Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 584 - Chương 581: Thang Máy Hỏng Rồi..

Chưa xác định
Chương 581: Thang máy hỏng rồi..

Thẩm Hoài cũng không biết từ bao giờ Chu Dụ có quan hệ thân mật với Hùng Đại Ny như vậy, nếu các cô đã hẹn nhau đi dạo phố, tối nay hắn muốn hẹn hò với Chu Dụ đương nhiên là không thể.

- - Hay anh cũng qua đây cùng ăn cơm? Chúng em sẽ đi dạo ở trung tâm thương mại Văn Sơn, anh giả bộ đi ngang qua…

Chu Dụ đề nghị trong điện thoại.

Thẩm Hoài ăn no rảnh rỗi mới lúc này chạy đi ăn cơm cùng với Hùng Đại Ny, Chu Dụ bèn nói;

- - Cùng hai mỹ nữ đi ăn cơm, anh không chịu nổi, ai bảo anh là trẻ con không có ai đi cùng, anh bây giờ trở về Từ Thành, không cản trở các em đi dạo phố nữa.

- - Không tự tin à?

Chu Dụ hỏi

- - Đương nhiên không tự tin chứ, không phải em cũng sợ bị Hùng Đại Ny nhìn ra cái gì đó sao?

Thẩm Hoài giả bộ hồ đồ nói.

- - Quỷ sứ.

Chu Dụ cười mắng

- - Không có quỷ chứ…

Thẩm Hoài nói.

- - Không đùa giỡn với anh nữa, nói thật với anh Hùng Đại Ny bây giờ có người đang kết giao, xuất quỷ nhập thần, em nghi là anh, nhưng ngẫm lại anh có thể có tâm,nhưng không có cơ hội và thời gian làm kẻ trộm…

Chu Dụ nói trong điện thoại.

Nghe Chu Dụ nói như vậy, Thẩm Hoài thấy lòng đầy chua xót.

Hắn với Chu Dụ còn có thể tiếp xúc năm ngày ba bận, nhưng Hùng Đại Ny tiếp xúc với hắn rất ít.

Không cần nói đến cơ hội tiếp xúc riêng rất ít, Hùng Đại Ny bình thường chủ yếu tập trung tư tưởng ở trên người Thất Thất, đến cả điện thoại cũng không mua lấy một cái,muốn liên hệ cũng chả được, nói gì đến yêu đương vụng trộm?

Đối với ngờ vực của Chu Dụ, Thẩm Hoài kiên quyết phủ nhận nói:

- - Em không được đổ vấy lên đầu anh, anh không muốn làm kẻ trộm.

- - Có quỷ mới tin được anh.

Chu Dụ nói:

- - Được rồi, không dây dưa với anh nữa, tự anh lái xe về Từ Thành đi, trên đường cẩn thận.

Đường cao tốc Từ Thành còn khoảng nửa năm nữa mới có thể chính thức thông xe, Thẩm Hoài lái xe đi đường quốc lộ, đến 8 giờ tối mới chạy đến Từ Thành.

Mẹ của Chu Nghi hai ngày nay vì em của Chu Nghi ở trường đánh nhau với bạn học trở về Đông Hoa, Chu Nghi một mình ở lại Từ Thành, Thẩm Hoài sau khi về đến thành phố liền gọi điện thoại cho Chu Nghi.

Chu Nghi bên kia vừa kết nối xong điện thoại, còn chưa nói gì, liền nghe thấy trong điện thoại của Chu Nghi tiếng hét ầm lên, sau đó lại nghe một tiếng “choang”, giống như là tiếng nồi bát rơi trên mặt đất.

- - Làm sao vậy

Thẩm Hoài lo lắng lúc này Chu Nghi chân còn chưa khỏi đau, lại té ngã,

- - Không sao chứ, có phải bị té ngã không?

- - Không có việc gì,

Chu Nghi ở đầu bên kia vẫn chưa hoàn hồn nói,

- - Vừa mới bị rơi cái nồi, muốn nấu chút mỳ, nhưng tay chân lại vụng về, làm rớt nước ra sàn. Anh đang ở đâu vậy…

Nghe tiếng bên kia như là Chu Nghi đang ngồi xổm thu dọn đồ đạc, nghĩ đến cô ta một chân ngồi xổm trên mặt đất đầy nước, Thẩm Hoài lại lo lắng cô sẽ bị té, vội vàng nói:

- - Em không cần thu dọn, anh đến ngay đây, 3 phút là đến rồi…

Chu Nghi đau chân, chỉ là xương bị rạn, nhưng phải cần hai tháng tĩnh dưỡng mới có thể đi được.

Mẹ của Chu Nghi mới đầu thuê một phòng trong nhà khách của trường để chăm sóc Chu Nghi, nhưng cuối cùng lại không thuận tiện.

Mẹ của Chu Nghi muốn ở gần trường thuê một phòng nhỏ, vừa lúc ở chung cư gần đó có một nhà chung cư có thang máy rao bán, có đầy đủ đồ dùng, nhà Chu Nghi cũng không thiếu một chút tiền này, liền mua luôn căn nhà đó rồi chuyển đến, khu này cách gia viên Bắc Uyển của Trần Đan ở Từ Thành hai con ngõ nhỏ.

Thẩm Hoài không dám trì hoãn lái xe đến khu chung cư, đi đến ấn thang máy hồi lâu không có phản ứng gì, mới chú ý tới thông báo dán bên cạnh thang máy, thang máy đang tu sửa đã hai ngày rồi.

Tuy rằng Chu Nghi ở tầng 12, nhưng chân của cô bị thương không tiện đi lại, nghĩ đến tháng máy ngừng hai ngày nay, chắc hẳn cô cũng bị nhốt hai ngày nay không xuống lầu.

Thẩm Hoài gõ mở cửa, nhìn thấy trong bếp một cảnh bừa bãi, trên mặt đất đều là nước đọng, chảy lênh láng khắp nơi, cười hỏi Chu Nghi:

- - Em nấu mỳ cần bao nhiêu nước, muốn làm ngập cả phòng bếp à?

- - Mẹ em rất chịu khó, ngày thường cũng không cho em cơ hội rèn luyện, em cũng không biết nấu mỳ cần bao nhiêu nước?

Chu Dụ thè lưỡi, lúc này cũng mới cảm thấy nước trong phòng bếp quá nhiều, bèn nói:

- - Cũng may mà nước nhiều, đốt nửa ngày cũng không bỏng, bằng không thì thảm rồi…

Thẩm Hoài tìm cây lau nhà, vén tay áo đeo tạp dề, đi vào lau sạch nước đọng trong phòng bếp.

Chu Nghi giống như cô bé làm sai việc gì vậy, một chân dựa vào tường đứng ở đó nhỏ giọng giải thích.

- - Mẹ em nói hôm nay sẽ đến, trong điện thoại nói một hồi sẽ mang các loại đồ ăn đến, nhưng tạm thời chưa qua dược, vừa rồi mới gọi điện thoại đến nói không qua được.Vì ăn một bữa ngon, buổi trưa em không bảo bạn học mua cơm đến, bây giờ thì đói meo rồi…

Thẩm Hoài quay đầu lại nhìn Chu Nghi liếc mắt một cái nói:

- - Cũng không thấy em có vẻ đói?

- - Có đồ ăn vặt

Chu Nghi nghiêng đầu, ngại ngần cười nói

Một cuộn mỳ và nồi rơi trên mặt đất, đã không thể ăn rồi, Thẩm Hoài mở tủ lạnh, bên trong không có gì dự trữ, thật không biết mẹ của Chu Nghi đã đi hai ngày, cô ấy sống như thế nào.

Thẩm Hoài cởi tạp dề xuống, hỏi Chu Nghi:

- - Đi ra ngoài ăn cơm đi?

- - Thang máy dừng hai ngày rồi

Chu Nghi nói, đôi mắt sáng ngời nhìn Thẩm Hoài, hai ngày không xuống lầu, ở trong phòng cũng buồn lắm rồi, cũng mong có thể xuống lầu.

- - Anh cõng em xuống, mặc dù em mập hơn nhiều, nhưng anh vẫn có thể cố gắng cõng được em…

Thẩm Hoài cười nói.

- - Người ta làm gì béo, chỉ là…

Chu Nghi nhỏ nhẹ giải thích, một chân nhảy vào phòng ngủ lấy chiếc áo khoác đi ra, lấy chìa khóa và điện thoại, rồi một chân đứng trên ghế salon.

- - Có phải là đến đầu cầu thang mới cõng được không, dù là gia súc, em cũng không thể sai khiến như vậy?

Thẩm Hoài nói, thấy mặt Chu Nghi ửng đỏ, cười đi qua ngồi xổm xuống, bảo nàng trèo lên lưng hắn.

Chu Nghi vóc dáng không thấp, nhưng cô gái xương cốt mảnh khảnh, vừa vặn, cõng lên cảm giác cũng hết sức nhẹ nhàng, mà Chu Nghi của 4 năm trước thì gầy hơn một chút.

Thẩm hoài hai tay chắp sau lưng, nâng mông của Chu Nghi lên.

Chu Nghi chân phải còn bó bột, không tiện mặc quần, cho dù là cuối mùa thu cũng phải mặc một chiếc váy dài bông, da mịt mềm mại, Thẩm Hoài quay đầu cười nói với Chu Nghi:

- - Em còn nói không béo, nặng hơn trước rất nhiều…

- Anh…

Chu Nghi tức giận, cắn vành mội, hận không thể úp cả cơ thể lên lưng Thẩm Hoài.

Con gái ở trong nhà không thích mặc áo ngực, Chu Nghi không muốn để Thẩm Hoài chờ, nghĩ quần áo khá dày nên cứ thế đi ra ngoài ăn cơm với Thẩm Hoài, bộ ngực đầy đặn qua mấy lớp vải mỏng manh, áp vào sau lưng Thẩm Hoài, làm cho Thẩm Hoài rõ ràng cảm nhận được độ đàn hồi và hình dạng hoàn mỹ kia.

Thẩm Hoài có một cảm giác tê tê từ xương chậu thẳng đến đỉnh đầu, làm toàn bộ da đầu đều tê đi.

Thẩm Hoài kiềm chế ý nghĩ xấu xa, quay đầu lại cười nói với Chu Nghi:

- - Lát nữa mà cả hai người ngã từ cầu thang xuống, em cũng đừng trách anh …

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nghi đỏ lên, từ phía sau ôm lấy cổ Thẩm Hoài, hơi nâng người lên, để bộ ngực không dán lên sau lưng Thẩm Hoài nữa, nhỏ giọng oán hận nói:

- - Ai bảo anh toàn nói người ta mập…

Phụ nữ thật sự là yêu tinh, điều này cũng có thể trách hắn, Thẩm Hoài nghĩ thầm trong bụng, lúc này mái tóc dài của Chu Nghi rủ xuống, lọn tóc xòa trên mặt hắn, có chút ngứa ngáy, nhưng cũng cảm thấy dễ chịu khó nói.

Chu Nghi không nặng, nhưng từ tầng 12 xuống, Thẩm Hoài cũng thở hồng hộc, ngẩng đầu nhìn cửa thang máy nói với Chu Nghi:

- - Trở về thực sự phải đánh cuộc nhân phẩm rồi, bằng không anh đành phải cõng em bò lên…

- - Không sao, anh có thể, em sẽ rất có trách nhiệm cổ vũ động viên anh.

Chu Nghi cười khanh khách, cho dù xuống dưới lầu cũng không chịu xuống khỏi lưng Thẩm Hoài, cứ ôm cổ hắn, muốn Thẩm Hoài cõng nàng đến xe đỗ ở bên ngoài.

Chu Nghi lười không xuống, Thẩm Hoài cũng không nỡ bỏ cô ta xuống, còn khoảng hai bước nữa, liền cõng cô đi ra ngoài.

Vừa mới ra cửa sảnh thì thấy bạn trai Trình Ái Quân của cô Trần Mạn Lệ mang theo túi đồ đi vào bên trong, Chu Nghi gọi to:

- - Thầy Trình, sao thầy lại ở đây?

Cô tuy rằng không muốn bị đùa cợt thân thiết với Thẩm Hoài, nhưng hành động thân mật như vậy không muốn rơi vào mắt người ngoài, bèn tụt xuống lưng Thẩm Hoài,một chân đứng dựa vào tường, chào hỏi Trình Ái Quân.

Trình Ái Quân dừng lại, sắc mặt âm trầm bất định, theo bản năng giấu túi nhựa đang xách trong tay ra đằng sau, có chút do dự nói:

- - Buổi chiều tôi ở trường gặp Tiểu Thượng, cô ấy nói cô ở bên này bị hỏng thang máy hai ngày nay, tôi nghĩ cô và mẹ lên xuống lầu không tiện, liền muốn qua thăm cô xem bên này có cần đồ gì cần mua, cô giáo Trần tạm thời có việc, tôi liền đến trước…

Tiểu Thượng là bạn cùng ký túc xá với Chu Nghi, tóc ngắn ngang vai, dáng người hơi thấp, quan hệ với Chu Nghi rất tốt, nhưng muốn làm gia sư để kiếm tiền học phí và sinh hoạt phí, thậm chí còn phải gửi tiền về nhà, cuối tuần cũng rất bận, không có thời gian rảnh rỗi để chăm sóc Chu Nghi.

Thẩm Hoài liếc nhìn Trình Ái Quân một cái, cũng không nói toạc ra suy nghĩ của gã, nói với Chu Nghi:

- Anh lái xe đến.

Thẩm Hoài lái xe đến, Chu Nghi đã nhận lấy đồ của Trình Ái Quân mang đến cho nàng để vào trong xe, cách cửa kính xe chỉ vào ví da để trên bảng điều khiển muốn Thẩm Hoài lấy cho nàng.

Cô xuống lầu, chỉ mang theo chìa khóa nhà và điện thoại, không mang theo tiền.

- - Không có bao nhiêu tiền, chỉ là sợ em và mẹ lên xuống lầu không tiện?

Trình Ái Quân nói

Chu Nghi vẫn kiên quyết đưa tiền cho Trình Ái Quân.

Nhìn Trình Ái Quân thảm hại rời khỏi, Thầm Hoài cười nói với Chu Nghi:

- - Em cũng thật là, làm tổn thương người khác như vậy. Tiền của anh cũng là tiền, lát nữa nhớ trả tiền anh nhé!

- - Sẽ không trả tiền anh đâu,

Chu Nghi cắn môi hờn dỗi nói,

- - Chân em đau rồi, còn chưa bảo anh bồi thường, hôm nay phải bắt đền anh.

Thẩm Hoài nhìn khuôn mặt đẹp mê người của Chu Nghi, phải kìm nén rung động trong lòng, cười cười ra hiệu cô mang đai an toàn, hỏi cô:

- - Được rồi, anh nhận thua, muốn đi đâu ăn cơm tùy em chọn?

- - Em muốn đi Thượng Khê viên anh cũng đồng ý chứ?

Chu Nghi giảo hoạt nhìn Thẩm Hoài.

- - Không phải nhất định muốn nhìn thấy mặt của anh bị Trần Đan cào đến máu chảy đầm đìa em mới vui chứ?

Thẩm Hoài cầm lấy cặp da giả bộ đánh tới.

Chu Nghi hai tay che mặt, cười khanh khách nói:

- - Trần Đan không ở Từ Thành, anh lo cái gì chứ? Thôi được rồi, không đi Thượng Khê viên thì không đi, chúng ta đi Đông Phương Văn Cảnh ăn cơm đi. Tiểu Thượng làm gia sư ở gần đó chắc cũng chưa ăn cơm, để em gọi cô ấy …

Bình Luận (0)
Comment