Phần bị thương trên trán của Tăng Chí Vinh đã trở thành vết sẹo, đến y tế xưởng khử trùng, nhìn thấy vết thương không quá rõ ràng, cũng không băng bó lại, nằm lại trong phòng y tế.
Trong một nơi chủ nghĩa bảo hộ địa phương, Tăng Chí Vinh không quá rõ, Thẩm Hoài có công bằng xem xét vấn đề nợ nần của hãng tàu thuyền Hằng Dương của công ty vận chuyển hàng không của họ không, hoặc chỉ nhìn thấy lợi ích bên trong, mới đứng lên chen một chân vào.
Nếu là cái sau, Tăng Chí Vinh cũng không mấy lo lắng.
Lần này anh ta đến, vì có dự tính sẽ kiếm một số tiền trở về. So với việc mất đi một miếng thịt, còn hơn việc bị sập cửa vào mặt, và hai chiếc tàu phế, bốn triệu tiền tàu không thể thu hồi lại.
Đợi được nửa buổi, trong lúc Tăng Chí Vinh không thể kiềm chế được, Từ Kiến cùng với Triệu Thiên Minh đi tới.
Nhìn thấy giám đốc công ty vận chuyển đường thủy huyện Hạ Phổ Từ Kiến đang đi cùng với một người trung niên trạc bốn mươi tuổi, mà không thấy bóng dáng của Thẩm Hoài, trong lòng Tăng Chí Vinh hơi mơ hồ, không biết sự tình phải chăng lại xảy ra biến cố nào.
Tuy nhiên Từ Kiến không còn né tránh, so với vừa lúc nãy họ đứng ngay cổng lớn không thể vào, sự việc xem ra có chút chuyển biến.
Cũng mặc kệ Tăng Chí Vinh không tin lời của anh ta, nhưng lời mở đầu cũng nên nói, Từ Kiến bác bỏ nỗi lo lắng trong lòng, bước đến nhiệt tình và tự trách móc nắm lấy tay của Tăng Chí Vinh, nói:
- Hôm nay thành thật xin lỗi Tổng giám đốc Tăng. Hôm nay tôi cùng vài người phụ trách trong công ty, học tập trong huyện, không thể liên lạc với phía công ty. Tôi cũng vừa mới biết Tổng giám đốc Tăng các anh mới qua, biết được tiếp đãi của công ty đối với Tổng giám đốc thật thất lễ. Tôi thay mặt công ty vận tải đường thuỷ, trịnh trọng nói câu xin lỗi với Tổng giám đốc Tăng.
Lại giới thiệu Triệu Thiên Minh cho Tăng Chí Vinh quen biết.
- Chủ tịch Huyện Triệu Thiên Minh là Phó Chủ tịch huyện phân quản cảng vụ huyện và công ty vận tải đường thuỷ của chúng tôi...
- Việc của hôm nay, sau khi Bí thư Thẩm và tôi biết được, đều đưa ra phê bình nghiêm ngặt đối với công ty vận tải đường thuỷ. Đồng thời trong huyện không đủ xem trọng việc này, đối với việc quản lý của công ty vận tải đường thuỷ chưa tốt, cũng phải nói lời xin lỗi tới Tổng giám đốc Tăng.
Triệu Thiên Minh đi tới, cùng bắt tay với Tăng Chí Vinh.
- Không dám, không dám, hôm nay do chúng tôi mạo muội đến, hơi làm phiền. Cũng do chúng tôi thất lễ rất nhiều, nên nói lời xin lỗi với Tổng giám đốc Từ và Chủ tịch Huyện Triệu...
Tăng Chí Vinh sao lại có thể vướn vào việc xảy ra trong hôm nay mà không vui vẻ, so với việc công ty vận tải đường thuỷ Hạ Phổ chấp nhận hai chiếc tàu, chi trả tiền tàu, chút khổ này không là gì, sao anh ta lại phải khổ sở chạy đến Hạ Phổ?
Triệu Thiên Minh bước ra khỏi phòng họp, chủ yếu vẫn muốn khuyên bảo Từ Kiến không cần thẳng tính đấu với Thẩm Hoài, lúc này chỉ đơn giản hàn thuyên vài câu, đã cùng với nhóm người Tăng Chí Vinh của hãng tàu Hằng Dương quay trở vào phòng họp, cùng gặp mặt với Thẩm Hoài.
…
Trông thấy Triệu Thiên Minh, Từ Kiện đi cùng Tăng Chí Vinh vào phòng họp, Thẩm Hoài đứng lên, bước đến bắt tay với anh ta, cười nói:
- Lúc trưa trên xe, vừa đúng tôi không mang theo danh thiếp, nghĩ đến việc các anh đang bàn luận về Phó chủ tịch Huyện mới không mấy dễ chào hỏi, có thể đang nói đến tôi, cũng thấy ngại chưa tự giới thiệu mình, hy vọng Tổng giám đốc Tăng không trách?
Lấy tờ danh thiếp đưa qua, xem như bù lại cho sự thất lễ trên xe vào buổi sáng này.
- Chúng ta đằng sau bàn luận về Bí thư Thẩm, còn khiến cho Bí thư Thẩm ngài nghe được, việc này sao có thể trách Bí thư Thẩm ngài chứ?
Tăng Chí Vinh thấy Thẩm Hoài chưa rời khỏi, hai tay cung kính đón lấy tờ danh thiếp mà hắn đưa, nhưng nhìn thấy danh hiệu trên tấm danh thiếp của Thẩm Hoài, lại bắt đầu nghi ngờ.
Tăng Chí Vinh cũng lần đầu tiên đến Hạ Phổ, trước đây Ban thị trường tàu thuyền Hằng Dương phụ trách thu thập thông tin từ phía huyện Hạ Phổ. Và phía Ban thị trường thậm chí còn hiểu nhầm lãnh đạo phân quản của công ty vận tải đường thuỷ Hạ Phổ, cũng có thể thấy thu thập được rất nhiều thông tin.
Cũng khó trách thông tin mà Ban thị trường tàu thuyền Hằng Dương thu thập không đủ.
Hiện tại huyện Hạ Phổ có rất nhiều cán bộ tầng trung, vẫn chưa xác định rõ ràng kết cấu quản lý của Mai Cương, đối với vị trí của Thẩm Hoài tại Hạ Phổ, cùng với việc trong tương lai sẽ thay thế vị trí Chủ tịch Huyện của Cát Vĩnh Thu, hay thay thế Đào Kế Hung đảm nhận Bí thư Huyện ủy, và vị trí cụ thể của Thẩm Hoài tại Mai Cương, đều đang bàn luận —— Tàu thuyền Hằng Dương không mấy quen thộc tại Hạ Phổ, sao lại có thể nắm được rõ ràng lai lịch phức tạp tại Hoa Đông và quan trường Hạ Phổ?
Thẩm Hoài thân kiêm Ủy viên Thành ủy, Ủy viên Huyện ủy, Ủy viên thường vụ, Phó Bí thư, Phó Chủ tịch Huyện kiêm Chủ nhiệm quy hoạch thành phố, Bí thư Công ủy khu khai thác Tân Phổ, Bí thư tổ chức Đảng tập đoàn khai thác Tân Phổ, Chủ tịch, chức vụ Chủ tịch tập đoàn sắt thép Tân Phổ.
Nếu như cứ viết hết những chức vụ của hắn lên danh thiếp, với không gian nhỏ bé viết đầy chữ, vô cùng khó xem; nên Thẩm Hoài viết theo cách đơn giản, chức vụ chỉ viết tóm gọn dòng chữ “Phó Chủ tịch huyện Hạ Phổ”
Thẩm Hoài chỉ vì muốn tiện lợi, nhưng với một người như Tăng Chí Vinh không quen thuộc tình hình Hạ Phổ trong lòng vô cùng rối loạn.
Không ngờ trước khi họ đến đây hiểu nhầm Thẩm Hoài chính là Phó Chủ tịch Huyện phân công quản lý công ty vận tải đường thuỷ, vậy tại sao Giám đốc Từ Kiến của công ty phân công quản lý cùng với Phó Chủ tịch Huyện Triệu Thiên Minh lại xưng hắn là “Bí thư Thẩm”? Phải chăng hắn còn kiêm những chức vụ khác?
Ngoài ra, nếu chỉ là Phó Chủ tịch Huyện bình thường của Hạ Phổ, vậy tại sao lại có thể can thiệp vào công việc quản lý của những Phó Chủ tịch Huyện khác? Chẳng lẽ vẻ bên ngoài ưa nhìn, thần sắc kiên nghị như Triệu Thiên Minh, lại một tên hèn nhát?
Tăng Chí Vinh làm việc nhiều năm trong thương trường, tinh thông mọi việc, đương nhiên đều hiểu rõ nhiều việc phức tạp hơn so với sức tưởng tượng, không ngờ nhất thời mơ hồ, vậy càng nên yên lặng hơn.
Thẩm Hoài không có nhiều thời gian ở lại, cùng với Tăng Chí Vinh, Triệu Thiên Minh cùng với Từ Kiến bọn họ chơi Thái cực, thẳng thắn nói:
- Tôi cũng vừa tìm hiểu được đơn hàng và nợ nần của công ty vận tải đường thuỷ huyện và xưởng đóng tàu Hằng Dương, tôi cùng với Phó chủ tịch Huyện Triệu, nhân đây tôi muốn hứa với Hằng Dương một điều, chính là huyện Hạ Phổ của chúng tôi nói chữ tín, không có hành động vô ý hủy đơn hàng, cũng như trốn tránh vấn đề tiền bạc. Một số hiểu lầm xảy ra trước đây, cũng hy vọng Tồng giám đốc Tăng đừng để trong lòng
Tăng Chí Vinh vẫn chưa làm rõ tình hình, Triệu Thiên Minh lúc nãy tuy nói xin lỗi, nhưng lời nói rất trơn tru, không có câu nói để anh ta nắm sơ hở, không ngờ Thẩm Hoài nhanh chóng đưa ra quyết định rõ ràng.
Tăng Chí Vinh nghĩ trong lòng:
- Dù Thẩm Hoài muốn nhận được cái lợi từ bên trong, không phải nên đợi họ đích thân tỏ thái độ sao? Chẳng lẽ hắn tuổi còn trẻ, đã thăng lên chức cao, không có quá nhiều kinh nghiệm, chỉ là muốn nhanh chóng vơ vét của cải?
Tăng Chí Vinh nghĩ trong lòng, cái này cũng là điều dễ giải quyết, người có tính vội vàng, ngược lại khả năng không quá lớn.
Từ Kiến biết thái độ của Thẩm Hoài, nhưng cũng không ngờ Thẩm Hoài thẳng thắn lật ván bài cho đối phương xem, trong lòng nghĩ tiếp theo còn bàn bạc gì nữa? Vẻ mặt tối sầm lại không nói chuyện.
Thẩm Hoài tiếp tục nói:
- … Tuy nhiên đồng thời cũng nên xin Tổng giám đốc Tăng thông cảm với khó khăn trước mắt của công ty vận tải đường thuỷ, hiện giờ phải hẹn lại, ủy thác cho Hằng Dương xây dựng hai chiếc năm ngàn tấn, quả thật có chút khó khăn. Ắt hẳn về phía Hằng Dương cũng hiểu được tình hình này. Hằng Dương có đang tìm nơi mua cho hai chiếc tàu này? Tôi cảm thấy chúng ta có thể chia ra, tìm kiếm một phương án giải quyết có lợi, có thể chấp nhận cho song phương...
Thẩm Hoài lại hỏi Từ Kiến:
- Dữ liệu của hai chiếc tàu này, phía công ty vận tải đường thuỷ có không?
Thấy Thẩm Hoài không phải nói đến cuộc hẹn lại với công ty vận tải đường thuỷ hoặc hủy tiền cọc về phía hãng tàu Hằng Dương, sắc mặt Từ Kiến hơi dịu lại, vừa đứng lên lấy dữ liệu của hai chiếc tàu, phía bên Tăng Chí Vinh đã nói:
- Dữ liệu kỹ thuật của hai chiếc tàu này, chúng tôi luôn mang bên mình. Nói thật, nếu có thể giúp hai chiếc tàu này tìm được người mua mới, dù là công ty Hằng Dương hay vận tải đường thuỷ, quả thật đều là phương án giải quyết có lợi cho song phương. Chỉ là trong lúc chúng ta đóng tàu, công ty vận tải đường thuỷ đưa ra một số điều kiện khắt khe, hai chiếc tàu khi được làm ra, chủ yếu thích hợp cho phần hạ lưu, người bán sẽ được nhận được nhiều hạn chế rất lớn. Chúng tôi trong vòng nửa năm này, cũng có cử người đến nhiều thành phố để tiến hành tiếp xúc phát triển, nhưng vẫn chưa tiến triển. Đương nhiên, huyện Hạ Phổ có thể làm những công việc doanh nghiệp, Hằng Dương chúng tôi cũng sẽ dốc sức phối hợp. Doanh nghiệp mà chúng ta tiếp xúc, lần này tôi đến cũng đã thăm viếng qua một lần, ở đây có phần danh sách...
Thẩm Hoài không vội xem những tham số kỹ thuật của hai chiếc tàu, trước tiên xem xét người mua do Hằng Dương tìm kiếm, chủ yếu là doanh nghiệp phía thượng du Di Thành, Hoa Đông và thành phố Bình Giang của bờ Trữ Giang, dường như không có tiếp xúc với các doanh nghiệp vận tải đường thuỷ
- Doanh nghiệp vận tải đường thuỷ ở Hoa Đông cùng với thành phố Bình Giang, dường như Hằng Dương chưa tiếp xúc?
Thẩm Hoài hỏi.
- Hoa Đông và Bình Giang, đều dựa vào Chử Giang, hàng hải để sinh sống, đều đưa ra khái niệm vận chuyển bằng đường thủy, ven bờ, cảng khẩu nơi trọng điểm phát triển, vận chuyển trong bờ chủ yếu phát triển từ một đến hai ngàn tấn hàng. Trọng lượng của hai chiếc tàu này có vẻ hơi nhỏ, không đủ lớn, lại không đủ nhỏ, giai đoạn trước chúng tôi cũng không mấy chú trọng thăm viếng doanh nghiệp ở Hoa Đông và Bình Giang...
Tăng Chí Vinh nói, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ, chẳng lẽ Thẩm Hoài không biết nguyên nhân chủ yếu dẫn đến phía công ty vận tải đường thuỷ huyện Hạ Phổ muốn hủy đơn?
- Nếu như Tổng giám đốc Tăng có thể làm khách vài ngày tại Hạ Phổ, hiện giờ tôi có thể giúp Tổng giám đốc Tăng liên lạc với vài doanh nghiệp vận chuyển phía Bình Giang và Hoa Đông, xem họ có ý muốn mua tàu không...
Thẩm Hoài nói.
- Được.
Tăng Chí Vinh nghĩ Thẩm Hoài có thể lên tiếng nói như vậy, trong lòng nghĩ hắn tại Hoa Đông ắt hẳn có quen biết, hắn nguyện tìm kiếm, so với họ không quen biết tại Hoa Đông tìm kiếm thì tốt hơn nhiều, cũng có nhiều hy vọng hơn.
Tăng Chí Vinh lại nghĩ, hoặc Thẩm Hoài dù có ép bức công ty vận tải đường thuỷ hạ thấp mình, nhưng có thể thuyết phục những doanh nghiệp khác chấp nhận hai chiếc tàu này, lợi ích hoặc phí trung gian do Hằng Dương cho, vẫn nên phải trả.
Thẩm Hoài đơn giản lật xem sơ lược tham số kỹ thuật của hai chiếc tàu, nói với Triệu Thiên Minh:
- Hai chiếc tàu này nếu như chất lượng không có vấn đề, Bằng Duyệt, công ty vận chuyển thành phố cảng, xưởng điện Thiên Sinh, tập đoàn Hoài Năng cùng với mậu dịch Bình Giang, tập đoàn Cảng Giao, đều có khả năng mua hai chiếc tàu này. Như vậy, những nhà doanh nghiệp này, tôi sẽ gọi điện liên lạc, tuy nhiên về việc cụ thể, còn phải phiền đến Phó chủ tịch Huyện Triệu đến điều khiển.
Lại nói với Từ Kiến:
- Tí nữa tôi sẽ qua bên Tân Phổ họp, về phía Tổng giám đốc Tăng, phải chăng do các anh phụ trách tiếp đãi?
- Vâng, được, hôm nay là do chúng tôi thất lễ, phải tạ lỗi với Tổng giám đốc Tăng.
Từ Kiến luôn miệng thừa nhận.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Thẩm Hoài sẽ áp bức công ty vận tải đường thuỷ hạ mình nhận lỗi, trong lòng đầy mâu thuẫn, lúc này nhìn thấy chủ yếu Thẩm Hoài muốn tìm thêm vài doanh nghiệp khác để tiêu thụ hai chiếc tàu, tâm trạng mâu thuẫn đã không còn nữa.
Tăng Chí Vinh bọn họ không hề biết quan hệ giữa hai tập đoàn Bằng Duyệt, Hoài Năng với Thẩm Hoài, nhưng Từ Kiến nghe được Thẩm Hoài muốn kéo cả Bằng Duyệt, Hoài Năng cùng thảo luận xem có khả năng thu mua hai chiếc tàu này, trong lòng đã hiểu được vài chuyện.
Thẩm Hoài cùng Vương Vệ Thành, Đỗ Kiến cáo từ rời khỏi, giao việc tiếp đãi cho Triệu Thiên Minh, Từ Kiến.
Trong lòng Từ Kiến có chút lo lắng, nhanh chóng chạy ra hỏi:
- Lý do mà Tăng Chí Vinh của Hằng Dương nói, xác thật cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến chúng tôi không muốn tiếp nhận hai chiếc tàu này, vậy Bằng Duyệt và Hoài Năng có khả năng chấp nhận chúng không?
Thẩm Hoài đứng dưới bục, nhìn Từ Kiến.
Trong số ba bốn trăm cán bộ toàn huyện, Từ Kiến sắp xỉ tuổi bốn mươi đã không thể là trẻ tuổi, dánh người hơi thấp, tướng mạo không bắt mắt, nếu không phải xảy ra chuyện ngày hôm nay, ấn tượng mà Thẩm Hoài đối với y cũng không mấy ấn tượng.
Thẩm Hoài hơi trầm ngâm, nói:
- Đối với thị trường vận Đỗ Kiến, anh có phán đoán và cách nhìn của anh, không tồi, nhưng vẫn chưa sâu sắc. Bí thư Tỉnh ủy Điền đưa ra phát triển kinh tế của tỉnh Hoài Hải, khu Hoài Đông, và tổng hợp các khu Hoa Đông, đưa những phát triển tạo thành cầu nối, vậy khu vực Hoài Tây của thượng du Chử giang thì sao?, Hiện tại điều khẳng định là, phát triển mỏ than ở Hoài Tây đồng thời cùng nguồn công nghiệp năng lượng, gia tăng quy mô nguồn tài nguyên, cũng đưa phát triển của tỉnh Hoài Hải trong tương lai theo một phương hướng quan trọng; do đó, việc vận chuyển than đá, vẫn có thị trường nghiệp vụ...
Thẩm Hoài vỗ vào vai của Từ Kiến, nói:
- Đương nhiên, cũng không thể bảo Tổng giám đốc của Hằng Dương cảm thấy việc này quá dễ dàng. Các anh phải chuộc lại việc thất lễ trước tiên, các anh đại diện cho danh dự và thành tín của Hạ Phổ, cũng phải cố gắng lấy lại. Anh nói với Phó chủ tịch Huyện Triệu một tiếng, tối nay tôi sẽ rút thời gian tham gia buổi tiệc của các anh...