Chu Nghi mặc quần sooc màu cà phê nhạt, để lộ chân đi giày cao gót màu đen đế đỏ, để lộ mắt cá chân ra bên ngoài, mắt nhìn thấy sưng to lên, hẳn là bị trẹo chân rồi.
Thẩm Hoài thấy Thành Di đi về phía bên này, đầu như bị tê dại, lại không thể bỏ mặc không quản Chu Nghi đang bị thương ở chân, chỉ có thể cứng đầu đỡ Chu Nghi đứng dậy rồi nói sau.
Chu Nghi chỉ cảm thấy chỗ mắt cá chân rất đau, nhất thời chẳng quan tâm hỏi Thẩm Hoài tại sao lại xuất hiện hỗn loạn ở trong nhà ăn của nhân viên trường học bọn họ, chỉ là đưa tay che chỗ sưng, đau đến mức chỉ thở ra khí lạnh.
Thành Di không nghe thấy những lời nói của Chu Nghi hỏi Thẩm Hoài, chỉ khi Thẩm Hoài trong lúc vội vã đụng vào người con gái của học viện kinh tế tỉnh, đi qua đó giúp Thẩm Hoài đỡ Chu Nghi dậy, thấy mắt cá chân của cô sưng đỏ tấy, ân cần hỏi thăm: - Có phải bị trẹo chân rồi không? Để chúng tôi đưa cô đi viện nhé...
- Cảm ơn, không cần làm phiền đến cô đâu... Chu Nghi không biết Thành Di đi cùng với Thẩm Hoài, bị Thẩm Hoài đụng thương rồi, cô cũng không sợ Thẩm Hoài có thể bỏ mặc cô rồi bỏ chạy, đương nhiên không muốn làm phiền đến người khác, cả người cũng rất tự nhiên nghiêng vào trong lòng của Thẩm Hoài, muốn được hắn đỡ dậy tìm chỗ nào đó ngồi xuống trước đã.
Nhân lúc Chu Nghi ngẩng đầu, mái tóc dài mềm mại che khuất khuôn mặt tách ra, để lộ khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Thành Di nhìn xong cũng khẽ giật mình.
Bản thân Thành Di rất xinh đẹp, đồng thời cũng không quá để ý đến dung mạo, cũng không cảm thấy những cô gái trang điểm thời thượng trên phố lớn kia có mấy người có thể được coi là quốc sắc thiên hương, nhưng thật sự là cảm thấy người con gái trước mắt dung mạo xinh đẹp, cũng đang nhíu mày chịu đau, cũng không có chút gì phá hoại mỹ cảm của cô đến người khác.
Ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy Thẩm Hoài hấp tấp đụng phải người ta, thật là đáng bị đá một cái, một tiểu mỹ nhân người thấy người thương.
Chu Nghi nói không muốn làm phiền đến cô, Thành Di thấy cô khách sáo, trách Thẩm Hoài: - Sao anh không cẩn thận như vậy, nhìn cái chân bị sưng của người ta thành ra cái gì rồi kìa? Muốn đỡ cô dậy, để tiện cho Thẩm Hoài lái xe qua đó đưa người ta đi bệnh viện.
- A Chu Nghi mới cảm thấy người con gái trước mắt này có quen biết với Thẩm Hoài, quan sát cô ta, tiến đến hỏi thầm: - Bộ dạng như vậy của anh là bị cô ấy tạt hay sao? Trên mặt cũng không nhịn được cười một cái.
Âm thanh của Chu Nghi tuy nhỏ, nhưng Thành Di lại nghe thấy được, hơn nữa thấy bộ dạng khẽ cười của cô ấy với Thẩm Hoài, cũng hoàn toàn không có chút cảm giác lạ lẫm, kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài: - Hai người quen nhau sao?
Thẩm Hoài ngẩn người, hắn và Chu Nghi sao lại không quen biết nhau được chứ?
Chỉ có điều không đợi được đến lúc hắn giải thích gì đó với Thành Di, Trần Mạn Lệ đi ra từ phía sau, một tay kéo hắn ra, nổi giận đùng đùng rồi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Hoài không ngờ bị cô kéo ra, nửa người Chu Nghi nằm trong lòng Thẩm Hoài suýt nữa bị ngã xuống, Trần Mạn Lệ vội đỡ Chu Nghi từ phía sau, mới lo lắng mắng Thẩm Hoài, nghiến răng nghiến lợi mắng: - Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, sao chuyện xấu gì cũng có thể bị anh làm hết rồi, anh đi đường vẫn có thể đụng phải Chu Nghi, cái đồ tạp chủng nhà anh sao lại không biết cút đi xa một chút...
Thấy Trần Mạn Lệ có thể dùng ánh mắt sắc bén để nhìn thấu lòng người, trong lòng Thẩm Hoài cũng rất ngang ngược.
Lúc này đúng lúc giờ ăn cơm, giáo viên, học sinh ra vào căn tin của trường học để ăn cơm cũng nhiều, nhìn thấy Thẩm Hoài bị tạt bia, liền cảm thấy có chuyện náo nhiệt đáng để xem, huống hồ còn đụng thương người ta ngay sau đó.
Nhìn thấy cô giáo Trần Mạn Lệ bình thường đoan trang xinh đẹp trợn mắt trách mắng người thanh niên, có vài người đều vây quanh lại hỏi: - Cô giáo Trần, có chuyện gì vậy?
Chuyện của bốn năm trước dù sao cũng không xa lắm, cho dù Thẩm Hoài bên ngoài thay đổi khá nhiều, nhưng lại có chút quen thuộc đối với những người mà hắn để lại ấn tượng sâu sắc.
Hơn nữa sự giận dữ mắng mỏ của Trần Mạn Lệ cũng thức tỉnh một vài người, lập tức có người nhận ra Thẩm Hoài: - A, hóa ra là tiểu tử này, không phải là hắn phát đạt làm quan rồi sao, sao lại chạy vể để làm mất thể diện thế kia!
Thẩm Hoài ước gì có thể tìm được một cái lỗ để chui vào, nhưng lại không thể bỏ mặc Chu Nghi đang bị thương ở chân rồi bỏ chạy.
- Cô giáo Trần, chuyện năm đó không phải là như vậy... Chu Nghi thay Thẩm Hoài biện bạch nói.
- Cô, cô, cô Trần Mạn Lệ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói Chu Nghi: - Cái tên tạp chủng này năm đó hại cô vẫn chưa đủ thảm hay sao, cô còn nói hộ cho hắn? Cô nhanh tay nhanh mắt, vén tay áo của Chu Nghi, kéo cổ tay của cô ấy đến trước mắt Thẩm Hoài, nói: - Cái tên tạp chủng nhà anh nhìn xem, đây là cái gì?
Thành Di lúc này mới nhìn thấy vết thương chướng mắt ở trên cổ tay cô gái đó, mới hiểu được tại sao Trần Mạn Lệ sau khi nhìn thấy Thẩm Hoài xong, phải ứng lại dữ dằn như vậy, không giữ lại chút thể diện nào cả.
Lúc này nhìn thấy người con gái xinh đẹp trước mắt, khiến người ta khổ sở đáng thương, không ngờ vì Thẩm Hoài mà cắt mạch tự sát, trong lòng Thành Di cũng là không che dấu được khiếp sợ.
Lúc trước trong nhà muốn cô và Thẩm Hoài gặp mặt, Thành Di không muốn đi tiếp xúc với một người hoàn toàn không quen biết, nhưng thái độ trong nhà lại rất kiên quyết, cô cũng chỉ có thể tìm hiểu Thẩm Hoài trước từ nhiều phương diện, để nghĩ ra đối sách.
Cô cũng có gọi điện thoại cho Trần Mạn Lệ - người sau khi tốt nghiệp xong được phân đến học viện kinh tế tỉnh Hoài Hải để công tác, hỏi thăm cô ấy về chuyện của Thẩm Hoài.
Lúc ấy Trần Mạn Lệ chỉ nói Thẩm Hoài là đồ cặn bã, đồ lưu manh, cụ thể chuyện gì thì không muốn nói thêm ở trong điện thoại. Thành Di cũng vẫn chưa nói rõ với Trần Mạn Lệ, Thẩm Hoài chính là đối tượng xem mặt mà gia đình cô giới thiệu.
Bắt đầu là bị người nhà ép buộc gặp mặt với người đàn ông cặn bã, chuyện xấu hổ này nói ra ngoài, sau đó xảy ra đủ mọi chuyện, khiến ấn tượng của cô đối với Thẩm Hoài có sự thay đổi, cho rằng Trần Mạn Lệ có thể có thành kiến gì đó với Thẩm Hoài.
Sau đó khi liên hệ lại với Trần Mạn Lệ, cô cũng cố ý không đề cập đến Thẩm Hoài.
Lần này Thành Di cũng quả thật muốn Thẩm Hoài và Trần Mạn Lệ gặp mặt nhau, nếu như sau này nhất định phải sống cùng với Thẩm Hoài, cô cũng không muốn nguời bạn tốt nhất thời đại học Trần Mạn Lệ có thành kiến với Thẩm Hoài.
Thành Di hoàn toàn không ngờ sẽ là như vậy, hơn nữa có không ít giáo viên nhận ra Thẩm Hoài, cũng khiến cô không cảm thấy Thẩm Hoài có chút gì oan uổng cả.
Lúc này tiếng bàn luận của người khác cũng truyền đến tai của cô: - Chính là tên tiểu tử này, trước đây cũng là giáo viên của học viện kinh tế tỉnh chúng ta, đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, làm bụng của con gái nhà người ta to ra, nhưng lại không chịu trách nhiệm, hại người ta phải cắt cổ tay tự sát...
Tuy rằng tội ác năm đó không phải là do hắn làm, chỉ là hắn không thể không gánh lấy trách nhiệm, nhưng bị Trần Mạn Lệ giận dữ mắng mỏ như vậy, người khác bàn luận như vậy, Thẩm Hoài cũng vô cùng chật vật.
Còn Thành Di theo dõi hắn như vậy, hắn cũng không thể nào thanh minh được, chỉ là lo lắng cho cái mắt cá chân đang sưng lên của Chu Nghi, nếu bị gãy xương thì phiền phức lớn rồi.
- Có phải là... Thẩm Hoài muốn nói đưa Chu Nghi đi bệnh viện trước tiên.
- Anh cút đi! Trần Mạn Lệ thấy Thẩm Hoài không ngờ còn mặt dày ở lại không chịu đi, trong lòng lại nổi cơn thịnh nộ, buột miệng mắng mỏ, thấy Thẩm Hoài giơ tay ra, ngẩng đầu rồi đánh một cái.
Mấy người nhớ đến Thẩm Hoài, lúc đầu cũng là giáo viên hưởng ứng Trần Mạn Lệ đuổi Thẩm Hoài ra khỏi học viện kinh tế tỉnh, cùng xông đến phía trước, kéo cổ áo của hắn, muốn kéo hắn ra, không để hắn chạm vào một cọng tóc của Chu Nghi lần nữa... một người không đấu lại được với nhiều người, chuyện cũ năm đó, Thẩm Hoài không thể nào thanh minh được, bị người khác kéo cổ áo cũng không biết phải làm thế nào để trả đòn, chỉ là bị đẩy lui về phía sau.
- Sao các người lại bắt nạt người ta vậy. Chu Nghi thấy mấy người xông lên kéo Thẩm Hoài giả bộ muốn đánh, cô lo đến mức không biết phải làm thế nào mới tốt, hoàn toàn quên cái chân đau bị thương của mình thành như vậy, đẩy Trần Mạn Lệ ra, đứng lên kéo những thầy giáo đáng kéo cổ áo của Thẩm Hoài ra phía sau, tức giận đến mức khóc lớn lên: - Sau các người có thể bắt nạt người ta vậy, sao các người có thể bắt nạt người ta vậy! Nhấc chân muốn đá những người đang kéo Thẩm Hoài.
Chân mà Chu Nghi đá người là chân bị thương, đá người một cái, bản thân đau đến không kìm nổi kêu thảm thiết. Thẩm Hoài chỉ đến kịp ôm cô ấy vào lòng, không để cô ấy ngã xuống lần nữa.
Phản ứng dữ dội của Chu Nghi càng khiến mọi người kinh ngạc, nhưng nhìn thấy cô ấy dựa vào lòng Thẩm Hoài, khuôn mặt như hoa lê gặp mưa, đau đến mức phải cắn môi, nhưng đôi mắt lại quật cường mà cảnh giác nhìn mọi người, hung hãn đến mức giống như thú mẹ bảo vệ con mình.
Tất cả mọi người đều đang ngẩn người tại đó, không phải phản ứng làm sao.
- Chu Nghi! Trần Mạn Lệ muốn tiến lên, nói: - Cô bị lừa một lần thảm như vậy vẫn chưa đủ sao, sao còn bảo vệ cho tên tạp chủng này?
- Cho dù bị lừa cũng là chuyện của tôi, không khiến cô phải quản. Chu Nghi lo lắng đến mức nói không suy nghĩ, hơn nữa mắt cá chân đau nhức, không lựa lời mà nói, không muốn Trần Mạn Lệ xông đến đánh Thẩm Hoài lần nữa.
Tuy Trần Mạn Lệ căm hận không ngừng Thẩm Hoài, nhưng Chu Nghi nói như vậy cũng khiến cô im lặng. Việc Chu Nghi không có thuốc nào chữa được càng khiến cô giận đến run rẩy cả người, muốn bỏ mặc không quản, nhưng nghĩ đến chuyện cũ năm đó, cũng khiến cô không thể thật sự bỏ mặc tránh xa.
Thành Di cũng không biết làm sao, người con gái trước mắt bị Thẩm Hoài làm tổn thương đến mức cắt mạch tự sát, thật không ngờ vì sao bị như vậy mà vẫn dũng cảm quên mình sợ người khác hại hắn?
Thành Di nhìn khuôn mặt của Thẩm Hoài, nhìn không ra được đáp án, thầm nghĩ: "Lẽ nào người con gái này thật sự phải lòng Thẩm Hoài hoặc bị lừa đến mức thà rằng làm tổn thương bản thân mình cũng không muốn hắn chịu chút tổn thương nào?”
- Thẩm Hoài, anh đưa em đến bệnh viên có được không? Chu Nghi quay người chống vào cánh tay của Thẩm Hoài, đứng một chân hỏi hắn.
- Em thật là ngốc... Thẩm Hoài cũng không kìm nổi than nhẹ, sợ chân Chu Nghi bị thương nặng hơn, lập tức bế cô dậy, không hề e ngại ánh mắt của người khác, trực tiếp lên chiếc xe mà hắn đỗ ở bên đường.
Chu Nghi cũng thà rằng người khác bán đi rồi cô cũng phải giúp chút tiền, người khác lại có thể nói được gì, thậm chí có vài người nghĩ cả nửa ngày cũng không làm rõ được là có chuyện gì.
Thẩm Hoài cẩn thận đưa Chu Nghi đặt ở ghế sau xe, thấy mắt cá chân cô giống như cái bánh bao, sợ bị thương đến phần xương, hắn cũng không có mặt mũi nào đi gặp Chu Lập.
- Cô Trần cũng là có ý tốt, chỉ là tính tình nóng nảy một chút, anh đừng trách cô ấy. Chu Nghi chịu đau, từ trong túi áo lấy ra khăn tay, đưa cho Thẩm Hoài - Anh lau một chút đi...
- Cô bé ngốc, lo tốt cho bản thân trước đi. Thẩm Hoài cởi giày ở chân của Chu Nghi ra, cẩn thận để chân cô ấy đặt ở ghế sau.
Thẩm Hoài ngồi ở phía trước, vừa muốn khởi động xe đưa Chu Nghi đi bệnh viện, Trần Mạn Lệ vội vàng xông đến, kéo cửa đặt mông ngồi vào vị trí ghế phụ.
Thẩm Hoài dừng lại, nhìn Trần Mạn Lệ.
- Tôi không yên tâm về tên tạp chủng nhà anh. Trần Mạn Lệ tỏ ra không kiêng nể gì, quyết định muốn đi cùng đến bệnh viện, nhất quyết không xuống xe.
Thẩm Hoài dở khóc dở cười nhìn Thành Di cầm túi xách đuổi ở phía sau, lúc đi qua cửa chính căn tin, Thành Di còn giúp Chu Nghi nhặt cặp lồng vừa rơi ở dưới đất lên..., Thẩm Hoài chỉ có thể đợi Thành Di cùng lên xe, cũng không thể để một mình cô ấy ở lại, hành lý của Thành Di đều ở cốp xe của hắn.
Trần Mạn Lệ ngồi ở vị trí ghế phụ như hổ rình mồi, làm bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Hoài, cũng không biết cô giận đến mức không có lời nào để nói hay là sợ làm phân tán tinh thần của Thẩm Hoài dễ gây ra tai nạn giao thông, mà không nói một lời nào.
Thành Di cùng Chu Nghi ngồi ở ghế sau, chỉ là trong lòng tràn đầy sự nghi hoặc quan sát người con gái dung mạo xinh đẹp đến mức khiến cô cũng thương xót ở phía trước, nghĩ không ra hiện nay cô ấy có mối quan hệ gì với Thẩm Hoài, tại sao bị Thẩm Hoài làm tổn thương đến mức cắt cổ tay, nhưng vẫn bảo vệ cho hắn như vậy?
Trần Mạn Lệ, Thành Di không nói gì, Thẩm Hoài càng vui vẻ yên lặng, im lặng lái xe đến bệnh viện quân đội tỉnh.
Ôm Chu Nghi tiến vào phòng khám, đăng ký chụp X quang, bởi vì hơi bị rạn xương, cần phải bó bột...