Sau khi ăn cơm tối ở nơi nghỉ ngơi của hải quân, Thẩm Hoài lái xe đưa hai người con gái men theo đường quốc lộ Bàn Sơn lên đỉnh núi Tê Phượng.
Ở phía Bắc đỉnh núi Tê Phượng có một thung lũng đối với thung lũng Tê Phượng chỉ có 200m mà nói thì thung lũng này vừa tối vừa sâu, không có đường xuống, nhưng dừng xe nhìn về phía Bắc thì đầy sao rạng rỡ, có sao trời rực rỡ khó thấy ở thành phố.
Trên đường xuống núi, Thẩm Hoài bất ngờ nhận được điện thoại của Tống Hồng Kỳ.
Thành Di biết rõ hơn ai hết quan hệ phức tạp trong Tống hệ hay nói cách khác là nhà họ Tống, biết 16, 17 người bề dưới nhà họ Tống đa số đều ở trong nước nhưng quan hệ giữa bọn họ có người xa lạ có người thân thiết, Thẩm Hoài cũng có quan hệ mật thiết với Tống Hồng Quân, Tống Đồng.
Mặc dù Bác hai của Thẩm Hoài cuối cùng giữa Đàm Khải Bình và nhà máy thép Tân Phổ thì chọn nhà máy thép Tân Phổ nhưng không có nghĩa là quan hệ giữa Bác hai của Thẩm Hoài và Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa...cùng với Thẩm Hoài trở nên thân mật hơn.
Thấy Thẩm Hoài nhận điện thoại, nghe thấy giọng của Tống Hồng Kỳ, trên mặt có vẻ kinh ngạc, cô cũng tò mò không biết Tống Hồng Kỳ có chuyện gì mà lại liên lạc với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài cúp điện thoại, ném điện thoại lên đồng hồ đo, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Thành Di liền nói: - Bác hai anh gần đây đến Đông Điện thị sát việc xây dựng trường Đảng, có lẽ sẽ đến Đông Hoa một chuyến...
Hiện nay tập đoàn Hoài Năng là một trong những tập đoàn cấp hai quan trọng nhất dưới cờ của Đông Hoa, mà trung tâm phát triển lúc bấy giờ của tập đoàn Hoài Năng đều ở Đông Hoa; Tống Kiều Sinh thân là Phó trưởng ban Tổ chức Trung ương đi thị sát Đông Điện, vòng qua Đông Hoa một chuyến cũng không phải là chuyện lạ.
Chỉ là thấy mặt Thẩm Hoài có chút ngưng trọng, Thành Di nghĩ đến chuyện khoảng thời gian này bố cô cũng bôn ba vô cùng, hỏi: - Là vì đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ 15 sao?
- Chắc vậy, anh cũng không chắc chắn lắm... Thẩm Hoài nói, hắn phải gọi điện cho cô út mới xác định được là chuyện gì xảy ra, nhưng nếu là chuyến thị sát bình thường thật thì bên bác hai chắc cũng không bảo Tống Hồng Quân đặc biệt gọi điện đến.
Mặc dù Tống hệ vẫn không thể tham gia vào cuộc đua trong bộ Chính trị nhưng cần giữ được những Ủy viên Trung ương cũng chưa chắc đã là chuyện dễ dàng, hơn nữa nếu lần này có thể đảm bảo rằng bác hai và Thành Văn Quang cùng lúc vào Trung ương, thì đến đại hội đại biểu nhân dân lần thứ 18 mới có hy vọng lớn hơn để giành lấy một chức trong Bộ Chính trị.
Mấy năm nay Thành Di đều học ở ngoài nước, cũng không quan tâm đặc biệt gì đối với tình hình chính trị trong nước, cũng không rõ lúc này bác hai của Thẩm Hoài đến Đông Hoa thị sát thì có mục đích và ý nghĩa gì, nhưng gần đây cô về nước ba lần, gần như không có thời gian gặp bố, cũng biết cuộc đấu phía sau đã lặng lẽ bắt đầu.
Sau khi xuống núi, Thẩm Hoài đưa Thành Di về nhà khách của tỉnh trước rồi sau đó đi cùng Chu Nghi về bệnh viện, lúc về đến nơi mới có thời gian gọi điện thoại cho cô út để xác định chuyện này.
Ngày hôm sau mẹ Chu Nghi đến Từ Thành, thuê một căn phòng ở nhà khách của Học viện Kinh tế tỉnh, đón Chu Nghi từ bệnh viện về để chăm sóc.
Như vậy, Chu Nghi cũng không cần khổ sở leo ký túc xá, cũng không sợ ảnh hưởng đến học tập, nhà họ Chu cũng không thiếu tiền.
Thẩm Hoài giúp mẹ Chu Nghi đón Chu Nghi từ bệnh viện ra, sau khi đưa đến nhà khách trường học liền rời đi.
Nhìn qua kính chiếu hậu thấy Chu Nghi chống gậy đứng ở trước nhà khách đợi hắn rẽ sang đường khác cũng không tiến vào trong, Thẩm Hoài gãi đầu, tâm trạng luôn có chút hỗn loạn.
Sau khi hai cuộc phỏng vấn công việc kết thúc, Thành Di cũng không đợi có kết quả mà trực tiếp quay về Luân Đôn, sau gợn sóng này, Thẩm Hoài lại khôi phục lại cuộc sống tiến tu bình lặng ở Từ Thành.
Giai đoạn đầu tiến tu ở trường Đảng chủ yếu dạy lý luận nhưng giai đoạn sau lại là những tiết học thực tiễn, cái gọi là trong sạch hóa bộ máy chính trị giao dục, nhớ lại vùng giải phóng cách mạng cũ, nhớ lại những ngọt ngào đắng cay cũng nằm trong chương trình học.
Thẩm Hoài thảo luận với bên huyện Du Sơn về hoạt động mời các cán bộ lão thành trong ngành hải quân như cụ Thôi Hướng Đông về lại Du Sơn tham quan, thời gian kết hợp với chương trình học thực tiễn của trường Đảng thuộc Tỉnh ủy, như vậy hắn sẽ không phải xấu hổ vì giờ học thực tiễn ở trường, còn có thể ở lại Đông Hoa thêm hai ngày cùng với cụ Thôi.
Dự án gia cố đập và xây dựng mở rộng cải tạo nhà máy thủy điện hồ Du Sơn và công trình mở rộng đường quốc lộ Du Phổ đã không được coi là hạng mục lớn ở Đông Hoa, nhưng hai công trình này có ý nghĩa rất lớn đối với thu chi tài chính năm 95 mới có 30 triệu ở huyện Du Sơn.
Du Sơn vào cuối mùa thu, đứng trên đập hồ Du Sơn đã được gia cố, thượng du mở ra theo hình cái loa, mênh mông bát ngát, Hồ Du Sơn nằm ở sâu trong núi rừng không ai biết; hạ du lại là sông Đông Du bị thung lũng thu hẹp lại, hai hàng cây hồng bên bờ sông như đám mây lửa đang cháy, che hết cả đường quốc lộ uốn lượn Du Hồ, phía ngoài cũng là non xanh nước biếc, đẹp không sao tả xiết.
Trong khi thúc đẩy công trình xây dựng mở rộng cải tạo nhà máy thủy điện hồ Du Sơn, tập đoàn Hoài Năng cũng đầu tư sửa chữa một khách sạn Du Hồ ở trong lòng chảo phía Đông Bắc nhà máy thủy điện làm nơi huấn luyện ở tỉnh Hoài Hải cho công ty mẹ là tập đoàn Đông Điện.
Nhà khách Du Hồ không được coi là xa hoa, mấy kiến trúc kiểu phương Tây cao ba bốn tầng thấp thoáng giữa những cây đại thụ xanh um, xây dựng nên quần thể kiến trúc rất đặc biệt ở vùng lòng chảo phía Bắc hồ Du Sơn, tổng đầu tư không đến 10 triệu, không đến 80 phòng nhưng hiện tại trong số những khách sạn cao cấp nhất cần tiếp đón bên ngoài ở huyện Du Sơn thì cũng được coi là nơi phục vụ khá tốt ở khu hồ Du Sơn.
Thiết kế đơn giản nhưng cũng hoàn toàn khiến phong cảnh non nước không có gì phải tiếc nuối.
Phía huyện sắp xếp cho lớp tiến tu trường Đảng và các cán bộ lão thành của bên Hải quân ở khách sạn Du Hồ.
Sau khi lớp tiến tu tụ tập lại để ăn cơm, kết thúc chương trình khảo sát ở Đông Hoa thì đa số học viên đều quay về Từ Thành, thứ hai Thẩm Hoài ngồi xe về trường Đảng báo danh là được, sau khi đưa những người khác đi rồi liền vội vàng về tòa nhà phía Đông tìm cụ Thôi Hướng Đông, người đi cùng các vị cán bộ lão thành khác về lại căn cứ địa Du Sơn.
Bên Thôi Hướng Đông cũng có La Khánh, Phùng Ngọc Mai... đi cùng.
- Ông ơi, lần này về Du Sơn ông có cảm giác gì? Thẩm Hoài xoa xoa tay, nhận lấy chiếc ghế La Khánh đưa rồi ngồi xuống.
Căn phòng của cụ Thôi có cửa sổ đối diện với hàng cây hồng dại ở phía Bắc bờ sông Đông Du, ánh mặt trời chiều thu vừa đúng lúc chiếu vào hàng hồng như lửa.
- Tiểu tử nhà ngươi có được chút thành tích là chỉ biết đi khoe khoang khắp nơi. Thôi Hướng Đông nói.
- Chuyện này cháu không thể tham công, ở thành phố do Trưởng ban Dương lãnh đạo, ở huyện có Bí thư Lương, La Khánh, Hồ Chí Quân làm tiên phong, tập đoàn Hoài Năng là chủ lực, ngoài ra còn có ông giúp đỡ; cháu chỉ nói vài câu, thật sự không có công lao gì. Thẩm Hoài nói một cách khiêm tốn.
- Coi như cậu còn tự biết mình đấy. Thôi Hướng Đông gật gật đầu nói, dường như rất vừa lòng với sự khiêm tốn của Thẩm Hoài, lại hỏi: - Lần này cậu cứ kiên quyết kéo ta về chắc không phải chỉ để khoe khoang, rốt cục còn mục đích gì mà không thể một lần nói hết?
- ... Ông, ông không thể cho rằng đó là điều bề dưới như cháu nên làm, nên hiếu kính ông sao? Thẩm Hoài cười khổ.
- Buổi sáng ta nghe Lương Chấn Bảo và Tiểu Dư của phòng nghỉ ngơi kiến nghị nên đầu tư xây dựng một khu nghỉ dưỡng ở đây, cái này ta không thể phản đối nhưng cậu cũng đừng mong ta ủng hộ. Thôi Hướng Đông nói. - Bây giờ kinh phí eo hẹp như vậy, đám lão già ta có thể thường xuyên đi ra đi vào đã là tốt lắm rồi, nếu còn làm thêm cái gì thì ta thấy quá phô trương lãng phí. Đương nhiên, ta cũng không có sức cãi nhau với các cậu, các cậu làm loạn thế nào ta cũng mặc kệ, chỉ cần đừng đến tìm ta là được.
Thôi Hướng Đông tính tình ngay thẳng nhưng nếu chỉ vì điều đó mà tưởng ông cụ dễ bị gạt thì thật là sai lầm.
Thẩm Hoài cười nói: - Chuyện này cháu thật sự không biết, hơn nữa cháu cũng không làm việc ở huyện Du Sơn, chuyện này không thể đổ thừa cho cháu được...
Thôi Hướng Đông lắc đầu, nói: - Cậu là chó đi đến đâu cũng tiểu bậy —— Nếu cậu nói chuyện này hoàn toàn không có quan hệ gì với mình, nếu lừa gạt người khác thì còn được, đừng nghĩ đến chuyện lừa gạt ta.
La Khánh, Phùng Ngọc Mai ở bên cạnh cũng chỉ biết cười xấu hổ, không ngờ ông cụ Thôi ví von còn thô tục hơn cả trong tưởng tượng.
Thẩm Hoài cười khổ nói: - Sau khi nâng cao, gia cố đê hồ Du Sơn thì sức chứa của hồ đã tăng lên 100 triệu mét khối, trong tình hình ô nhiễm công nghiệp ở vùng trung, thượng du Chử Giang càng ngày càng nghiêm trọng thì hồ Du Sơn sẽ trở thành nguồn nước dự trữ quan trọng của toàn thành phố Đông Hoa, phía thành phố cũng chế định quy hoạch, cho hồ Du Sơn và khu vực thượng du vào khu vực hạn chế phát triển công nghiệp, cũng sẽ hạn chế nhất định việc nuôi dưỡng thủy sản, đúng vậy, chúng ta có nghĩa vụ bảo vệ nguồn nước ở đây, bảo vệ nơi non nước hữu tình này, nhưng đồng thời phía huyện cũng phải đối mặt với vấn đề cốt lõi là làm sao để gần 200 nghìn dân thoát nghèo và trở nên giàu có. Phía huyện đã chính thức thành lập Cục du lịch, coi việc khai thác phát triển du lịch là công việc trọng điểm để thúc đẩy nhưng nguồn thu từ du lịch của Du Sơn trong năm nay có lẽ chỉ được dăm ba triệu đô la, chia đều theo đầu người dân Du Sơn thì còn chưa được 7, 8 tệ. Thương nhân chú trọng lợi ích, bây giờ thị trường du lịch ở Du Sơn nhỏ như vậy, thu nhập thấp như vậy, lượng vốn lớn không chịu đầu tư vào, chúng ta cũng không bắt ép người ta đến đầu tư. Mặc dù thu nhập tài chính trong năm nay của huyện Du Sơn có tăng chút ít những còn lâu mới giải quyết được các vấn đề nghiêm trọng khác đã tích tụ lại từ lâu, căn bản là không thể rút được nhiều vốn ra hơn để tiến hành xây dựng cơ sở hạ tầng du lịch với quy mô lớn, vì vậy bất đắc dĩ mới nghĩ ra mấy chiêu trò này, là cháu nghĩ hộ bọn họ, ông đừng mắng bọn Phùng Ngọc Mai...
- Ta cũng đoán đó là chủ ý của cậu. Thôi Hướng Đông nói. - Bây giờ ngành điện lực kêu khóc vì không có vốn nhưng tập đoàn Hoài Năng thay Đông Điện xây dựng khu an dưỡng ở đây là phải mất trăm triệu, chuyện này nếu để người khác đâm ra thì xem xem có phải cậu đang giơ cột sống ra cho người ta đâm không...
- Bây giờ chẳng ai là trong sạch hoàn toàn cả, vì vậy chỉ cần tìm được danh nghĩa chính đáng thì chẳng ai muốn đâm ai cả.
Thẩm Hoài trơ mặt ra cười nói: - Ông ơi, ông thanh liêm cả đời, nhìn vấn đề khá đơn giản, chúng cháu làm gì cũng phải có lợi một chút, không để tập đoàn Hoài Năng phải bỏ khoản tiền này ra. Trong 5 năm huyện Du Sơn đều không muốn bỏ tiền ra xây dựng khách sạn này. Nhìn bề ngoài, nếu tập đoàn Hoài Năng bỏ ra hàng trăm triệu để xây dựng khu nghỉ dưỡng cho Đông Điện thì rất phô trương lãng phí nhưng đối với huyện Du Sơn mà nói mỗi năm sẽ có khả năng vì thuế thu nhập hàng mấy triệu của khách sạn này và tính cả tất cả những ngành nghề mà nó kéo theo thì gần như có thể giải quyết vấn đề sinh nhai của ba bốn trăm người. Một trăm triệu là ba bốn trăm người chia nhau, mỗi người hai, ba vạn hay là lấy ra để tạo lập thị trường, giải quyết vấn đề tìm việc lâu dài của ba bốn trăm người, món nợ này ông thấy nên tính thế nào?
- Cháu đang nói linh tinh gì vậy. Thôi Hướng Đông cười mắng.
- Rõ ràng là phô trương lãng phí mà tiểu tử nhà ngươi còn nói hộ. Thái độ của ông rất rõ ràng, không tán thành, cũng không phản đối, cháu có nói thêm gì nữa thì ông cũng không nghe đâu...
La Khánh, Phùng Ngọc Mai đều cười ha hả, Thôi Hướng Đông ở trước mặt người khác vẻ mặt đều rất nghiêm túc, nghe ý kiến lãnh đạo huyện cũng nghe nhiều nói ít, chỉ có Thẩm Hoài có thể khiến ông cụ vui vẻ, tức giận, thoải mái tâm trạng, có lẽ đây cũng là điểm người khác không bằng Thẩm Hoài.