Sau khi Hoàng Đồng lui về tuyến thứ hai, không còn quan tâm đến thông tin của những nơi khác, nhưng tổng thể cũng đoán được phân lượng đằng sau câu nói “Lai lịch không đơn giản” của Trương Đại Niên nói về Thẩm Hoài.
Ba vợ của Hoàng Đồng là Đinh Vệ Bang, cùng với ba của Đàm Khải Bình, đều thuộc tầng kiến quốc của tỉnh Hoài Hải, là cán bộ chính Đảng thuộc thành ủy nhóm đầu tiên của thành phố Từ Thành, Hoàng Đồng đối với Trưởng ban tổ chức Đàm Khải Bình của Tỉnh ủy Hoài Hải, bối cảnh cũng hiểu biết.
Nhà máy thép Tân Phổ đối với tỉnh Hoài Hải rất quan trọng, nhưng Thẩm Hoài chỉ đơn thuần dựa vào hạng mục nhà máy thép Tân Phổ để ép Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa, hiển nhiên cũng không phù hợp đạo lý.
Hoàng Đồng cũng lui về tuyến sau, cũng không còn hơi sức để gây sức ép nhiều chuyện, quá nhiều sự việc, quan trọng là những lời nói của Trương Đại Niên, con gái Hồng Hà có thể nghe lọt vào tai thì tốt, biết quá nhiều cũng vô ích.
Ánh mắt của Hoàng Đồng hướng về Tần Đại Vỹ, sắc mặt âm tình bất định.
Theo đạo lý mà nói, Thẩm Hoài cũng không quen biết nhiều với Tần Đại Vỹ, không nên biểu hiện quá thân thiết, nhưng sự đời khó đoán, học viên trường Đảng vốn dĩ là một trong những mạng lưới quan hệ của quan trường, tên Tần Đại Vỹ thật sự được Thẩm Hoài để mắt, còn phải xem xét lại tên Tần Đại Vỹ này.
Tần Đại Vỹ cong lưng mà ngồi, vợ anh ta nhìn trộm sang một bên, ghé sát tai nói: - Dượng đang nhìn sang bên này…
Tần Đại Vỹ sau khi ba vợ miễn chức, ngồi mấy năm trong cái vị trí ghẻ lạnh, cũng xem như nhìn thấu tình người, nhưng ấm sự lạnh trong trước sau của buổi tiệc vẫn khiến anh ta không kiềm nổi thổn thức.
Vì tính cách quật cường của ba vợ không đến khiến Hoàng Đồng không hài lòng hiện trên mặt, kết quả trong buổi tối dường như tất cả mọi người đều xem như y không tồn tại, không một ai chủ động chạy đến tìm y uống rượu, đừng nói đến có người đến kính rượu y; Phùng Chi Sơ càng hận đến muốn khắc chữ “Vui sướng khi người gặp họa” trên mặt, còn thường đâm chuyện của y.
Mà hiện tại mọi người nhìn thấy anh ta không ngờ có một quan hệ thân cận, có thể gọi Hoàng Đồng, Trương Đại Niên đích thân đến chào hỏi, nhất thời đối với anh ta lại thân thiện hẳn.
Tần Đại Vỹ cũng biết anh ta không có tư cách ngồi bên này, đợi Hoàng Đồng qua đây xin lỗi y vì chuyện hôm nay, có cơ hội vẫn là bản thân y chủ động đứng lên bắt lấy.
Tần Đại Vỹ nâng ly rượu lên, bước đến phía bàn của Hoàng Đồng để mời rượu.
- Đại Vỹ, sao hôm nay anh lại trốn vậy, tôi tìm hơn nửa buổi cũng không thấy anh? Anh trốn muốn không uống rượu cũng không được. Hoàng Đồng cũng là người từng trải, híp mắt cười, một câu nói nhẹ nhàng giống như Tần Đại Vỹ đang né rượu, mà không phải ông ta cố ý sắp xếp cho Tần Đại Vỹ ngồi sang bàn khác. - Tôi muốn giới thiệu Bí thư Trương cho anh quen biết…
Tần Đại Vỹ biết mình không có tư cách lên mặt, một câu nói nhẹ nhàng của Hoàng Đồng khiến ngượng ngùng lúc nãy mất đi, nể tình quan hệ bạn học giữa anh ta với Thẩm Hoài, anh ta nhăn mày nói: - Hai hôm nay giọng nói có chút không khỏe, thật sự không dám qua bên dượng cùng mọi người uống nhiều rượu. Con chỉ qua đây để kính rượu cho dượng, Bí thư Trương, một lát phải quay về trốn nữa... Nói xong, dường như hôm nay bị lạnh nhạt là trách nhiệm của y.
- Trốn gì chứ, không uống được, chúng tôi có thể trút anh sao? Lời nói Hoàng Đồng có hơi trách móc, lại mỉm cười, cho phục vụ mang thêm một cái ghế vào, cho mời Tần Đại Vỹ ngồi, mới chính thức giới thiệu với Trương Đại Niên. - Đây là con rể của Từ Diệu, làm việc ở Ủy ban ngoại thương tỉnh...
Trương Đại Niên cũng không phá vỡ ân oán ngượng ngịu của người khác, chỉ cần không cản trở mối quan hệ của tập đoàn Lộ Kiều và Đông Hoa, đương nhiên anh ta sẽ hòa thuận, xem như không có chuyện gì xảy ra cùng uống rượu.
Duy chỉ có Phùng Chi Sơ ngượng ngùng đứng ngồi không yên, hôm nay anh ta cố tình khơi gợi mọi người cùng khiến Tần Đại Vỹ xấu hổ, lúc này mọi người liền nhiệt tình với Tần Đại Vỹ, ngược lại anh ta trông giống như thằng hề.
****************** Nhân lúc đợi Tần Đại Vỹ, Thẩm Hoài dẫn Khấu Huyên vào phòng làm việc của Trần Đan, cùng nói về việc đi học của cô ấy.
Khấu Huyên im lặng hồi lâu mới nói: - Em không muốn đi học tại Từ Thành; Từ Thành quá lớn, tuy cùng vui chơi với Tiểu Lê được hai tháng, cảm giác thành phố này mang lại cảm giác trống rỗng...
Nói đến đây, liền liếc nhìn Trần Đan đang ngồi bên cạnh.
Thẩm Hoài đánh nhẹ vào đầu, xấu hổ không dám nhìn Trần Đan, cô bé này không nói không đi học, chỉ nói không muốn học tại Từ Thành, điều này không phải rõ ràng kéo hắn vào biển lửa sao?
- Quay về học tại Đông Hoa cũng được mà. Trần Đan dường như không nghĩ nhiều liền nói. - Nếu đã quyết định, thì nên nhanh chóng tìm trường, đừng nên kéo dài, rất nhiều trường trung cấp, đại học đã khai giảng, nếu bây giờ quay về Đông Hoa, vẫn còn kịp...
- Được rồi, tôi sẽ gọi điện nói với lão Thiệu, cho anh ta tìm trường.
Thẩm Hoài nói, lại quay sang nhìn Khấu Huyên nói: - Vậy em thu xếp, ngày mai quay về.
Khấu Huyên nhăn mặt tỏ vẻ đáng yêu, quay lưng bước ra phòng làm việc.
Thẩm Hoài tỏ vẻ bình thản nói: - Cô bé này thật là, ở chung với Dương Lệ Lệ cũng tốt mà, cũng không biết có phải xảy ra mâu thuẫn gì, không muốn ở chung với cô ấy. Về Đông Hoa học cũng tốt, có thể tự sinh tự diệt trong ký túc xá. E sợ Trần Đan ngăn cản lời của hắn, nhanh chóng lấy ống nghe gọi cho lão Thiệu.
Đợi Thẩm Hoài nói xong với Thiệu Chính Thông, Trần Đan cười nói: - Đừng giả vờ nữa, có người đàn ông nào không muốn trong nhà có một cô bảo mẫu xinh đẹp để phục vụ chứ; cái con bé này luôn miệng muốn theo anh về, em có thể cản lại không cho? Có ghen tỵ, cũng chưa đến lượt em đây...
Thẩm Hoài cười ha hả, không nhận lời nói của Trần Đan, bằng không lôi kéo không ngừng, kéo cô ta ngồi vào chân của mình, bàn tay đặt trên phần bụng.
Trần Đan bắt lấy tay của Thẩm Hoài, không cho hắn sờ, thân hình thả lỏng nằm trong lòng của hắn, nói: - Quả thật anh cũng cần có người chăm sóc, nếu không cuộc sống sẽ rối tung lên, không tốt cho sức khỏe. Nên nói, có người cứ trông chừng anh, những phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh cũng sẽ ít đi…
- Em xem anh là loại người nào vậy? Thẩm Hoài cắn vào vành tai của Trần Đan, nghiến răng nói: - Anh đâu có người phụ nữ lộn xộn nào chứ?
Trần Đan cười né tránh, thân hình mềm mại cứ lắc lư trong lòng của Thẩm Hoài, khiến Thẩm Hoài nóng bừng lên, cảm nhận được Thẩm Hoài có phản ứng, Trần Đan sợ tới mức không dám cử động, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hỏi:
- Có phải đã lâu anh không liên lạc với Thành Di không?
Nghe Trần Đan nhắc đến Thành Di, Thẩm Hoài há hốc miệng, nói: - Cô ấy đang bận rộn việc luận văn tốt nghiệp, cũng không biết thực hiện đến đâu rồi…
Trước đây hắn từng bị Đàm Khải Bình ép bức rất nhiều, dù có mời Thành Di đến Đông Hoa, hoặc những lúc đến nước Anh để tìm Thành Di, đều mang tâm trạng thành công; sau khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa, quả thật hắn đã ít khi liên lạc với Thành Di, ba lần hắn đến Anh quốc để bàn luận công vụ, cũng không có ý đến Luân Đôn một chuyến… - Ừm, vài ngày trước, cô ấy còn cố tình gửi quà sinh nhật cho em, cũng may cô ấy còn tâm trí nhớ đến; lúc đó em cũng chỉ thuận miệng nhắc đến. Trần Đan nói. - Anh biết khi nào cô ấy sinh nhật không, em gửi món quà cho cô ấy?
Thẩm Hoài mở to đôi mắt vô tội, nghĩ hơn nửa buổi, hắn thật sự không biết sinh nhật của Thành Di là ngày nào.
- Anh này. Trần Đan hận đến nỗi liếc Thẩm Hoài một cái, nói. - Dù anh chỉ là bạn trai về mặt danh nghĩa, cũng đã không đúng rồi… …
Trên danh nghĩa làm quen với Thành Di, cũng đã hơn một năm rồi, Thẩm Hoài cũng không còn sĩ diện để tìm người khác hỏi ngày sinh nhật của Thành Di. Hắn chỉ còn biết chịu đựng, xem như Trần Đan không có nhắc qua chuyện này trước mặt hắn.
Bồi dưỡng tại trường Đảng, bình thường đều ở Từ Thành, chỉ có cuối tuần mới có thời gian về Hạ Phổ giải quyết một số chuyện. So với quá khứ, không phải thường ngày trong cuối tuần, đối với Thẩm Hoài là nghỉ ngơi cưỡng chế, cũng muốn nhân cơ hội hiếm có này để thư giãn, cùng vui vẻ với Trần Đan tại Từ Thành.
Nhưng mà, ông trời không toại nguyện, đại khái có hơn nửa năm Trần Đan chủ yếu dành thời gian để chuẩn bị tiệm mới tại Từ Thành, cũng đưa một số nhân viên chủ chốt điều đến kinh doanh tại tiệm mới, khó tránh khỏi việc sơ hở quản lý tiệm cũ tại Mai Khê.
Trường sư phạm Hạ Phổ cũng có trường đại học, Thiệu Chinh đang liên lạc với trường, không có phí nhiều việc, thì đã làm xong thủ tục nhập học cho Khấu Huyên.
Tuy nhiên Thẩm Hoài ở lại Từ Thành, cùng vui vẻ với Trần Đan chưa tới hai ngày, tiệm cũ Mai Khê tại Viên Thượng Khê vì vấn đề nguyên liệu xảy ra một số vấn đề ẩm thực. Tuy cũng không ảnh hưởng đến nguồn gốc của Thượng Khê Viên, nhưng sau khi khai trừ vị đầu bếp chính có hành vi tham ô trong việc thu mua nguyên liệu, Trần Đan không thể không quay về Mai Khê để giải quyết sự việc.
Cái này khiến cho Thẩm Hoài cô đơn bị bỏ rơi lại Từ Thành.
Trước khi Trần Đan rời khỏi Từ Thành, đưa một tờ giấy được viết một dãy số cho Thẩm Hoài, nói: - Đây là số chứng minh thư của Thành Di. Cũng không biết ngày sinh trên đó có chính xác không, tuy nhiên em cũng chỉ biết dựa theo cái đó để gửi quà sinh nhật, còn anh tự mà xử lý đi…
Thẩm Hoài cũng không biết Trần Đan lấy đâu ra biết được số chứng minh của Thành Di, tuy nhiên trong dãy số chứng minh thư có bao gồm thông tin ngày sinh nhật.
Thẩm Hoài thấy cách sinh nhật của Thành Di không còn vài ngày, hắn cũng lười tâm tư để chuẩn bị quà, đã viết một bức “Như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng, như nam sơn chi thọ, bất khiêng bất băng, như tùng bách chi mậu, vô bất nhĩ hoặc thừa”, gửi đến Luân Đôn.
Chưa được vài ngày, Thẩm Hoài trong trường ký túc xá Đảng, nửa đêm nhận được cú điện thoại của Thành Di gọi từ Luân Đôn.
- Anh viết dòng chữ này gửi qua có nghĩa gì đây, có ý ám chỉ em đã già, hay đang khoe chữ của anh viết rất đẹp?
Trần Đan không ở Từ Thành, ngoài việc thỉnh thoảng xã giao, Thẩm Hoài đã trải qua cuộc sống đơn giản trong trường Đảng tỉnh ủy, mỗi ngày đều đúng 10 giờ đi ngủ.
Nhận được cú điện thoại của Thành Di, hắn cũng vừa mới chợp mắt, nghe giọng nói “chất vấn” cười, hắn quay lưng cười nói: - Em nói anh có can đảm nào mà dám né tránh, anh thành thực khen ngợi em, đừng nghĩ sang một bên được không? Còn cố tình gọi điện vào nửa đêm...
- Hai ngày nữa em về nước, sẽ đến Từ Thành tìm bạn học, đến lúc đó anh còn ở Từ Thành không? Thành Di hỏi trong điện thoại.
Thẩm Hoài cũng không biết Thành Di nghe được chuyện hắn học tại trường Đảng ủy từ ai, nói: - Ngoài cuối tuần ra, thường ngày anh đều ở trong trường Đảng, thỉnh thoảng cũng đến phía ông Thôi ăn chực. Thức ăn của cán bộ hải quân về hưu quả không tệ, em qua đây, cũng có thể đến phía ông Thôi ăn chực hai bữa cơm...