Đi từ khách sạn Bằng Duyệt về, Thẩm Hoài đọc sách được một lát thì nghe thấy tiếng động cơ ô tô tắt máy ở ngoài sân, hắn buông quyển sách trong tay xuống, nghe động tĩnh bên ngoài, không biết ai nửa đêm đến nhà.
Cạch, cạch, cạch.
Nghe tiếng cửa khẩn cấp vang lên, Thẩm Hoài đi ra khỏi phòng khách, hướng về phía ngoài sân hỏi:
- Ai đấy?
- Bí thư Thẩm, chào anh, tôi là Tăng Chí Vinh, muộn thế này rồi không làm phiền Bí thư Thẩm nghỉ ngơi chứ?
Giọng Tăng Chí Vinh cách cửa truyền đến.
Biết rõ đã trễ thế này còn chạy đến, có gì mà không thể nói ở khách sạn chứ? Thẩm Hoài trong lòng oán thầm nói, đi ra mở cửa nhà liền nhìn thấy người vừa chia tay với mình ở khách sạn không đến nửa tiếng là Tăng Chí Vinh đang xách một hòm mật mã đứng trước cửa nhà, cũng không biết xe Tăng Chí Vinh mượn ai liền đỗ ở ngay đối diện cửa, trong xe không có ai khác, có thể thấy Tăng Chí Vinh một mình lái xe đến, cũng thật sự là làm khó anh ta để mò đến tận đây.
- Trễ thế này rồi, Tổng giám đốc Tăng còn có hứng thú nói chuyện à?
Thẩm Hoài cười nói, cũng không vội mời Tăng Chí Vinh vào nhà.
- Hôm nay ở Bằng Duyệt, mặc dù nói là tiệc cảm ơn nhưng những gì mà Bí thư Thẩm đã giúp đỡ Hằng Dương chúng tôi thì cảm ơn thế nào cũng không thể biểu đạt tâm ý của chúng tôi.
Tăng Chí Vinh nói.
- Trước đây mặc dù cũng là bị ép bất đắc dĩ nhưng cũng quả thực gây ra một số phiền nhiễu cho huyện Hà Phổ và Bí thư Thẩm, thế nào cũng phải một mình đến bày tỏ sự cảm ơn và xin lỗi...
Tầm mắt Thẩm Hoài dừng lại trên cái hộp nặng trịch ở tay phải Tăng Chí Vinh, thành khẩn nói:
- Tổng giám đốc Tăng à, vừa nãy ở khách sạn anh đã chuẩn bị lễ cảm ơn cho mọi người rồi, chúng tôi cũng đều nhận rồi. Lúc này nếu anh mang hai bình rượu đến đây thì có thể vào trong, chúng ta tiếp tục uống và nói chuyện. Nhưng hộp mật mã này của anh cho dù bên trong đựng gì, nếu tôi để anh vào thì chuyện này không nói rõ ràng được. Thế này có được không, anh đặt nó vào trong xe, tôi sẽ pha trà đãi khách...
- Thật sự là chúng tôi không có ý gì khác với Bí thư Thẩm, Hằng Dương chúng tôi có thể quay về từ cửa sinh tử, nếu không phải Bí thư Thẩm đại nghĩa tương trợ thì Hằng Dương đã không qua nổi cửa ải này, món quà nho nhỏ, quả thực không bày tỏ được tấm lòng tôn kính...
Tăng Chí Vinh giọng rất thành khẩn nói.
- Chuyện của Hằng Dương, vấn đề là do bên chúng tôi, bên huyện có nghĩa vụ sửa chữa, Tổng giám đốc Tăng không cần để tâm đến chuyện này, anh còn nguyện ý kết bạn với chúng tôi, tôi rất vui mừng nhưng nếu thật sự Tổng giám đốc Tăng không muốn coi tôi là bạn thì đành xin lỗi, thứ cho tôi không tiếp khách.
Thẩm Hoài nói.
Thấy Thẩm Hoài chặn ở giữa cửa, trên mặt có sự kiên trì không cho từ chối, Tăng Chí Vinh bất đắc dĩ đành đặt chiếc hộp mật mã đựng đầy tiền giấy mới tinh vào xe.
Thẩm Hoài mời Tăng Chí Vinh vào phòng khách ngồi. Khấu Huyên nói muốn làm người giúp việc cho hắn, nhưng mấy ngày vừa rồi chơi với Tiểu Lê ở Từ Thành nên đại khái cũng quên mất chuyện này, có khách đến thì hắn đành đích thân đến phòng bếp nấu nước pha trà.
Tăng Chí Vinh đánh giá cách bố trí trong phòng, rất trang nhã, có khí chất của nho nhã.
Trên bàn trà có đặt một quyển từ điển, một quyển sách tiếng nước ngoài, có thể thấy Thẩm Hoài vừa về liền lấy từ điển để đọc sách tiếng nước ngoài.
Một chiếc lá bằng vàng mà tàu thuyền Hằng Dương coi là lễ vật đem tặng trong tiệc cảm ơn bị Thẩm Hoài coi là phiếu kẹp sách, kẹp trong trang sách, Tăng Chí Vinh sẽ không liều lĩnh xem Thẩm Hoài đang đọc sách gì nhưng khi trang sách đang mở ra thì thấy viết dày đặc chữ tiếng Trung ghi lời giải.
Thẩm Hoài mang trà đã pha ra.
Tăng Chí Vinh cười nói:
- Bí thư Thẩm về muộn như vậy mà vẫn không quên học tập à?
Thẩm Hoài tiếp xúc với Tăng Chí Vinh cũng chỉ hai ba lần, sự vụ của tàu thuyền Hằng Dương chủ yếu là do Triệu Thiên Minh, Từ Kiến phụ trách để ý giải quyết, vì vậy cũng không có cơ hội nói chuyện sâu sắc.
Hắn thấy Tăng Chí Vinh nhìn quyển sách tiếng nước ngoài trên bàn trà, cười nói:
- Đây là một cuốn sách về phương diện quản lý chế tạo lợi ích tinh thần của Nhật Bản, rất nhiều doanh nghiệp chế tạo trong nước còn khiếm khuyết về phương diện này, trong nước vẫn chưa có bản dịch, tôi thử mỗi ngày dịch một chút.
Thẩm Hoài cũng không nhắc đến chuyện đồ trang sức bằng vàng ròng kia bị hắn coi là cái kẹp sách.
Đồ trang sức bằng vàng ròng hình lá cây này là lễ vật dành cho mỗi người đến dự tiệc trong buổi tiệc cảm ơn hôm nay, khoảng 15, 16 gam, ở năm 96 mà nói được coi là lễ vật khá sang trọng nhưng cũng không được coi là quá cao.
Có thể thấy về mặt tặng quà, Tăng Chí Vinh rất hiểu biết, rất đúng mực.
Thẩm Hoài cũng biết nước trong quá ắt không có cá, gặp trường hợp thế này cũng sẽ không khiến mọi người mất vui, liền coi như món quà nhỏ bé mà nhận lấy, nếu không mỗi lần hắn đi cùng bọn Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, Tống Hồng Quân ra ngoài uống rượu, mở một chai rượu Tây mấy vạn, mấy nghìn thì còn có thể chia nhau được sao?
Những năm 80 Tăng Chí Vinh từng là nhân viên kĩ thuật của một xưởng đóng tàu nhà nước ở Dương Thành, sau đó cùng ba người đồng nghiệp từ chức, làm kinh doanh, bắt đầu làm từ nhà máy nhận thầu sửa chữa, đóng thuyền. Mấy chục năm nay cũng kiếm được mấy triệu, được coi là nhân vật tinh thông cả quản lý, kĩ thuật và đạo lý đối nhân xử thế.
Hai người không đề cập tới chuyện vạch trần lễ vật mà nói đến vấn đề quản lý sản xuất sinh lợi.
Sau khi giải phóng, trong nước dùng thời gian 30, 40 năm, lấy doanh nghiệp nhà nước làm gốc, hình thành sơ bộ hệ thống công nghiệp khá hoàn thiện. Sau cải cách đổi mới, ngành chế tạo tư nhân mới có không quan nảy mầm, phát triển. Nhưng đến bây giờ là năm 96, cho dù là ngành sản xuất của nhà nước, tập thể hay tư nhân trong nước đều còn rất nhiều thiếu sót trong quản lý sản xuất, có vẻ rất thô sơ.
Thẩm Hoài bắt đầu từ Mai cương, chủ yếu nắm lấy vấn đề sản xuất lợi ích, thậm chí còn quán triệt tinh thần này vào cả việc xây dựng của nhà máy giúp cho chu kì xây dựng nhà máy số hai của Mai cương sau khi đầu tư, các số liệu về sản lượng thép bình quân theo đầu người lớn hơn rất nhiều so với tập đoàn luyện thép nằm dưới sự không chế của Tây Ưu Minh Tư là Birmingham.
Nguyên nhân gây ra sự chênh lệch là do có công nhân trong nước có quan niệm về chủ nghĩa tập thể phục tùng kỷ luật khá mạnh, bao gồm cả nhân tố chủ nghĩa tự do cá nhân của công nhân nước Anh khá lớn cũng phản ánh trình độ quản lý của Mai cương không thấp hơn doanh nghiệp hàng đầu thế giới.
Nếu không có nhân tố trung tâm này thì tập đoàn Tây Ưu Minh Tư và Phi Kỳ Thực Nghiệp cũng không thể hợp tác với nhiều sức lực cùng Mai cương như vậy.
Tăng Chí Vinh cũng có nghiên cứu và cảm xúc sâu đậm đối với quản lý sản xuất, anh ta đêm khuya chạy đến, vốn định tặng chiếc valy có khóa kia rồi cáo từ, không ngờ chỉ vấn đề sản xuất lợi nhuận mà nói đến tảng sáng vẫn chưa ngừng được.
Nhân viên mà Tăng Chí Vinh lưu lại khách sạn đều tưởng anh ta ở bên ngoài xảy ra chuyện gì liền gọi điện thoại đến hỏi.
Mặt trời lộ ra phía chân trời, buổi sáng Thẩm Hoài có cuộc họp, cần ngủ một lát, lúc này Tăng Chí Vinh mới đứng dậy cáo từ, mang chiếc valy có khóa vẫn chưa tặng được lái xe đi về khách sạn quốc tế Bằng Duyệt.
Về đến khách ạn Bằng Duyệt cũng mới là 5 rưỡi, trời xanh mây trắng, đúng là thời khắc mát mẻ nhất trong ngày của mùa hạ nóng bức. Tăng Chí Vinh không buồn ngủ, mở cửa sổ ra, rót 1 cốc nước tinh khiết, đứng ngoài cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài.
Khách sạn quốc tế Bằng Duyệt sắp xếp cho nhân viên tàu thủy Hằng Dương ở phòng khách tầng cao nhất của tòa nhà mới bờ tây ở ven sông Mai Khê. Căn phòng xa hoa mà Tăng Chí Vinh ở có thể nhìn ra khung cảnh hùng vĩ sông Mai Khê đổ vào Chử Giang, trong rừng thủy sam, cây lau tươi tốt, Trường Giang và Hoàng Giang đầy mây bao phủ, từ xa cũng có thể nhìn thấy bến tàu mờ mờ ở thành phố Bình Giang bên kia bờ sông Chử Giang.
Tăng Chí Vinh về phòng không lâu thì Ngụy Trường Lâm đẩy cửa bước vào, thấy chiếc valy có khóa kia đặt trên bàn trà, nhấc lên thấy nặng trịch, hiển nhiên là những thứ ở bên trong vẫn chưa được tặng đi, hỏi:
- Trì hoãn lâu như vậy mà vẫn chưa tặng được, chê ít à?
Tăng Chí Vinh sáng lập tàu thủy Hằng Dương đã được 20 năm, Ngụy Trường Lâm là cộng sự quan trọng nhất của anh ta, năm nay vừa mới qua tuổi 50, cũng là cổ đông lớn thứ hai của tàu thủy Hằng Dương, đương nhiên biết trong này chứa 2 tiệu tiền mặt.
Ngụy Trường Lâm vì nguyên nhân sức khỏe nên mấy năm gần đây cũng không tham gia vào việc quản lý bình thường, ẩn thân phía sau màn. Nhưng chuyện tranh cãi cùng với công ty vận tải đường thủy huyện Hà Phổ liên quan đến sự sinh tồn của tàu thủy Hằng Dương.
Tàu thủy Hằng Dương đã phát triển được 20 năm, tích lũy tài sản hàng trăm triệu nhưng hai chiếc thuyền vận chuyển than đá 5000 tấn và khoản nợ của công ty vận tải đường thủy Hà Phổ, các khoản tiền có liên quan đã là hơn 30 triệu, lại thêm tàu hàng đựng hàng vạn tấn của một tàu khác đang được đóng cũng suýt chút nữa làm nghẽn vòng quay vốn của Hằng Dương.
Chưa đến thời gian hai tháng, hơn 30 triệu tiền thuyền được kịp thời chuyển vào tài khoản của Hằng Dương mới giúp Hằng Dương thở lại bình thường.
Mặc dù sự việc giải quyết thuận lợi, tàu thủy Hằng Dương cũng thuận lợi vượt qua kỳ khủng hoảng nguy hiểm nhất từ khi thành lập đến nay. Cơ hội mượn giao thuyền lần này bày ra trước cơ hội mở tiệc cảm ơn, Ngụy Trường Lâm cũng cùng đến với Tăng Chí Vinh, gặp mặt người của hệ Mai cương.
Đương nhiên, mọi việc đều giải quyết rồi, trước đây cũng không hứa hẹn gì, tàu thủy Hằng Dương cũng không cần chuẩn bị hậu lễ nặng như vậy. Nhưng một mặt nghĩ đến việc lần này quả thực Thẩm Hoài đã giúp đỡ Hằng Dương giải quyết khủng hoảng sinh tồn, mặt khác cũng xét đến chuyện tập đoàn vận tải đường thủy Tân Phổ sắp được thành lập sẽ là khách hàng tiềm năng của tàu thủy Hằng Dương, Tăng Chí Vinh và Ngụy Trường Lâm cùng nhau thương lượng, vẫn cần tặng hậu lễ cho Thẩm Hoài.
30 triệu tiền tàu thuyền thuận lợi chuyển vào tài khoản, lấy ra 2 triệu ra để đáp lễ, cũng không thể nói là ít nhưng theo nghề kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng thấy cán bộ tham lam. Ngụy Trường Lâm thấy Tăng Chí Vinh đem chiếc valy còn nguyên về, còn tưởng Thẩm Hoài chê ít nên mới không chịu nhận.
- Căn bản không có cơ hội tặng.
Tăng Chí Vinh nói.
- Nhưng lại thảo luận vấn đề quản lý, bất tri bất giác trời đã sáng rồi...
Ngụy Trường Lâm và Tăng Chí Vinh bắt đầu từ nhà máy đóng thuyền nhà nước ở Dương Thành, hợp tác được 20 năm, đương nhiên biết lời nói của Tăng Chí Vinh có ý gì, không phải Thẩm Hoài bởi vì e dè cái gì, vì hai bên chưa đủ tin tưởng lẫn nhau, không yên tâm nên mới không nhận món quà này, mà là Tăng Chí Vinh căn bản không có cơ hội tặng món quà này đi.
Ngụy Trường Lâm thấy đặc biệt bất ngờ. Bọn gã kinh doanh mấy năm nay, chủ yếu tiếp xúc với các doanh nghiệp vận tải đường thủy có tính chất nhà nước hoặc tập thể, đương nhiên sẽ tiếp xúc rất nhiều với nhiều nơi và nhiều lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước.
Trong số những lãnh đạo này, có người lòng tham không đáy, cũng có người coi trọng con đường làm quan nhưng đối với chuyện Tăng Chí Vinh ở lại chỗ Thẩm Hoài 4, 5 tiếng mà chỉ nói chuyện quản lý thì rất bất ngờ.
Công nghiệp nặng tàu thủy Hằng Dương trước sau có tất cả 4 người cùng hợp tác, cuối cùng do Tăng Chí Vinh làm trung tâm, phụ trách công tác quản lý của tập đoàn, trở thành cổ đông lớn nhất, cũng không phải vô duyên vô cớ.
Đương nhiên, Tăng Chí Vinh cũng tùy ý cũng có thể ngồi với các lãnh đạo khác 4, 5 canh giờ nhưng hiển nhiên không phải lúc để nói chuyện, lại vào lúc rạng sáng, có chút thất lễ, nói chuyện 4, 5 tiếng, chỉ có thể nói chủ đề và chiều sâu của cuộc nói chuyện rất có sức hút đối với Tăng Chí Vinh.
Tăng Chí Vinh xoay người nhìn ra cửa sổ, nhìn phong cảnh hùng vĩ trong nắng sớm của trấn mới Mai Khê bên bờ sông Mai Khê, nói với Ngụy Trường Lâm:
- Không ai vô duyên vô cớ mà thành công, câu này không sai tí nào. Tôi muốn ở Đông Hoa thêm hai ngày, Trường Lâm, anh thấy thế nào?