Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 571 - Chương 568: Oan Gia Ngõ Hẹp (1)

Chưa xác định
Chương 568: Oan gia ngõ hẹp (1)

Bất kể từ tướng mạo, tính cách, gia thế mà nói, Thành Di chắn chắn cũng được coi là một người mà người đàn ông thiết tha mong ước có được.

Tuy nhiên, Thẩm Hoài lựa chọn "kết giao" với Thành Di để giữ thể diện, một mặt là nội bộ của nhà họ Tống có yêu cầu về phương diện này, hắn và Thành Di đều chịu áp lực trong nhà mà "kết giao", một mặt cũng là khi tranh chấp với Đàm Khải Bình, cần phải mượn thế của Thành Văn Quang.

Nói đến tình cảm, Thẩm Hoài có thiện cảm với Thành Di, cũng biết Thành Di có thiện cảm với mình nhưng sau khi Thành Di biết chuyện của hắn và Trần Đan, hắn căn bản cũng không hi vọng Thành Di sẽ có thể có thái độ tích cực đối với chuyện của hai người họ.

Thẩm Hoài từng nghĩ rằng, quan hệ của hai người kéo dài đến hai năm, kéo dài đến chết mới thôi, cũng coi như là một kết quả không tệ.

Chu Dụ đến Từ Thành tham gia cuộc họp trong hai ngày này được đưa về Đông Hoa bằng xe khách đường dài, Thẩm Hoài trực tiếp lái xe chạy đến sân bay, cách chuyến bay mà Thành Di ngồi vẫn còn một khoảng thời gian nữa, hắn liền đỗ xe ở nơi râm mát của phía đông sân bay, châm một điếu thuốc, nhìn máy bay hạ cánh ở phía xa đang phát ra tiếng gầm rú cực lớn, trong tay còn có dư hương mà Chu Dụ để lại sau khi đi, cái xúc cảm tuyệt vời tràn đầy đó vẫn quanh quẩn ở trong tim, khiến con người ta mãi mãi không thể quên nhưng...

Tiếng di động vang lên, Thẩm Hoài nhận điện thoại, âm thanh nhẹ nhàng của Thành Di truyền đến, khiến hắn nghe thấy có chút lạ lẫm, nhưng lại thân thiết.

- Em xuống máy bay rồi, anh đang ở đâu vậy?

Thẩm Hoài lái xe đến điểm đón khách của sân bay, ở phía xa nhìn thấy Thành Di đang mặc chiếc áo gió ngắn màu cam, kéo theo một chiếc va li kéo cỡ trung đi ra khỏi phòng chờ sân bay.

Thành Di đứng nghển cổ nhìn ở bậc thang, tuy cô cũng trải qua hai ba lần đến Từ Thành, nhưng thành phố này vẫn không đủ để cô có cảm giác thân thiết. Nhìn thấy bãi đỗ xe ở bên ngoài bậc thang, khuôn mặt mê người, lộ ra sự bối rối, những lời gạ gẫm của những người vô vị trên máy bay, cũng khiến cô có chút mệt mỏi.

Thẩm Hoài đang ở đâu?

Lúc này nhìn thấy một chiếc Golf chạy đến từ lối đi bên sườn đông, dừng lại ở bậc thang, nhìn thấy Thẩm Hoài xuống xe, cảm giác mệt mỏi mê man được tích lũy trong chuyến đi của Thành Di trở thành hư không, cô vẫy tay hết sức, nhìn thấy Thẩm Hoài đã chú ý đến mình, Thành Di thu hồi tay, khóe miệng cười nhợt nhạt, bất chợt thay đổi cử chỉ...

Thẩm Hoài bước mấy bước đi lên cầu thang, lấy va li của Thành Di, lúc bắt tay vào còn nặng hơn nhiều so với trong tưởng tượng, hỏi: - Mang nhiều đồ như vậy, không phải dự định sống ở Từ Thành một thời gian dài đấy chứ?

- Sao vậy, sợ em ăn sạch của anh à? Thành Di nghiêng đầu, nhìn Thẩm Hoài hỏi.

- Hai ngày trước anh nói với ông Thôi về việc chúng ta qua đó ăn chực, Ông Thôi nói cô gái nhà họ Thành vừa xinh đẹp lại biết lễ phép, đương nhiên là hoan nghênh em qua đó ăn chực rồi... Thẩm Hoài cười nói, bước vài bước đi lên bậc thang, đem hành lý của Thành Di bỏ vào trong xe.

- Ừ, sao anh giống với bố em vậy, nói gì cũng đều trôi chảy. Vẫn là ông Thôi tốt, em gọi điện thoại cho ông ấy, ông liền đồng ý bao ăn bao ở, không giống như anh, một chút trách nhiệm cũng không có. Thành Di vui vẻ hờn dỗi nói.

- Anh là kẻ gây tai họa mà. Thẩm Hoài loáng một cái gõ vào cửa sổ xe, khiến Thành Di nhìn thấy mấy người đàn ông đi ra từ phòng đại sảnh sân bay. - Tuy anh phụ trách lái xe đưa em vào thành phố, em xem bộ dạng nhìn chằm chằm của mấy người kia, sợ là hận không thể xé xác anh ra ăn, thời buổi này là có bạn gái là con gái đẹp giống như làm bạn với hổ vậy...

Thành Di vui vẻ cười, tuy rằng mấy người này thừa cơ bắt chuyện khiến cô phiền chán, lúc này lại cảm thấy thú vị.

- Em đến Từ Thành, ăn mặc ở đi lại gì đó đã có sắp xếp chưa? Nếu như chưa có, vậy thì anh sẽ thay em quyết định. Thẩm Hoài hỏi.

- Ở Từ Thành, em có hai cuộc phỏng vấn xin việc, bạn em đã giúp em đặt phòng ở nhà khách của trường rồi. Anh đưa em qua đó là được rồi. Thành Di nói.

- Em đã muốn tìm việc làm rồi sao? Thẩm Hoài hỏi.

- Đúng vậy, nếu không tìm việc làm thì thật sự phải ở trong sân trường dài dài rồi. Thành Di nói.

Thầm Hoài lắc đầu mà cười, không ngờ Thành Di vẫn còn "mang thù", vẫn giữ chặt lấy chữ mà hắn viết.

...

Thẩm Hoài vẫn có việc khó phai đối với học viện kinh tế tỉnh, dù sao vẫn không thể hoàn toàn biến mất những việc xấu của "hắn" trước đây ở trong học viện của tỉnh vẫn chưa phai, nếu đụng phải người quen thì xấu hổ rồi.

So với "những người quen" khác, Thẩm Hoài càng sợ đụng phải Chu Nghi và Hùng Đại Linh đang học cao học ở học viện kinh tế tỉnh.

Chỉ có điều, Thẩm Hoài cũng không thể lộ ra vẻ e sợ trước mặt Thành Di, nghe thấy cô nói việc ngủ nghỉ đã được bạn học sắp xếp xong rồi, liền trực tiếp lái xe đến học viện kinh tế tỉnh.

...

Vẫn là ngày làm việc, bạn học của Thành Di ở học viện kinh tế tỉnh không có cách gì ra sân bay đón được, còn năm 96 điện thoại di động đối với Thẩm Hoài, Thành Di mà nói, là chuyện rất bình thường, nhưng với người bình thường vẫn là vật xa xỉ.

Tiền lương của một giảng viên ở học viện kinh tế tỉnh cũng ngót nghét mười ngàn, tư nhân vẫn không có cách gì sắm di động được.

Thành Di cũng liên lạc điện thoại với bạn học trước một ngày, cũng chỉ là hẹn một khoảng thời gian đại khái. Máy bay ở trong nước, căn bản cũng không biết có thể tuân thủ đúng thời gian hay không, song sau khi máy bay hạ cánh và đến học viện kinh tế tỉnh, Thành Di gọi điện hai lần đến văn phòng của bạn đều không liên lạc được, có thể lúc đó có việc đi ra ngoài rồi.

Thấy Thành Di liên lạc không được, Thẩm Hoài nâng cằm lên, hỏi Thành Di: - Làm sao bây giờ, đi cùng anh chứ?

- Anh đưa em đến căn tin của nhân viên trường học, bạn em nói với em rồi, nếu không liên lạc được với cô ấy, thì đến căn tin trường học đợi cô ấy. Thành Di nói.

Thà rằng Thẩm Hoài đi đến căn tin học sinh của học viện kinh tế tỉnh, cũng không muốn đưa Thành Di đến căn tin nhân viên nhà trường đợi bạn.

- Anh có việc gì thì cứ làm đi, cứ thả em ở căn tin của nhân viên trường học là được rồi. Thành Di thấy vẻ mặt Thẩm Hoài có chút do dự, vẫn cho rằng hắn có chuyện gì đó không thể lưu lại được.

Thành Di nói như vậy, trong bụng kêu "ọt ọt", mặt ửng hồng, nói: - Hai ngày nay say máy bay, không có tâm trạng ăn uống, nên không ăn gì cả, lúc này lại cảm thấy đói rồi.

- Anh có thể khiến em có cảm giác thèm ăn, cái này không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.

Thẩm Hoài nhìn ánh chiều tà, dưới bóng cây trên đường đều là học sinh, cười nói: - Cho dù là để tiếp tục giữ vững sự thèm ăn của em, hôm nay anh cũng có nghĩa vụ dẫn em đi ăn cơm tối, căn tin của nhân viên nhà trường trong học viện kinh tế tỉnh, thức ăn không tệ, anh đưa em đi nếm thử, vừa ăn vừa đợi bạn em qua đó tìm em...

Thẩm Hoài bắt đầu có chút sợ sệt, nhưng sau khi xuống xe nhìn thấy "hai người quen", đều bị vẻ đẹp của Thành Di thu hút, nhưng nhắm mắt làm ngơ đối với hắn, liền yên tâm hẳn.

Mấy năm nay do cuộc sống làm việc và sự thay đổi của công việc, diện mạo bên ngoài và khí chất của con người đều phát sinh thay đổi rất lớn, Hùng Đại Ny có thể phát hiện ra từ trên người hắn một cái bóng chân chính hơn hẳn, giáo viên và công nhân viên chức của học viện kinh tế tỉnh cảm thấy lạ lẫm đối với hắn, cũng không kỳ lạ nữa.

Tuy rằng là ký ức của người khác, nhưng thức ăn của căn tin nhân viên học viện kinh tế tỉnh thật sự rất ngon. Thẩm Hoài dựa theo ký ức, gọi móng giò xào, gà xé măng, rau xào khác, lại gọi thêm hai chai bia, cùng Thành Di ngồi vào trong góc của căn tin, vừa ăn vừa đợi.

Thành Di thật sự rất đói bụng, trước mặt Thẩm Hoài cũng không dè dặt nữa, hầu như những món mà Thẩm Hoài gọi ăn đến hơn một nửa, la hét: - Thật sự ngon tuyệt, lâu lắm rồi chưa được ăn bữa cơm thơm như vậy, Thấy Thẩm Hoài nhìn mình chằm chằm, lại cảm thấy ngại ngùng, hai tay đặt trên bụng, cười nói: - Thật là quá vênh váo đắc ý rồi, ăn no rồi mới nhớ đến việc vẫn phải giữ hình tượng, anh đừng ra ngoài nói bừa nha.

- Em sẽ không giết anh diệt khẩu chứ? Thẩm Hoài cười hỏi.

Thành Di "khanh khách” cười đau cả bụng, gắt giọng: - Anh không được phép nói bừa, nếu em mà cười ra tật xấu, thì trách nhiệm của anh lớn lắm đấy...

Nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Thành Di sau khi hết vẻ mệt mỏi, Thẩm Hoài cũng say mê. Tuy hắn không có sự kỳ vọng mãnh liệt đối với chuyện cùng với Thành Di, nhưng đối diện với người con gái xinh đẹp, ai lại có thể không động lòng, không kìm lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến mê người của Thành Di.

Thẩm Hoài và Thành Di cũng không chú ý đến có người đi đến .

Sau khi người nọ nhìn chằm chằm vào mặt của Thẩm Hoài khoảng hai ba giây, dùng tay cầm lấy một nửa cốc bia ở trên bàn, liền tạt vào mặt Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài cũng là đắc ý vênh váo, hoàn toàn không né tránh, hai ba giây sau khi bị tạt vẫn không có phản ứng, liền thấy người phụ nữ với vẻ mặt đầy tức giận chắp tay chỉ hắn mắng to: - Cái tên tạp chủng nhà anh, vẫn còn mặt mũi đi vào trường học này à!

- Mạn Lệ, cô làm gì vậy? Anh ấy là bạn của tôi đấy. Thành Di cũng bị làm cho hết hồn, không ngờ bạn học vừa xuất hiện, liền trực tiếp lấy cốc bia ở trên bàn hất vào mặt Thẩm Hoài, nhìn thấy Trần Mạn Lệ làm bộ dạng còn muốn lấy cái cốc trong tay đập vào Thẩm Hoài, vội vàng đứng dậy kéo cô ấy.

Ký ức đã từng là "hắn" nhanh chóng nổi lên, Thẩm Hoài không ngờ oan gia ngõ hẹp đến tình trạng này, người kia hận hắn thấu xương, năm đó Trần Mạn Lệ không để ý trường học đàn áp mà đứng ra tố giác vụ bê bối của hắn không ngờ là bạn học của Thành Di.

Hắn chiếm thân thể của người khác, thì phải thừa nhận tất cả hậu quả.

Có vài chuyện căn bản hắn không giải thích rõ được, Thẩm Hoài cũng không dám giằng co với Trần Mạn Lệ, thấy người ăn cơm ở trong căn tin của nhân viên trong trường đều nhìn về phía này, giả bộ cùng Thành Di nói gọi điện thoại, rồi chật vật trốn ra bên ngoài.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Thẩm Hoài vẫn không kìm nổi quay đầu nhìn Thành Di, cũng không biết Trần Mạn Lệ sau khi kể hết chuyện xấu của "hắn" cho Thành Di nghe, Thành Di vẫn sẽ có ấn tượng tốt gì đó với hắn, mối quan hệ chưa ngừng cắt đứt này có lẽ sẽ có cái kết từ đây chăng?

- A!

Trong lúc Thẩm Hoài đang bối rối, không nhìn thấy có người đang đẩy cửa đi vào căn tin của nhân viên trong trường, liền đi ra ngoài, liền đụng vào người ta. Người hắn nặng, trọng tâm ổn, không có chuyện gì, nhưng làm rơi hộp cơm cầm ở trong tay người kia, vẫn khiến người ta bị lăn xuống từ bậc thang...

Thẩm Hoài nhìn thấy Chu Nghi bị ngã từ bậc thang xuống, ánh mắt ngơ ngẩn, không ngờ nhà dột lại gặp mưa dầm suốt đêm, cái này cũng có thể đụng phải Chu Nghi.

Chu Nghi cũng không ngờ Thẩm Hoài sẽ xuất hiện ở trong căn tin của nhân viên trường học, diện mạo không biết bị cái gì tưới lên, ướt nhẹp đến nỗi hoàn toàn mất đi hình tượng ngày thường, nghi ngờ hỏi: - Thẩm Hoài, sao anh lại ở đây?

Chu Nghi chống đất muốn đứng dậy: - A, đau quá. Lúc cô ngã xuống không cảm giác đến cái gì, lúc này muốn đứng lên, đau đến không kìm được kêu lên, liền thấy mắt cá chân phải của cô, dường như trong mười mấy giây ngắn ngủi, liền sưng tấy lên.

Chu Nghi mang giày cao gót, tuy trước căn tin của nhân viên nhà trường chỉ có ba bậc thang, nhưng cô vội vàng không kịp đề phòng việc đụng phải Thẩm Hoài, chân quẹo xuống ngã xuống dưới đất, mắt cá nhân sưng lên.

Thành Di nhìn thấy Thẩm Hoài không kéo người bị đụng ở ngoài cửa đứng dậy được, cũng không cố hỏi Mạn Lệ rốt cuộc có mối thâm thù đại hận gì với Thẩm Hoài, đi qua đó giúp Thẩm Hoài đỡ cô bé bị ngã ở dưới đất kia đứng dậy...

Bình Luận (0)
Comment