Thẩm Hoài dừng xe ở bãi đỗ xe phía trước cửa hàng Đông Phương, Tiểu Thượng bạn ở ký túc xá của Chu Nghi Đồng gọi điện thoại về, sẽ nhanh về để cùng ăn cơm.
Sợ Tiểu Thượng không tìm được bọn họ, Thẩm Hoài liền cùng Chu Nghi đứng bên quảng trường chờ cô tới.
Thẩm Hoài mở cửa xe, để Chu Nghi có thể ngồi đợi, hắn ngồi xuống bên đường, lấy thuốc ra hút.
- Hút thuốc vui sao?
Chu Nghi hỏi.
- Em thử xem…
Thẩm Hoài đưa thuốc cho Chu Nghi.
Chu Nghi nhận lấy, cẩn thận hút một hơi, còn chưa đợi học thêm Thẩm Hoài nuốt xuống, liền bị nghẹn đến mức thiếu chút nữa chảy nước mắt. Vội vàng đưa thuốc trả cho Thẩm Hoài, nói:
- Chẳng có gì vui cả, còn có hại cho sức khỏe, tại sao đàn ông các anh lại hút thuốc không biết mệt như thế chứ? Cha em cũng vậy, mẹ em rất buồn bực.
- Không có gì vui, nhưng những chuyện buồn bực cũng vơi đi nhiều.
Thẩm Hoài cười nói.
- …
Chu Nghi im lặng, nhìn Thẩm Hoài.
- Làm sao vậy, trên mặt tôi có dính thứ gì hay sao?
Thẩm Hoài lau lau mặt, hỏi.
- Không, em đang suy nghĩ lời nói của anh, đang nghĩ có những chuyện không vui, lại khiến người ta mệt mỏi, lại đang nghĩ, tại sao lại có người cứ chìm đắm ở trong đó.
Chu Nghi nói,
- Anh xem em có tính là người như vậy hay không?
Thẩm Hoài nhếch nhếch miệng, quay mặt đi chỗ khác hút thuốc, nói:
- Anh chỉ phụ trách ăn cơm cùng em, không phụ trách bàn bạc chuyện nhân sinh với em; Việc đó phải thu thêm phí …
- Anh ức hiếp em không mang theo ví tiền?
Chu Nghi cười nói, nhìn khuôn mặt nghiêng của Thẩm Hoài một lúc, lại xoay xoay cổ, nói:
- Tiểu Thượng sao còn chưa đến?
Nhìn thấy một cô gái từ trong cửa hàng đi ra, có lẽ nhìn thấy hai người họ một người ngồi trên xe một người ngồi xổm bên vệ đường hút thuốc rất kỳ lạ, cô gái kia đi đến bên đường liền dừng lại, không tự chủ nhìn về phía bên này.
Chu Nghi lấy chân đá nhẹ vào người Thẩm Hoài, nói:
- Có cô gái rất xinh đẹp đang nhìn anh kìa.
Thẩm Hoài chỉ xem như Chu Nghi đang trêu đùa hắn, nhìn gương mặt mịm màng của cô, cười nói:
- Ai bảo người ta đẹp trai, không còn cách nào khác, em cũng được thơm lây rồi…
- Sao anh lại không hề biết xấu hổ như thế, sao trước đây em lại không phát hiện ra nhỉ?
Chu Nghi cười ha ha nói, thấy cô gái kia vẫn nhìn về phía bên này, lại dùng chân đá đá Thẩm Hoài, nói:
- Thật đấy, cô ta còn đang nhìn anh…
Thẩm Hoài bị mũi chân Chu Nghi đá trên lưng, cảm thấy nhột nhột muốn cười, quay người lại nhìn qua bên kia, rõ ràng nhìn thấy Tạ Đường đang đứng ở một nơi cách đó khoảng mười mét, một chân đứng dưới đường. Nhưng lúc hắn quay đầu lại cô liền quay mặt đi, đứng im ở đó.
Thẩm Hoài không ngờ Tạ Đường lại một mình xuất hiện ở đây, nhìn trong tay cô xách hai túi giấy, có lẽ vừa từ cửa hàng đi ra.
Chu Nghi thấy Thẩm Hoài có thần sắc khác thường, nhỏ giọng hỏi:
- Lại là cô gái đã từng bị anh làm thương tổn đó à?
Thẩm Hoài cười chua xót, cũng không biết giải thích với Chu Nghi như thế nào.
- Anh qua đó xin lỗi người ta đi.
Chu Nghi nói.
Tâm tình của Chu Nghi đơn thuần rất lương thiện, nhưng nếu xin lỗi có thể xóa bỏ được tất cả những lầm lỗi trước đó, vậy thì tốt rồi. Thẩm Hoài thầm than nhẹ trong lòng.
Thấy Tạ Đường quay mặt đi, nhưng cũng không rời khỏi nơi đó, Thẩm Hoài không biết là cô đang đợi taxi hay đang đợi ai tới đón.
Thẩm Hoài chống tay vào đầu gối đứng lên, đang nghĩ nên qua đó chào hỏi một tiếng, nhưng lại có chút do dự.
Lúc này trên đường truyền đến tiếng động cơ gầm rú khiến người qua đường đều phải tránh đi, Thẩm Hoài quay đầu nhìn lại, có một chiếc xe thể thao màu vàng đang đi tới.
Cũng không biết Tạ Đường đang chuyên tâm suy nghĩ không nghe thấy tiếng động cơ truyền đến, hay là chỉ đơn thuần không muốn quay mặt lại để hắn nhìn thấy. Thẩm Hoài chỉ thấy cô cứng nhắc đứng đó, đứng bên đường nguy hiểm không hề có ý định tránh đi.
Lúc này xe ô tô bật đèn xi nhan bên trái, chuẩn bị quẹo vào, không hề có dấu hiệu giảm tốc độ. Thẩm Hoài không để ý nhiều đến như vậy, đứng lên chạy qua đó, trong lúc Tạ Đường còn đang bị tiếng còi xe inh ỏi làm cho kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại, hắn đã nhanh chóng kéo cô ra.
Chiếc xe thể thao gần như phóng như bay qua nơi mà Tạ Đường vừa đứng, cánh tay của Thẩm Hoài cũng bị kính chiếu hậu của xe quẹt mạnh qua, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
Thẩm Hoài còn chưa hoàn hồn, thấy Tạ Đường không bị té ngã, mới thoáng an tâm.
Chu Nghi thấy cảnh tượng này, cũng bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, lò cò lui nhanh về.
Chiếc xe thể thao đang chạy nhanh bỗng nhiên thắng gấp lại, một người thanh niên bước xuống xe, trước tiên nhìn kính chiếu hậu bị đụng vào, rồi nhìn Thẩm Hoài và Tạ Đường lớn tiếng mắng:
- Mẹ nó, mắt mù rồi hay là tai điếc đấy?
Nhìn vết phanh xe kéo dài tới cả mười mét của chiếc xe thể thao, Thẩm Hoài đen mặt, nhìn thấy những viên đá lót đường ở trước quảng trường, bị bong ra một viên, liền đi đến nhặt lên ném lên mui sau của chiếc Porche thể thao. Cũng không quan tâm trong xe y còn có người đi cùng, chỉ nhìn chằm chằm vào người thanh niên lái xe, mắng:
- Mẹ nó, thử mắng thêm một tiếng nữa xem…
Thời đại bây giờ những người thanh niên có thể lái chiếc Porsche thể thao trong trung tâm thành phố, tuyệt đối cũng không phải loại dễ chơi. Gã thanh niên kia nhìn thấy Thẩm Hoài mang vẻ mặt hung hãn, nhất thời không làm thêm động tác nào nữa. Nhưng một người đi cùng với y mở cửa xe, lạnh lùng xông tới nắm tóc Thẩm Hoài, đấm một quyền vào ngực Thẩm Hoài:
- Mày hung hăng hả!
Thẩm Hoài đá một cú vào bụng y, đau đến mức y cong người như một con tôm, cả nửa ngày cũng không thể đứng lên nổi. Gã thanh niên lái xe thấy bên này động thủ, cũng không quan tâm gì nữa mà lao đến túm lấy Thẩm Hoài định đánh.
Hai gã thanh niên này bộ dạng gầy gò, nhìn chẳng khác Thẩm Hoài bốn năm trước bao nhiêu, bộ dạng bị tửu sắt vét hết sức lực. Mặc dù không chịu thiệt chút nào, nhưng nếu động thủ, cả hai người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đối với gã thanh niên lái xe khi đánh nhau chỉ biết mỗi việc xông lên túm tóc, hắn chỉ cần cho y một đám, liền trúng ngay vào sống mũi y.
Trong xe thể thao Porsche, băng sau còn hai người, nhưng bọn họ xuống xe cũng không tiện.
Sau khi hai gã thanh niên xuống xe bị Thẩm Hoài đánh cho không đứng dậy nổi nữa, hai người kia mới xuống xe, nhưng người xung quanh đường cũng đứng lại rất đông.
Nhìn bốn thanh niên lái xe nguy hiểm suýt nữa gây chết người, lúc xuống xe còn đánh mắng người khác, người đi đường cũng đều bàn tán họ.
Bốn thanh niên kia lại mang dáng vẻ cao ngạo bệ vệ, đẩy ngã một cụ già hơn sáu mươi tuổi đứng chắn đường bọn họ. Một gã thanh niên nhặt viên đá Thẩm Hoài dùng để ném lên xe bọn họ, muốn xông lên đánh người, dọa cho Tạ Đường, Chu Nghi thét lên.
Lúc này Ngụy Nhạc chen lên, từ phía sau kéo áo gã thanh niên kia, tiếp theo đó là đánh vào hõm vai gã.
Gã thanh niên kia bị Ngụy Nhạc cho một đấm, tay phải không lấy được sức, đau đến mức hét lên:
- Tay của tôi gãy rồi…
Thẩm Hoài thấy Ngụy Nhạc dừng xe lại ở lề đường phía đối diện vội vàng chạy qua giúp đỡ, biết y có lẽ đến để đón Tạ Đường về.
Lúc này bảo vệ của cửa hàng và hai vị cảnh sát tuần tra ở khu vực phụ cận, nhìn thấy bên này ồn ào, cũng vội vàng đi qua, chen vào đám người đang chen chúc, lớn tiếng quát hỏi:
- Việc gì thế, việc gì thế?
Rồi tách hai gã thanh niên đang muốn động thủ đó ra.
Gã thanh niên lái xe mũi còn đang chảy máu, y ngẩng đầu, hung hăng đi tới chỉ vào mặt Thẩm Hoài, nói với cảnh sát:
- Chính là tên tiểu tử này, cản đường không cho người ta đi còn chưa nói, tôi xuống xe nói lý lẽ với hắn, hắn lại đập xe của tôi, còn đánh người.
Hai vị cảnh sát, một vị ước chừng bốn mươi tuổi, một vị còn khá trẻ, vị cảnh sát trẻ khá tinh tường, vừa rồi từ xa thấy tình hình bên này, liền hét lên với gã thanh niên lái xe:
- Các cậu bốn người đánh một người, bị đánh cho đến nông nỗi này, còn nói lý lẽ?
Anh ta chỉ xem Ngụy Nhạc là một người qua đường thấy chuyện bất bình nên tương trợ mà thôi.
Vị cảnh sát trung niên nhìn vết thắng xe gấp còn để lại trên mặt đường, cũng biết đại khái nguyên nhân của sự việc là gì. Nhưng ánh mắt ông ta liếc nhìn nắp sau xe thể thao màu vàng bị ném vào lõm xuống, cùng với biển số xe rõ ràng là biển số xe của cảnh sát có vũ trang, sắc mặt hơi thay đổi, kéo tay vị cảnh sát trẻ tuổi một cái, giọng nói không lớn, nhưng rất nghiêm túc nói với Thẩm Hoài:
- Cho dù xảy ra chuyện gì, cậu ra tay đánh người là không đúng. Cậu cho rằng đập hỏng xe người ta rồi không cần đền, đánh người bị thương rồi không bị phạt hay sao? Bây giờ cho dù các cậu ai đúng ai sai, đánh nhau ở đầu đường gây mất trật tự trị an, trước tiên phải cùng chúng tôi về đồn tiếp nhận điều tra rồi nói sau!
- Là bọn họ đi xe đụng vào người khác, không xin lỗi còn lên tiếng mắng chửi, lại ra tay đánh người trước…
Chu Nghi chen lên phía trước, thay Thẩm Hoài giải thích với vị cảnh sát trung niên.
- Rốt cuộc là chuyện gì, chúng tôi sẽ điều tra.
Vị cảnh sát trung niên nói, quay đầu nói với gã thanh niên lái xe,
- Trước tiên cậu lái xe qua lề đường, đừng gây cản trở giao thông nữa.
Gã thanh niên lái xe vừa móc điện thoại ra, một tay chỉ thằng vào mặt Thẩm Hoài, dáng vẻ bệ vệ uy hiếp:
- Mẹ nó, mày đập xe của ông, mày biết chiếc xe này của ông bao nhiêu tiền không. Hôm nay không cho mày chết, không bắt mày đền chết, ông đây không mang họ Tần nữa!
- Cậu cũng bớt tranh cãi vài câu đi.
Vị cảnh sát trung niên mang giọng điệu ôn hòa nói với gã thanh niên lái xe, lại nói với vị cảnh sát trẻ tuổi,
- Cậu cho mọi người tản ra hết đi, đừng chặn đường nữa…
Thẩm Hoài thấy Ngụy Nhạc đang định trình cho cảnh sát giấy chứng nhận, liền ngăn y lại, nói:
- Cậu dẫn Tạ Đường về trước đi, bên này sẽ không sao đâu…
Ngụy Nhạc do dự, vị cảnh sát trung niên đó rõ ràng đang muốn nịnh bợ, lúc này còn không tỏ rõ thân phận, thì sẽ bị chịu thiệt.
Thẩm Hoài sớm đã để ý thấy chiếc xe Porsche này mang biển số xe của cảnh sát vũ trang thành phố, cũng biết vị cảnh sát trung niên đó đang có ý thiên vị, vừa để gã thanh niên lái xe kia lái xe qua một bên, vừa bảo vị cảnh sát trẻ tuổi giải tán đám đông. Chẳng qua chỉ là muốn đẩy lùi những chứng cớ cũng như nhân chứng bất lợi cho đối phương đi. Nhưng nếu lúc này y chứng tỏ thân phận của mình, thì bảo người đi đường sẽ nhìn họ như thế nào: là chó cắn chó sao?
Thêm nữa, Thẩm Hoài cũng không muốn Tạ Đường liên lụy cùng hắn trong một sự việc như thế này, điều này sẽ khiến một người có khung hướng hướng nội như Tạ Đường rất khó xử.
Ngụy Nhạc thấy Thẩm Hoài đã quyết định như vậy, liền nhỏ giọng hỏi:
- Hay là tôi lái xe qua đây đón Tạ Đường lên xe?
Thẩm Hoài gật gật đầu. Xe mà Ngụy Nhạc đi chính là xe của cha y ở Ủy ban nhân dân tỉnh cấp cho. Không cần thiết phải chó cắn chó, để tránh gây nên ảnh hưởng xấu đối với nhóm đông quanh đây, nhưng cũng không thể nói thật sự muốn ngoan ngoãn đến đồn công an để phải chịu thiệt, liền để Ngụy Nhạc lái xe đến đón Tạ Đường. Lúc Ngụy Nhạc đi đến bên kia đường lái xe qua, Thẩm Hoài nói với vị cảnh sát trung niên kia:
- Có phải phía cảnh sát các anh sau khi làm rõ tình hình ở hiện trường, rồi mới về đồn ghi chép lại thì mới tốt hơn đúng không? Thêm nữa, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi và bọn họ nói cũng không thể tính được, các anh có phải nên hỏi những người qua đường để chứng thực, chứ không phải vội vàng đuổi mọi người đi?
- Mày còn dám nói càn?
Gã thanh niên lái xe kiêu ngạo lớn tiếng chất vấn, chỉ vào gã thanh niên ngồi ở ghế phụ, vừa mới xuống xe đã bị Thẩm Hoài đá một cú, nói:
- Mày có biết chú của y là ai không?
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn gã thanh niên bị đá vào bụng một cái, nhìn y cũng quen mặt, trong lòng thầm kinh ngạc. Lại nhìn thấy ánh mắt y sáng lên, đại khái cũng không muốn làm lộ rõ thân phận mình trước những người qua đường, lạnh lùng nói:
- Tôi không quan tâm đến chú của y, chú của cậu là ai, nhưng tôi nói rõ ràng cho các cậu biết, cho dù là cháu trai thân thích của Bí thư Thành ủy Từ Bái dám chạy xe bạt mạng như vậy trong trung tâm thành phố, tôi cũng sẽ nhìn thấy chiếc nào đập chiếc đó!