Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 573 - Chương 570: Oan Gia Ngõ Hẹp (3)

Chưa xác định
Chương 570: Oan gia ngõ hẹp (3)

Thẩm Hoài đứng ở cửa khoa chỉnh hình, nhìn bác sỹ bó bột ở chân phải của Chu Nghi. Lúc ở căn tin hắn bị Trần Mạn Lệ hắt một cốc bia, tuy bây giờ đã khô rồi nhưng tóc vẫn dính dính, cúc áo bị rơi mất hai cái, xốc xệch, bộ dạng thảm hại còn chưa khôi phục lại được.

Hai cô gái ở cùng ký túc xá với Chu Nghi, bạn trai của Trần Mạn Lệ, sau đó biết được tin tức đều chạy đến.

Tất cả mọi người ngồi ở lối đi nhỏ bên ngoài phòng khám khoa chỉnh hình.

Hai cô gái ở cùng ký túc xá với Chu Nghi đều là nghiên cứu sinh thi vào được Học viện kinh tế tỉnh, không biết chuyện xưa, chỉ lo lắng cho vết thương của Chu Nghi, cũng không có thành kiến gì với Thẩm Hoài, nhưng bạn trai của Trần Mạn Lệ là Trình Ái Quân, 4 năm trước học tập nghiên cứu ở Học viện kinh tế tỉnh, sau khi tốt nghiệp ở lại trường làm việc, biết rõ việc xấu của Thẩm Hoài năm đó tại Học viện kinh tế tỉnh, sau khi đến đây trong ánh mắt nhìn Thẩm Hoài đầy vẻ thù địch.

Đương nhiên làm cho cả người Thẩm Hoài không được tự nhiên vẫn là ánh mắt có gai của Trần Mạn Lệ.

Thành Di sau khi đến bệnh viện cũng không nói gì, chính bởi vì cô trầm mặc không nói, làm cho Thẩm Hoài không đoán ra trong lòng cô đang nghĩ gì, phỏng chừng giờ khắc này cô cũng đang vô cùng thất vọng về mình; Trong lòng nghĩ tối nay có thể phải chăm sóc Chu Nghi không thể trở về ký túc xá, đi xa một chút gọi điện cho Tần Đại Vĩ nói chuyện này.

- - Mọi người ở bệnh viện nào? Từ Lệ nhà tôi ở viện quân y tỉnh?

Tần Đại Vĩ hỏi.

Thẩm Hoài biết Từ Lệ vợ của Tần Đại Vĩ công tác ở viện quân y tỉnh, mới lái xe đưa Chu Nghi đến đây điều trị, đã nghĩ nếu chẳng may vết thương của Chu Nghi nghiêm trọng sẽ đi tìm cô ta. Bay giờ Chu Nghi chỉ hơi bị nứt xương mắt cá chân, bó bột là có thể xuất viện, nên cũng không muốn làm phiền Từ Lệ ra mặt thu xếp chuyện nằm viện.

Thẩm Hoài trở về bên cạnh Chu Nghi ở phòng bệnh hỏi: - - Có muốn nói chuyện với cha em không?

- - Không cần. Chu Nghi lắc lắc đầu, tuy rằng còn đau nhưng còn lâu mới bằng lúc mới đến bệnh viện, nhíu mày bặm môi, biết rằng chuyện hôm nay làm cho Thẩm Hoài thật thảm hại, không chịu nổi, không muốn nhiều người biết, lại ai ủi Thẩm Hoài nói:

- - Bó bột xong rồi, em về ký túc xá, có bạn bè chăm sóc, không có việc gì đâu.

Thật ra Thẩm Hoài cũng không biết rằng lúc này gọi điện thoại phải nói như thế nào với Chu Lập việc này.

Nghĩ đến Chu Nghi tuy rằng không cần nằm viện, nhưng cô ở tầng 6 ký túc xá, chân phải bó bột, cho dù có bạn học chăm sóc, sinh hoạt cũng không tiện, Thẩm Hoài bèn nói: - - Em trở về ký túc xá lên xuống cầu thang không tiện, hai người bạn học đều gầy, phỏng chừng cũng không đỡ nổi em, trước khi vết thương ở chân em lành hẳn, anh sẽ bố trí chỗ ở cho em, cũng không ảnh hưởng đến học tập của em…

- - Em không nặng như vậy, Chu Nghi nhỏ giọng cãi lại, lại nhìn trộm Thành Di ngồi ở hành lang, hỏi Thẩm Hoài,

- - Cô ấy có phải là con gái của Phó bí thư Thành ủy Yến Kinh?

Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn thoáng qua Thành Di gật gật đầu, chuyện hắn là đối tượng với Thành Di, không phải là bí mật trong hội Chu Lập, Chử Nghi Lương, vừa rồi ngại không nói ra việc này, không ngờ Chu Nghi rất nhạy cảm, đã sớm đoán được Thành Di là ai.

Chỉ có điều hắn cũng không biết nói với Thành Di về chuyện của Chu Nghi như thế nào.

- - Thôi vậy, em vẫn ở ký túc xá đi, dùng một cái gậy, qua một tháng cũng không có gì không tiện. Chu Nghi nói

- - Em nghĩ nhiều rồi, anh và cô ấy là bạn bè bình thường; nếu không anh gọi điện cho cha em, để ông ấy bố trí người đến chăm sóc em. Thẩm Hoài nói.

Thẩm Hoài nhỏ giọng nói chuyện với Chu Nghi trong phòng bệnh, Thành Di không nghe thấy bọn họ đang nói chuyện gì, thấy bọn họ quay đầu lại nhìn, cười cười, chỉ là thấy cô ta cười cũng có vẻ miễn cưỡng.

Nhìn thấy Thành Di có chút buồn ngủ và mỏi mệt, Thẩm Hoài đi qua nói: - - Hay là anh bố trí xe đưa em về khách sạn nghỉ ngơi trước?

- - Không được, em lát nữa sẽ về cùng với Mạn Lệ. Thành Di lắc đầu từ chối nói.

Thẩm Hoài cũng không quan tâm Thành Di nghĩ thế nào, cho dù hai người vì vậy mà cắt đứt quan hệ, cũng không thể nói là kết cục quá kém.

Thẩm Hoài lại nói với Trần Mạn Lệ: - - Bên này cũng xong rồi, mọi người về đi, lát nữa xe cũng không ngồi được nhiều người như vậy.

- - Chu Nghi không thể đi cùng với cậu. Trần Mạn Lệ nói như đinh đóng cột, ánh mắt nếu thật sự có gai, có thể đính Thẩm Hoài lên trên tường hành lang, - - Tôi là giáo viên phụ đạo của cô ấy, tôi muốn đem cô ấy về trường.

Thẩm Hoài dở khóc dở cười, Trần Mạn Lệ chỉ là giáo viên phụ đạo khi Chu Nghi học môn chính, bây giờ Chu Nghi đã học được hơn 1 năm ở Học viện kinh tế tỉnh rồi, còn tính là giáo viên phụ đạo gì nữa?

Chỉ có điều giằng co với Trần Mạn Lệ, hắn cũng là bất đắc dĩ nói: - - Tôi nói một chút đạo lý với cô được không?

- - Tôi không cần nói đạo lý cũng còn mạnh hơn tên hung thủ giết người. Trần Mạn Lệ hùng hổ, không nhượng bộ một bước.

Lúc này vợ chồng Tần Đại Vĩ và Từ Lệ đi đến bên này.

- - Anh Tần, anh và Từ Lệ sao lại qua đây? Cũng không có việc lớn gì, có người bạn bị thương ở chân, vấn đề không có gì nghiêm trọng. Thẩm Hoài không quan tâm đến Trần Mạn Lệ, đi qua đón tiếp vợ chồng Tần Đại Vĩ.

Thẩm Hoài hôm nay đã đủ thảm hại rồi, nhưng vợ chồng Tần Đại Vĩ nhiệt tình đi tới, hắn cũng chỉ có thể nói vài câu cảm tạ, lại ngẫm nghĩ một chút, cùng với Trần Mạn Lệ ở đây giằng co, còn không bằng nhờ Từ Lệ giúp đỡ, bố trí Chu Nghi ở lại bệnh viện.

- - Đúng rồi, bệnh viện bây giờ có phòng bệnh hay không? Thẩm Hoài hỏi Từ Lệ. - - Bạn của tôi bị thương ở chân, bị bó bột đi lại không tiện, nếu có phòng bệnh ở thêm mấy ngày làm quen một chút thì tốt.

- - Chắc là có, nếu khoa chỉnh hình không có, có thể bố trí ở khoa khác. Từ Lệ nói.

- - Không, chúng tôi sẽ đón Chu Nghi về sắp xếp là được, không cần cậu bố trí. Bạn trai Trình Ái Quân của Trần Mạn Lệ hồi lâu không nói gì, lúc này thấy Thẩm Hoài thay Chu Nghi sắp xếp phòng bệnh, đứng lên ngăn cản.

Tay Thẩm Hoài vỗ vỗ trán, không muốn cãi nhau ở phòng bệnh, đành bất lực nói: - - Việc này có nên tôn trọng một chút ý nguyện của Chu Nghi?

- - Chu Nghi là học sinh của trường tôi, trường tôi không chịu trách nhiệm còn cần anh quản sao? Trình Ái Quân hồi lâu không lên tiếng, hé răng ra đều là mùi thuốc súng.

Thẩm Hoài không muốn cãi vã với Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ, không quan tâm đến bọn họ, liền đi vào phòng bệnh nói chuyện ở lại bệnh viện với Chu Nghi. Trình Ái Quân đến bệnh viện nhìn thấy tên cặn bã Thẩm Hoài này, đã nhẫn nhịn hồi lâu, lúc này mới phát hỏa ra, thấy Thẩm Hoài không thèm để ý đến mình, bèn giơ tay nắm lấy vai hắn.

Xoạc” một tiếng, áo Thẩm Hoài lúc ở phòng ăn đã bị rơi mất hai cái cúc, bị Trình Ái Quân nắm một cái, đường chỉ bị xé rách tạo thành một miếng rách lớn.

Thẩm Hoài mặc dù là áy náy chuyện của Chu Nghi, nhưng bị Trần Mạn Lệ làm phiền đến mức này, trong lòng cũng vô cùng buồn bực, chẳng qua là không muốn thể hiện ra trước mặt Thành Di, lúc này Trình Ái Quân không hỏi rõ ràng, liền xé rách áo của hắn, cũng vô cùng tức giận, quay đầu lại bực tức nhìn chằm chằm Trình Ái Quân: - - Anh có buông tay không!

- - Có chuyện gì từ từ nói, anh động tay gì chứ! Tần Đại Vĩ đi lên trước, một tay kéo tay áo Trình Ái Quân, kéo gã ra.

Bác sĩ, y tá ở khoa chỉnh hình đều quen với Từ Lệ, đang đi đến chào hỏi, nhìn thấy bên này ẩm ĩ, cũng đi lên kéo Trình Ái Quân ra, không để gã ta có cơ hội động thủ, cũng khuyên Tần Đại Vĩ, Thẩm Hoài bớt giận, không cần so đo với Trình Ái Quân.

Tần Đại Vĩ nhìn chằm chằm Trình Ái Quân, thấy gã còn muốn giãy dụa, lớn tiếng khiển trách: - - Anh còn muốn gây sự phải không? Anh là giáo viên ở khoa nào của Học viện kinh tế tỉnh, sao lại trở thành bộ dạng như vậy, có nói đạo lý hay không? Rồi lại hỏi Thẩm Hoài, - - Có cần liên hệ với lãnh đạo của Học viện kinh tế tỉnh không, để lãnh đạo của bọn họ đến đây nói đạo lý với bọn họ?

Thẩm Hoài cũng không muốn to chuyện, lắc đầu nói: - - Thôi đi, bọn họ cũng không có ác ý gì.

Liếc nhìn Thành Di một cái, hy vọng cô có thể khuyên Trần Mạn Lệ bọn họ không làm loạn nữa.

Không cần nói Thẩm Hoài đã cắm rễ ở địa phương đã lâu, cho dù hắn mới đến Hoài Hải, Thành Di biết hắn cũng có cách gây sức ép với Trần Mạn Lệ và Trình Ái Quân, bèn giữ Trần Mạn Lệ đang muốn xông lên cãi nhau với Thẩm Hoài và Tần Đại Vĩ, khuyên nhủ: - - Nếu cô ấy muốn ở lại bệnh viện, cô cũng không thể bắt người ta về trường được.

Trần Mạn Lệ đi đến cửa phòng bệnh hỏi Chu Nghi: - - Chu Nghi, em có về với chúng tôi không?

Chu Nghi cúi đầu nói:

- - Mọi người hiểu lầm Thẩm Hoài rồi…

- - Em! Trần Mạn Lệ tức giận đến mức dậm chân, hận không thể bê mấy thùng nước lạnh dội cho Chu Nghi tỉnh táo, chỉ là Chu Nghi thà bán đi quyết tâm cũng phải nói giúp Thẩm Hoài, làm cho cô ta không có cách nào kéo Chu Nghi trở về trường.

Còn hai cô bạn ở cùng Chu Nghi, lúc này cũng cảm thấy Trần Mạn Lệ quản quá nhiều rồi, nhưng không tiện nói Trần Mạn Lệ, bèn đi tới hỏi Chu Nghi: - - Cậu nằm ở đây, chúng tớ trở vể lấy đồ dùng cá nhân cho cậu…

Trần Mạn Lệ và Trình Ái Quân cũng không có cớ ở lại, Thành Di khuyên bọn họ về trước, nói với Thẩm Hoài: - - Em và bọn họ về trước đây…

Thẩm Hoài đành gật gật đầu nói: - - Anh tiễn em…

- - Không cần, anh ở lại chăm sóc người ta đi. Thành Di từ chối nói.

Thẩm Hoài khẽ thở dài một tiếng, cũng không biết giải thích với Thành Di chuyện cũ thế nào, nghĩ thầm có một số việc buông tay cũng tốt, muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn ở trong lòng không nói lên lời, đành đứng ở hành lang, nhìn Thành Di kéo Trần Mạn Lệ ra ngoài.

Qua một lúc, Thẩm Hoài mới nhớ tới túi hành lý của Thành Di vẫn ở cốp xe của hắn, bèn vội đuổi theo gọi Thành Di: - - Đồ của em vẫn còn ở trong xe anh.

Nghe Thẩm Hoài nhắc, Thành Di lúc này mới nhớ đến

Đi ra bãi đỗ xe lấy hành lý, ngồi vào xe taxi với Trần Mạn Lệ và Trình Ái Quân, nhìn thấy Thẩm Hoài lại đi vào khu khám bệnh, Thành Di không nói gì thêm, chỉ nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ xe, trong lúc nhất thời cũng ngơ ngẩn theo.

Trần Mạn Lệ đương nhiên không muốn cứ đi như vậy, còn bàn bạc với bạn trai ngồi ở phía sau: - - Chu Nghi năm đó ngốc nghếch tự sát, cũng vẫn muốn bảo vệ hắn, việc này chúng ta không thể mặc kệ được. Đợi lát nữa chúng ta phải đi tìm thầy giáo Cố ở Viện nghiên cứu sinh, chỗ ông ấy chắc hẳn có điện thoại của gia đình Chu Nghi, chuyện này chúng ta không quản được, cũng nên thông báo cho nhà cô ấy…

- - Cô gái này quan hệ với Thẩm Hoài như thế nào, Thẩm Hoài ở Học viện kinh tế tỉnh rốt cuộc bại hoại thế nào? Thành Di lúc này mới có thời gian hỏi tỉ mỉ.

- - Nhắc tới tên cặn bã này, tôi cũng ngại bẩn miệng. Trần Mạn Lệ phẫn hận bất bình nói, - - Hắn đến công tác tại Học viện kinh tế tỉnh trước tôi 1 năm rưỡi, bởi vì du học nước ngoài trở về nên trực tiếp làm giảng sư. Trước chuyện của Chu Nghi đã làm nhiều việc xấu rồi, từng bắt được một cô gái thi cử gian dối, liền ép cô ta quan hệ với hắn. May mà cô gái đó kịp thời báo cho nhà trường mới không bị hại. Trường học cũng là vô liêm sỉ, bởi vì đằng sau tên khốn này có người đỡ, lại nói đùn đẩy là không có chứng cứ, không xử lý hắn. Cô gái kia không muốn khai trừ vì chuyện gian dối, chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết, nếu không Chu Nghi cũng không bị hắn hại. Sau khi Chu Nghi bị hắn lừa gạt, có thể là sau khi có quan hệ, luôn lo lắng chuyện có thai, kinh nguyệt bị chậm mấy ngày liền lo lắng vô cùng. Tên khốn này lại ngại bị phiền toái, liền bỏ luôn người ta, thay một cô gái khác, cô bé này làm sao chịu nổi? Liền ở trong ký túc xá cắt cổ tay, may mà kịp thời phát hiện, mới cứu sống được. Chúng tôi tìm tên khốn này nói chuyện, hắn lại nói Chu Nghi muốn lừa tiền của hắn. Lúc đó tất cả mọi người đều giận, tất cả giáo viên khoa chúng tôi đều bãi khóa, mới bức được trường học khai trừ tên khốn này. Ở trường học nhìn thấy cô gái xinh đẹp nào đều quấy rối…

Thấy Thành Di nhìn mình, Trần Mạn Lệ cũng không phủ nhận: - - Khi tôi mới tới trường cũng bị tên khốn này quấy rối. Nói đến đây mới nghĩ đến một vấn đề hỏi Thành Di: - - Sao cô lại quen biết tên khốn này.

Bình Luận (0)
Comment