đông Hoa có thể nắm trong tay cán bộ nắm bắt được nghiệp vụ kinh tế không nhiều, điều này cũng quyết định Trần Bảo Tề lúc này trong một số việc nhất định phải nể trọng Hàn Thọ Xuân.
- - Hình như là chị Dư năm đó khi rời khỏi Mai Khê, để lại một đứa con gái, 10 năm qua không có liên lạc; chị Dư lần này trở về đầu tư, tốn công sức tìm được đứa con này —— Cũng thật khéo, con gái chị Dư có quen biết Thẩm Hoài, lại không muốn nhận chị Dư, cho nên mới có chuyện này,
Cao Dương không hiểu rõ Hàn Thọ Xuân vừa rồi ở đó nghe được chuyện gì, gã nói qua tình hình với Hàn Thọ Xuân,
- - Nói ra cũng thật là trùng hợp…
- - Cũng không cần nói tới trùng hợp chứ?
Hàn Thọ Xuân cười ha hả.
Cao Dương cũng cười, biết Hàn Thọ Xuân nói là có ý gì, nghĩ thầm rằng con gái Dư Vi xinh đẹp như vậy, lại đang làm ở câu lạc bộ đêm, Thẩm Hoài tác oai tác quái ở Mai Khê mấy năm nay, quen biết con gái của Dư Vi cũng không phải là lạ.
Cao Dương muốn hỏi Hàn Thọ Xuân, sau chuyện này thái độ hợp tác giữa Trần Bảo Tề đối với Dư Vi, đối với Tập đoàn Bảo Hòa sẽ có thay đổi hay không, nhưng ngẫm nghĩ một chút, tự nhiên hỏi Hàn Thọ Xuân vấn đề này cũng không thích hợp lắm.
Gã đương nhiên có thể đoán được đằng sau chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng kỳ lạ này không phải gã có thể tùy tiện nghị luận.
Cao Dương mời Hàn Thọ Xuân lên xe, bảo lái xe đưa Hàn Thọ Xuân về nhà trước…
Đám người Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, Tống Hiểu Quân sau khi biết tin cũng chạy tới, Thẩm Hoài còn phải trở về huyện họp, cũng không có thời gian đưa mọi người đi uống rượu, gọi điện thoại thông báo qua tình hình với Hùng Văn Bân, Dương Ngọc Quyền, rồi cùng với Tôn Á Lâm về Mai Khê trước
Ở trong phòng hồi lâu không ngủ được, Thẩm Hoài liền ngồi ở phòng khách gọi điện thoại cho Tống Hồng Quân, bảo anh ta tìm cách tìm hiểu tình hình về Dư Vi và Tập đoàn Bảo Hòa.
Tống Hồng Quân ở Hongkong phát triển gần mười năm, tuy rằng gia thế còn lâu mới có thể so sánh với nhà họ Cố, nhưng thân phận đặc thù của Tống Hồng Quân, giao tiếp ở Hongkong đều là vòng tròn thượng lưu, muốn tìm hiểu chuyện của nhà họ Cố và Dư Vi, đương nhiên có rất nhiều cách.
Quan hệ của Thích Tĩnh Dao với Hồ Lâm, mặc dù không nói ra với người ngoài, nhưng trước mặt đám người Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân thì có bao nhiêu bí mật không tìm được ra chứ?
Trên thực thế, Thẩm Hoài ở Đông Hoa có động tĩnh gì, trong giới công tử thủ đô cũng có nhiều lời đồn —— Đối với Thẩm Hoài mà nói, thế giới này không lớn như trong tưởng tượng.
Cũng không biết Tống Hồng Quân trút hết lên người cô nàng nào, khi nghe điện thoại bên cạnh còn có tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của phụ nữ, Tống Hồng Quân cũng tức giận Thẩm Hoài phá hỏng không khí làm việc của anh ta, nhưng nghe đến người phụ nữ Dư Vi này, anh ta lập tức hưng phấn lên nói:
- - Người phụ nữ này không đơn giản, tôi rất có ấn tượng, anh chờ điện thoại của tôi, tôi lập tức tìm người tìm hiểu tình hình rồi báo cho anh…
Thẩm Hoài muốn để cho Tống Hồng Quân sau khi tìm hiểu tình hình, ngày mai sẽ liên lạc lại, nhưng Tống Hồng Quân đã cúp điện thoại trước, hắn đành phải đợi Tống Hồng Quân gọi điện thoại đến.
Chán ngán mở tivi ra, xem thời sự đêm khuya một lát, điện thoại của Tống Hồng Quân đã gọi tới.
- - Người phụ nữ này không đơn giản đâu.
Tống Hồng Quân nói trong điện thoại,
- - Bây giờ tin tức còn không đáng tin cậy, nhưng có thể xác định, bà ta là người của Cố Hưng Nguyên, còn ở bên ngoài sinh cho Cố Hưng Nguyên một đứa con trai, đã bảy tuổi rồi…
- - Không thể nào.
Thẩm Hoài kinh ngạc hỏi,
- - Cố Hưng Nguyên đã già vậy rồi, không thua ông cụ nhà chúng ta phải không?
- - Thú vị chính là ở chỗ đấy.
Tống Hồng Quân ở bên kia điện thoại hưng phấn nói,
- - Cố Hưng Nguyên năm nay 83 tuổi rồi, nói cách khác người phụ nữ này ở bên Cố Hưng Nguyên lúc 76 tuổi, sinh cho ông ta một đứa con trai…
- - Cố Hưng Nguyên không phải là lão già hồ đồ chứ, thay người ta nuôi con còn thấy vui?
Thẩm Hoài vẫn cảm thấy tin tức ông già hơn bảy mươi tuổi có con có chút không đáng tin.
- - Cứ cho là Cố Hưng Nguyên hồ đồ rồi.
Tống Hồng Quân dường như có thể dự đoán được Thẩm Hoài sẽ không tin tưởng, ở bên kia điện thoại cười hà hà nói:
- - Cố Hưng Nguyên ở Hongkong có ba vợ, anh cảm thấy ba bà vợ của Cố Hưng Nguyên ở Hongkong cùng với 3 con trai hai con gái của ông ta có thể dễ dàng để Cố Hưng Nguyên ở bên ngoài có một đứa con hoang không minh bạch như vậy tồn tại hay không? Sớm đã làm giám định cha con rồi, ngoại trừ người phụ nữ này có thể mua được cả 3 cơ quan y tế, bằng không chuyện này rất khó làm giả.
- - Vậy cũng không khoa học?
Thẩm Hoài nói.
- - Cho nên nói người phụ nữ kia cũng rất lợi hại.
Tống Hồng Quân nói,
- - Tình hình bình thường không phải là không thể, nhưng nếu trăm phương ngàn kế, phối hợp tốt các loại điều kiện, bây giờ y học phát triển như vậy, vẫn có thể mang dòng giống của Cố Hưng Nguyên.
- - Vậy người phụ nữ này sao lại xuất đầu lộ diện ở bên ngoài?
Thẩm Hoài lại hỏi
- - Bà ta có thể sinh cho Cố Hưng Nguyên một đứa con, Cố Hưng Nguyên nuôi dưỡng bà ta như quý phu nhân, cấp cho mấy chục triệu, mấy trăm triệu không phải là việc kỳ quái gì, nhưng nếu để cho bà ta ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, cho dù Cố Hưng Nguyên có yêu chiều bà ta, ba bà vợ và con cái của Cố Hưng Nguyên cũng đều ghen tuông
- - Tình hình theo tôi tìm hiểu là người phụ nữ này mới đầu chỉ là nữ công trong một doanh nghiệp của nhà họ Cố đầu tư ở Quảng Nam, cũng không biết được Cố Hưng Nguyên sủng ái khi nào, nhưng sau khi sinh con cho Cố Hưng Nguyên, cũng không nói muốn nuôi dưỡng, vẫn ở lại doanh nghiệp của nhà họ Cố ở Quảng Nam làm nhân viên bình thường, hoàng toàn không động tĩnh.
Tống Hồng Quân nói tiếp,
- - Người nhà họ Cố đã sớm biết bên cạnh Cố Hưng Nguyên có người đàn bà đó, nhưng không biết có con, đều cho rằng người đàn bà này không gây lên sóng gió gì, cho nên cũng không có động tĩnh gì. Cho đến đầu năm nay Cố Hưng Nguyên bị đột quỵ suýt chút nữa mất mạng, cũng có thể là bố trí hậu sự, người đàn bà này mới nhắc đến chức Phó tổng tài đầu tư cảng Bảo Hòa, phụ trách nghiệp vụ đầu tư cảng Bảo Hòa trong nội địa, người nhà họ Cố mới biết đến đứa trẻ này, mặc dù bên ngoài không biết Cố Hưng Nguyên lập di chúc gì, nhưng đều đoán Cố Hưng Nguyên rất có thể sẽ di chúc để lại đầu tư cảng Bảo Hòa cho bà ta. Bây giờ một số đàn ông độc thân ở Hongkong đang đợi đến ngày Cố Hưng Nguyên ra đi, sẽ đến dụ dỗ bà quả phụ này.
- - Coi bộ dạng vui mừng của cậu, có phải cũng muốn tự mình ra trận không ?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- - Anh chờ một chút, tôi kiểm tra một chút.
Tống Hồng Quân nói,
- - Theo tính toán giá cả cuối ngày hôm nay, giá thị trường của đầu tư cảng Bảo Hòa là 12,7 tỷ đô la Hongkong, nhà họ Cố tổng cộng nắm giữ 27% cổ phần. Nếu có cơ hội anh có suy nghĩ hy sinh một chút thể diện không?
Thẩm Hoài chép miệng chậc lưỡi, trong lòng nghĩ cũng khó trách Trần Bảo Tề kéo Dư Vi xuống nước, sau khi rơi vào bị động còn ngoan ngoãn phái Cao Dương đến giúp đỡ hòa giải, cũng khó tránh Thích Tĩnh Dao cũng không tiếc hạ mình, đứng ra giúp đỡ Dư Vi vu oan cho Vạn Tử Thiên Hồng, hóa ra bọn họ đã sớm biết người đàn bà này có khả năng nắm giữ Tập đoàn chứng khoán Hongkong gần 10 tỷ.
Cho dù sau khi công trình kỳ 1 nhà máy thép Tân Phổ xây xong, tổng đầu tư của Mai Cương cũng không quá 5 tỷ mà thôi.
Tôn Á Lâm lúc này tắm rửa xong đi ra, lấy khăn lông lau khô tóc đang ướt sũng, cô ở bên trong nghe được Thẩm Hoài đang nói chuyện điện thoại với Tống Hồng Quân, lúc này đi ra thấy Thẩm Hoài vừa mới cúp điện thoại bèn hỏi:
- - Tống Hồng Quân bên kia có tin tức gì không?
Thẩm Hoài nhìn bộ dạng của Tôn Á Lâm hổn hển nói:
- - Cô không coi mình là phụ nữ thì thôi, có cần suy xét vào cảm nhận của tôi hay không?
Tôn Á Lâm tắm rửa đi ra, trên người mặc một cái áo phông rộng thùng thình, lúc lau tóc, vạt áo phông hớt lên trên, lộ ra quần lót mỏng màu trắng dính sát vào người, cặp đùi trắng nõn không được che đậy phơi ra trước mắt Thẩm Hoài, làm cho hắn suýt chút nữa phun máu mũi ra.
- …
Tôn Á Lâm khiêu khích liếc nhìn đũng quần của Thẩm Hoài, khinh thường nói:
- - Anh nghiêm chỉnh một chút được không, trong đầu không được có ý nghĩ xấu xa vậy chứ.
Cô ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hoài, kéo vạt áo phông ngồi xuống dưới mông, nhưng cũng không che đi bao nhiêu.
Chiếc áo phông mỏng trên người Tôn Á Lâm nhìn thấu bên trong, da thịt vốn dĩ như ẩn như hiện, cô kéo như vậy, bộ ngực đầy đặn nhô lên lập tức nổi bật lên, bên trong không mặc gì, hai hạt anh đào hồng hào như ẩn như hiện làm cho Thẩm Hoài thấy muốn nuốt nước bọt —— Tôn Á Lâm vừa mới tắm qua, da thịt hồng hào mềm mại vô cùng, khuôn mặt ửng đỏ, nếu không phải ánh mắt lạnh lùng trong mắt nàng, Thẩm Hoài không muốn phạm tội, vậy cũng đành phải chạy nạn thôi.
Tôn Á Lâm tuy kéo vạt áo xuống, nhưng cặp đùi ngồi trên ghế sopha cũng không che đi được, quần lót màu trắng của cô lại mỏng, quyến rũ lại che chỗ nhô lên đẫy đà kia, làm cho Thẩm Hoài không biết để mắt đi đâu mới được, đành phải xoay người đi.
- - Được rồi được rồi, không cần giả bộ làm đàn ông không có hiểu biết
Tôn Á Lâm lấy chăn mỏng bên cạnh che lên đùi, đưa chân đá đá Thẩm Hoài
- - Tống Hồng Quân bên kia rốt cuộc có tin tức gì….