Thẩm Hoài anh ở Đông Hoa, đã từng nghe đến thực nghiệp Tư Hoa chưa?
Nhân lúc say rượu, nghe Lưu Kiến Quốc đề cập đến tập đoàn Thiên Ích khống chế ở trong nước đưa thực nghiệp Tư Hoa lên sàn chứng khoán, Thẩm Hoài im lặng trao đổi ánh mắt với Tống Hồng Quân, cười nói:
- Đã từng nghe nói qua, là xí nghiệp dược lên sàn chứng khoán, sắp tới kế hoạch xây dựng khu công nghiệp y dược ở Đông Hoa, hành động tương đối lớn. Song, cụ thể hơn nữa thì tôi không rõ lắm, bây giờ tôi là một cán bộ của huyện ở bên dưới Đông Hoa, cũng không quan tâm lắm đến những chuyện trong thành phố, sự hiểu biết đối với thị trường chứng khoán trong nước, càng không thể so được với anh và Hồng Nghĩa...
Trong lòng Tạ Chỉ chỉ thầm mắng: giả dối.
Khi thành phố tuyên bố dự án khu công nghiệp y dược, Thẩm Hoài lập tức gọi điện thoại thông báo tin tức cho Tống Hồng Quân, hơn nửa tháng trôi qua, chỉ cần thực nghiệp Tư Hoa có tin tức gì là có thể moi ra được. Cô tin rằng Thẩm Hoài hẳn là đã moi ra được rồi, thông tin mà hắn và Tống Hồng Quân không moi ra được, tin rằng người khác cũng không thể moi ra.
Tạ Chỉ đồng thời cũng rất nghi ngờ, động tác của Lưu Kiến Quốc trong thị trường chứng khoán hai năm qua rất lớn, không biết lúc này anh ta cùng Thẩm Hoài đề cập khu thực nghiệp Tư Hoa làm gì, là thay người ta đứng giữa chuyển lời, hay là thực nghiệp Tư Hoa gần đây liên tục tăng hơn 10 lần khiến anh ra đỏ mắt, muốn kéo người vào kiếm một chén canh?
- Gần đây thực nghiệp Tư Hoa thể hiện rất nổi bật, liên tục tăng hơn 10 điểm vẫn chưa mở ra, khu công nghiệp y dược lại xây dựng ở Đông Hoa, vẫn cho rằng anh sẽ càng quan tâm hơn một chút chứ
Lưu Kiến Quốc nói.
- Điều lệ cán bộ quy định rất nghiêm khắc, những cán bộ cấp Cục trở lên ở huyện chúng tôi đều không thể đầu cơ cổ phiếu, người nhà cũng phải trình báo. Vì vậy, bản thân chúng tôi ở trong ngành này, không thể so được với các anh được tự do ở bên ngoài, đối với thị trường chứng khoán cũng không sao quan tâm được.
Thẩm Hoài cẩn thận nói, nhưng nhìn thấy mắt hí vui mừng của Tống Hồng Quân ở chỗ đó.
Tuy rằng sau lưng thực nghiệp Tư Hoa là tập đoàn Thiên Ích, là do đám người Hồ Lâm đứng đầu, người khác muốn lấy một chén canh từ cái nồi của họ rất khó khăn,nhưng sau khi Tống Hồng Quân vẫn biết được tin tức của khu công nghiệp y dược, nhanh chóng điều động tiền đầu tư trong nước dồn vào thực nghiệp Tư Hoa trước khi nó tăng lên, mua vào mấy trăm ngàn cổ phiếu.
Tăng lên hơn mười điểm, Tống Hồng Quân cũng kiếm được khoảng hai ba triệu
Điều này đối với Tống Hồng Quân chỉ có thể nói là món tiền nhỏ, nhưng điều anh ta có được là niềm vui sướng khi cướp được miếng thịt từ trong nồi của người khác.
Tuy rằng Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân đều vẫn không thể hiện ra sự hứng thú đặc biệt, ngược lại chủ đề của Lưu Kiến Quốc lạị không có ý ngắt quãng, thấy Chử Cường,Cố Tử Cường, Hồ Sở Quân và những người khác tỏ ra bộ dạng rất hứng thú, nói:
- Dự đoán việc tăng lên của thực nghiệp Tư Hoa hai ngày nay sẽ mở ra điều chỉnh một chút, song trong tay các anh nếu có tiền dự phòng, tôi đề nghị các anh vẫn nên mua cổ phiếu, qua một khoảng thời gian nữa giá cổ phiếu chắc chắn sẽ lên mạnh nữa. Các anh nghĩ thử xem, thực nghiệp Tư Hoa ở Đông Hoa các anh nhanh chóng chỉ vẻn vẹn ba nghìn mẫu đất, chỉ ba nghìn mẫu đất này thì có thể đưa giá cổ phiếu của thực nghiệp Tư Hoa tăng lên hai lần, sau khi thực nghiệp Tư Hoa lên sàn, liên tiếp hai năm thua lỗ, giá cổ phiếu bị ép xuống quá thấp. Hơn nữa, tôi nghĩ người đứng sau thực nghiệp Tư Hoa chắc chắn sẽ không nói giá cổ phiếu tăng hai lần thì sẽ thỏa mãn thu tay lại đâu...
Thẩm Hoài cười cười.
Tuy rằng thị trường chứng khoán trong nước xuất hiện chưa được mấy năm, vẫn chưa trở nên hoàn thiện, nhưng chứng khoán trong nước đa số trải qua mười mấy năm thậm chí hàng trăm năm phát triển, các thủ đoạn môi giới chứng khoán sớm đã hình thành hệ thống hoàn thiện, có thể cung cấp phương pháp môi giới chứng khoán trong nước để tham khảo.
Cũng vừa lúc thị trường chứng khoán trong nước chưa hoàn thiện, lỗ hổng trong quy tắc rất nhiều, đến nỗi các thủ đoạn khống chế địa bàn ác liệt bị tấn công nghiêm trọng của nước ngoài trở thành thủ đoạn của vài người điên cuồng vơ vét của cải trong nước.
Cho nên lúc đại đa số dân chứng khoán ở trong nước đều vẫn không biết gì, một vài nguồn tin tức phát ra khá rộng rãi, những người có khứu giác nhạy cảm, cũng sớm ngửi thấy mùi máu tươi khiến người ta điên cuồng từ trong thị trường chứng khoán trong nước.
Thực nghiệp Tư Hoa liên tiếp tăng lên trong khoảng thời gian này, là do tập đoàn Thiên Ích và quy mô tài chính đứng phía sau tiến vào chống đỡ cho, những khoản tiền khác vẫn chưa bị dẫn dụ vào.
Nếu tập đoàn Thiên Ích và tài chính đứng sau rút khỏi lúc này, giá cổ phiếu sẽ theo đó mà giảm xuống, thậm chí sẽ còn thảm hơn so với trước lúc tăng giá, cũng căn bản không có biện pháp chụp ra bao nhiêu lợi nhuận, thậm chí có thể ngay cả tiền vốn cũng không giữ được.
Còn đối với việc tập đoàn Thiên Ích và thế lực đứng sau không thể cung cấp món lợi mấy chục triệu đã lấp đầy cái dạ dày mà nói, là khái niệm lăng xê, kéo nâng giá cổ phiếu, địa vị cao thu hút nguồn vốn nhỏ lẻ vào rồi sau đó từng bước rút khỏi, cũng không hẳn là suy nghĩ kinh doanh của họ.
Sau khi thực nghiệp Tư Hoa lên sàn liền thua lỗ liên tiếp hai năm, vốn thị trường của cổ phiếu lưu hành một lần rớt tới không đủ 200 triệu, cho dù tăng lên gấp hai, thì cổ phiếu lưu hành cũng chỉ có 600 triệu, chiếu theo phương pháp kể trên để thực hiện, cho dù thu hút vốn của các hộ riêng lẻ dù thuận lợi, dù thành công, tập đoàn Thiên Ích thông qua phương pháp này có thể từ khoản vốn mấy chục triệu xuất ra cũng rất cao rồi.
Thẩm Hoài đoán dạ dày của người đứng sau tập đoàn Thiên Ích hẳn là rất lớn, phương pháp và chu kỳ môi giới chứng khoán cũng hẳn là phức tạp hơn so với phương pháp thông thường trong tưởng tượng nhiều.
Cho dù là sau khi đem giá cổ phiếu của thực nghiệp Tư Hoa đầu cơ đến một tầng cao không thể tưởng tượng nổi, rồi phát hànhcông khai, lợi dụng công ty có liên quan để moi kinh phí bổ sung, những lợi ích đạt được cũng có thể vượt rất xa so với thủ đoạn thông thường.
Chiếu theo suy nghĩ này, kiến nghị của Lưu Kiến Quốc lúc này cũng có thể nói là chính xác, nhưng điều này cũng chỉ là đối với nguồn vốn đầu tư mấy trăm ngàn, nguồn vốn đầu tư mấy triệu mà thôi.
Tống Hồng Quân hoặc những người khác cầm mấy trăm ngàn, mấy triệu lén lút đưa vào,. chỉ cần thời cơ rút ra thích hợp, chia nhau một ít chén canh là không vấn đề gì, thế lực đứng sau cho dù phát hiện ra cũng sẽ không vì chút lợi nhỏ này mà hành động thiếu suy nghĩ gì đó. Nhưng nếu như quá tham lam, muốn dùng số tiền cực lớn vào để chia đi một bát canh lớn, vậy thì điều phải đối diện chính là hai con cá sấu lớn ở trong hồ nước nhỏ sẽ tàn sát lẫn nhau, cuối cùng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, sẽ không có ai được lợi cả.
Nếu Lưu Kiến Quốc chìm đắm trong thị trường chứng khoán ở trong nước trong một thời gian dài, hơn nữa mấy năm nay bản thân và gia đình lợi dụng đủ loại tin tức để kiếm được không ít từ trong đó, Thẩm Hoài tin anh ta hẳn là hiểu rõ về thế lực đứng sau thực nghiệp Tư Hoa, liền kiên trì chịu đựng nghe anh ta nói.
Quan điểm của Lưu Kiến Quốc cũng giống với phân tích của đám người Thẩm Hoài trước đó, đều cho rằng đám người đứng sau Hồ Lâm khống chế thực nghiệp Tư Hoa,nâng giá cổ phiếu, lại đầu cơ khu công nghiệp y dược, mục đích cuối cùng vẫn là để tăng cường phát triển.
Ở thị trường chứng khoán cho phát hành cổ phiếu là để huy động vốn, bất luận làm lớn thực thể của xí nghiệp Tư Hoa, hay là lợi dụng giao dịch liên quan để moi nguồn kinh phí bổ sung, lợi ích đều xa hơn rất nhiều so với thủ đoạn làm nhà cái thông thường.
Lưu Kiến Quốc đề cập đến thực nghiệp Tư Hoa, đương nhiên cũng không phải là nói muốn giật dây đám người Thẩm Hoài tiến vào thực nghiệp Tư Hoa kiếm một chén canh, cũng có thể nói dã tâm của anh ta không phải là món lợi mấy trăm ngàn, một hai triệu có khả năng lấp đầy được.
- Hiện nay nguồn tài nguyên bên ngoài tuy quý giá, nhưng cũng không phải là không tìm được, thật sự hiếm có đấy. Vẫn là Thẩm Hoài anh cùng với anh Hồng Quân là nhân tài có thể làm thực nghiệp lớn như vậy
Lưu Kiến Quốc nói.
- Thực nghiệp Tư Hoa nhất định đợi sau khi khu công nghiệp sản xuất y dược trở nên quy mô hơn, giá cổ phiếu mới có thể chân chính chống lên được. Nếu không thì, bất luận dùng số tiền lớn đến đâu để đi chống đỡ giá cổ phiếu, đều là hành vi nguy hiểm. Nếu họ có thể hợp tác với Mai Cương, đưa tài sản của Mai Cương cất vào trong chiếc vỏ của thực nghiệp Tư Hoa, giá cổ phiếu đều không cần dồn hết sức rồi, nâng lên bốn năm lần đều không có vấn đề gì.
Mặc dù nghiên cứu về thị trường chứng khoán không được sâu cho lắm, nhưng đạo lý cơ bản, Thẩm Hoài vẫn hiểu rõ được.
Bất luận giai đoạn trước kéo giá cổ phiếu cao lên bao nhiêu, đều không dùng được, nhất định đến cuối cùng sau khi số tiền rút ra thuận lợi, mới có thể coi là thành công.
Còn số tiền lớn rút ra từ trong cổ phiếu, giá cổ phiếu chống đỡ thế nào, mới là mấu chốt.
Tuy rằng có thể khái niệm đầu cơ đưa số tiền khác dụ vào trong bàn cờ, nhưng người đứng sau số tiền đó đều không phải là kẻ ngốc, có gió thổi cỏ lay, số tiền hộ cá thể bỏ chạy còn điên cuồng hơn nhà cái, một khi gây ra hạn mức liên tiếp, tất cả số tiền đều chỉ có thể bị chụp hết ở bên trong.
Chỉ có tài sản chân chính có lợi nhuận thực sự, mới có thể chống đỡ giá cổ phiếu của công ty thị trường chứng khoán.
Nhà máy thép Mai Cương một, hai, bản thân quy mô tài chính nếu vượt quá một tỷ, khả năng lợi nhuận trong năm lại cao đến bốn năm trăm triệu, một khi rót vào công ty chứng khoán, về lý luận hầu như có thể chống đỡ Giá trị thị trường công ty niêm yết là trên ba tỷ.
Lúc này cho dù có số tiền rút khỏi, cũng có nguồn vốn đầu tư khác đồng ý tiến vào, khiến cho giá cổ phiếu giữ được sự ổn định ở mức độ nhất định.
Nói tới đây, ý đồ của Lưu Kiến Quốc tối nay cũng là rất rõ rồi, song Thẩm Hoài vẫn cố ra vẻ hồ đồ nói:
- Tôi ở đây cũng rất may mắn, vừa mới gặp được vài trợ thủ có năng lực rất tốt, đưa Mai Cương đi lên, bản thân tôi tuy cũng đi học ở nước ngoài mấy năm, nhưng thật muốn nói ra chút trình độ kia, sẽ chỉ khiến người ta chê cười thôi, vì vậy đến cuối cùng, tôi cũng không có mặt mũi chiếm cổ phần ở Mai Cương, thật sự nói đến kinh doanh quản lý xí nghiệp, Kiến Quốc các anh vẫn phải thảo luận với Hồng Quân hoặc Tạ Chỉ bọn họ...
Tuy rằng Lưu Kiến Quốc vẫn chưa nói rõ, nhưng Tạ Chỉ đến lúc này cũng biết anh ta thông qua Tống Hồng Nghĩa để hẹn Thẩm Hoài, ý đồ là muốn giật giây Mai Cương mượn xác lên sàn, song cô cũng không ngờ, Thẩm Hoài nhẹ nhàng lại đẩy lên người cô và Tống Hồng Quân, cũng nghĩ không ra ý đồ của Thẩm Hoài rốt cuộc là gì.
Ai cũng sẽ không mới tiếp xúc lần đầu, đều nhất định nói thấu ra ý đồ.
Thẩm Hoài thấy thời gian không còn sớm, lái xe của Tống Hồng Quân, đưa Thành Di về trước.
Trong phòng ở Hương Mật Hồ, Thành Di không thể nào tham gia chủ đề của bọn họ, đơn độc vào trong xe, mới hỏi Thẩm Hoài:
- Lời của Lưu Kiến Quốc nói đến cuối cùng là giật dây Mai Cương mượn xác lên sàn phải không?
- Không có lợi không dậy sớm.
Thẩm Hoài cười nói.
- Lưu Kiến Quốc là cháu ngoại của Trưởng ban Đới, nhưng nghĩ đến việc anh ta cũng không thể có lòng tốt đơn thuần là muốn giúp Mai Cương mượn xác lên sàn, nghe nói mấy năm nay anh ta mới gây sức ép với mấy chục triệu gia đình trong thị trường cổ phiếu, dã tâm sẽ không nhỏ, quy mô tài sản của Mai Cương hiện nay và khả năng lợi nhuận, nếu rót vào công ty chứng khoán, hầu như có thể chống đỡ hoagie trị thị trường hai ba tỉ. Nếu chúng ta đều bị anh ta dắt mũi cả, anh ta sắp đặt trước trong thị trường cổ phiếu, cuối cùng chụp hết hai ba trăm triệu, đều là chuyện dễ dàng...
Thành Di chậc lưỡi, tuy cô xuất thân quyền quý, nhưng nghe thấy những chủ đề mà đám người Thẩm Hoài nhắc đến, không ngờ liên lụy đến hoạt động có thể trực tiếp chụp lấy món lợi hai ba trăm triệu, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Thấy bộ dạng mệt mỏi của Thẩm Hoài, Thành Di hỏi:
- Anh không có ý định hợp tác với Lưu Kiến Quốc phải không?
- Cũng không phải
Thẩm Hoài nghiêng đầu liếc nhìn Thành Di một cái, gật gật đầu, nói:
- Mai Cương có thể mượn xác lên sàn cũng là tốt, nhưng phải xem lòng tham của Lưu Kiến Quốc lớn cỡ nào nữa, cho dù gã là cháu ngoại của Bộ trưởng Đới, tôi cũng không thể thỏa mãn lòng tham không giới hạn của gã được.