Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 583 - Chương 580: Bắt Quả Tang.

Chưa xác định
Chương 580: Bắt quả tang.

Thẩm Hoài ngắt điện thoại của Tống Hồng Quân, nắm lấy nắm đấm cửa, không ngờ Tạ Chỉ lại trốn ở trong phòng tạp vụ.

Hắn thăm dò nhìn vào bên trong, gian phòng không lớn, ngoài bày một số văn phòng phẩm mấy linh kiện để cạnh tường, không có chỗ nào có thể trốn, thầm than thật tiếc,nến như bắt được cô nàng này trốn ở đấy tự tình với ai thì thật là vui.

Hẳn là nhân viên công tác của Văn phòng Thành ủy quên khóa cửa, làm cho cô ta có cơ hội trốn vào trong đó nghe trộm hắn gọi điện thoại?

Tạ Chỉ cúi người nghiêng eo, chân thẳng mông cong, vóc dáng của cô không cao nhưng thân hình cân đối, có vẻ chân rất dài, chất vải váy có tính đàn hồi, che phủ cặp mông tròn lẳn, bắp chân phía dưới váy ngắn dài đều.

Tạ Chỉ đem áo gió nhỏ vòng lên cánh tay, bên ngoài mặc áo sơ mi tơ lụa, lúc xoay người, bộ ngực áp sát vào thân áo, lộ ra vẻ căng tròn, Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng bên trong cô ta mặc dù có mặc áo ngực cũng hẳn là loại mỏng.

Nhưng Thẩm Hoài lúc này cũng không thưởng thức quá nhiều thân hình của Tạ Chỉ, nhíu mày suy nghĩ vừa rồi nói chuyện với Tống Hồng Quân, có tin tức gì nhạy cảm để cô ta nghe được không.

Giống như bắt được trộm tại trận, Tạ Chỉ cũng rất lo lắng, không biết Thẩm Hoài sẽ có phản ứng gì, chỉ cố gắng định thần khom lưng xuống nhặt tập giấy mà cô vô ý làm rơi.

Tạ Chỉ vừa rồi cũng ở đầu hành lang bên này gọi điện thoại, khi Thẩm Hoài đi tới cô liền nhân lúc hắn không chú ý, đẩy cửa trốn vào phòng tạp vụ, không ngờ lại bất cẩn làm rơi giấy in trên bàn, gây sự chú ý của Thẩm Hoài.

Thấy Thẩm Hoài chỉ đứng ở cửa, Tạ Chỉ bèn nhặt giấy in lên, đặt lên trên bàn, cũng không nhìn đến khuôn mặt căng thẳng của Thẩm Hoài, ôm chặt áo gió trước ngực, cúi đầu muốn đi ra ngoài, Thẩm Hoài không có ý nhường đường nói:

- - Mai Cương kêu người chiếm tình thế, cô toàn không để trút đến đầu tôi vậy?

Cô gái này trong lúc trốn trong phòng tạp vụ nghe trộm điện thoại của hắn, để hắn bắt được tại chỗ, đã không chột dạ, lại còn có tâm tư trả đũa, Thẩm Hoài buồn bực cười nói:

- - Không cần nói vườn sản nghiệp y dược là Thiên Ích mượn danh nghĩa làm khoanh vùng đầu cơ giá cổ phiếu, cho dù bọn họ thực sự quyết tâm xây dựng cơ sở sản xuất thuốc sinh học quy mô lớn ở Tây Pha Áp, tôi đến nỗi ghé qua ôm cục tức? Nhất trí, cô thật nhỏ nhen, người khác đều nhỏ nhen như cô à?

Thẩm Hoài hôm qua sau khi ở chỗ Vương Triều gặp Đới Nghị, buổi tối đã cùng với Hùng Văn Bân, Chu Tri Bạch bọn họ thống kê một loạt tin tức, lại suốt đêm nói chuyện điện thoại với Tống Hồng Quân, để gã thêm một bước điều tra thân thế của Tập đoàn Thiên Ích ở Hongkong.

Vừa rồi trên hội nghị, Trần Bảo Tề đưa ra 3 “tin tốt” thị uy với bọn họ, Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân đều có tâm lý trông đợi, cho nên có thể thong dong ứng đối, phân tích đám người Trần Bảo Tề cùng với ý đồ thực sự của Hồ Lâm có thể giấu ở chỗ sâu hơn.

Tạ Chỉ thì chỉ là gần lúc họp mới biết được việc này, hoàn toàn là bị động nhận được tin tức đáng kinh sợ này.

Tuy rằng trong mắt người ngoài, Hải Phong có thể coi là một chi của nhà họ Tống, đồng thời phải bảo vệ lợi ích đầu tư của Hải Phong không bị tổn hại, Tạ Chỉ cũng lại lần nữa cảnh báo mình không được chọc vào Thẩm Hoài, nhưng từ trong đáy lòng cô vẫn không muốn nhìn Thẩm Hoài hại Tạ Đường đến thê thảm lại có một chút phong quang.

Khi Trần Bảo Tề thông báo đầu tư hai dự án siêu cấp khu quy hoạch sản nghiệp Tây Pha Áp cộng lại vượt qua 3 tỷ, Tạ Chỉ lúc đang khiếp sợ cũng đặc biệt muốn xem phản ứng của Thẩm Hoài.

Sau khi Đàm Khải Bình bị bức rút lui, Đông Hoa thực sự trở thành chiến trường cuộc đua của nhà họ Triệu và hệ Mai Cương.

Tuy rằng chuyện bức Đàm Khải Bình đi, sẽ không đem lại cho Thẩm Hoài thanh danh gì tốt, nhưng trong thời gian 3 năm qua của Đông Hoa, tăng trưởng chủ yếu dựa vào hình thức dị thường của Mai Khê, về mặt khách quan thì vị trí mạnh mẽ của Thẩm Hoài ở Đông Hoa không thể thay thế.

Điều này cũng một dạo tính tình càn rỡ ngang ngược của hắn mang lại ảnh hưởng tiêu cực, thậm chí qua lại quá quắt của hắn cũng trở thành “Lãng tử hồi đầu” nói chuyện say sưa trong miệng người khác, làm cho Tạ Chỉ nghe xong trong lòng khó chịu không nói ra được.

Tạ Chỉ trong lòng khinh thường, nhưng khi Đàm Khải Bình rời khỏi Đông Hoa, dự án nhà máy thép Tân Phổ sau khi lên ngựa, cô cũng hiểu rõ không phải ai cũng có thể dễ dàng động vào địa vị của Thẩm Hoài ở Đông Hoa.

Cho dù Trần Bảo Tề mượn thế của Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Đông Hoa, Tạ Chỉ cũng chỉ cho rằng lão ta ở Đông Hoa cùng lắm chỉ có thể ngang tài ngang sức với Thẩm Hoài, trừ phi nhà họ Triệu có thể có được thành tựu xuất sắc hơn Mai Cương trong phát triển kinh tế địa phương.

Một khi nhà họ Triệu có thể trong công tác kinh tế địa phương làm ra thành tựu xuất sắc hơn hệ Mai Cương, Thẩm Hoài ở Đông Hoa sẽ không phải không thể thiếu nữa, địa vị không thể thay thế của hắn sẽ bị dao động từ gốc lên.

Chỉ cần địa vị của Mai Khê và Hà Phổ trong phát triển kinh tế Đông Hoa bị suy yếu, thần thoại phát triển bị đâm thủng, người khác mới quay đầu lại nhìn Thẩm Hoài ngang ngược càn rỡ, việc xấu rành rành trước kia, Tạ Chỉ cũng biết được, chỉ có đến lúc đó Thẩm Hoài mới có thể nhổ được cái gai đó.

Khi Trần Bảo Tề thông báo tin tốt, Tạ Chỉ lúc khiếp sợ lại không nhìn thấy sự khiếp sợ từ trên mặt Thẩm Hoài.

Khu Tây Thành vừa mới nhận được đầu tư 3 tỷ, không chỉ nắm quyền chủ đạo phát triển sản nghiệp đóng tàu, còn muốn xây mới hai khu sản nghiệp trong khu quy hoạch sản nghiệp Tây Pha Áp, làm cho khu Tây Thành trong công tác thu hút đầu tư 6 tháng cuối năm, nắm tình thế của Mai Khê, Hà Phổ, Thẩm Hoài lại không khiếp sợ chút nào với tin tức này, đương nhiên làm cho Tạ Chỉ nghĩ mãi không hiểu.

Cũng vì vậy, cô mới có ý trốn vào trong phòng tạp vụ nghe lén Thẩm Hoài gọi điện thoại, muốn biết rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, không ngờ bị hắn bắt được tại trận.

Tạ Chỉ tuy rằng không có cách nào điều tra được nhiều tin tức hơn, nhưng cũng không ngu ngốc, cũng mơ hồ nhìn ra đằng sau ba tin tốt mà Trần Bảo Tề thông báo có một chút vấn đề.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Chỉ lúc trắng lúc đỏ, để Thẩm Hoài coi thường làm cho trong lòng nàng không thoải mái chút nào, nhưng lại không thể không thừa nhận lời nói của Thẩm Hoài rất chính xác: Một đám người trốn ở phía sau khống chế Thực nghiệp Tư Hoa xây dựng vườn sản nghiệp y dược ở Đông Hoa, rất có thể chỉ là muốn khoanh vùng đầu cơ giá cổ phiếu, sau đó kiếm lời từ thị trường chứng khoán. Tạ Chỉ xuất thân từ tài chính chứng khoán, cũng rất quen thuộc với thủ pháp khống chế thị trường này,chỉ có tâm trạng quá nôn nóng xem Thẩm Hoài diễn kịch, làm cho nàng nhất thời không nghĩ sâu, ngược lại còn bị Thẩm Hoài khinh miệt, lại không giải thích được.

- - Hồng Kỳ mấy ngày trước điện thoại cho tôi, chuyện cha của Hồng Kỳ thị sát Đông Điện.

Thẩm Hoài còn nói thêm,

- - Qua hai ngày nữa tôi sẽ trở về Yến Kinh, cô có muốn về không?

Tạ Chỉ không quan tâm đến Thẩm Hoài, trong lòng nghĩ: “Cho dù trở về cũng không đi cùng với tên thối tha này!”

Nhưng lòng hiếu kỳ của Tạ Chỉ lại trỗi dậy.

Qua vài năm nhà họ Tống vẫn bảo thủ, nhưng sang năm Đại hội lần thứ 15 rõ ràng là phái cải cách toàn diện nắm giữ thế cục, nhà họ Tống nếu tiếp tục kiên trì thái độ bảo thủ, lựa chọn Ủy ban trung ương năm sau sẽ rơi vào cục diện tương đối bất lợi.

Nhà họ Tống có rất nhiều việc phải làm, trong thái độ cũng càng phải nghiêng về ủng hộ cải cách, tái cơ cấu.

Tập đoàn Hoài Năng và Mai Cương bây giờ còn rất yếu kém, trước mặt cơ quan quốc gia khổng lồ, Tập đoàn trị giá trăm triệu cơ bản không là gì, nhưng trong nội bộ nhà họ Tống nếu lựa chọn nhân vật đại biểu của phái cải cách, tái cơ cấu thì chỉ có Tống Văn Tuệ và Thẩm Hoài.

Đầu năm nhà họ Tống bỏ Đàm Khải Bình mà lấy Thẩm Hoài, trên thực tế đã thay mặt nhà họ Tống đưa ra lựa chọn cụ thể, nhưng thái độ này còn chưa đủ, cho nên mới có kế hoạch cha của Hồng Kỳ đến thị sát Đông Điện.

Tạ Chỉ biết việc này trước Thẩm Hoài, cũng biết Hồng Kỳ và cha gã lo lắng Thẩm Hoài không phối hợp, cho nên mới phải mấy lần gọi điện xác nhận chuyện này. Bọn họ đều không muốn Thẩm Hoài đến lúc nào đó gây ra chuyện gì, để người ngoài chê cười, nhưng lại không ngờ Thẩm Hoài sẽ chủ động đi Yến Kinh thu xếp chuyện này… Người lấy đại cục làm trọng như Thẩm Hoài không phải là người mà Tạ Chỉ muốn nhìn thấy, bởi vì điều này có nghĩa là vị trí của Thẩm Hoài ở nhà họ Tống ngày càng được củng cố.

Cộc cộc cộc…

Thẩm Hoài hất đầu nhìn ra, thấy Chu Dụ đang nện giày cao gót đi về bên này.

Chu Dụ trong phòng làm việc nhìn thấy hội nghị kết thúc, liền muốn tìm cơ hội gặp gỡ Thẩm Hoài, bèn đi về phía hành lang bên này.

Chu Dụ không nhìn thấy Tạ Chỉ đang ở trong phòng tạp vụ, mặc dù lối đi ở hành lang phía sau có người đi qua nhưng không nhìn thấy mặt của cô, cô ta vẻ mặt nghiêm trang chào hỏi Thẩm Hoài:

- - Phó bí thư Thẩm ở đây gọi điện thoại à.

Ý cười giữa đôi lông đầy hàm ý.

Chu Dụ khi đến gần mới nhìn thấy Tạ Chỉ bị Thẩm Hoài chặn trong phòng tạp vụ.

Đúng lúc cô ta cũng không ngờ Tạ Chỉ ở đây, nụ cười giữa đôi chân mày chuyển thành ý kinh ngạc, cũng rất tự nhiên không làm cho Tạ Chỉ nhìn ra cái gì sơ hở nói:

- - Hóa ra Tổng giám đốc Tạ trốn ở đây nói chuyện với Phó bí thư Thẩm.

Tạ Chỉ đang lo không thể thoát thân, cũng không mong người khác hiểu lầm cô và Thẩm Hoài có quan hệ gì mờ ám, nhìn thấy Chu Dụ đột nhiên đi tới, cũng không buồn chào hỏi bèn nhân cơ hội rời khỏi.

Nhìn Tạ Chỉ đi xuống cầu thang, Chu Dụ giơ tay giựt tay áo của Thẩm Hoài, kéo hắn vào trong phòng tạp vụ ghen tuông nói:

- - Anh là đồ cầm thú, anh còn có thể ra tay sao, Tạ Chỉ không phải là chị dâu của anh sao, anh không sợ nhà họ Tống xử lý các người sao?

Thẩm Hoài dở khóc dở cười cười gượng nói:

- - Em xem thường anh rồi. Con mụ này mỗi lần đều hận không thể xé xác anh được, anh còn dám xuống tay với cô ta sao? Anh vừa rồi ở bên ngoài nghe điện thoại, cô ta trốn bên trong nghe được, vừa lúc bị anh bắt được. Em chạy tới gây rối để cho cô ta có cơ hội chạy mất rồi…

- - Chạy được thì tốt, nếu không anh chắc chắn sẽ ép buộc cô ta làm chuyện xấu xa…

Chu Dụ cười nói.

- - … Nếu em không nói anh còn không nghĩ, em đã nói như vậy anh hôm nay không làm chút chuyện xấu xa, thì không phải có lỗi với em sao?

Thẩm Hoài thò tay đóng cửa phòng tạp vụ lại.

- Muốn chết à.

Chu Dụ nũng nịu mắng, cô nói thầm với Thẩm Hoài vài câu, nhưng không dám trốn trong phòng làm chuyện gì, cô vội càng đứng ở hành lang, làm bộ nói gì đó bên cạnh Thẩm Hoài, cũng có thể nhìn thấy đầu bậc thang bên kia có người đi tới hay không.

- - Nếu không đến văn phòng của em?

Thẩm Hoài nói

Văn phòng còn an toàn hơn phòng tạp vụ, dù sao không có ai tùy ý ra vào phòng làm việc của cô, nhưng yêu đương vụng trộm trong phòng làm việc thì quá to gan rồi, Chu Dụ không dám như vậy.

Cô nhéo Thẩm Hoài một cái nói:

- - Anh lái xe ra ngoài trước đi, đợi lát nữa em gọi điện cho anh…

Thẩm Hoài hừ một tiếng đi xuống lầu, lái xe ra khỏi Thành ủy, đứng ở bên con đường nhỏ rợp bóng cây bên mé đông đợi điện thoại của Chu Dụ.

Điện thoại của Chu Dụ rất nhanh gọi tới, nhưng truyền tới giọng nói áy náy của Chu Dụ:

- - Suýt chút nữa quên đã hẹn với Hùng Đại Ny đi dạo phố, cô ấy vừa mới gọi điện thoại đến giục, em không có thời gian đi với anh rồi…

Bình Luận (0)
Comment