Sau khi tàu đến sắp xếp cho mấy người Tống Kiều Sinh và mấy nhân viên hộ tống xuống xe trước. Sau khi nhanh chóng bước vào đại sảnh tiếp đãi, nhà ga mới để cho khách xuống tàu, để tránh cho tình trạng đón tiếp bị dòng người làm cho rối loạn.
Trừ cô nhỏ Tống Văn Tuệ và những cán bộ cao cấp của điện lực Từ Đông ra, còn có Phó bí thư Đảng cục Đường sắt Hoa Đông Lương Đạo Hành và những cán bộ thuộc hệ thống đường sắt cũng cùng đến Từ Thành, tìm hiểu về tính khả thi trong việc liên doanh cải tạo đường sắt Từ Thành.
Trong phòng đón tiếp, nhìn thấy bác hai Tống Kiều Sinh không hề kinh ngạc gì đối với việc Lưu Kiến Quốc có mặt ở đây, trong lòng Thẩm Hoài bỗng nhiên chùng xuống.
Lưu Kiến Quốc làm đầu tư chứng khoán ở Yến Kinh, vốn dĩ chẳng có lý do gì để xuất hiện ở Từ Thành. Cho dù có mặt ở Từ Thành, cũng không nhất thiết phải xuất hiện trong trường hợp hôm nay. Tống Kiều Sinh không hề ngạc nhiên với việc Lưu Kiến Quốc xuất hiện ở đây, ngoài việc chứng tỏ ông ta đã biết và cũng ủng hộ cho việc Lưu Kiến Quốc tham gia vào việc đưa Mai Cương lên thị trường chứng khoán, thì còn có thể chứng minh được điều gì nữa?
Vốn dĩ Thẩm Hoài mang tâm trạng không quan tâm, lúc này bỗng chốc bị phá hủy, chắp tay đứng ở vòng ngoài, mà không tiến vào trong, cũng không hề lên tiếng gì.
Sức quan sát của mấy người Hùng Văn Bân quả thật cũng rất lợi hại, lúc này cũng có thể nhìn thấy sự bất thường, nhưng lúc này bọn họ còn có tỏ vẻ gì được nữa?
Tống Hồng Quân chắp tay, đi về phía Thẩm Hoài, khẽ hừ mũi một cái, đè thấp giọng nói:
- Cũng chẳng trách người khác khinh thường Tống hệ rồi…
Nếu mấy người Lưu Kiến Quốc này muốn nhúng tay vào việc đưa Mai Cương lên thị trường chứng khoán, còn có thể đơn thuần là vì kiếm tiền lợi nhuận.
Mặc dù việc ăn tiền như thế này không thể nói là việc tốt đẹp gì, Thẩm Hoài sờ sờ mũi, để cho y lấy đi mấy chục triệu thậm chí mấy trăm triệu từ các công ty cổ phần, cũng không thể động đến căn cơ của Mai Cương được…
Mà lúc này, Thẩm Hoài lại không thể đơn thuần mà nghĩ như vậy được.
Nếu đám người Lưu Kiến Quốc nhanh hơn một bước mà thu mua cổ phiếu của các công ty, lúc tài sản của Mai Cương được mang lên sàn, kéo giá thành lên, bọn họ không mượn thời cơ mà rút đi, thì làm sao?
Tuy rằng quyền cổ phiếu mà bọn họ nắm giữ cũng sẽ không quá cao, nhưng cũng nhờ đó mà có được quyền phát ngôn đối với Mai Cương.
Nếu bọn họ tiện đà mà đè thấp giá cổ phiếu của Mai Cương, rồi ép bán cho bọn họ, để mở rộng quyền khống chế cổ phiếu của họ đối với Mai Cương. Thậm chí yêu cầu tư hữu hóa Mai Cương, bọn họ lại còn có sự ủng hộ của bác Hai Tống Kiều Sinh, thì hắn phải làm thế nào để cản trở được?
Mặc dù Tống Hồng Quân không phải là chuyên gia trong các tình tiết nhỏ của việc quản lý xí nghiệp cũng như việc phát triển công nghiệp lớn, nhưng sự hiểm ác của gia tộc, phe phái trong thương trường cũng như quan trường, y lại hiểu rõ không hề kém so với những người khác. Đương nhiên sẽ không khó để nhận thấy việc lên sàn này,nếu để Lưu Kiến Quốc nhúng tay vào, sau lưng nó thực tế cũng có thể mở ra một lỗ hổng để Tống Kiều Sinh trực tiếp nhúng tay vào Mai Cương.
Tống Hồng Quân cũng không ngờ đến Thẩm Hoài đem một phần lợi ích của Hoài Năng nhường đi rồi vẫn còn không đủ, không ngờ rằng Lưu Kiến Quốc nhúng tay vào việc Mai Cương lên sàn không đơn thuần chỉ là một việc đơn giản như để kiếm mấy chục triệu như vậy.
Thẩm Hoài đứng ở vòng ngoài, ánh mắt chậm rãi quét qua mấy người Tạ Hải Thành, Tạ Thành Giang, Tạ Chỉ, Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, Lưu Kiến Quốc. Hắn biết rõ bác hai Tống Kiều Sinh không hiểu rõ những việc về chứng khoán cũng như lĩnh vực tài vụ, nếu sự suy đoán của hắn là chính xác, thì con đường này là ai tính kế thay cho ông ấy?
Thẩm Hoài lại nhìn cha hắn, không biết ông có biết nội tình hay không, hay ông chỉ đơn giản vì chứng minh mình đúng, nên rất vui lòng nhìn thấy việc này diễn ra?
Tạ Chỉ liếc nhìn Thẩm Hoài một cái, dường như có thể nhận thấy ánh mắt lạnh lùng thấu xương đó, nghiêng đầu nhìn anh trai Thành Giang một cái. Anh trai và mấy người Hồng Kỳ lại dường như chưa nhận thấy được sự bất thường của mấy người Thẩm Hoài, đứng quanh cha của Hồng Kỳ trò chuyện vui vẻ.
Trước ánh mắt của Thẩm Hoài, Tạ Chỉ quay đầu theo bản năng, tránh phải đối diện với Thẩm Hoài.
Lẽ ra cô nhìn thấy Thẩm Hoài như vậy càng tốt, hy vọng có người có thể thu dọn trở ngại này. Nhưng phần lớn tài nguyên của Tống hệ đều nằm ở Tập đoàn Hoài Năng và tỉnh Hoài Hải, nội bộ lại tự đào ra một cái hố rộng như vậy, khiến cho tâm tình của cô lúc này lại càng phức tạp hơn.
Tạ Chỉ nhìn cô nhỏ Tống Văn Tuệ, trên mặt Tống Văn Tuệ hầu như không có gì bất thường, không biết là do bà có thể điềm tĩnh, hay là tạm thời còn chưa nhìn thấu rõ sự tình.
Sau khi hàn huyên mang tính lễ tiết ở phòng đón tiếp xong, mọi người liền ngồi xe đến Nhà hàng Vân Mộng Trạch do Ủy ban nhân dân tỉnh tiếp đãi để dùng cơm.
Buổi chiều sẽ sắp xếp cùng hội đàm với Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa, sáng ngày mai cử hành nghi lễ di dời tổng bộ Tập đoàn Hoài Năng. Buổi gặp gỡ của Bí thư Tỉnh ủy Điền Gia Canh cùng với Bí thư Thành ủy, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Từ Bái sẽ được sắp xếp vào chiều ngày mai.
Mặc dù nói việc trao đổi làm ăn thực sự vẫn do Tống Văn Tuệ chủ trì, triệu tập phân cục đường sắt tỉnh Hoài Đông, Mai Cương hệ và những người có ý muốn tham dự vào công trình cải tạo đường sắt Từ Đông. Việc gặp mặt của Tống Kiều Sinh, Lương Đạo Hành và những người như Triệu Thu Hoa, Điền Gia Canh, Từ Bái, mang tính tượng trưng nhiều hơn một chút. Nhưng một hạng mục lớn như vậy, liên quan đến nhiều mặt như vậy, không có những người như Tống Kiều Sinh, Lương Đạo Hành, Triệu Thu Hoa, Điền Gia Canh đứng ở trên đốc thúc, rất khó để khuấy động được mặt nước yên bình ở dưới lên.
Ý kiến bước đầu đã cùng nhau giao lưu trước rồi, phía tỉnh cũng đã chỉ định rõ ràng cho hai cơ quan là Tập đoàn đầu tư quốc gia và Tập đoàn than đá trực thuộc tỉnh, phụ trách cụ thể công trình cải tạo đường sắt Từ Đông và công trình khai thác than đá Hoài Tây.
Thẩm Hoài cũng chỉ là hôm nay ra mặt tham dự bữa tiệc tiếp đãi buổi trưa, còn việc Đông Hoa tham gia cụ thể vào việc này, và việc bàn bạc, là việc của hai người Hùng Văn Bân và Quách Toàn.
Trước mắt ba mặt bằng doanh nghiệp có vốn đầu tư địa phương mà Mai Cương hệ khống chế, Tập đoàn khai thác phát triển Tân Phổ, Tập đoàn Đầu tư Yến Kinh đảm nhận một nhiệm vụ cơ bản tương đối lớn, áp lực tài chính rất lớn. Quy mô của sản nghiệp khu mới Mai Khê càng ngày càng khổng lồ, vững vàng, nên Tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê hàng năm cũng được chia một khoản lãi rất lớn.
Một khi công trình cải tạo đường sắt Từ Đông tiến vào giai đoạn thực thi, ngoài khoản đầu tư của khu mới xây dựng ra, Tập đoàn khai thác phát triển Mai Cương vẫn còn dư thừa về tài chính để tiếp nhận lượng lớn số công trái đầu tư đường sắt.
Quách Toàn là người phụ trách của Tập đoàn khai thác phát triển Mai Khê, cũng là đại biểu của Mai Cương hệ lần này trực tiếp đi theo việc này. Hùng Văn Bân thân là Phó chủ tịch thường trực thành phố kiêm Bí thư Quận ủy Đường Áp, là một lãnh đạo phân công quản lý, đương nhiên là đại biểu đi sát trong việc này của Đông Hoa.
Đây là sự phân công sớm đã được định đoạt.
Sau khi ở nhà ga đoán được nhóm Tống Kiều Sinh có thể cũng muốn nhúng tay vào Mai Cương, tâm tình Thẩm Hoài liền xuống dốc, miễn cưỡng cùng ngồi ăn xong bữa trưa, thực sự không còn tâm tình để tham gia buổi hội đàm với Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa vào buổi chiều nữa.
Thẩm Hoài tìm được đề tài cho người khác có cơ hội nói chuyện với nhau, trong phòng nghỉ sau buổi tiệc trưa, liền nháy mắt với Tống Hồng Quân một cái.
Hồng Cơ là một doanh nghiệp cảng khẩu tư nhân, lần này không tham gia vào hạng mục cải tạo đường sắt Từ Đông và công trình khai thác phát triển than đá Hoài Tây. Chỉ là Tống Hồng Quân là cháu Tống Kiều Sinh, cháu trai của Tống Văn Tuệ, là khách quý đến từ Từ Thành để tham gia nghi lễ di dời tổng bộ Tập đoàn Hoài Năng vào ngày mai, vốn dĩ cũng không có dự định tham gia buổi hội đàm buổi chiều.
Nhận được cái nháy mắt của Thẩm Hoài, Tống Hồng Quân ngầm hiểu trong lòng, đứng lên cáo từ rồi rời đi.
Chỉ là y còn chưa kịp đứng lên để cùng Thẩm Hoài rời đi, Lý Cốc đang cùng Tống Kiều Sinh, Tống Văn Tuệ, Tống Bính Sinh, Lương Đạo Hành, Hùng Văn Bân nói chuyện liền nhìn qua, gọi y:
- Đầu tháng chín Mai Cương đệ trình đơn xin lên sàn chứng khoán lên cục Giám định của tỉnh, nhưng cuối tháng trước lại bị hủy. Bí thư Điền vẫn luôn quan tâm đến việc tiền vốn cho các doanh nghiệp trong tỉnh trong việc lên sàn. Sau khi biết được việc này, bảo tôi gặp mặt cậu thì hỏi trực tiếp xem?
Lý Cốc đột ngột hỏi như vậy, lập tức nhận được sự chú ý của tất cả mọi người, cho dù là người hiểu hay không hiểu rõ tình hình.
Thẩm Hoài cúi người chuẩn bị đứng lên, lập tức cũng bất động, nhìn qua như đang suy nghĩ xem nên trả lời câu hỏi của Lý Cốc như thế nào.
Doanh nghiệp quốc nội lên sàn, vì để giúp cho các doanh nghiệp đạt được tiêu chuẩn trong các hạng mục quản lý cũng như chế độ phát hành cổ phiếu, quản lý phòng chứng khoán của tỉnh sẽ xin cho doanh nghiệp có được trình tự giám sát lên sàn trong thời gian dài.
Rất nhiều doanh nghiệp, thậm chí phải qua nhiều lần hỗ trợ lên sàn, mới có thể đạt đến yêu cầu lên sàn.
Hiện tại Mai Cương chủ yếu vì các quy định chết như hạn chế lợi nhuận hàng năm mà chưa đạt đến điều kiện lên sàn, nhưng Thẩm Hoài sớm đã nghĩ đến việc thực hiện hỗ trợ và giới thiệu lên sàn trước. Ngoài việc tiến thêm một bước trong việc tăng cường quản lý quy phạm đối với Mai Cương ra, cũng vì việc đến lúc thành thạo sẽ tiến hành phát hành đưa ra thị trường ngay trong một lần.
Cho nên, trong nửa đầu tháng chín Mai Cương sớm đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, đệ trình lên cục Giám định tỉnh. Nếu cuối năm có thể được cục Giám định tỉnh thông qua,bắt đầu từ năm sau sẽ tiến hành công tác hỗ trợ cũng như giới thiệu đưa ra thị trường, đến nửa cuối năm sau có thể chính thức tiến hành việc lên sàn rồi.
Đám người Lưu Kiến Quốc đột nhiên chen ngang, là việc Thẩm Hoài trước đây không lường được.
Đầu tháng 11, hắn ở Yến Kinh, cũng không thể nào đoán biết được ý đồ của mấy người Đới, Hạ, cho nên lúc về cũng đã bắt tay chuẩn bị cho việc cục Giám định tỉnh hủy bỏ đệ trình hỗ trợ lên sàn.
Thứ nhất Mai Cương hoàn toàn bỏ qua việc lên sàn, cũng mượn việc này mà ngăn chặn miệng lưỡi của mấy người Lưu Kiến Quốc.
Nếu như còn cơ hội có thể thương lượng với mấy người Lưu Kiến Quốc, nếu mấy người Lưu Kiến Quốc không quá tham lam, cho dù bảo mấy người Lưu Kiến Quốc từ trong đó mà lấy được mấy chục triệu, mà Mai Cương có thể lên sàn được, thì cũng là việc tốt.
Thẩm Hoài lúc trước đoán hai người Đới, Hạ từ trong đó mà có được lợi lộc, kiếm được chút tiền, nhưng lại không hề nghĩ đến việc bác hai Tống Kiều Sinh có khả năng âm thầm mở đường cho bọn họ. Hôm nay Thẩm Hoài quả thật có chút chật vật, muốn trở tay cũng không kịp.
Thẩm Hoài đồng thời cũng không ngờ được, Lý Cốc lại chọn lúc này để nhắc đến việc Mai Cương bị hủy bỏ đơn đệ trình hỗ trợ lên sàn, ép hắn phải tỏ rõ thái độ tại đây.
Thẩm Hoài không biết Lý Cốc nhận thấy được cái gì, muốn trực tiếp cắm một dao lên ngực Tống hệ, thúc đẩy Tống hệ phân liệt, hay là y còn có ý đồ gì khác…
Tuy Thẩm Hoài cũng có chút ngưỡng mộ năng lực của Lý Cốc, tin chắc Lý Cốc cũng không xem nhẹ bên này, nhưng dù sao hai người cũng thuộc về hai hệ, Lý Cốc nhìn ra được cái gì, trực tiếp đâm thẳng một dao lên ngực Tống hệ, thực sự cũng chẳng trách được ai, ruồi cũng sẽ không bao giờ đậu quả trứng không nứt!
Đầu óc Thẩm Hoài nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ xem phải trả lời Lý Cốc như thế nào, mới khiến mấy người bác hai Tống Kiều Sinh hài lòng, mà lại không để cho bọn họ nắm được điểm yếu của Mai Cương…
Tống Văn Tuệ, Tống Hồng Quân, Hùng Văn Bân đều nhìn Thẩm Hoài, dưới ánh nhìn của mọi người, nếu Thẩm Hoài nói sai một câu gì, bị Tống Kiều Sinh nắm được, sau này không còn cơ hội để phủ nhận nữa.
Tạ Chỉ cũng nhìn Thẩm Hoài, thấy sắc mặt hắn âm trầm khó đoán, cũng muốn xem thử xem hắn trả lời vấn đề của Lý Cốc như thế nào. Hắn sẽ trực tiếp đánh cuộc, hoàn toàn buông tha khả năng lên sàn của Mai Cương sao?
Thẩm Hoài ngồi thẳng lưng, cười nói với Lý Cốc:
- Chủ nhiệm Lý, anh thật không hiền lành gì, lúc này lại muốn đánh đố tôi. Vốn dĩ tôi định ngày mai sẽ nói với Bí thư Điền, Bí thư Từ về việc này, anh nói ở đây khiến tôi không chuẩn bị được gì!
Lý Cốc cười ha hả, nói:
- Tôi cũng chỉ tùy tiện hỏi thôi, nhưng cậu nói như vậy, thật sự khiến cho tôi tò mò. Rốt cuộc cậu có dự tính gì? Hôm nay nói hay ngày mai nói, có lẽ cũng không có gì khác nhau, không cần phải làm chúng tôi khó ngủ một đêm chứ?
- Điều kiện lên sàn của Mai Cương còn chưa đủ, thật sự muốn đạt tới điều kiện lên sàn, e rằng có kéo dài tới năm sau nữa cũng chưa được Hội Giám sát Chứng khoán phê duyệt thông qua. Chúng tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định rút đệ trình hỗ trợ lên sàn về.
Thẩm Hoài cười nói:
- Tôi định ngày mai nói với Bí thư Điền, Bí thư Từ, tôi hy vọng thành phố Từ Thành có thể đưa Nhà máy lọc dầu Từ Thành cho Mai Cương, việc này phải được Bí thư Điền, Bí thư Từ gật đầu mới được…
Lời Thẩm Hoài vừa nói ra, Tạ Hải Thành, Tạ Thành Giang và Lưu Kiến Quốc cùng ngơ ngác nhìn nhau, không nghĩ Thẩm Hoài lại trả lời như vậy.
Muốn lợi dụng việc này, mà kiếm chút lợi lộc, cho tới bây giờ vẫn là bí mật hàng đầu, như vậy mới tiện cho việc khi cổ phiếu xuống giá mà thu hồi được.
Bên này còn chưa có động tác gì, Thẩm Hoài đã công khai thông tin rồi. Bên này nếu hơi có chút động tác, liền thu hút một lượng lớn nguồn đầu tư bên ngoài xâm nhập vào, khiến cho giá cổ phiếu nhanh chóng tăng vọt, cũng không ai ngờ được sẽ thu được bao nhiêu lợi nhuận!
Lý Cốc ra vẻ mơ hồ, hỏi:
- Thật sao?
- Tôi còn có thể lừa Chủ nhiệm Lý hay sao?
Thẩm Hoài cười nói, chỉ vào Tạ Thành Giang, Lưu Kiến Quốc, nói:
- Nếu không Chủ nhiệm Lý nghĩ Thành Giang, Kiến Quốc đến Từ Thành làm gì? Trong việc lên sàn này, Mai Cương dự định hợp tác với chứng khoán Trường Phong, Hợp Nguyên. Việc này vốn dĩ tôi định ngày mai chính thức báo cáo với Bí thư Điền, Bí thư Từ Bái.