Vì để trải đường cho hạng mục nâng cấp đường sắt Từ Đông, cuối tháng mười một, bộ Điện lực nhanh chóng xuống công văn, phúc đáp ý kiến đồng ý cho Tập đoàn Điện lực Từ Đông chuyển nhà máy Thanh Cát Bình Giang cho Tập đoàn Hoài Năng. Đây cũng có thể xem là biểu hiện trực tiếp nhất của Tống hệ trong quyết tâm làm lớn Tập đoàn Hoài Năng.
Nhà máy điện Thanh Cát nằm ở nội thành huyện Thanh Cát thành phố Bình Giang, gần như có thể nói ngang hàng với Cách Giang của Mai Khê, dung lượng nhà máy đạt đến chín trăm ngàn kW. Đầu năm 95 do Tập đoàn điện lực Đông Nam thiết kế, bao thầu xây dựng, là một hạng mục nhà máy điện đầu tiên trong những hạng mục được xây dựng của điện lực Từ Đông. Tổng mức đầu tư đạt 1.8 tỷ, theo kế hoạch đầu năm sau, sau khi hoàn thành sẽ do cục Điện lực Giang Đông tiếp quản.
Tuy việc cải cách chế độ ở bộ Điện lực vẫn đang được tiến hành, tạm thời vẫn chưa nhìn thấy được dấu hiệu thúc đẩy toàn cục, nhưng công tác phân tích thí điểm mạng lưới điện đã được tiến hành ở các tỉnh Giang Chiết và các tỉnh vùng duyên hải. Tỉnh Giang Đông cũng thành lập Tập đoàn nguồn năng lượng Giang Đông, tiếp quản Nhà máy điện sau khi phân tích mạng lưới điện xong.
Nếu không có những phức tạp bên ngoài của Tập đoàn Hoài Năng, sau khi việc xây dựng Nhà máy điện Thanh Cát được hoàn thành, sẽ được biên chế vào Tập đoàn nguồn năng lượng Giang Đông. Mà lần này bộ Điện lực ban hành văn bản, tương đương với việc đem 1.8 tỷ tài sản nhiệt điện và chất đốt, trực tiếp cướp đi từ trong miệng Tập đoàn nguồn năng lượng Giang Đông, chia cho Tập đoàn Hoài Năng.
Tiếp nhận Nhà máy điện Thanh Cát, sau một năm Tập đoàn Hoài Năng có thể đưa mức tổng dung lượng lắp ráp máy móc của nhà máy điện lên tới ba triệu kW, tổng giá trị lên đến con số bốn tỷ năm trăm triệu, trong đó quy mô tài sản tỉnh lại đạt đến con số ba tỷ.
Điều này đã đặt một nền móng kiên cố cho việc Tập đoàn Hoài Năng tiến thêm một bước trong việc bỏ vốn đầu tư, chủ trì công trình nâng cấp đường sắt Từ Đông, tham gia vào việc khai thác tài nguyên than đá Hoài Tây.
Sự tiến bộ của Tập đoàn Hoài Năng trong việc điều chỉnh và tổng hợp, nội bộ Tống hệ đương nhiên rõ ràng cũng biết sẽ do Tống Văn Tuệ toàn quyền phụ trách.
Trong tình hình này, việc Tống Kiều Sinh thị sát công trình điện lực Từ Đông vào đầu tháng mười hai, trọng tâm của chuyến đi cũng là từ Đông Hoa đổi thành Từ Thành.Về danh nghĩa là tham gia lễ mừng tổng bộ Tập đoàn Hoài Năng từ Đông Hoa chuyển đến Từ Thành, thực chất là để cùng mấy người Điền Gia Canh, Triệu Thu Hoa bàn bạc về vấn đề Tập đoàn Hoài Năng nâng cấp đường sắt Từ Đông, phát triển Hoài Hải và việc phát triển sản nghiệp than đá.
Tháng mười hai, thời tiết ở Từ Thành lạnh thấu xương, lớp tiến tu của huyện cũng còn mấy tiết học chưa hoàn thành. Thẩm Hoài xin phép trường Đảng đi ra ngoài, trước tiên là đón Tống Hồng Quân đã đến Từ Thành sớm hơn một ngày đang ở khách sạn, rồi lái xe kịp đến nhà ga, nghênh đón bác Hai Tống Kiều Sinh, cô nhỏ Tống Văn Tuệ từ Giang Đông đến.
Mấy người Hùng Văn Bân, Hồ Thư Vệ cũng đã từ Đông Hoa đến từ sáng sớm, cùng đến nhà ga tụ họp với Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài dừng xe, nhìn đám người Hùng Văn Bân, Hồ Thư Vệ, đi cùng với Quách Toàn, Trương Thác, đứng ở bãi đỗ xe của nhà ga hút thuốc. Hắn cùng Tống Hồng Quân đi tới, cười hỏi:
- Sao trời lạnh thế này mà lại đứng ở đây?
- Cũng không ngại đứng đợi anh một chút như vậy.
Hùng Văn Bân khách sáo bắt tay Tống Hồng Quân, nhìn đồng hồ, rồi nói với Thẩm Hoài,
- Trương Thác vừa mới vào nhà ga hỏi rồi, tàu của Bộ trưởng Tống đi có thể sẽ chậm nửa tiếng…
Hành trình trạm trước của Tống Kiều Sinh là Giang Ninh, từ Giang Ninh đi tàu hỏa đến Từ Thành.
Từ Giang Ninh đến Từ Thành không đến 400km, thật không ngờ còn có thể trễ tàu đến nửa tiếng.
Thẩm Hoài không biết cha mình có đến không, hắn không muốn vào bên trong để ngồi cùng họ nửa tiếng, thà rằng ở bên ngoài bãi đỗ xe chịu lạnh một chút.
Thẩm Hoài lại hỏi Trương Thác:
- Trưởng ban Dương gần đây sức khỏe thế nào?
Lúc kiểm tra sức khỏe hồi đầu tháng mười một, Dương Ngọc Quyền kiểm tra thấy ở dưới bụng có một khối u nhỏ, hai ngày trước mới tiến hành phẫu thuật, Thẩm Hoài còn chưa có thời gian về thăm. Nếu không, Dương Ngọc Quyền cũng sẽ đến Từ Thành, tham dự lần gặp mặt này.
- Đã mời bác sĩ chuyên khoa trong quân y tỉnh, vết mổ rất nhỏ, buổi sáng lúc tôi rời khỏi bệnh viện, Trưởng ban Dương cũng đã có thể xuống giường đi được vài bước rồi…
Trương Thác nói.
Sau khi Dương Ngọc Quyền kiểm tra phát hiện cơ thể có bất thường, liền điều Trương Thác đến Ban Mặt trận Thành ủy, kiêm nhiệm hai chức vụ Chánh văn phòng và Trưởng phòng liên lạc kinh tế.
Như vậy, ngoài việc Dương Ngọc Quyền nhiều thêm một thân tín kế cận, những công tác liên lạc với người Hoa, Hoa kiều trong ban Mặt trận cũng có thể do Trương Thác gánh vác. Trong cấp một ở thành phố, chia sẻ bớt áp lực của Thẩm Hoài và Hùng Văn Bân trong công tác thu hút đầu tư.
Sức khỏe của Dương Ngọc Quyền có thể nhanh chóng hồi phục để quay trở lại cương vị công tác là tốt nhất, ngoài tình cảm cá nhân ra, hệ Mai Cương ở Thành ủy cũng không thể thiếu vị trí của Dương Ngọc Quyền được.
Lúc này đoàn xe nghênh đón của tỉnh cũng chạy vào bãi đỗ xe, phía sau hai chiếc xe cảnh sát mở đường, Thẩm Hoài nhìn thấy Lý Cốc hạ kính xe xuống, vẫy tay về phía bên này.
Chiếc xe Mercedes Benz màu đỏ của Tạ Chỉ đi phía cuối đoàn, do Tống Hồng Kỳ lái xe, đồng thời Tạ Thành Giang cũng ngồi trong xe.
Mặc dù Tống Hồng Kỳ làm việc ở bộ công nghiệp Cơ giới, không thể đi cùng cha y là Tống Kiều Sinh đi thị sát điện lực Từ Đông, nhưng cũng đến Từ Thành trước. Là một thành viên của Tống hệ, tham dự việc thảo luận vấn đề than đá Hoài Tây.
Tham gia việc này, đối với Tống Hồng Kỳ mà nói, cho dù là trên con đường làm quan, hay là ở trong nội bộ Tống hệ, đều có ích cho việc tăng thêm kinh nghiệm lý lịch.
Giống như bộ Điện lực, trong vấn đề thay đổi chế độ do Phó thủ tướng Vương Nguyên của Quốc vụ viện chủ trương, bộ công nghiệp cơ giới cũng là một trong những bước quan trọng nhất. Mặc dù Tống Hồng Kỳ cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, nhưng ở các bộ và Ủy ban trung ương lại có vẻ rất nhỏ bé, không đáng kể đến. Nếu bây giờ không có kế hoạch gì trên con đường làm quan, đợi đến lúc thực sự thực hiện chế độ cải cách trong Ủy ban Trung ương, thì rất khó mà nói có thể được điều đến một chức vụ vừa lòng.
Thẩm Hoài cũng không có ý kiến gì đối với việc Tống Hồng Kỳ tham gia sự việc lần này, toàn bộ sự việc có thể thuận lợi thúc đẩy được hay không, nội bộ Tống hệ có thể đồng tâm hiệp lực được là một việc vô cùng quan trọng.
Nếu ngay cả nội bộ Tống hệ cũng không thể đồng lòng, Tập đoàn Hoài Năng có thể lấy cái gì để bàn bạc điều kiện với những người bất đồng ý kiến ở tỉnh Hoài Hải, bộ Đường sắt, cùng với nội bộ Điện lực?
Cha của y và Tạ Hải Thành cũng đang ngồi trên một chuyến tàu khác, ngoài Tạ Hải Thanh chỉ đi qua đây để xem xét một chút ra, cha của y lúc ở trên tàu dường như cố tình ngồi rất nghiêm túc, từ đầu cho tới cổ đều có vẻ rất cứng nhắc.
Việc Tống Kiều Sinh đến, Tống Bính Sinh là anh em, lại còn là Ủy viên Tỉnh ủy Hoài Hải, Phó chủ tịch tỉnh, nên ông ta đại diện cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đến tiếp đón là thích hợp nhất.
Thẩm Hoài mặc dù không muốn đứng cùng mấy người Tạ Hải Thành, Tống Hồng Kỳ suốt nửa tiếng, nhưng gặp nhau ở bãi đỗ xe, lại cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy, chỉ có thể cùng mấy người Hùng Văn Bân, Quách Toàn, Hồ Thư Vệ, Trương Thác đi tới.
Đoàn xe đón tiếp của tỉnh dừng lại, Thẩm Hoài mới chú ý đến Lưu Kiến Quốc, Tống Hồng Nghĩa không ngờ cũng ở Từ Thành.
Thẩm Hoài chau mày, nhìn liếc qua Tống Hồng Quân, trong lòng cũng biết Lưu Kiến Quốc cũng đến cùng, chắc chắn là do sự việc Mai Cương sắp lên thị trường chứng khoán mà đến.
Sau khi xe đón tiếp của Tỉnh ủy đến, đồn cảnh sát ở nhà ga cũng điều động cảnh sát, cùng đảm bảo trật tự an toàn trong việc nghênh đón. Mấy người Thẩm Hoài lại đi đến phòng khách gần bãi đỗ xe để đợi.
Đội ngũ đi nghênh đón nhiều người như vậy, sau khi mọi người giới thiệu làm quen với nhau, thì cùng nhau đứng nói chuyện chờ tàu đến.
Sự nhiệt tình của Lưu Kiến Quân đối với Thẩm Hoài cũng không hề thay đổi, vừa mới đến đại sảnh đã đứng ngay phía sau Thẩm Hoài không rời đi. Còn cố hết sức gọi Tạ Thành Giang, Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa đến nữa.
Bên cạnh Tống Bính Sinh còn có một người trung niên, đến đại sảnh, cũng nhiệt tình đến chào hỏi Thẩm Hoài:
- Bí thư Tiểu Thẩm hết tháng này, có lẽ sẽ đảm nhiệm vị trí Chủ tịch huyện Hà Phổ rồi nhỉ?
Qua sự giới thiệu lúc nãy, Thẩm Hoài biết y là một cán bộ cấp Cục cùng cha hắn từ bộ Nông nghiệp điều đến văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng lại không nghe rõ tên của y, chỉ biết y họ Trịnh.
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói:
- Nếu không có gì thay đổi, sẽ là quyền Chủ tịch tỉnh trong một thời gian, cũng còn chưa biết có qua được cửa tuyển cử vào tháng ba năm sau hay không nữa…
Thật ra cũng không cần phải đợi đến tháng sau, trình tự bổ nhiệm đã được bắt đầu. Cát Vĩnh Thu chuyển công tác làm Phó bí thư Quận ủy Tây Thành, việc bổ nhiệm quyền Chu tịch quận đã được ban bố. Sau khi hắn kết thúc lớp tiến tu ở trường Đảng, sẽ chủ trì công việc ở Ủy ban nhân dân.
Tuy nhiên, Thẩm Hoài có chút nghi ngờ. Người này nếu là cùng với cha hắn từ bộ Nông nghiệp chuyển đến Hoài Hải, có lẽ phải biết sự phức tạp trong mối quan hệ giữa cha con hắn. Ngay cả Ngụy Nhạc cũng im lặng đứng một bên, ngoài gật đầu chào hỏi ra, cũng không hề có ý định đến nói chuyện, y sao còn có thể đi tới tiếp cận như vậy?
- Trịnh Phong ở lại viện Kinh tế tỉnh làm việc rồi, nó thường xuyên nhắc tới việc Bí thư Thiểu Thẩm trước đây từng dạy học ở viện Kinh tế, còn tìm đọc rất nhiều bài viết mà Bí thư Tiểu Thẩm từng phát biểu. Đối với Bí thư Tiểu Thẩm anh chỉ biết thán phục mà thôi, còn nói nếu có cơ hội còn muốn gặp mặt Bí thư tiểu Thẩm để học hỏi đấy.
Người nọ tiếp tục nói.
Thẩm Hoài lúc này mới nhớ đến năm kia lúc ngồi tàu quay về Yến Kinh, gặp Trịnh Phong cùng học với Hùng Đại Linh, Tân Kỳ ở viện Kinh tế, không ngờ người trước mặt lại là cha của Trịnh Phong – Trịnh Cương.
Sau lần gặp nhau đó, Thẩm Hoài không còn gặp lại Trịnh Phong nữa, cũng không quan tâm đến tin tức của y nữa. Quả thật không ngờ sau khi tốt nghiệp học viện Kinh tế tỉnh, y lại ở lại trường làm việc.
Lưu Kiến Quốc hiển nhiên khá biết rõ về mối quan hệ giữa hai cha con Trịnh Cương, Trịnh Phong. Nghe Trịnh Cương nói với Thẩm Hoài như vậy, liền làm ra vẻ kinh ngạc nói:
- Thẩm Hoài cậu cũng quen biết với Trịnh Phong sao? Con người Trịnh Phong này tính giác ngộ rất cao, anh ta ở lại trường quả thật đáng tiếc…
Thẩm Hoài không biết Lưu Kiến Quốc nói Trịnh Phong có tính giác ngộ cao là nói về mặt nào, dù sao lúc trước đối với người gia đình có chút quyền thế hắn đều đề cao cảnh giác, lại cũng chẳng có ấn tượng gì tốt với Trịnh Phong trong việc biểu hiện trước mặt Hùng Đại Linh.
Đương nhiên hắn cũng không vô tình phủ định lời nói của Lưu Kiến Quốc, liền cười nói:
- Là năm kia, tôi đi xe lửa về Yến Kinh, vừa hay gặp con trai của Chủ nhiệm Trịnh, không ngờ anh ta là sinh viên của viện Kinh tế tỉnh, lại càng không ngờ anh ta là con của Chủ nhiệm Trịnh. Nhiều lúc thế giới này của chúng ta quả thật rất có cơ duyên đấy…
Thẩm Hoài đại khái nhớ Trịnh Phong này học trước Hùng Đại Linh một hai khóa, thầm nghĩ nếu y không tiếp tục học Ngiên cứu sinh, ở lại viện Kinh tế tỉnh làm việc cũng đã được một hai năm rồi. Nghe giọng điệu của Lưu Kiến Quốc, Trịnh Phong dường như không can tâm lắm mà ở lại trường, vẫn là muốn như cha y, chen chân vào đứng dưới bóng mát của Tống hệ.
Thẩm Hoài lại nghĩ, hoặc là cha y hai năm nay đều làm việc ở Từ Thành, Trịnh Cương lại thuộc dòng hệ cha hắn mang theo từ bộ Nông nghiệp ra đây. Hai năm nay Trịnh Phong cũng tiếp xúc khá nhiều với mấy người Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang, Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, từ đó mà quen biết với Lưu Kiến Quốc cũng là điều không thể nói được.
- Cơ duyên, từ này thật hay!
Nghe Thẩm Hoài nhắc đến cơ duyên, Lưu Kiến Quốc cười lớn, lại nói với Trịnh Cương,
- Nếu tôi bảo Trịnh Phong rời khỏi trường học để đến giúp tôi, Chủ nhiệm Trịnh cũng đừng có nói tôi hủy hoại tiền đồ của anh ta đấy!
- Xem Lưu tổng anh nói kìa!
Trịnh Cương cười như mặt nở hoa,
- Lưu tổng anh đồng ý cất nhắc Trịnh Phong, là phúc phận một đời của nó, tiền đồ chỉ có thể dài rộng hơn. Bây giờ tôi chỉ sợ nó năng lực không đủ, không thể giúp được nhiều cho Lưu tổng thôi…
- Điều này không cần Chủ nhiệm Trịnh anh phải lo lắng, người mà tôi trọng dụng, sẽ không thể kém cỏi đâu.
Lưu Kiến Quốc nói. Anh ta cũng chỉ hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng đối với Trịnh Cương vẫn giữ thái độ từ trên cao nhìn xuống. Nhưng Trịnh Cương cũng không hề có phản ứng gì.
Lưu Kiến Quốc ngoài là cháu ngoại của Đới Thành Quốc ra, bản thân nhà họ Lưu ở trong Tống hệ cũng được xem là một nhánh không hề yếu kém, không phải là điều mà một Trịnh Cương từ dưới đáy đi lên, không hề có các bậc cha chú chống đỡ có thể so bì. Cho nên với Trịnh Cương, con trai y là Trịnh Phong có thể đến làm việc với Lưu Kiến Quốc, tiền đồ phát triển chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với việc ở lại Học viện Kinh tế làm việc.
- Mấy năm nay Kiến Quốc anh không làm thì thôi, đã làm là oanh oanh liệt liệt thôi.
Tống Hồng Quân ở bên cạnh nói đùa,
- Trịnh Phong này rốt cuộc là người như thế nào, khiến cho anh phải xem như bảo bối vậy, đợi lúc nào rảnh rỗi gọi tới cho tôi xem thử…
Lưu Kiến Quốc ở trước mặt Tống Hồng Quân cũng không thể hiện gì, chỉ cười nói:
- Tính ra tôi cũng lớn hơn Thẩm Hoài bốn tuổi, mấy năm nay ở Yến Kinh cũng chỉ bát nháo một chút, tự cho cũng không tồi. Nhưng sau khi biết được quá trình phát triển của Mai Cương, tôi mới phát hiện ra, những người ở lại Yến Kinh như chúng tôi, mới thật sự là ếch ngồi đáy giếng. Bây giờ là lúc không nỗ lực, không theo đuổi thì không được. Với anh Hồng Quân thì không thể so bì được rồi. Nhưng Học viện Kinh tế Hoài Hải ở trong nước cũng có chút thực lực, Trịnh Phong cùng với một số giảng viên trẻ tuổi trong trường, tôi cũng đã từng tiếp xúc mấy lần, trình độ cũng rất tốt. Anh nghĩ thử xem, Thẩm Hoài lúc trước chẳng phải cũng từ Học viện Kinh tế Hoài Hải ra…
Nghe Lưu Kiến Quốc nói như vậy, Thẩm Hoài đoán việc y đến Từ Thành không phải mới chỉ một hai ngày thôi.
Thẩm Hoài lại càng kinh ngạc, Lưu Kiến Quốc lần này rõ ràng là vì việc Mai Cương lên sàn mới đến. Nhưng Lưu Kiến Quốc đã đến Từ Thành từ trước, lại không liên lạc với hắn, mà lại ở cùng một chỗ với Tạ Chỉ, Tạ Thành Giang, thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi đi tìm Trịnh Phong và những giảng viên trẻ tuổi trong Học viện Kinh tế nói chuyện. Có thể thấy, Lưu Kiến Quốc, Tạ Thành Giang đang suy tính chuyện gì đó sau lưng rồi…