Gió lạnh theo khe hở trong nhà thổi vào, cuộn xoáy vào trong đại viện nhà Thành ủy Yến Kinh, mang theo những chiếc lá vàng khô đang nhảy múa ở dưới ánh sáng đèn đường mờ ảo.
Tuy rằng Yến Kinh là thủ đô, nhưng khí hậu cuối đông khô ráo rét lạnh, Thẩm Hoài không thích ứng được, về Bắc Kinh mới được hơn nửa ngày, cổ họng liền khô khốc khàn khàn
Thẩm Hoài nhảy xuống xe, nhận lấy chìa khóa trong tay Thành Di, mở cổng sắt của sân nhà cô, nói với giọng khàn khàn:
- Mùa đông Từ Thành tuy ẩm lạnh, nhưng khí hậu vẫn tốt hơn so với Yến Kinh nhiều...
- Anh hi vọng em đến Từ Thành công tác à?
Thành Di bật đèn hành lang ở tường ngoài sân nhà cô, ánh đèn trắng như tuyết chiều vào khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mắt to trong suốt nhìn Thẩm Hoài, khóe miệng cười ẩn ý nói:
- Trước khi ăn cơm, ai nhắc đến việc muốn chia tay vậy?
- Cái này là điều anh nhắc không sai.
Thẩm Hoài vuốt mũi, ngại ngùng nói.
- Không phải là em không đồng ý sao?
- Em có đồng ý hay không, thì có liên quan gì đến việc em có muốn đi Từ Thành công tác hay không cơ chứ?
Thành Di nghiêng đầu, khiến ánh đèn chiếu vào gương mặt sáng rỡ của cô, nhìn mặt Thẩm Hoài, nói:
- Nếu không phải là em sợ mẹ em trở mặt với em, anh tưởng em vui vẻ cùng anh thật sao?
- Không cần em nhắc nhở, anh đương nhiên biết rất rõ.
Bờ vai Thẩm Hoài dựa vào cửa sắt, ưỡn mặt cười nói:
- Tuy sau đó anh lại nghĩ, cho dù anh đề nghị chia tay, chiếu theo điệu bộ ngày hôm nay, em ở lại Yến Kinh e là cũng sẽ không có sắp xếp gì để sống tốt cả, mấy năm nay Tống Hồng Quân trốn ở HongKong không dám về Yến Kinh, không phải là không có đạo lý, nếu nhất định phải lựa chọn giữa Từ Thành và Yến Kinh, là một người bạn,anh đương nhiên đề nghị em chọn Từ Thành.
- Điều này cũng đúng.
Thành Di nhíu mày, nghĩ đến sau này thật sự phải ở Yến Kinh sống cuộc sống đau khổ, không kìm nổi bĩu đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nhưng cô cũng không dễ bị đánh lừa như vậy, đảo con ngươi hai vòng, nói:
- Song gần một năm mà anh cũng không liên lạc gì với em, lúc này lại nhiệt tình khuyên em đến Từ Thành làm việc, nghĩ đến tâm tư của anh cũng không đơn giản như vậy đâu. Bởi vì Lưu Kiến Quốc?
Thẩm Hoài biết rằng Thành Di không dễ gì bị lừa gạt như vậy, nhưng hắn cũng có tâm ý gì đương nhiên là im lặng không thừa nhận với Thành Di, vuốt mũi nói:
- Em xem anh là loại người gì vậy? Để em đến Từ Thành sung sướng không bị ràng buộc, anh phải chụi áp lực rất lớn. Em nghĩ mà xem, sau này em ở Từ Thành tìm người đàn ông khác hẹn hò, song túc song phi, anh vẫn phải lấy danh nghĩa người bạn trai chính thức của em giúp em yểm trợ. Nếu không phải là vì tình bằng hữu của chúng ta,em nghĩ anh vui sao?
- Anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em cũng không có nói anh.
Thành Di nói:
- Trần Đan, Chu Nghi thì không nói rồi. Đúng rồi, người bạn học tên Hồ Mân mà tối nay anh sao lại không xuất hiện vậy?
Ánh mắt Thẩm Hoài lóe lên, muốn tìm cái hố để mình chui xuống.
Lúc này ánh đèn ở lầu hai nhà Thành Di sáng lên, Thành Di che môi quay đầu lại nhìn, nói:
- Không mò mẫm ở đây với anh nữa, nếu không ba mẹ em vẫn không biết em và anh làm chuyện gì ở cửa đâu.
- Đề nghị của anh, em suy nghĩ thử xem?
Thẩm Hoài nói.
- Nếu anh thật thà nói vì Lưu Kiến Quốc, không chừng em sẽ suy nghĩ thật sự việc đi Từ Thành làm việc, dù sao muốn tìm chỗ trốn khỏi Yến Kinh đã, đi đâu không phải là đi hay sao?
Thành Di nói cũng rất cẩn thận, buộc Thẩm Hoài thừa nhận hắn có ý đồ không tốt.
Thẩm Hoài nghiêm mặt nói:
- Kỳ thực lúc bắt đầu anh cũng định nói như vậy, không có suy nghĩ gì khác, nhưng lại bị quẹo trái quẹo phải đấy chứ. Hình như anh có ý đồ không tốt thật. Lần này anh trở về là vì chuyện cải tạo điện khí hóa đường sắt Từ Đông và công trình tu bổ. Tối nay Lưu Kiến Quốc nhắc đến chuyện mượn xác lên sàn, chưa chắc đúng là trùng hợp,nhưng việc anh hi vọng em đến Từ Thành làm việc, thật sự không có quan hệ gì cả...
- Hỏi anh một vấn đề.
Thành Di há mồn muốn nói gì đó, thì nghe thấy phía sau lay động, hình như là cửa sổ lầu hai mở ra, cô không quay đầu nhìn, hỏi Thẩm Hoài:
- Ba mẹ em có nhìn ra không vậy?
Thẩm Hoài phất tay chào hỏi với Lưu Tuyết Mai đang ló đầu ở lầu hai, hỏi Thành Di:
- Đối với vấn đề này, cũng quá đơn giản rồi...
- Nếu tương lai anh cũng có con gái, anh sẽ để con mình kết hôn với người mang tiếng xấu chứ.
- Em đây là vu oan, anh đâu có mang tiếng xấu gì đâu?
Thẩm Hoài ưỡn mặt cười nói, chỉ để ý những cái khác xung quanh câu nói, không trả lời vấn đề của Thành Di.
- Em thì sẽ không chạy đến trước mặt ba nói quá khứ của anh, anh chột dạ cái gì chứ?
Thành Di nói.
- Chỉ có thể nói những chuyện không như ý trong đời người thì có đến tám, chín phần, mỗi người có sự lựa chọn của mỗi người.
Thẩm Hoài nói.
- Còn em, nếu không phải là ràng buộc quá nhiều, hoàn toàn cũng có thể sống tự do tự tại ở nước ngoài, tại sao em lại chọn về nước?
- Anh nghĩ rằng em chưa từng nghĩ qua sao.
Thành Di hai tay ôm ngực, kéo chiếc khăn quàng cổ ở trước ngực xuống, dường như muốn thắt chiếc khăn chặt hơn một chút, dường như nghe Thẩm Hoài nói qua câu nói này, cảm thấy cái lạnh sau khi nhập đông, rốt cuộc là nói ra một câu nói giống như thở dài:
- Là cô đơn thôi...
...
Thấy đôi mắt mê hồn trong veo của Thành Di trong không khí lạnh, Thẩm Hoài mím môi, bỗng nhiên lại cười phá lên nói:
- Bây giờ em quay về ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa...
- Anh sẽ ở lại Yến Kinh mấy ngày?
Thành Di hỏi.
- Khoảng hai ba ngày.
Thẩm Hoài nói.
- Học tiến tu ở bên trường Đảng của anh vẫn chưa kết thúc, đợi sau khi gặp những người nên gặp xong, anh sẽ đi, khả năng vẫn có thể mời em ăn một hai bữa cơm, nếu như em không chê anh.
Thành Di cởi chiếc khăn ở trên cổ xuống, quấn vào cổ Thẩm Hoài, nói:
- Anh mặc ít như vậy, cái này cho anh mượn hai ngày, đợi anh đi rồi thì trả lại cho em.
Thành Di đi vào trong sân. Thẩm Hoài ngồi ở trong xe, vuốt chiếc khăn có mùi hương mà Thành Di cho mượn. Lúc này tầng hai nhà họ Thành lại có một ánh đèn cửa sổ sáng lên. Bóng dáng yểu điệu của Thành Di chiếu vào bức màn, Thẩm Hoài vẫy vẫy tay, rồi lái xe rời khỏi.
Rời khỏi đại viện khu nhà Thành ủy, Thẩm Hoài không quay về hồ Hương Mật nữa, lái xe đến ngõ Hương Lô tìm cửa hàng nướng thịt lừa vẫn còn đang kinh doanh trong đêm khuya, cửa tiệm còn kinh doanh xâu thịt dê nướng. Hắn đặt bốn mươi xiên thịt dê đợi Tống Hồng Quân bọn họ qua đây.
- Sao lại chọn chỗ này vậy?
Tống Hồng Quân ngồi xe của Chử Cường, Trần Binh qua đây, đi đến lúc bốn mươi xâu thịt dê vừa mới nướng chín. Trong miệng anh ta chê quán này bẩn, ngồi xuống cầm xâu thịt dê nóng hôi hổi cho vào miệng ăn, cắn chảy ra dầu ướp thịt dê, thơm đến muốn cắn thẳng đầu lưỡi, đợi đến khi món súp thập cẩm dê được bưng lên, ngửi thấy mùi hương, liền nói luôn:
- Chỗ này cũng không tệ, tìm chỗ để ăn vẫn là mũi chú tinh hơn tôi...
- Trần Binh giới thiệu cửa hàng này đấy.
Thẩm Hoài chỉ Trần Binh nói.
- Vậy sao? Anh Trần trước đây chưa từng dẫn tôi đến cửa tiệm này ăn.
Tống Hồng Quân bán tín bán nghi nói.
- Trần Binh còn không phải là sợ những lời anh chê này chê nọ hay sao.
Thẩm Hoài nói, lại hỏi Tống Hồng Quân:
- Sau khi tôi đi, anh và đám người Lưu Kiến Quốc lại nói chuyện gì vậy?
Đám người Cố Tử Cường, Hồ Sở Quân cùng Trình Nguyệt đi về trước, tuy họ thay Tống Hồng Quân xử lý vận chuyển buôn bán của công ty điện khí, nhưng rất ít tham gia chuyện của nhà máy Mai Cương, còn chuyện này lại đề cập đến nhà họ Tống, cũng không nhất thiết đều kéo họ vào trong.
- Anh có mặt ở đó, Hồng Nghĩa không sao nói chuyện được. Sau khi anh đi rồi, anh ta cũng là rất quan tâm đến chuyện Mai Cương mượn xác lên sàn.
Tống Hồng Quân nói.
- ...
Thẩm Hoài cười một tiếng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:
- Tôi còn cho rằng anh ta có nhiều chí khí, có thể nhẫn nhịn không đụng đến một phần của chén canh chứ.
- Hồng Nghĩa làm giám đốc ở công ty chứng khoán do Hải Phong và Trường Thanh cùng góp vốn, một năm ba mươi đến năm mươi vạn cũng không thể coi là bạc đãi anh ta, nhưng món tiền này đâu đủ để anh ta tiêu xài? Anh biết tối nay chúng ta mở hai chai rượu bao nhiêu tiền không? Đối với chuyện mượn xác lên sàn này, anh ta bị mất mặt trước mặt anh, nhưng suy nghĩ sốt ruột cũng rất bình thường.
Tống Hồng Quân cười nói.
Thấy Thẩm Hoài cúi đầu uống bát súp thập cẩm lừa không lên tiếng, Tống Hồng Quân hỏi:
- Anh nghĩ như thế nào?
Lát sau Thẩm Hoài mới thở dài một cái, nói:
- Tôi quay về lần này là vì cải tạo điện khí hóa đường sắt Từ Đông và công trình tu bổ, cũng là hi vọng cái này thúc đẩy tập đoàn Hoài Năng trong hai ba năm tới có thể có một sự phát triển lớn, còn lúc này chuyện Mai Cương mượn xác lên sàn, bị người ta nhắc đến, có khả năng là trùng hợp, cũng có khả năng không phải là trùng hợp.
Thẩm Hoài nhìn về phía Tống Hồng Quân, anh ta cùng cháu ngoài của Đới Thành Quốc là Lưu Kiến Quốc không có tiếp xúc quá thân, có chút phán đoán không tốt, lại không biết trong mắt của Tống Hồng Quân, Lưu Kiến Quốc là một người như thế nào.
- Đừng nhìn anh ta bình thường mà lơ đễnh, bộ dạng tiêu tiền như nước, nhưng cái đầu đủ thông minh...
Tống Hồng Quân chỉ vào cái đầu của mình, nói Lưu Kiến Quốc là người thông minh.
Thẩm Hoài cười cười, nói:
- Người có thể nghĩ đến việc mượn xác lên sàn để một mình vớ được một món tiền, không có não thì không được, món tiền này không phải là tùy tiện ai cũng có thể thò tay vào lấy được.
- Nếu không phải là trùng hợp, ngược lại có chút nan giải.
Trần Binh nói.
Tối nay có Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa và Lưu Kiến Quốc, Hạ Cư Trạch và những nhân vật nhỏ nhà họ Tống, đám người Trần Binh ngoại trừ phụ họa nịnh hót ra, thì cũng không làm sao nói chuyện được.
Lúc này ở trong cửa hàng, chỉ có bốn người ở đó, Trần Binh cũng không kiêng kỵ quá nhiền, anh ta có thể hiểu Thẩm Hoài đang lo lắng cái gì.
Nói cho cùng nhà họ Tống cũng không phải là bền chắc như thép, có người mưu quyền, có người kiếm lời, có người tâm chính, có người trọng tư.
Thẩm Hoài muốn dọc theo vị trí trung tâm của nhà họ Tống để đi, nói cho cùng vẫn phải xem hắn có thể mang đến đủ lợi ích cho người khác hay không, nếu không người khác dựa vào cái gì để ủng hộ hắn, chứ đừng nói hắn còn có một người cha ruột nhìn hắn như kẻ thù.
Trước khi Thẩm Hoài quay về, đã đưa một vài tài liệu về điện khí hóa đường sắt Từ Đông và công trình tuyến đường hai chiều gửi lên Yến Kinh trước một bước, đưa đến trên bàn đám người Tống Kiều Sinh, Đới Thành Quốc, Hạ Tương Hoài, Thành Văn Quang, như vậy đợi họ quay về cũng có thể tiến hành liên lạc càng nhanh càng tốt.
Nếu có người hi vọng đưa hai chuyện cải tạo điện khí hóa đường sắt Từ Đông và công trình tuyến đường hai chiều cùng Mai Cương mượn xác lên sàn buộc lại với nhau,lựa chọn mà Thẩm Hoài phải đối diện rất có hạn.
Chuyện ngày hôm nay, có thể chỉ là chủ ý của Lưu Kiến Quốc, nếu là như vậy, Thẩm Hoài có thể không để ý tới anh ta nữa.
Lúc đầu Thẩm Hoài đấu với Đàm Khải Bình không có yếu thế chút nào, cũng sẽ không để ý trong nhà họ Tống có một đối thủ mạnh như Lưu Kiến Quốc vậy, nhưng nếu Đới Thành Quốc, Hạ Tương Hoài hoặc những người khác cũng có ý này, chỉ là mượn lời của Kiến Quốc nói ra, làm sao mà từ chối được?
Đương nhiên, cũng hoàn toàn có thể là Lưu Kiến Quốc chỉ là cáo mượn oai hùm, khéo léo chọn thời cơ này, cùng Thẩm Hoài nhắc đến chuyện mượn xác lên sàn, nhưng Thẩm Hoài lại không thể vì chuyện này mà chạy đi tìm đám người Đới Hạ kiểm chứng.