Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 574 - Chương 571: Oan Gia Ngõ Hẹp (4)

Chưa xác định
Chương 571: Oan gia ngõ hẹp (4)

Nghe thấy Mạn Lệ hỏi cô sao lại quen biết Thẩm Hoài, Thành Di cũng hiểu được có những việc khó mà nói bằng lời, bèn nói: - Nhà em với nhà của anh ấy là quen biết cũ, anh ấy ở Từ Thành, lần này đến đây nên liên hệ với anh ấy. Cô cũng không nói với Mạn Lệ mình là đối tượng coi mắt của Thẩm Hoài.

Trần Mạn Lệ biết cha Thành Văn Quang của Thành Di là Phó thư ký Thành ủy Yến Kinh, nhà họ Thành và nhà họ ‘Thẩm’ là quen biết, đương nhiên cũng không khó tưởng tượng, trường học năm đó vì sao lại trăm phương nghìn kế bao che việc làm xấu xa của tên thối tha này.

Càng như vậy, càng làm cho Trần Mạn Lệ cảm thấy phẫn hận bèn nói: - Đời con, đời cháu thực sự không có mấy người tốt!

Đối với lời nói của Mạn Lệ, Thành Di đành cười gượng, trong đám công tử thủ đô, người có bản lãnh thực sự cô cũng tìm không được mấy người, chính là anh của cô cũng không thấy có mặt nào tốt, cho nên với lời nói của Mạn Lệ, cô đành cười gượng đối phó.

Chỉ là cô gái kia, xinh đẹp như vậy, đàn ông thích cô đương nhiên là không ít, bị tổn thương sâu như vậy, vì sao lại còn muốn bảo vệ Thẩm Hoài?

Thành Di trong lòng còn có nghi vấn như vậy, nhưng thấy bộ dạng hận thấu xương của Mạn Lệ với Thẩm Hoài, cũng biết có một số nghi vấn không tiện nói ra.

Trần Mạn Lệ không muốn buông tay việc này, còn muốn kéo bạn trai qua thầy giáo Cố ở viện nghiên cứu sinh hỏi cách liên lạc với gia đình Chu Nghi, nhưng cũng biết không thể kéo Thành Di vào trong chuyện này, liền đưa cô đến nhà khách của trường.

Thành Di ở trong nhà khách, cô một dạo cho rằng mình là người có khả năng phán đoán, lúc này cũng không khỏi bị dao động.

Mạn Lệ không cần lừa dối cô, mà ở trong nhà ăn, một số giáo viên nhận ra Thẩm Hoài, cũng đủ chứng minh Thẩm Hoài trước kia ở viện kinh tế đúng là việc xấu đến độ mọi người đều căm ghét.

Đây mới là bản chất được che giấu dưới bề ngoài hào hoa phong nhã của hắn sao?

Điện thoại trong phòng không gọi được ngoại tỉnh, Thành Di cắm sạc pin sạc cho điện thoại, ngồi ở bàn hồi lâu do dự, mới bấm một số di động gọi đi.

Thành Văn Quang cũng vừa xong công vụ trở về nhà, người còn chưa ngồi xuống, di động đã vang lên, cầm lên thấy là của con gái gọi tới, nghe điện thoại cười hỏi: - Sao con lại chạy đến Từ Thành mới nhớ đến có một ông già đáng thương ở nhà đến con gái cũng không thấy mặt ?

- Có một công việc hẹn ngày mai phỏng vấn, buổi trưa cha đi tiếp khách ở Nam Phi đến thăm, không có thời gian, con đành phải ăn cơm với mẹ xong rồi bay đến Từ Thành ngay. Thành Di nói

- Lần này cái sai lại đổ lên đầu cha rồi Thành Văn Quang cười nói, nhìn đồng hồ trong tay, còn chưa đến 10 giờ, lại hỏi: - Thế nào, đã gặp mặt Thẩm Hoài rồi mới về khách sạn hả?

- … Vâng. Thành Di cũng không muốn nói chuyện xảy ra đêm nay cho cha biết, đầu điện thoại bên kia trầm mặc một hồi mới hỏi: - Cha, cha thấy Thẩm Hoài thế nào?

Nghe con gái hỏi như vậy, giọng điệu có chút trầm trọng, Thành Văn Quang cũng không khỏi trầm mặc, ông ta biết con gái vẫn luôn bài xích hôn sự mà ông bà sắp xếp, vì vậy vẫn đang kéo dài.

Tuy rằng nội bộ nhà họ Tống cần cuộc hôn nhân này, nhưng ông ta là cha, lời thế này thì không có cách nào trực tiếp nói ra miệng với con gái.

Trầm ngâm một lát, Thành Văn Quang mới lên tiếng: - - Cha cũng không tiếp xúc với Thẩm Hoài mấy, có ấn tượng gì với hắn cha cũng không nói được. Hai năm trước một lần cha ngồi xe của đơn vị ngoài về Tây Tự, trên đường gặp Thẩm Hoài lái xe qua. Nó không nhận ra cha, cha ban đầu cũng không nhận ra nó, sau đó mới biết nó lúc đó lái chiếc xe Cadillac của Tống Hồng Quân. Bởi vì chiếc xe tương đối bắt mắt, cha mới chú ý tới nó. Xe cha ngồi lúc đó luôn ở đằng sau nó, khi qua đường lớn Đông Ninh, đường bên trái có hai chiếc xe hàng quên chuyển đường trước, mà trong dòng xe gần 6 giờ, luôn nghĩ cách rẽ phải, nhưng không có xe nào nhường. Trong dòng xe cộ dài thượt, chỉ có Thẩm Hoài phanh xe lại, nhường cho một khoảng, để hai chiếc xe này có thể rẽ qua, thế là xe của mọi người đều bị lỡ đèn đỏ. Đây là một chuyện rất nhỏ, cũng không nói lên vấn đề gì. Nếu con thật sự cảm thấy Thẩm Hoài không phù hợp, con chỉ cần ghi nhớ một điều, cha chỉ là hi vọng con sau này có thể sống vui vẻ…

Thành Di để di động xuống, ngây người trong chốc lát, tâm tư rối bời, đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm trong vườn trường qua cửa sổ.

Cách một sân bóng rổ, có mấy tòa nhà ký túc xá đỏ đứng sừng sững đối diện nhà khách.

Tuy đã hơn mười giờ, sân bóng rổ có mấy bóng người thanh niên cao lớn đánh bóng, dường như là để thu hút sự chú ý của con gái ở ký túc xá phía Bắc —— Thành Di cũng nhìn thấy có 1 số cô gái ở ký túc xá tụm ở trước cửa sổ chỉ trỏ ra bên ngoài, cũng giống như cuộc sống sinh viên của cô trước kia, tò mò và nhút nhát.

Đương nhiên cũng có rất nhiều nam nữ thanh niên, chia tay không nỡ rời xa, ôm ấp, hôn hít trước ký túc xá, trước khi đến ký túc xá lại cùng ngồi trên con đường rợp bóng cây —— Thấy cảnh này, Thành Di không khỏi ước ao, tuổi xuân của mình lại im hơi lặng tiếng như vậy.

Lúc này chiếc Golf màu xám bạc mà buổi chiều Thẩm Hoài lái đến sân bay từ đường Lâm Âm phía đông chạy đến, dừng ở trước ký túc xá đỏ phía Tây. Hai cô gái đi vào ký túc xá, Thẩm Hoài xuống xe, ngồi xổm cạnh sân bóng rổ hút thuốc, Thành Di cũng không biết trong lòng hắn lúc này đang suy nghĩ gì, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.

Biết rõ Thẩm Hoài không nhìn thấy mình, Thành Di vẫn tắt đèn, để mình chìm trong bóng đêm, tựa hồ như vậy mới càng nhìn rõ Thẩm Hoài đang cách xa hơn trăm mét.

Thành Di nhìn di động trên bàn, do dự hồi lâu cuối cùng không gọi điện thoại, lại nhìn thấy hai cô gái vừa đi vào ký túc xá lại đi ra, đưa một túi lớn cho Thẩm Hoài.

Cô mới chợt hiểu Thẩm Hoài lái xe đến đây, hóa ra ngoài tiện đường đưa hai người bạn của Chu Nghi về ký túc xá, còn mang đồ dùng của Chu Nghi đến bệnh viện —— Chuyện này vốn là có thể nghĩ ra, nhưng đến giờ mới hiểu ra, làm cho Thành Di cảm thấy mình thật trì trệ.

Thành Di ngồi xổm xuống, lưng dựa vào tường, cố gắng loại trừ tâm trạng hỗn loạn trong đầu, chuyên tâm suy nghĩ chuyện phỏng vấn ngày mai, nhưng không thể nào tập trung tư tưởng được.

Thẩm Hoài đưa hai bạn gái của Chu Nghi về trường, lấy được quần áo và đồ dùng để thay cho Chu Nghi, lại lái xe vòng về nhà hàng đã đặt cháo rồi mới lái xe quay về bệnh viện.

Giường của bệnh viện quân y tỉnh cũng thiếu thốn, cũng không muốn đi nhờ vả ai, chỉ là để Từ Lệ nhờ vào quan hệ nội bộ bệnh viện, tìm được một gường đơn ở khoa chỉnh hình.

Phòng bệnh ở đầu đông hành lang, không rộng lắm, sau khi đặt chiếc giường bệnh, chỉ có thể đặt được hai chiếc ghế bố, nhưng ngăn nắp sạch sẽ, còn có phòng vệ sinh.

Tuy rằng không thể so với phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nhưng ở bệnh viện quân y tỉnh năm 96, điều kiện nằm viện như vậy cũng coi là rất tốt rồi.

Thẩm Hoài gõ cửa đi vào phòng bệnh, Chu Nghi đã thay quần áo bệnh nhân màu xanh nhạt, chân cà nhắc ra mở cửa.

Quần áo bệnh nhân khá to, Chu Nghi người nhỏ mặc vào trông càng nhỏ, Thẩm Hoài cười hỏi: - Sao lại giống như nữ tù nhân vậy?

Chu Nghi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: - Cha em gọi điện đến…

- À Thẩm Hoài sững sờ, không ngờ Trần Mạn Lệ còn chưa yên lòng, trở về trường lại tìm điện thoại của nhà Chu Nghi tố cáo, Chu Lập không gọi điện thoại cho hắn, hắn cũng đành phải giả bộ hỏi Chu Nghi: - Cha em thế nào?

- Không nói gì, chỉ bảo em cẩn thận một chút, không được lại ngã nữa… Chu Nghi nói.

- Hết rồi? Thẩm Hoài hỏi

- Hết rồi. Chu Nghi ngẩng đầu mở to mắt nhìn Thẩm Hoài.

- Em có phải là con ruột của cha em không? Thẩm Hoài hỏi

- Anh mới không phải là con ruột của cha anh ấy. Chu Nghi đỏ mặt giận dữ mắng, cô vốn lo lắng sau khi cha cô biết cô bị thương ở chân sẽ chạy đến Từ Thành, bây giờ không hỏi han đến mới hợp với ý cô.

Thẩm Hoài mở túi nhựa đựng cháo, mùi hương của cháo ngào ngạt bay ra.

Giằng co nửa đêm, Chu Nghi cũng đói rồi, vốn còn muốn bảo Thẩm Hoài mua cho cô một ít đồ ăn, không ngờ Thẩm Hoài sớm đã nghĩ đến. Cô vội vàng ngồi trên giường, kéo bàn ăn nhỏ qua, trơ mắt nhìn Thẩm Hoài đặt hộp đồ ăn bày ra trước mắt, cũng không đưa thìa cho cô.

Chu Nghi đáng thương nhìn Thẩm Hoài, chắp tay cầu xin: - Em thật đói chết rồi, vừa mới đứng lên mở cửa cho anh, suýt nữa bị ngất đấy…

Thẩm Hoài đưa cái thìa cho cô, lại cầm lấy túi nhựa, xếp quần áo và đồ dùng của Chu Nghi vào tủ quần áo.

- A! Anh dừng tay, quần áo tự em xếp! Chu Nghi thấy Thẩm Hoài lấy quần áo của mình từ trong túi ra bèn kêu lên đòi Thẩm Hoài bỏ xuống.

Tuy rằng 4 năm trước hai người ở cùng nhau, nhưng lâu như vậy không tiếp xúc thân mật, thấy Thẩm Hoài cầm đồ dùng cá nhân của mình treo trong tủ quần áo, Chu Nghi vẫn thấy ngại ngùng.

Ký ức của 4 năm trước đã mờ dần, dù sao là ký ức của người khác, Thẩm Hoài nhìn áo lót trong tay to hơn 2 số so với tưởng tượng, quay đầu nhìn Chu Nghi hỏi: - Em béo ra nhiều à nha?

- Anh mới béo, em không béo. Chu Nghi giống như cô gái bình thường chú ý thân hình của mình, đương nhiên sẽ không thừa nhận mình béo hơn so với 4 năm trước, nhưng cũng che lấy cơ thể, không cho Thẩm Hoài nhìn thấy bộ ngực nhô lên trong bộ quần áo bệnh nhân của cô.

Chu Nghi cũng là hành động bất tiện, không ngăn cản được Thẩm Hoài, liên vừa húp cháo vừa nghẹo cổ nhìn Thẩm Hoài giúp cô thu dọn đồ đạc.

Đợi Thẩm Hoài treo quần áo và đồ dùng hàng ngày vào tủ, Chu Nghi lại ngồi thẳng người cúi đầu húp cháo nhỏ giọng nói: - Anh không qua đó, con gái của Bí thư Thành bên đó thật sự không có chuyện gì chứ? Cô ấy là bạn gái của anh đấy?

Thẩm Hoài kéo ghế bố ngồi xuống, chạy ngược chạy xuôi nửa ngày cũng mệt lử rồi, chân gác lên mép giường nói: - Tật xấu của anh đều bị người ta biết hết rồi, em thấy người bạn gái này anh còn giữ được không? Anh cũng không dại qua đó để người ta ghét thêm

- Anh trước đây tuy rằng chẳng tốt đẹp gì, nhưng cô ấy cũng đâu hiểu anh của hiện tại. Em cảm thấy anh nên tìm cô ấy nói rõ đi Chu Nghi nói

- Đừng nói nhiều lời vô ích nữa Thẩm Hoài giả bộ làm dữ cắt ngang lời Chu Nghi nói - Em mau ăn cho xong để anh còn dọn dẹp; hôm này anh đã thảm lắm rồi, anh đi tắm trước đã, mai về ký túc xá thay đồ sau…

Thẩm Hoài tiến vào buồng vệ sinh, tuy rằng cửa đã đóng, nhưng lại nghe rõ tiếng nước chảy rào rào, cách âm của phòng vệ sinh quá kém đi Chu Nghi rất nhanh ý thức được một vấn đề, nếu như Thẩm Hoài lát nữa ngủ trên ghế bố này, vậy khi cô cần đi vệ sinh, chẳng phải tiếng nước tí tách sẽ bị Thẩm Hoài nghe được sao?

Bình Luận (0)
Comment