Trong mơ Tôn Á Lâm ưỡn mông, giang rộng hai đùi ra, lộ ra cửa bồng môn hồng rực.
Thẩm Hoài có chút nghi hoặc, đôi chân dài của Tôn Á Lâm quả là có sức hấp dẫn với hắn, hay là do đã lâu không làm việc với Trần Đan, Chu Dụ, Thẩm Hoài vỗ vỗ cái trán, loại bỏ khỏi đầu hình ảnh ướt át trong mộng kia, xoa xoa chỗ bầm tím trên mặt, nhìn cũng không rõ lắm, bèn rửa mặt.
Thẩm Hoài có xe chuyên dụng, nhưng đêm hôm qua lại bảo Vương Vệ Thành lái đi, lúc này gọi anh ta lái xe từ Hà Phổ đến đón thì quá lãng phí thời gian, liền muốn gọi Tôn Á Lâm lái xe đưa hắn về Hà Phổ.
Ngày hôm qua đi Hà Phổ xem nơi ở mới của Thẩm Hoài, cùng với kéo hắn về thành phố uống rượu, Tôn Á Lâm mới không ngại cực khổ lái xe đi.
Tôn Á Lâm lúc này mới không muốn quản sống chết của hắn, lái xe đến chỗ có xe đi Hà Phổ đi qua, liền lấy cớ buổi sáng còn phải về công ty họp, để Thẩm Hoài xuống xe.
Thẩm Hoài thấy Tôn Á Lâm cũng không có cách nào khác, may là sau khi hắn đến Hà Phổ, liền gọi cho công ty vận tải huyện bổ sung thêm xe buýt chở khách, đẩy mật độ giao thông trên tuyến đường nội thành và Hà Phổ nửa tiếng một chuyến, hắn đợi không bao lâu liền có xe khách từ trạm xe khách đường dài chạy tới.
Trên xe khách, hành khách ngồi thưa thớt không đến 1/3 chỗ ngồi.
Hiện tại kinh tế Hà Phổ vừa mới khởi bước, với dòng người trong thành phố, mật độ vận chuyển còn chưa nâng lên nhiều. Công ty vận chuyển bên kia, đối với mật độ tuyến xe lập tức nâng cao lên như vậy, cũng có một số ý kiến, cũng may xe khách bố trí thêm là từ trong huyện nên cũng không có trở ngại gì lớn.
Cũng không biết lái xe là muốn tiết kiệm điện hay là sao mà không mở điều hòa, cũng may vào buổi sáng mặc dù không nóng lắm, mở cửa xe ra, sau khi xe khởi động có gió thổi vào cũng không đến nỗi nóng lắm.
Hàng ghế sau ngồi hai gã thanh niên, hình như đang nói chuyện gì đó khẩn cấp, nhìn thấy Thẩm Hoài đi đến hàng ghế sau liền dừng lại, người đàn ông trung niên ngồi ở bên trong, thân mình xê sang bên cạnh, để cho Thẩm Hoài ngồi vào bên trong vị trí gần cửa sổ.
Thẩm Hoài gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn, thấy người đàn ông trung niên đi giày Tây, chất liệu thượng hạng, nhưng quần áo lại có chút nhàu nhĩ, mũi giày da phủ một lớp bụi, trên mặt có chút mệt mỏi đi đường xa.
Đã vào mùa hè, Thẩm Hoài đã mặc áo sơ mi ngắn tay rồi, sáng sớm cũng không thấy lạnh lắm, hai người này còn mặc áo vest. Cũng có thể nói những người này từ phương Bắc thời tiết mát mẻ đến đây, rất giống như nhân sĩ nghiêm cứu chi tiết lễ nghi thương nghiệp.
Hoạt động thương vụ nội địa không chú ý nhiều như vậy, hai người kia ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy, hẳn là ở thành phố nào phía Nam hoặc Hongkong đến đây, làm cho Thẩm Hoài tò mò.
Gã thanh niên dựa vào cửa sổ kia cùng với một người phụ nữ khoảng 30 tuổi ở hàng ghế trước, hẳn là người của gã đàn ông trung niên kia, trong lời nói có điều lo lắng với chuyến đi này, nhưng bọn họ đến Hà Phổ cụ thể là vì chuyện gì, thì có vẻ bí mật, dường như không muốn người khác trên xe biết được mục đích chuyến đi này của bọn họ, còn có hai vali kéo cỡ vừa để ở dưới chỗ ngồi của bọn họ.
Thẩm Hoài ngồi ở gần cửa sổ, đặt chiếc cặp tài liệu da có chút cũ kỹ ở trên đầu gối, mở Nhật báo Đông Hoa hôm nay ra xem.
Dư Vi đêm qua ở trong phòng Vạn Tử Thiên Hồng tự mình viết lời xin lỗi, nguyên văn được in trên góc bên cạnh bản tin xã hội Nhật báo Đông Hoa, Thẩm Hoài nhìn thấy cũng chỉ cười, nghĩ rằng Hùng Văn Bân hôm nay tiếp xúc với Dư Vi, việc hợp tác của Tập đoàn Bảo Hòa và trong thành phố, hôm nay sẽ rõ ràng ra, Thẩm Hoài cũng phải đợi thêm nửa ngày.
Tuy rằng Trần Bảo Tề trước đó cùng Hàn Thọ Xuân và Dư Vi thảo luận bí mật việc hợp tác phát triển cảng khẩu ven sông, nhưng việc còn chưa thông suốt, hiệp đàm kinh tế của các phương diện liên quan, Hùng Văn Bân phân công quản lý kinh tế đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào.
Cho dù thành tích hợp tác dự án phát triển cảng khẩu ven sông phải tính trên đầu Trần Bảo Tề, Tập đoàn Bảo Hòa coi như Trần Bảo Tề tự mình kéo nhà đầu tư đến Đông Hoa, Thẩm Hoài không tranh giành điều này, nhưng cũng phải phòng tránh đàm phán hợp tác với Tập đoàn Bảo Hòa, có thể tổn hại đến việc hệ Mai Cương đã tham gia vào.
- - Đồng chí, anh đang công tác ở huyện Hà Phổ à?
Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa chủ động bắt lời với Thẩm Hoài.
- - Ừ, tôi công tác ở Ủy ban nhân dân huyện Hà Phổ.
Thẩm Hoài đặt tờ báo lên đầu gối, cười nói:
- - Tạm thời có chút việc nên đi làm muộn.
Lúc vừa rồi, hắn dò xét người ta, người ta đương nhiên cũng sẽ dò xét hắn.
Tôn Á Lâm không giúp hắn giặt quần áo, hắn còn mặc áo sơ mi ngắn tay ngày hôm qua, chất liệu tốt nhưng lại hơi bị nhăn, cặp tài liệu mang theo cũng chính là hình tượng của nhân viên công tác nhà nước hoặc nhân viên công ty.
Người đàn ông trung niên vừa rồi cũng không có vẻ gì đặc biệt, lúc này nghe Thẩm Hoài nói công tác ở Ủy ban nhân dân Hà Phổ bèn sáng mắt lên, sẵn có mục đích thăm dò tin tức bèn bắt chuyện với Thẩm Hoài:
- - Nghe nói tỉnh Hoài Hải sẽ xây dựng cảng đầu mối tổng hợp ở Hà Phổ, tiềm lực phát triển tương lai của Hà Phổ rất lớn, anh công tác ở Ủy ban nhân dân huyện Hà Phổ, đó là công việc tốt.
Giọng nói hùng hậu của người đàn ông trung niên có vẻ được rèn luyện hàng ngày từ hoạt động thương nghiệp trường kỳ.
Nhưng Thẩm Hoài để Tống Hiểu Quân toàn diện nắm bắt công việc thu hút đầu tư trong huyện, hai người trước mắt lại không giống như đại biểu nhà đầu tư đến Hà Phố bàn bạc hợp tác đầu tư, Thẩm Hoài trực tiếp hỏi:
- - Các anh từ đâu đến, xem bộ dạng của các anh chắc đã đi qua nhiều địa phương?
Người lạ gặp nhau, hỏi như vậy cũng không có vấn đề gì, đối phương nếu muốn nói thì nói, nếu không muốn nói thì tìm chuyện khác át đi.
- - Chúng tôi là ở Dương Thành Quảng Nam, đến Hà Phổ tìm công ty vận tải đường thủy của huyện Hà Phổ bàn chuyện.
Người đàn ông trung niên nói, từ trong túi áo vest lấy ra một tấm danh thiếp tinh xảo, đưa cho Thẩm Hoài,
- - Xin hỏi anh tên là gì?
Tổng giám đốc Tăng Chí Vinh ở Tập đoàn công nghiệp tàu thủy Hằng Dương Dương Thành
Dương Thành Quảng Nam cách Hongkong khá gần, ở trong nước mà nói có thể coi là nơi phát triển công nghiệp đóng tàu khá sớm và khá tốt. Công nghiệp tàu tủy Hằng Dương là doanh nghiệp gì, Thẩm Hoài cũng chưa từng nghe nói đến, doanh nghiệp đóng thuyền cảng tư, quốc doanh và tư nhân bên Dương Thành có đến mấy chục đơn vị, thực lực lớn nhỏ khác nhau.
Sau khi công nghiệp nặng Trung Liên đầu tư, thuyền dùng kết cấu thép là một trong những sản phẩm quan trọng, Dương Thành là một trong những thị trường này, nhưng Thẩm Hoài không phải đặc biệt hiểu biết tình hình bên kia, cũng không nghe nói qua doanh nghiệp tàu thủy Hằng Dương này.
Hắn phòng chừng quy mô của Tập đoàn công nghiệp nặng tàu thủy Hằng Dương không lớn lắm, dù sao dưới cờ công ty vận tải đường thủy huyện không có mấy tàu chở hàng, gần đây cũng không có kế hoạch mua thêm tàu chở hàng, không biết là vì chuyện gì, để Tổng giám đốc của doanh nghiệp này tự mình đến đây.
- - Tôi họ Thẩm.
Thẩm Hoài mở cặp tài liệu, lấy danh thiếp đưa cho đối phương tự giới thiệu một hồi, lúc này gã thanh niên đi cùng Tăng Chí Vinh nghiêng đầu qua hỏi:
- - Nghe nói trong huyện các anh có một Phó chủ tịch huyện quản lý kinh tế mới đến rất khó tiếp xúc có đúng không?
- - Cũng không hẳn.
Thẩm Hoài để cặp tài liệu xuống nói,
- - Phải xem người nào tiếp xúc với anh ta? Nếu đối phương khó tiếp xúc thì anh ta cũng khó tiếp xúc, nếu đối phương dễ tiếp xúc, tôi cũng cảm thấy anh ta dễ tiếp xúc…
Hắn nhìn Tăng Chí Vinh, đối phương đến công ty vận tải của Hà Phổ, hiển nhiên đã thông qua người khác thăm dò mình, trong lúc nhất thời có chút nghi hoặc.
Nhìn Tăng Chí Vinh kéo gã thanh niên kia, hiển nhiên là không muốn để gã ta nói chuyện liều lĩnh như vậy, Thẩm Hoài liền không vội vàng thể hiện thân phận cười nói:
- - Tổng giám đốc Tăng tự mình đến Hà Phổ, không phải muốn tiêu thụ thuyền của công ty các anh chế tạo ở huyện chúng tôi đấy chứ?
Tăng Chí Vinh cau mày cười gượng nói:
- - Nếu lần này đến đây có thể tiêu thụ mấy con thuyền đương nhiên là rất tốt, nhưng chúng tôi đến đây chủ yếu vẫn là để thanh toán tiền chế tạo thuyền trước kia với công ty vận tải của huyện các anh, vị này là Tiểu Ngụy ở phòng thị trường của Tập đoàn chúng tôi.
- Ông ta chỉ vào người phụ nữ khoảng 30 tuổi ngồi ở hàng ghế trên rồi giới thiệu nói,
- - Đây là Tiểu Đông ở phòng tài vụ Tập đoàn chúng tôi, chúng tôi là lần đầu mới đến, còn chưa biết về Hà Phổ, chỉ nghe nói công ty vận tải đường thủy của huyện các anh thuộc về Phó chủ tịch huyện mới quản lý. Bây giờ tiền hàng khó thanh toán, phải đi đến thăm hỏi mấy vị lãnh đạo trong huyện các anh.
Công tác tái cơ cấu doanh nghiệp trong huyện thuộc Thẩm Hoài quản lý, điều này không sai, nhưng công ty vận tải đường thủy trong huyện hiện tại đang treo dưới danh nghĩa cục Cảng vụ huyện, nhưng cục Cảng vụ huyện lại không thuộc về hắn quản lý, cho nên công ty vận tải đường thủy của huyện trước mắt tồn tại vấn đề nhiều nơi quản lý.
Cục Cảng vụ của huyện trước kia chủ yếu phụ trách quản lý tuyến đường sông như khe Đông Du, sông Mai Khê, Chử Giang, công ty vận tải đường thủy cũng tiếp nhận công việc vận chuyển khách hàng hóa trên sông.
Mà theo sự phát triển của cảng Tân Phổ, phương hướng lớn phát triển trong tương lai của cảng khẩu và vận tải đường thủy Hà Phổ ở trên biển mà không phải ở trên sông, nhưng trước đó quản lý cảng vụ của cảng Tân Phổ, nghiệp vụ nhập xuất cảng khẩu và vận chuyển đều được Thẩm Hoài ưu tiên quy hoạch vào Tập đoàn phát triển Tân Phổ, không có liên quan đến cục Cảng vụ huyện.
Thẩm Hoài bố trí như vậy, chủ yếu là thuận tiện tạo ra một hệ thống cảng vụ mới, không muốn trên những gian hàng cũ trình độ thấp khó khăn phác họa cái gì.
Thẩm Hoài lúc này cũng không cần phải giải thích cặn kẽ với Tăng Chí Vinh điều này, chỉ cười nói:
- - Bộ phận quản lý của công ty vận tải đường thủy hình như là cục Cảng vụ huyện, các anh có phải đã liên hệ với cục Cảng vụ huyện rồi? Ngoài ra Phó chủ tịch huyện quản lý cục Cảng vụ họ Triệu, đến huyện chúng tôi 3, 4 năm rồi, không phải là mới tới.
- - Phó chủ tịch huyện họ Triệu, không phải là Phó chủ tịch huyện Thẩm mới đến sao?
Tiểu Đông ở phòng tài vụ ngồi ở hàng ghế trước nghe Thẩm Hoài nói vậy, cũng sững người, quay đầu lại nhìn, trong ánh mắt thấy tin tức tìm hiểu được trước đó có sai lệch mà cảm thấy nghi hoặc.
- - Ừ, Phó Chủ tịch huyện Triệu Thiên Minh đến huyện chúng tôi 3, 4 năm rồi.
Thẩm Hoài không biết là chuyện gì, không muốn kéo chuyện của người khác đến người mình, càng không muốn biểu lộ thân phận,
- - Các anh trước khi tìm Phó chủ tịch huyện Triệu Thiên Minh, tốt nhất còn phải đi cục Cảng vụ một chuyến…
- - Cục Cảng vụ của huyện các anh, tôi đã chạy gãy chân rồi mà không có tác dụng, nếu không chúng tôi cũng không cần ngàn dặm xa xôi chạy tới đây.
Gã thanh niên Ngụy Minh nghĩ tới vất vả trước đó, liền giọng ai oán không kìm nén được muốn tìm người để trút giận.
Tăng Chí Vinh lão luyện thành thục, nói:
- - Công ty vận tải đường thủy ở cục Cảng vụ bên kia chúng tôi đều đã đi thăm hỏi; lãnh đạo trong huyện chúng tôi cũng muốn đi thăm hỏi, nếu như lần này thanh toán thuận lợi, chúng tôi cũng hy vọng có thể ở huyện Hà Phổ phát triển thêm vài nghiệp vụ nữa…
Đại khái cũng là nghĩ đến kết quả của chuyến đi này chưa chắn đã như ý, ánh mắt của Tăng Chí Vinh mang một vẻ ưu tư, hứng thú nói chuyện cũng trở nên nhạt nhẽo. Đến trấn Thành Quan, bọn Tăng Chí Vinh đến bên đường gọi tài xế nói chuyện thuê xe, Thẩm Hoài thì thẳng đường đến Ủy ban nhân dân huyện…