Tăng Chí Vinh nhìn thấy Thẩm Hoài đi vào, cũng có chút ngơ ngẩn, tuyệt không ngờ rằng người thanh niên mà buổi sáng bọn họ gặp được ở trên xe lại có lai lịch lớn như vậy.
Tăng Chí Vinh không biết Thẩm Hoài là vô tình đi ngang qua mới nhìn thấy bọn họ, nên tới để tìm hiểu tình hình hay là đến vì một chuyện gì khác nữa, nhưng Thẩm Hoài không nói thêm câu nào đi vào, đại khái cũng bởi vì không để họ bắt loạn quan hệ nên cũng không dám liều lĩnh hô gọi Thẩm Hoài thêm câu nào nữa.
Giám đốc công ty vận tải đường thủy không thấy được tình huống ban đầu không biết là vì sao bảo vệ ngoài cửa lại đụng chạm phải Phó Bí thư Huyện ủy như vậy nhưng cứ nghĩ đến hậu quả của việc va chạm với Thẩm Hoài, trong lòng liền hận không thể sa thải hết đám bảo vệ không biết nặng nhẹ gì ở bên ngoài kia đi.
Từ Kiến bất chấp không thèm để ý tới đám người Tăng Chí Vinh nữa mà đi theo Thẩm Hoài vào trong, vừa đi vừa đè giọng mắng Trưởng phòng Bảo vệ Ngô Giang:
- Ngươi bị bệnh gì vậy, mắt để ở lỗ đít à, thế nào mà đến cả Bí thư Thẩm mà cũng không nhận ra, để đám bảo vệ ra tay cả với Bí thư Thẩm? Bí thư Thẩm ngươi chưa thấy qua, nhưng chẳng lẽ ngay cả thư ký Vương ngươi cũng chưa từng gặp qua à? Trên cổ ngươi có mấy cái đầu, ngại sống lâu quá rồi à?
- Bí thư Thẩm hình như là có quen biết với bọn Tăng Chí Vinh ở ngoài kia.
Trái tim của Ngô Giang như treo lên đến tận cổ họng, cũng không dám nghĩ tới hậu quả của việc đụng chạm với Phó bí thư huyện ủy nữa, thấy Thẩm Hoài đi đằng trước đang nổi giận đùng đùng, nhỏ giọng nhắc nhở giám đốc Từ Kiến.
Thẩm Hoài đến Huyện ủy nhậm chức mới được có hai tháng, cơ hội xuất hiện trên TV cũng không nhiều, mà cho dù là có từng nhìn thấy Thẩm Hoài ở trên TV rồi thì cũng đâu thể liên hệ người thanh niên trông bình thường này với Thẩm lão hổ đại danh đỉnh đỉnh cơ chứ?
Thật ra là Ngô Giang có nhận ra được Vương Vệ Thành, nhưng khi Vương Vệ Thành tiến lên, cửa lớn đã trở nên hỗn loạn lắm rồi, đợi đến khi ông ta nhìn thấy rõ được mặt của Vương Vệ Thành thì Từ Kiến đã chạy ra rồi.
- Hả?
Nghe Ngô Giang nói Tăng Chí Vinh có thể quen biết Thẩm Hoài, Từ Kiến hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tăng Chí Vinh đang đứng ở ngoài cửa lớn kia một cái, rồi nhìn chằm chằm Ngô Giang hỏi:
- Ngươi xác định đám người Tăng Chí Vinh có quen biết Thẩm Hoài?
Nếu Tăng Chí Vinh lợi dụng quan hệ với Thẩm Hoài muốn thu hồi chỗ nợ kia, vậy thì tình hình đã trở nên phức tạp quá mức tưởng tượng của ông ta rồi, cũng không phải là chuyện ông ta có khả năng gánh vác được nữa.
- Lúc Bí thư Thẩm mới tới, Giám đốc Tăng công ty Hằng Dương hình như có gọi ngài ấy một tiếng, bảo vệ không nhận ra Bí thư Thẩm, cho rằng mấy người bọn họ là cùng một phe cho nên mới chống đỡ không cho bọn họ tới gần.
Ngô Giang nói.
Từ Kiến đứng ở đó, nhất thời không biết làm sao, không xác định được rốt cuộc là đám người Tăng Chí Vinh và Thẩm Hoài có quan hệ như thế nào, trong lòng gấp như có lửa đốt. Thế nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài đi trước cũng không có ý dừng lại cho nên vội nói với Ngô Giang:
- Ngươi đi mời mấy người giám đốc Tăng kia tới, không cần nói thêm cái gì cả…
Ông ta không có khả năng phân thân, chỉ có thể sai Ngô Giang trước tiên mời đám người Tăng Chí Vinh tới để trấn an rồi nhanh chân đuổi theo Thẩm Hoài.
Cho dù vẫn biết công việc ở cảng và Công ty vận tải đường thủy vốn thuộc phân công quản lý của Phó Chủ tịch huyện Triệu Thiên Minh, nhưng sau khi trải qua chuyện giải phóng mặt bằng ở quán rượu Từ Ký, Từ Kiến biết bình thường Phó Chủ tịch huyện ở trước mặt Thẩm Hoài cũng chẳng khác nào một cọng lông, nếu như Thẩm Hoài cứng rắn muốn nhúng tay vào chuyện của công ty vận tải đường thủy và chuyện nợ nần này thì có ai lại dám nói “không” chứ?
Cho dù biết được nếu như lúc này đến gần thì sẽ phải chịu ăn gậy nhưng ông ta cũng không có can đảm né tránh.
…
Ngô Giang trong lòng kêu không may, đành phải chạy tới tiếp đón đám người Tăng Chí Vinh.
Ông ta hiện tại cũng chưa biết rõ quan hệ giữa Tăng Chí Vinh với Thẩm Hoài nên cũng không dám lên mặt, thấy Tăng Chí Vinh bị đập vỡ trán, trong lòng ông ta lại càng trầm trọng hơn, không biết tới cùng đợi ông ta sẽ là cái kết cục nào.
Tăng Chí Vinh bị đám người ở phòng thị trường và phòng tài vụ ngăn lại nhưng cũng không dám nói thêm cái gì. Tuy nhiên, bây giờ, ông ta đều đem tất cả mọi hy vọng ký gửi lên người Thẩm Hoài, mặc dù ông ta vẫn biết việc gặp mặt tình cờ trên xe kia thật sự không được tính là giao tình gì cả.
Trong lúc chưa hiểu được rõ ràng ý đồ của Thẩm Hoài thì chỉ cần có một chút lời nói và việc làm nào đó quá đáng một chút thôi cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, nói không chừng còn làm tan biến mọi hy vọng của bản thân.
Khi Ngô Giang mời bọn họ vào bên trong ngồi, Tăng Chí Vinh cũng vào theo, không đứng giằng co bên ngoài làm gì. Ngô Giang mời bác sỹ của nhà máy tới khử trùng và xử lý miệng vết thương cho ông ta, ông ta cũng rất phối hợp, trong lòng không cảm thấy có điều gì bất mãn cả, giống như vừa rồi không hề có phát sinh chuyện gì.
…
- Trên mặt Tăng Chí Vinh của Công ty Hằng Dương toàn là máu, có phải là các ngươi động thủ đánh người hay không hả?
Thẩm Hoài đi vào phòng họp của Công ty vận tải, không ngồi xuống, hai tay chống nạnh, nhìn chằm chằm giám đốc Từ Kiến của công ty vận tải đường thủy chất vấn, bắt ông ta phải kể lại tỉ mỉ chuyện đòi nợ của công ty Hằng Dương.
- Thật không có chuyện đó, đấy là do trong lúc bảo vệ mời bọn họ ra ngoài, Tổng giám đốc Tăng không cẩn thận nên bị trượt chân, tôi đã bảo bác sỹ của nhà máy tới băng bó lại cho ông ta nhưng Tổng giám đốc Tăng cứ ngồi lỳ ở cửa lớn không chịu cho bác sỹ băng bó.
Từ Kiến nhẹ giọng xin lỗi, nói:
- Tôi thật không biết Tổng giám đốc Tăng là bạn của ngài, không có tiếp đãi cẩn thận, tôi xin nhận lỗi với Bí thư Thẩm…
- Tôi và Tăng Chí Vinh không phải là bạn bè gì cả, chỉ là gặp nhau qua ở trên đường mà thôi.
Thẩm Hoài cũng không muốn để Từ Kiến hiểu lầm, nếu không hắn sẽ khó giải quyết được tình huống.
- Tôi chỉ tới đây để khảo sát việc thay đổi chế độ ở nhà máy, thế nhưng nếu như đã gặp phải chuyện này thì tôi nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Chuyện tranh cãi nợ nần giữa công ty vận tải đường thủy và công ty Hằng Dương rốt cuộc là như thế nào, tại sao lại làm náo động đến mức khiến người ta phải đầu rơi máy chảy như vậy?
Thấy Thẩm Hoài và Tăng Chí Vinh cũng không có thâm giao, khẩn trương trong lòng Từ Kiến có thoáng giảm đi một chút, không dám giấu giếm chuyện gì, đem mọi chuyện tranh cãi của công ty vận tải đường thủy và công ty Hằng Dương từ đầu đến cuối báo cáo cho Thẩm Hoài nghe.
Chuyện nợ nần tranh cãi giữa hai doanh nghiệp cũng không chỉ đơn giản chỉ là vấn đề khất nợ khoản tiền bốn triệu mà thôi.
Ngoại trừ khoản tiền nợ bốn triệu, năm ngoái công ty vận tải đường thủy còn đặt hàng công ty Hằng Dương hai chiếc thuyền vận chuyển than trọng tải năm nghìn tấn, chuẩn bị từ Hoài Nam vươn tới ngành vận tải than đá của Đông Hoa.
Trước kia than đá chuyển tới Đông Hoa hầu như chỉ thông qua đường thủy hoặc đường sắt vận tải đến.
Số lượng than đá tiêu thụ ở Đông Hoa tăng lên khiến lượng đơn đặt hàng vận chuyển ở công ty vận tải đường thủy cũng tăng lên, công ty vận tải đường thủy hành động như vậy cũng coi như là theo kịp yêu cầu của thị trường, cũng không có cái gì là không ổn, rắc rối lớn nhất vẫn là do cảng Mai Khê tạo thành.
Cảng Mai Khê mặc dù là cảng sông nhưng hầu như mọi công trình cũng đều là vận tải từ sông ra biển, số tàu cập bến có thể được tính là hang vạn tấn, sau khi công trình mở rộng được hoàn thành, ở nơi nước sâu vào mùa khô cũng đều có thể cập bến tàu hàng ba vạn tấn.
Lúc này dùng tàu biển cỡ lớn vận chuyển từ đảo Tần Hoàng theo đường biển đi tới cập bến ở cảng Mai Khê, so với việc đi theo đường sông tới khu Hoài Nam để mua than đá thì giá cả thương lượng có ưu thế hơn nhiều. Mà nếu như đợi cảng Tân Phổ sửa chữa, kiến thiết xong thì sau này lượng than đá vận chuyển vào Đông Hoa tất nhiên sẽ phải cộng thêm một loạt các chi phí nữa.
Đồng thời, bởi vì việc vận chuyển đường sông vốn có hạn chế, năm nghìn tấn than đá vận chuyển trên thuyền thì cũng không phải cả năm nghìn tấn đều có thể cập bờ an toàn, số lượng chân chính sử dụng được cũng chỉ có khoảng 80%, tổng hợp suy xét lại, công ty vận tải đường thủy đang tính muốn hủy đơn đặt hàng kia của công ty Hằng Dương.
Công ty vận tải đường thủy bên này muốn kéo dài khoản tiền bốn triệu không trả, chính là muốn ép công ty Hằng Dương hủy bỏ đơn hàng đặt thuyền lúc trước.
Tuy là nói công ty vận tải đường thủy ở bên này đuối lý thế nhưng nhiều khi mọi chuyện cũng không có được bao nhiêu đạo lý để nói.
Hai chiếc thuyền vận chuyển than đá trọng tải năm nghìn tấn tổng giá trị phải hơn 20 triệu, nếu so sánh việc bỏ ra hai mươi triệu để lấy về một khoản lợi nhuận mơ hồ không rõ thì thà rằng bây giờ xấu mặt xé bỏ đơn hàng, tính ra còn có lợi hơn nhiều.
- Phó Chủ tịch huyện Triệu có biết tình hình cụ thể hay không
Thẩm Hoài hỏi.
Từ Kiến không trả lời.
Thẩm Hoài biết rằng, việc này rất có thể là do Triệu Thiên Minh trực tiếp chỉ đạo nên hắn cũng không muốn hỏi sâu thêm.
Lúc này, một cô gái bộ dạng có phần xinh đẹp, nhìn giống như là thư ký của Từ Kiến đẩy cửa đi tới nói:
- Phó Chủ tịch huyện Triệu đã tới…
Trong chốc lát liền thấy Đỗ Kiến và Triệu Thiên Minh đi đến, Thẩm Hoài bắt tay Triệu Thiên Minh, nói:
- Lão Triệu, ông đến là tốt rồi, tôi cũng vừa mới biết được chuyện này, cũng vừa mới nghe Từ Kiến báo cáo lại tình hình.
Triệu Thiên Minh đến giờ vẫn chưa hiểu rõ ràng được tình hình, thậm chí còn không biết Thẩm Hoài và Tăng Chí Vinh rốt cuộc là có quan hệ gì mới có thể khiến hắn nhúng tay vào chuyện này.
Theo đạo lý mà nói, Thẩm Hoài được phân công quản lý việc thay đổi chế độ, thế nhưng chuyện công ty vận tải đường thủy tranh cãi nợ nần với doanh nghiệp khác là thuộc phạm vi quản lý của ông ta. Tuy nhiên, nếu như Thẩm Hoài muốn nhúng tay vào thì Triệu Thiên Minh cũng không có cách nào, không nói Thẩm Hoài có bối cảnh và tính cách mạnh mẽ, chỉ nói Thẩm Hoài ngoài việc là Phó Chủ tịch huyện thì còn là Phó bí thư huyện ủy, nếu như hắn nhất định phải hỏi tới chuyện này, thì cũng không cần phải nói đạo lý gì cả.
Nghe nói vừa rồi ở ngoài cửa lớn, bảo vệ của công ty còn động chạm tới Thẩm Hoài, Triệu Thiên Minh liền cảm thấy đau đầu.
- Tổng giám đốc Tăng công ty Hằng Dương là bạn của Bí thư Thẩm?
Triệu Thiên Minh hỏi.
- Cũng không tính là bạn bè gì cả.
Thẩm Hoài đem chuyện ở buổi sáng gặp mặt Tăng Chí Vinh ở bến xe kể lại cho Triệu Thiên Minh.
- Vốn biết công ty vận tải đường thủy và công ty Hằng Dương có tranh cãi về chuyện nợ nần, lại vừa đúng dịp tôi cũng đang khảo sát vấn đề thay đổi chế độ của công ty vận tải, tôi liền tới đây tìm hiểu một chút. Lão Triệu, có phải ông chê tôi đang xen vào chuyện của người khác hay không?
- Sao vậy được, sao vậy được…
Triệu Thiên Minh trong lòng dù có nghĩ như vậy thì cũng không bao giờ dám biểu lộ lên trên mặt, nói gấp:
- Chuyện này, sau khi nghe Từ Kiến báo cáo, tôi cũng cảm thấy rất đau đầu. Nếu như giữ chữ tín mà thực hiện lời hứa, bỏ ra hơn hai mươi triệu mua thuyền về mà triển vọng thị trường lại không được rõ ràng, sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển trong tương lai của công ty vận tải. Trong hai năm qua, công ty vận tải đường thủy vất vả kinh doanh, khó khăn lắm mới được như bây giờ, thế nhưng nếu như vì chuyện phá vỡ hợp đồng mà phải bồi thường sáu triệu thì con số sáu triệu cũng không phải là số tiền mà công ty vận tải có thể gánh chịu được, nghĩ tới nghĩ lui, trước mắt cũng chỉ có thể kéo dài mà thôi.
- Có thể nói với công ty Hằng Dương tìm người khác đến mua hai chiếc thuyền kia đi được không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Hai chiếc thuyền này được thiết kế theo quy tắc an toàn của tuyến đường sông.
Từ Kiến nói.
- Nước sông nông, tốc độ chậm, muốn tìm được người mua cũng không dễ, đây cũng là một trong số những nguyên nhân khiến công ty Hằng Dương nhất định phải khiến chúng ta phụ trách.
Thẩm Hoài nghĩ lại cũng thấy, Công ty vận tải đường thủy là doanh nghiệp nhà nước, cho dù đơn phương hủy đơn hàng thì công ty Hằng Dương cũng khó có thể thắng kiện được, nếu như có thể tìm người mua khác, thì cũng sẽ không phải vất vả chạy đến cửa công ty vận tải như vậy.
Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng quy mô công ty Hằng Dương chắc có lẽ không quá lớn, hai chiếc thuyền này đứng im trong tay cũng sẽ chịu không nổi. Đương nhiên, Triệu Thiên Minh là Phó Chủ tịch huyện phân công quản lý cảng và công ty vận tải đường thủy, ông ta hoàn toàn có thể bắt tay cùng với công ty Hằng Dương rồi hạ lệnh cho công ty vận tải đường thủy thực hiện lời hứa, như vậy thì với ông ta mà nói sẽ có lợi hơn nhiều. Triệu Thiên Minh không có làm như vậy cũng là vì nghĩ cho công ty vận tải đường thủy, Thẩm Hoài cũng không có cách nào nói ông ta không đúng.