Thẩm Hoài tìm hiểu tình hình rồi nói với đám người Triệu Thiên Minh:
- Đối mặt với những thị trường ác liệt, hay thay đổi thất thường, công ty vận tải đường thủy cẩn thận suy xét như vậy cũng không phải là sai, nhưng nếu nhìn vào toàn bộ cục diện kinh tế của toàn huyện mà nói, thì ủy ban nhân dân huyện cũng không ủng hộ công ty vận tải đường thủy làm ra chuyện như vậy. Đúng là Ủy ban nhân dân huyện phải bảo vệ xí nghiệp của huyện và của địa phương, thế nhưng nếu như bảo hộ quá mức thì sẽ trở thành chủ nghĩa bảo hộ địa phương mất rồi…
Triệu Thiên Minh ngồi trên ghế sa lông trong phòng họp im lặng không lên tiếng.
Thẩm Hoài là Phó Chủ tịch huyện, phó bí thư huyện ủy, nếu như Thẩm Hoài đã nói như vậy, thì ông ta phải nghe theo.
Hơn nữa, Thẩm Hoài cùng với Tổng giám đốc Tăng công ty Hằng Dương vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, không có giao tình gì, Thẩm Hoài đã nói cái gì, thì ông ta phải tin nghe theo cái đó. Thẩm Hoài ở trong quan trường đã sớm ăn người khác đến một mảnh xương cũng không chừa rồi.
Triệu Thiên Minh so với đám người Từ Kiến càng rõ ràng hơn sức nặng của Thẩm Hoài, chỉ có điều không biết Thẩm Hoài hắn có đem chuyện của công ty vận tải kéo xuống nước hay không mà thôi.
Ông ta là Phó Chủ tịch huyện được phân công quản lý chuyện này, nếu như có lệnh bắt công ty vận tải đường thủy phải thực hiện hợp đồng với công ty Hằng Dương hoặc đền bù tiền bạc theo hợp đồng đã ký kết, như vậy, thì chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn. Thế nhưng, ông ta cũng biết, một lời Thẩm Hoài đã nói ra, cho dù có mở hội nghị thường vụ hay họp Ủy ban nhân dân huyện để thảo luận lại cũng khó có thể thay đổi được, dù sao cũng là công ty vận tải đường thủy làm trái với hợp đồng, muốn đơn phương hủy đơn đặt hàng.
Nếu như Ủy ban nhân dân huyện che chở cho công ty vận tải, một khi tin tức này truyền ra ngoài, sẽ gây ra ảnh hưởng tiêu cực vô cùng lớn đối với huyện Hà Phổ.
Thấy Triệu Thiên Minh không lên tiếng, Từ Kiến gấp đến độ tim đập loạn hết lên.
Người ở vị trí nào thì suy nghĩ theo cương vị đó.
Thẩm Hoài từ góc độ đại cục mà nói, nghe cũng có đạo lý, thế nhưng đối với Từ Kiến, điều này cũng khó có thể nào mà tiếp nhận được. Chuyện đầu tiên ông ta phải nghĩ đến vẫn là vấn đề miếng ăn của gần một ngàn nhân viên trên dưới trong công ty chứ không phải cục diện kinh tế của toàn bộ huyện gì đó.
Toàn bộ công ty trên dưới gần một ngàn công nhân viên chức, một năm tiền thưởng tổng cộng cũng chỉ có sáu triệu mà thôi, nếu như đem khoản tiền này xem như tiên phạt vi phạm hợp đồng mà trả cho công ty Hằng Dương, như vậy thì thế nào ông ta cũng không thể chấp nhận được.
Nếu lùi một bước mà nói, nếu như thật sự đem khoản tiền sáu triệu đó trả cho công ty Hằng Dương, thì công nhân viên chức ở dưới cũng sẽ không mắng trên huyện, dù sao thì người lúc trước đưa ra quyết định mua thuyền cũng là Từ Kiến ông ta, tương lai, nếu như trên huyện có truy cứu trách nhiệm khiến công ty kinh doanh khó khăn, thì cũng sẽ chỉ có đổ lên đầu ông ta mà thôi. Thẩm Hoài chỉ là đến đây đốc thúc bọn họ thực hiện hiệp nghị mà thôi, có ai dám nói là hắn phải chịu trách nhiệm chứ?
Trầm mặc một lát, Từ Kiến khẽ căn môi, nói:
- Lúc trước đặt hàng hai chiệc thuyền chở than đá của công ty Hằng Dương, là do tôi quyết định, cũng là tôi lên tiếng thuyết phục lãnh đạo ở cảng đồng ý, cá nhân tôi chấp nhận đứng ra gánh vác trách nhiệm này, thế nhưng nếu thật sự phải đứng ra thực hiện hợp động hoặc trả tiền vi phạm, như vậy, rất khó có thể lường trước được mức độ tiêu cực mà chuyện này đưa tới cho công ty, cũng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới bước tiếp theo của việc thay đồi chế độ, tôi hy vọng bí thư Thẩm ngài có thể suy nghĩ kỹ thêm một chút…
Vương Vệ Thành bất ngờ liếc qua nhìn Từ Kiến một cái, cậu ta ở bên người Thẩm Hoài công tác cũng chưa được lâu, mới hơn một tháng nhưng trong vòng một tháng trở lại đây, cậu ta cũng chưa thấy có ai dám ra mặt làm trái ý Thẩm Hoài như vậy.
Thẩm Hoài ngẩng đầu lên nhìn Từ Kiến một cái, thấy thân mình ông ta hơi chấn động, dường như là Triệu Thiên Minh ở dưới bàn đã lấy chân đá ông ta.
Thẩm Hoài bất động thanh sắc nhìn về phía Triệu Thiên Minh, hỏi:
- Phó Chủ tịch Triệu, ông cảm thấy thế nào?
- Công ty Hằng Dương đúng hạn chế tạo thyền, chúng ta đơn phương hủy bỏ hợp đồng, khất nợ không trả, quả thật sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực tới danh dự của huyện Hà Phổ ở bên ngoài, từ đó làm giảm mức thu hút đầu tư và tốc độ tăng trưởng của huyện.
Triệu Thiên Minh không có ý định đối nghịch với Thẩm Hoài, cũng không muốn nói rằng lời của Từ Kiến vừa rồi rất bảo thủ, cho nên mới nói đỡ:
- Tuy nhiên công ty vận tải đường thủy thật sự là đang rất khó khăn, tôi cảm thấy trên huyện cũng cần suy tính lại chuyện này. Tuy rằng ban đầu Từ Kiến có đề nghị đặt hàng hai chiếc thuyền lớn của Công ty Hằng Dương, thế nhưng quyết định lúc đó cũng là dựa trên nhu cầu của thị trường. Hiện giờ, hoàn cảnh thị trường nảy sinh biến cố, chúng ta cũng không thể nào đem hết trách nhiệm đổ lên đầu ông ta cho được. Cho dù có thật sự nghiêm khắc truy cứu xuống dưới, thì lúc đó khi công ty vận tải đường thủy xin được đặt hàng mua thuyền, tôi cũng đã đặt bút ký đồng ý cho mua, như vậy thì tính ra tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Lời nói này của Triệu Thiên Minh, chính là đem lời của Thẩm Hoài và Từ Kiến hợp lại thành một, trong câu chữ cũng không có ý gì mới, đương nhiên cũng sẽ không mở ra hướng giải quyết gì. Thế nhưng, lời nói của ông ta có ý muốn bảo vệ cho Từ Kiến, điều này tất cả mọi người ở đây đều nghe hiểu được.
Thẩm Hoài nhìn thoáng qua Triệu Thiên Minh, vừa nói vừa nhìn Từ Kiến:
- Công ty vận tải đường thủy tranh cãi nợ nần với công ty Hằng Dương, nếu như không có ảnh hưởng đến công tác thay đổi chế độ, thì tôi cũng không nên hỏi đến. Thế nhưng, như Từ Kiến đã nói, nếu như chuyện này xử lý không tốt cũng sẽ ảnh hưởng đến công tác thay đổi chế độ, như vậy tôi nghĩ muốn cần Phó Chủ tịch Triệu ra mặt phối hợp một chút, Phó Chủ tịch Triệu, ông thấy thế nào?
Triệu Thiên Minh không biết Thẩm Hoài cùng công ty Hằng Dương rốt cục là có quan hệ như thế nào, nghĩ thầm rằng nếu như Thẩm Hoài thực sự đứng ra ủng hộ công ty Hằng Dương, thì chỉ cần người của công ty Hằng Dương mang hiệp nghị tới bên tòa án của huyện Hà Phổ kiện người của Công ty vận tải đường thủy đánh cán bộ, tòa án bên kia biết Thẩm Hoài đứng sau lưng Công ty Hằng Dương, thì không phải là công ty vận tải đường thủy cũng vẫn phải chịu thua hay sao?
- Nếu như có Bí thư Thẩm ra mặt phối hợp, vậy thì không có gì tốt hơn nữa rồi.
Triệu Thiên Minh nói, mà ông ta cũng chỉ có thể nói như thế.
Thẩm Hoài nhìn về phía Từ Kiến, nói:
- Tổng giám đốc Tăng công ty Hằng Dương, có phải là vẫn còn đang ở tại cửa lớn công ty hay không, ông không mời bọn họ vào theo à?
Thấy Từ Kiến không được vui, Triệu Thiên Minh nói:
- Chuyện hôm nay đối với đoàn người của Tổng giám đốc Tăng, bất kể là công ty hay là người quản lý ở cảng, đều đã không làm việc được chu toàn, tôi muốn qua đó nói lời xin lỗi với họ…
Ông ta nói xong liền đứng lên kéo Từ Kiến đi gặp đám người Tăng Chí Vinh.
Triệu Thiên Minh và Từ Kiến vừa đi ra khỏi phòng họp, những quản lý khác của công ty vận tải đường thủy cùng với lái xe và thư ký của Triệu Thiên Minh cũng không dám tùy tiện tiếp cận Thẩm Hoài, liền để Thẩm Hoài, Đỗ Kiến và Vương Vệ Thành ngồi ở một góc riêng gần cửa sổ.
Lúc này, mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng từ cửa sổ thủy tinh chiếu vào, Thẩm Hoài híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy bước chân ở hành lang dẫn ra xa dần, quay đầu hỏi Đỗ Kiến:
- Tôi chưa từng tiếp xúc với Phó Chủ tịch Triệu bao giờ cả, theo ông, thì Phó Chủ tịch Triệu là người như thế nào?
- Phó Chủ tịch Triệu là do Bí thư Đào đề bạt lên, lúc đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch huyện, cũng chưa tới ba mươi bảy tuổi, là lãnh đạo trẻ tuổi nhất huyện. Tuy nhiên, trong hai, ba năm gần đây, hình như Bí thư Đào và Phó Chủ tịch Triệu cũng không có thân cận lắm. Đương nhiên, Chủ tịch huyện Cát cùng Phó Chủ tịch Triệu dường như cũng không có thân cận nhau lắm.
Đỗ Kiến nói.
Thẩm Hoài gật đầu. Những chuyện chiếm tinh lực của hắn còn rất nhiều, cho dù quan hệ trong quan trường rất phức tạp thế nhưng hắn cũng vẫn phải giữ quan hệ cân bằng giữa hệ Mai Cương và Triệu hệ, còn đối với những chuyện khác liên quan đến nhân sự ở huyện Hà Phổ, hắn cũng không cảm thấy đặc biệt quan tâm.
Đỗ Kiến đã quen nói lời nửa chừng không rõ rồi, Thẩm Hoài cũng không có ý sửa đổi ông ta, thế nhưng có câu nói kia của ông ta nhắc nhở, Thẩm Hoài cũng biết được là sau khi được Đào Kế Hưng đề bạt mà sau hai, ba năm, quan hệ của ông ta và Đào Kế Hưng cũng không phải được hòa thuận cho lắm.
Ba năm trước đây là lúc Ngô Hải Phong vừa mới lui xuống, Đàm Khải Bình mới vừa đến Đông Hoa. Lúc ấy Đào Kế Hưng là người của Ngô Hải Phong ở huyện Hà Phổ, địa vị vô cùng không tốt, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bị lui xuống.
Đồng thời, Cát Vĩnh Thu là thân tín của Chủ tịch Thành phố Cao Thiên Hà lại tới Hà Phổ đảm nhiện Chủ tịch huyện, chuyện này, đối với Đào Kế Hưng mà nói cũng đã tạo thành uy hiếp rất lớn.
Triệu Thiên Minh lúc ấy là gương mặt mới của huyện Hà Phổ, cho dù đúng là được Đào Kế Hưng đề bạt lên, nhưng vì suy nghĩ cho con đường làm quan của bản thân mình, nên dưới tình huống đó đã có ý gây bất hòa với Đào Kế Hưng, thậm chí còn công khai phân rõ giới tuyến với Đào Kế Hưng nữa, đây cũng không phải là chuyện khó tưởng tượng gì cả.
Chỉ có điều, việc đời khó đoán, ai mà có thể nghĩ được Thẩm Hoài sẽ gây mâu thuẫn với Đàm Khải Bình, rồi sau đó chọn lựa hợp tác với Ngô Hải Phong, khiến Ngô Hải Phong cho dù là đã lui về Hội đồng nhân dân Thành phố, thế nhưng địa vị ở Hội đồng nhân dân trong ba năm qua cũng chưa từng lay động.
Bởi vì căn cơ của hệ Mai Cương ở Đông Hoa đã ổn định cho nên không có ai ở huyện Hà Phổ có thể thay thế được địa vị của Đào Kế Hưng. Còn so với Cao Thiên Hà ở Thành phố bị kẹp giữa Đàm Khải Bình và hệ Mai Cương, thì Cát Vĩnh Thu ở Hà Phổ sau này sống cũng không được tốt như mọi người tưởng tượng.
Lúc trước Triệu Thiên Minh đi sai một nước cờ, làm không tốt quan hệ với Đào Kế Hưng, bây giờ cho dù có muốn làm lại cũng đã muộn rồi.
Vương Vệ Thành bất kể là khi còn ở trong huyện hay khi được điều đến Hà Phổ, đều đã được nghe nói đến chuyện của Triệu Thiên Minh, lúc này, nghe Đỗ Kiến mập mờ nói lại chuyện cũ như vậy, đều cảm thấy có chút tiếc hận thay cho Triệu Thiên Minh, thấy bộ dạng giữ gìn Từ Kiến vừa rồi của ông ta, cũng là một người cấp trên khá khó có được trong quan trường, đồng thời cũng âm thầm cảm thán, người ở trong quan trường, quả nhiên là một bước cũng không thể đi sai, bằng không chính là vạn kiếp bất phục.
- Từ Kiến, ông ta thì sao?
Thẩm Hoài lại hỏi Đỗ Kiến.
- Ông ta không sai biệt lắm cũng là ba năm trước đây được Phó Chủ tịch Triệu đề bạt lên làm giám đốc công ty vận tải đường thủy hả?
- Về Từ Kiến người này…
Đỗ Kiến nói.
- Nói như thế này, nếu để tôi đi làm giám đốc công ty vận tải đường thủy, thì so sánh lại cũng sẽ không thể nào làm tốt như ông ta được.
Vương Vệ Thành cảm thấy rất kỳ quái, vừa rồi, Đỗ Kiến không hề nói tốt cho Triệu Thiên Minh chút nào, thế nhưng vì sao sau khi nói sang Từ Kiến thì lại đổi giọng quay ngoắt 180 độ như vậy? Chẳng lẽ là hai vấn đề Thẩm Hoài hỏi, trước sau có cái gì khác biệt sao?
Thẩm Hoài gật đầu, không nói gì nữa, trong lòng hắn cũng cảm thấy nghi hoặc: để một người có thể cân nhắc tâm tư người khác như Đỗ Kiến ở bên người như vậy rốt cuộc là tốt hay xấu?
Đương nhiên, Đỗ Kiến mịt mờ biểu đạt ý tứ như vậy Thẩm Hoài cũng có thể hiểu được, Triệu Thiên Minh người này không thể dùng, còn muốn dùng Từ Kiến thì cũng không có cách nào.
Mặc dù mọi người vẫn đang xử lý vấn đề nợ nần của công ty Hằng Dương, Từ Kiến có thể không suy nghĩ cho đại cục, thậm chí khi phán đoán hướng đi của thị trường cũng có sai lầm, thủ đoạn cũng không được gọi là sáng suốt, thế nhưng có thể nói, trong số gần một trăm người phụ trách xí nghiệp ở huyện Hà Phổ, năng lực của Từ Kiến có thể coi là rất tốt rồi, hơn nữa công ty vận tải đường thủy cũng là một trong số ít những doanh nghiệp ở huyện Hà Phổ có thể liên tục làm ra được lợi nhuận.
…
Đi khỏi văn phòng, Từ Kiến liền không nhịn được oán giận:
- Bí thư Thẩm nói nghe rất tốt nhưng chuyện đâu có đơn giản như vậy, miếng cơm của gần một ngàn công nhân viên chức của công ty vận tải đường thủy thật không cần phải quan tâm tới nữa hay sao? Nếu như trên huyện thật muốn công ty vận tải đường thủy phải thực hiện lời hứa, phải trả nhiều tiền bồi thường như vậy thì tôi thà rằng trên huyện cắt chức của tôi đi luôn cho xong.
- Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.
Triệu Thiên Minh thấp giọng nói.
- Thực hiện lời hứa cũng là vì quý trọng danh dự trên thương trường, ông xé bỏ đơn đặt hàng như vậy còn có thể được coi là đúng lý hợp tình nữa à? Công ty vận tải đường thủy nếu thật có vấn đề gì, trên huyện có thể không quan tâm được sao, ông cũng không nên suy nghĩ nhiều làm gì nữa, chuyện quyết định mua thuyền của công ty Hằng Dương, tôi cũng tham dự một phần, quyết sẽ không để tất cả mọi chuyện đổ lên đầu ông đâu.
- Tôi cũng đâu có suy nghĩ cho bản thân mình, tôi nếu như suy nghĩ cho bản thân mình thì tội gì phải làm khó người của công ty Hằng Dương cơ chứ?
Từ Kiến buồn bực giải thích.
- Có một số việc ông chỉ cần hiểu rõ trong lòng là được rồi, không cần phải bày lên mặt bàn mà nói.
Triệu Thiên Minh nói.
- Ông thanh liêm, người khác liền nhất định cho là tốt hay sao? Tôi biết ông không có ý gì khác, nhưng có mấy lời nếu như nói ra thì không chừng sẽ càng hỏng chuyện hơn.
Từ Kiến buồn bực nhưng cũng không thể dễ dàng kết luận Thẩm Hoài ở sau lưng nhất định đã nhận chỗ tốt của công ty Hằng Dương, ông ta cũng biết Mai Cương ở trong tay Thẩm Hoài quật khởi, dự án nhà máy thép Tân Phổ lớn như vậy ở trong tay Thẩm Hoài, cho dù công ty Hằng Dương có đưa ra điều kiện tốt đến thế nào thì chưa chắc Thẩm Hoài đã đặt ở trong mắt, thế nhưng khó có thể trách được bên Hằng Dương dùng phương pháp khác, cầu đến những người bên dưới của Thẩm Hoài, vậy mới khiến hắn ra mặt can thiệp chuyện này như vậy.