Nghe Thẩm Hoài nói xong chuyện nhà họ Cố, Tôn Á Lâm vỗ trán nói lớn:
- - Lỗ rồi!
Theo tình hình bên Tống Hồng Quân cho thấy, người phụ nữ Dư Vi mặc dù có thể dựa vào con trai mà được sủng ái, nhưng ở nhà họ Cố còn chưa nói tới việc củng cố địa vị.
Mà theo tin tức của Tống Hồng Quân bên kia, những người khác của nhà họ Cố đối với người phụ nữ có tâm cơ như Dư Vi, hẳn là vừa ghét vừa đố kị.
Dư Vi mặc dù có tâm kế, có thủ đoạn, nhưng ba bà vợ và con cái của Cố Hưng Nguyên sao lại không ghen chứ?
Chỉ cần Dư Vi ở nội địa vì vụ án vu cáo dẫn đến đàm phán đầu tư thất bại, thậm chí chuyện 10 năm trước bà ta vô tình bỏ rơi đứa con gái bị phanh phui ra, ba bà vợ và con cái của Cố Hưng Nguyên không thể bỏ qua cơ hội gây lên sóng gió —— Cho dù bây giờ không thể xóa bỏ sự tín nhiệm và yêu quý của Cố Hưng Nguyên với bà ta, sau khi Cố Hưng Nguyên không lâu sau sẽ qua đời, người nhà họ Cố vẫn có thể lợi dụng điểm này, làm suy yếu thậm chí cướp đoạt quyền thừa kế của con bà ta.
Trên thực tế Dư Vi trong lòng cực kỳ sợ hãi chuyện này vỡ lở ra —— Nắm bắt điểm yếu này trong lòng Dư Vi, nếu muốn bắt bí, Thẩm Hoài có thể bắt bí càng nhiều điều kiện có lợi cho bọn hắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cảm thán thán nhẹ một tiếng nói:
- - Đúng vậy, không chiếm dễ dàng thì chịu thiệt, nhưng bà ta cũng không đơn giản, rõ ràng biết tối nay gây chuyện như vậy, nhưng bà ta không có gì lo lắng, tôi lúc đó cũng không nghĩ nhiều…
- - Chắc chắn anh không nghĩ nhiều?
Tôn Á Lâm xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hoài, muốn từ trong đó nhìn ra suy nghĩ của hắn, rồi hỏi:
- Chắc chắn không phải anh nhìn hai mẹ con người ta xinh đẹp, mới không nhìn thấy trong đó có bài văn lớn để làm?
Cơ thể của Tôn Á Lâm mềm dẻo, cô cúi người xuống, ngực liền chạm đến đùi, đùa giỡn với Thẩm Hoài, nhân tiện làm động tác kéo duỗi.
Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm không rời đi, cầm lấy cái gối, ném lên đầu Tôn Á Lâm.
Hắn suy nghĩ đến cảm nhận của Khấu Huyên, không muốn làm văn trên thân thế của nàng, không muốn lấy thân thế của Khấu Huyên áp chế Dư Vi điều gì, nhưng Tôn Á Lâm nói như vậy, lý do của hắn vốn quang minh chính đại, liền trở nên không nói nên lời.
Tôn Á Lâm cười khanh khách né tránh cái gối Thẩm Hoài ném qua, vừa nghiêng người một cái, không giữ được thăng bằng, nghiêng đầu qua, cả người lăn xuống dưới ghế sôpha, cũng không biết cơ thể chỗ nào đập vào cạnh bàn trà, chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp bịch”, thiếu chút nữa làm vỡ mặt bàn thủy tinh.
- - Ai ôi!!!!
Tôn Á Lâm quỳ rạp trên mặt đất, ôm lấy đùi kêu rên đau đớn.
- - Đây chính là kết cục của ăn nói thất đức
Thẩm Hoài cười nói vui sướng khi người gặp họa, thò đầu qua thấy đùi bên trái trắng nõn đẫy đà của cô trong chớp mắt máu rớm ra, dường như bị va đập không nhẹ.
Tôn Á Lâm nhịn đau ngồi vào trên ghế sa lon, chân đau đi cũng không tiện, bèn sai khiến Thẩm Hoài đang vui sướng khi người gặp họa:
- - Trần Đan hình như có lọ dầu hồng hoa để ở phòng anh, anh đi tìm xem…
Thẩm Hoài tìm thấy lọ dầu hồng hoa, nhìn thấy mé trong đùi của Tôn Á Lâm bị thương, dù bị rớm máu cũng không làm mất đi sự quyến rũ của cặp đùi thon dài đẫy đà của nàng.
Chỗ bị thương sát với mép quần lót, quần lót màu trắng mỏng manh, ẩn hiện có thể nhìn thấy một nhúm màu đen nổi lên, đầy đặn mà mê người, làm cho quần lót hơi khít phác họa ra một kẻ hở …
- - Tôi muốn chủ động giúp cô xoa thuốc, cô có đánh tôi không?
Mắt Thẩm Hoài nhìn vào chỗ cô bị thương hỏi Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm trừng mắt nhìn Thẩm Hoài, nói:
- - Anh cho rằng chân tôi bị thương rồi, thì không xử lý được anh à?
Giơ tay vắt qua bả vai Thẩm Hoài, ấn hắn ngồi xuống ghế sô pha, lại đặt mông ngồi xuống, làm cho hắn không giãy dụa được.
Chỉ có điều động tác mạnh mẽ này, động đến chỗ bị thương của cô, làm cho cô đau đến mức hít một hơi, hồi lâu không thể động đậy, phàn nàn nói:
- - Tại anh chọc tôi, làm đau chết đi được.
- - Rõ ràng là cô ức hiếp tôi mà?
Thẩm Hoài kêu oan nói, nhưng cặp mông đầy đặn rắn chắc của Tôn Á Lâm đang ngồi lên hắn, làm cho hắn thoải mái không muốn giãy dụa, liền đưa dầu hồng hoa cho cô ta.
Tôn Á Lâm nhận lọ dầu hồng hoa, ngồi về một bên xoa dầu vào chỗ bị thương, đụng vào vết thương cộng thêm lôi kéo vừa rồi, đau đến nỗi cô ta cắn môi xuýt xoa —— Chỉ có điều bộ dạng đôi môi đỏ của cô cắn nhẹ, đôi mi thanh tú nhíu lại, có vẻ quyến rũ mê người mà bình thường hiếm gặp.
Xoa dầu rồi còn phải xoa bóp mới có thể làm cho dầu thấm vào trong da thịt, máu lưu thông, Tôn Á Lâm xoa dầu rất nhanh, nhưng xoa bóp hai cái, động tác vừa cổ quái lại cố hết sức, đá đá Thẩm Hoài nói:
- - Tay anh nếu dám đụng vào chỗ khác, cẩn thận em lấy dao chặt nó.
Thấy chỗ bị thương của Tôn Á Lâm thật sự đau, Thẩm Hoài cũng không dám sàm sỡ nàng, ôm cặp đùi mê người của nàng làm cho người ta hận không thể chặt xuống cất giấu đi, đặt lên trên đầu gối, hơi tách ra, rồi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bị thương.
Thấy Thẩm Hoài không có xằng bậy, Tôn Á Lâm thả lỏng eo một chút, để cho cơ thể được thoải mải hơn một chút nói:
- - Xoa cũng khá đấy, anh xoa xong chỗ đó, bóp vai cho tôi một chút…
- - Đi đi.
Thẩm Hoài đẩy đùi Tôn Á Lâm ra, nhân lúc cô xoay người, vỗ vào mông của cô một cái nói:
- - Coi tôi là người như thế nào vậy, làm gì có chuyện tốt thế?
Nhìn cặp mông của Tôn Á Lâm bị đánh khẽ rung lên, lướt ngón tay lên mông nói:
- ‘Đàn hồi tốt.’
Tôn Á Lâm giơ tay véo Thẩm Hoài một cái, không so đo với chuyện hắn chấm mút, hai người còn tiếp tục ngồi ở ghế sô pha nói chuyện.
Thẩm Hoài tuy rằng kiêm nhiệm chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn thép Tân Phổ, nhưng xây dựng nhà máy thép Tân Phổ chủ yếu vẫn là đám người Tôn Á Lâm, Triệu Đông, Triệu Trị Dân phụ trách, hắn đặt hết tinh lực vào việc thu hút đầu tư và xây dựng phát triển khu kinh tế mới Tân Phổ.
Ngoài nhà máy thép Tân Phổ, khu kinh tế mới Tân Phổ ra, Ủy ban nhân dân huyện Hà Phổ có chức quyền kinh tế liên quan, cũng đều tập trung trên người Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài trong khoảng thời gian này cũng ít gặp Tôn Á Lâm, chủ đề nói chuyện rất nhiều, hơn nữa về vấn đề tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước thuộc huyện, hắn vẫn phải nghe ý kiến của Tôn Á Lâm.
Trước kia doanh nghiệp thuộc huyện Hà Phổ cũng có rất nhiều, nhưng thực sự nói đến có thực lực thì không có mấy doanh nghiệp.
Mai Cương trước kia là doanh nghiệp ở trấn Mai Khê, huống hồ thị trấn Mai Khê sau đó lại quy về quận Đường Áp, huyện Hà Phổ cũng không có mặt mũi nào tính thành tích của Mai Cương vào mình.
Nhà máy điện Hà Phổ phát điện, thiết bị điện truyền tải cùng với đường dây đã cũ kỹ, mấy năm nay đều là miễn cưỡng đưa vào hoạt động; một năm trước do quyết định của Ủy ban nhân dân huyện, làm thí điểm sửa chữa điện, phát cho Tập đoàn Hoài Năng, đồng thời đối với năng lực cung cấp điện của toàn huyện tăng lên đáng kể.
Nhà máy luyện thép Chiêu Phổ, tuy rằng hàng năm cũng có thể sản xuất 50, 60 nghìn tấn thép tôi, nhưng mức độ hàm lượng kỹ thuật và lợi nhuận đều rất miễn cưỡng, nửa năm trước đã trực tiếp lấy giá 20 triệu thu mua tiến hành thay đổi kỹ thuật cho Mai Cương, không có quan hệ gì với huyện Hà Phổ.
Ngoài 3 doanh nghiệp này ra, doanh nghiệp thuộc huyện Hà Phổ, nhân dân thương hạ, nhà máy đóng tàu Tân phổ, khách sạn Bắc Sơn, công ty vận tải đường thủy, nhà máy nước Tự Lai, nhà máy điện tử Bắc Sơn, công ty xây dựng huyện…, đều được coi là những doanh nghiệp nhà nước quy mô lớn, nhưng quy mô tương đối lớn này cũng chỉ là tương đối mà nói, thực tế không có một nhà có vốn vượt quá 20 triệu.
Kế hoạch trước mắt của Thẩm Hoài, chính là thành lập Tập đoàn đầu tư tài chính như xây dựng thành phố thị trấn, sự nghiệp công cộng, phát triển Tân Phổ, phân loại hơn 90 doanh nghiệp nhà nước thuộc huyện Hà Phổ quy nạp dưới cờ 4 Tập đoàn lớn tiến hành tổng hợp tài sản.
Vì tiện quản lý, 4 Tập đoàn lớn thành lập quy về văn phòng quản lý tài sản quốc hữu trực thuộc Ủy ban nhân dân huyện tiến hành giám sát quản lý, mở rộng đường tái cơ cấu toàn diện cho doanh nghiệp trực thuộc huyện.
Thẩm Hoài thời gian trước tăng cường trọng điểm chính là hai Tập đoàn lớn phát triển Tân Phổ và đầu tư Hà Phổ, chủ yếu cũng muốn lấy hai Tập đoàn lớn này làm chủ thể, gánh vác trọng trách xây dựng và phát tiển khu kinh tế mới Tân Phổ và thành phố mới Tân Phổ.
Phương hướng lớn, Thẩm Hoài và Đào Kế Hưng bàn bạc xác định rồi, nhưng còn có rất nhiều chi tiết cần cân nhắc.
Về mặt này tính chuyên nghiệp của Tôn Á Lâm thậm chí còn mạnh hơn so với đa phần được gọi là học giả chuyên gia trong nước.
Từ chỗ Vạn Tử Thiên Hồng trở về đã là đêm khuya, hai người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện cũng không cảm thấy thời gian qua nhanh, buồn ngủ cũng không muốn trở về phòng ngủ, liền chen chúc ở ghế sô pha, trước đây cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường, Tôn Á Lâm cũng không biết mình ngủ từ lúc nào.
Khi Tôn Á Lâm tỉnh lại thì ánh nắng từ bên ngoài chiếu qua cửa kính vào, chiếu vào chói cả mắt, cô gối trên cánh tay Thẩm Hoài, còn một đùi Thẩm Hoài lại đè lên ngang hông của cô, cái thứ cứng cứng kia thì đặt ở đũng quần cô còn chưa đủ, còn đang dùng lực chui vào.
Nếu không phải phía dưới còn mặc quần lót, Tôn Á Lâm cũng hoài nghi có phải đã để cho Thẩm Hoài đi vào rồi không…
Tôn Á Lâm chỉ cho rằng Thẩm Hoài thừa dịp mình chưa tỉnh làm việc dâm loạn, lúc quay đầu lại nhìn, thuận tay đánh một cùi trỏ qua. Chỉ là cùi trỏ của Tôn Á Lam đánh ra liền hối hận rồi, nhìn bộ dạng khóe miệng Thẩm Hoài chảy nước dãi, rõ ràng là đang mơ, hơn nữa cái đó của Thẩm Hoài đang căng cứng trong quần đùi.
Đang lúc thiếu một bước cuối cùng, Thẩm Hoài bị tỉnh dậy bởi cùi trỏ của Tôn Á Lâm.
Cùi trỏ của Tôn Á Lâm vừa chuẩn vừa độc, đánh lên gò má của hắn, đau đến nỗi hắn theo bản năng phải nhảy dựng lên, lăn quay xuống đất, kinh ngạc nhìn Tôn Á Lâm, không biết cô ta vì sao đột nhiên muốn đánh mình.
Tôn Á Lâm mở to đôi mắt vô tội, dường như là động tĩnh lớn của Thẩm Hoài như vậy làm cho nàng tỉnh dậy vậy:
- - Sao vậy, đang ngủ ngon giấc, anh đột nhiên nhảy lên làm gì vậy?
- - Em đánh anh.
Thẩm Hoài xoa má bên trái, ngồi trên sàn nhà, lo lắng má bên trái sẽ sưng lên.
- - A, em vừa rồi nằm mơ đúng như vậy.
Tôn Á Lâm mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
- - Em vừa rồi nằm mơ thấy một thanh niên đang giở trò lưu manh với em, em liền đánh cho một cùi trỏ…
Nhìn má Thẩm Hoài bị nàng đánh sưng lên, bèn giơ tay nhẹ nhàng xoa lên, còn chu miệng ra thổi một cái hỏi han:
- - Có đau không?
Thẩm Hoài nghi ngờ, Tôn Á Lâm nếu thật sự muốn đánh hắn, chắc sẽ không giúp hắn xoa dịu, đành coi như nàng đúng là nằm mơ.
Thẩm Hoài trong mơ cũng vừa mới đẩy hai chân thon dài ra, từ phía sau hành sự, khi chưa tiến được vào, đã bị một cùi trỏ của Tôn Á Lâm làm thức tỉnh. Hắn còn âm thầm cảm thấy may mắn, may mà sớm bị Tôn Á Lâm đánh tỉnh, nếu không đã mất mặt trước mặt Tôn Á Lâm rồi. Hắn cũng ngại nghiên cứu xem Tôn Á Lâm là cố tình hay là vô ý, nhìn ánh mặt trời bên ngoài, thời gian cũng không còn sớm rồi, hắn đứng dậy đi vào buồng tắm rửa mặt.
Thấy Thẩm Hoài bỏ qua, Tôn Á lâm che miệng cười thầm, cả người duỗi thẳng trên ghế sô pha, khi nghĩ lại lúc vừa mới tỉnh có một cảm giác khác lạ, trong lòng cảm thấy kỳ quái, thậm chí bất an, để hắn đặt ở đó, sao lại có cảm giác này?