Nhìn thân hình cao lớn đứng trước cửa sổ của Từ Bái, trong lòng Lý Cốc nảy sinh chút chua chát.
Mặc dù lúc buổi chiều Bí thư Điền không nói rõ, nhưng ông ta chỉ trong cuộc họp liên hệ với Từ Bái, chứ không phải trực tiếp gọi điện cho Từ Bái để nói chuyện này,chứng tỏ lúc đó Bí thư Điền không những đã hiểu rất rõ ý đồ của Thẩm Hoài, mà còn đoán được có thể Từ Bái sẽ phản đối. Còn việc Từ Bái kéo dài chờ đến tối về thành phố gặp mặt mới nói, mà không phải thông qua điện thoại để tỏ thái độ hoặc giải thích gì với Bí thư Điền, chứng tỏ Từ Bái sau khi đoán biết được Bí thư Điền nhìn thấu ý đồ Thẩm Hoài rồi cũng giữ thái độ ủng hộ.
Bí thư Điền và Từ Bái biết được giữa hai người cũng có sự khác biệt, cho nên Bí thư Điền muốn thông qua y mà thuyết phục Từ Bái. Mà Từ Bái lại muốn thuyết phục y, rồi thông qua y mà làm công tác với Bí thư Điền…
Chỉ có một mình y là nghĩ rằng kế ly gián Tống hệ đã thành công, trong lúc khinh địch mà làm sai rồi bị Thẩm Hoài chơi đùa đến tận bây giờ.
Nghĩ đến đây, Lý Cốc cũng cảm thấy xấu hổ, lại lấy tài liệu về Nhà máy lọc dầu Từ Thành ở trên bàn lên xem lại.
Chỉ nhìn tài liệu về Nhà máy lọc dầu Từ Thành, quả thật không thể nhìn thấy bất kỳ giá trị gì. Tổng giá trị một tỷ hai một tỷ ba gần như đã hoàn toàn lỗ hết. Ngoài một khoản cổ phiếu khất nợ ở ngân hàng ra, phần lớn thiết bị luyện hóa đã bị lão hóa nghiêm trọng, tính an toàn sản xuất vô cùng kém.
Giá thành vận hành cao hơn so với các xí nghiệp trong nước một khoản lớn, mặc dù phía thành phố đã dùng phần lớn số tiền thuế ở địa phương thu được để bù lại, nhưng Nhà máy lọc dầu Từ Thành cũng không thể nào thoát khỏi cục diện thua lỗ.
Mặc dù Nhà máy lọc dầu Từ Thành là một trong những xí nghiệp sớm nhất trong nước được đưa lên sàn, nhưng giá cổ phiếu cũng rớt xuống chỉ còn mấy đồng. Nếu không phải còn có khái niệm tài nguyên xác này, sợ rằng ngay cả giá cổ phiếu mấy đồng cũng không giữ nổi…
Tiền lương cơ bản của hơn ba nghìn công nhân viên chức cũng không phát nổi, gần hai ngàn công nhân viên về hưu cảnh ngộ lại càng tệ hơn, càng không nói đến bảo hiểm,lương hưu nữa…
Có lẽ đối với cái nhìn của thị trường tài chính, Nhà máy lọc dầu Từ Thành chỉ còn lại cái xác “đưa ra thị trường chứng khoán” và hơn một ngàn mẫu đất ở Lâm Giang là còn có giá trị.
Tuy nhiên, giá trị thật sự của Nhà máy lọc dầu Từ Thành trong dây chuyền sản xuất, Từ Bái từ trong phần tài liệu này dùng cụm từ “bắt đầu từ ngành sản xuất dầu, kết thúc bằng ngành sản xuất hóa chất” ở trang thứ nhất để hiểu.
Lúc này Lý Cốc cũng hiểu vì sao Từ Bái lại phản đối…
Ngành thép của thành phố Đông Hoa bốn năm về trước, trong mắt một số người, chẳng phải cũng chỉ là một đống rác vô giá trị hay sao? Nhưng nếu không có sự sụp đổ của ngành thép thành phố Đông Hoa, thì sao có được sự huy hoàng ngày hôm nay của sản nghiệp sắt thép Đông Hoa?
Không phải ai cũng tùy tiện có thể phát huy được giá trị của Nhà máy lọc dầu Từ Thành, không phải ai cũng có thể tùy tiện khơi dậy năng lực của Nhà máy lọc dầu Từ Thành được.
Nhà máy lọc dầu Từ Thành giao cho Thẩm Hoài tiếp nhận, rất có thể sẽ trở thành Mai Cương thứ hai.
Tại sao Tống Kiều Sinh đối với cháu trai của mình lại có vẻ bức ép như vậy?
Có vết xe đổ của Đàm Khải Bình, Tống Kiều Sinh không dám khinh thường Thẩm Hoài nữa, mà có lẽ y đã cảm nhận được tài năng và khả năng chống lại sự uy hiếp của Thẩm Hoài.
Từ khai thác Mai Cương đến Nhà máy thép Tân Phổ và khai thác cảng Tân Phổ, đến công trình cải tạo đường sắt Từ Đông, đến khai thác than đá Hoài Hải…
Trong tay Thẩm Hoài đã nắm giữ một Mai Cương, đã có lực ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy. Vậy nếu để hắn nắm giữ hai, ba Mai Cương, thì còn thế nào nữa?
Lý Cốc không biết sự kiện đập xe đầu tháng mười một có ảnh hưởng gì với Từ Bái hay không, nhưng đối với tâm tư của Bí thư Điền, y lại dễ dàng nắm vững.
Bí thư Điền nhìn thấu hết những việc này, cuối cùng vẫn lựa chọn ủng hộ Mai Cương tiếp nhận Nhà máy lọc dầu Từ Thành. Nói cho cùng trong lòng Bí thư Điền coi trọng đại cục kinh tế địa phương hơn.
Tuy nhiên lý do này chưa chắc đã thuyết phục được Từ Bái. Lý Cốc thầm cảm thấy nan giải, y thật sự không biết nên thuyết phục Từ Bái, hay quay về giúp Từ Bái thuyết phục Bí thư Điền?
- Bí thư Từ Bái, anh có người thích hợp để chủ trì Nhà máy lọc dầu Từ Thành không?
Lý Cốc hỏi, chỉ là chính bản thân y cảm thấy tiếng nói của y thật quá khô khan.
Từ Bái quay đầu lại, nhìn Lý Cốc một cái, y biết lý do tại sao Lý Cốc lại hỏi như vậy: Thẩm Hoài vứt quả bóng ra trước mặt nhiều người như vậy, không phải bọn họ muốn nói không chấp nhận là không chấp nhận được.
Lý Cốc cũng sau khi hỏi xong câu hỏi này, mới ý thức được lực ảnh hưởng của Thẩm Hoài quả thực lớn đến mức khủng bố rồi. Cho dù Từ Bái hoặc là Tỉnh ủy từ chối việc Mai Cương tiếp nhận Nhà máy lọc dầu Từ Thành, cũng nhất định phải đưa ra được lý do thích hợp.
Nếu phía Từ Bái đã có kế hoạch hoặc phương án chấn hưng Nhà máy lọc dầu Từ Thành, thì quả thực có thể không cần phải để ý đến yêu cầu của Thẩm Hoài. Ngoài như vậy ra, cũng chỉ có thể nâng giá lên, bức cho Mai Cương tự buông tay. Cho dù chỉ còn lại một cái xác tàn, cũng không có lý gì mà phải tặng không đi.
Từ Bái nói:
- Hiện tại trong tay tôi chưa có người phù hợp để chủ trì Nhà máy lọc dầu Từ Thành, nhưng nhắm vào Nhà máy lọc dầu Từ Thành, cũng không chỉ có mỗi Mai Cương.Hiện tại phía thành phố nắm giữ bốn trăm triệu số cổ phiếu hợp pháp của Nhà máy lọc dầu Từ Thành, Mai Cương chưa chắc đã có đủ tài chính để nuốt nổi…
Lý Cốc biết tài liệu cơ bản của Từ Thành, ngoài hai trăm triệu cổ phiếu lưu động trên thị trường chứng khoán, bốn trăm triệu cổ phiếu mà phía thành phố nắm giữ mặc dù không thể lên sàn để lưu thông, nhưng phía thành phố lại thông qua điều này để nắm giữ chặt chẽ quyền khống chế Nhà máy lọc dầu Từ Thành.
Cái gọi là mượn xác, Mai Cương chính là muốn tiếp nhận bốn trăm triệu cổ phiếu này của thành phố Từ Thành.
Mà phía bọn họ muốn ngăn cản Thẩm Hoài nhúng tay vào Nhà máy lọc dầu Từ Thành, cũng chỉ có thể hành động một chút với bốn trăm triệu cổ phiếu này.
- Ra giá ba đến năm trăm triệu, chẳng lẽ còn sợ không dọa Mai Cương chạy đi hay sao?
Lý Cốc nói.
Nếu suy đoán của bọn họ không lầm, Thẩm Hoài nhìn vào sản nghiệp cuối cùng của Nhà máy lọc dầu Từ Thành, không thể nào quá keo kiệt. Mà với lực ảnh hưởng của Thẩm Hoài, cho dù bây giờ trong tay Mai Cương không thể đưa ra ba đến năm trăm triệu, thì việc mượn ba đến năm trăm triệu cũng không phải việc khó khăn gì.
Trừ khi đưa giá khởi điểm lên cao đến mức Thẩm Hoài không thể chấp nhận, hoặc là tạm thời Mai Cương không thể chấp nhận nổi. Nhưng nếu như vậy, lại thành cố tình gây cản trở…
Thấy Từ Bái quay người lại một lúc lâu mà không nói gì, Lý Cốc còn nói thêm:
- Thẩm Hoài rất nguy hiểm, chúng ta phải đề phòng việc hắn lấy cả công trình cải tạo đường sắt Từ Đông, công trình cảng Tân Phổ để làm áp lực. Nếu đến mức đó, chúng ta ngoài giúp Tống Kiều Sinh ép Thẩm Hoài đi, thì e rằng cũng không còn cách nào khác nữa.
Sau khi Từ Bái đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo bàn, lấy ra một bao thuốc còn chưa mở, mở ra lấy thuốc hút, rồi lại đưa thuốc và bật lửa cho Lý Cốc.
Quy tắc là cái để trói buộc cả hai bên, một khi phía bọn họ giở thủ đoạn, thì đương nhiên cũng phải chuẩn bị phòng bị một nhân vật ghê gớm như Thẩm Hoài sẽ sử dụng biện pháp cuối cùng.
Việc khai thác và phát triển đường sắt Từ Đông và than đá Hoài Hải, nhìn qua thì do Tập đoàn Hoài Năng đảm nhiệm. Còn bộ Điện lực và điện lực Từ Đông, hoặc là do quyền khống chế của Tống hệ đối với Tập đoàn Hoài Năng còn chưa bị dao động, nhưng trong tư tưởng đưa than đá Hoài Hải về phía Đông, cảng Tân Phổ vẫn luôn là một khâu quan trọng nhất. Không có cảng Tân Phổ, thì một con đường huyết mạch như đường sắt Từ Đông đối với bên ngoài mà nói chính là một ngõ cụt. Một cửa chết, trừ những vật phẩm được vận chuyển trong vùng và vận chuyển hành khách ra, thì cơ bản không có giá trị để cải tạo và nâng cấp. Nên việc đưa than đá Hoài Hải về phía Đông cũng không cần phải bàn đến nữa.
Cho dù hạng mục than đá Hoài Hải đưa về phía Đông rốt cuộc có thành hay không, nhưng nếu tư tưởng này còn có hy vọng được thực hiện, nhưng nếu bị phá vỡ trong cuộc tranh đấu của bọn họ, trách nhiệm này nếu được điều tra kỹ, thì ngay cả Điền Gia Canh cũng bị rắc rối.
Một khi Thẩm Hoài bất chấp tất cả, đem cả hạng mục cải tạo đường sắt Từ Đông và cảng Tân Phổ ra làm lợi thế để áp bức, thì bọn họ ngoài việc phải liên hợp với Tống Kiều Sinh, bức Thẩm Hoài rời đi, thì thật sự bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Nhưng, cho dù thành công bức Thẩm Hoài đi, cục diện tiếp theo sẽ phát triển như thế nào?
Hạng mục nhà máy thép Tân Phổ và cảng Tân Phổ đã được bắt đầu xây dựng, những khoản tiền đã đầu tư vào thì không thể rút ra được. Nhưng vì Thẩm Hoài rời đi mà làm thế cục hỗn loạn, tất nhiên sẽ làm hiệu suất của hạng mục bị giảm đi nhiều. Còn những đầu tư thời kỳ sau cùng những nguyện vọng khác, đương nhiên cũng trở thành gánh nặng. Không còn dám vào đầu tư ở Đông Hoa, thậm chí còn có khả năng từ nay về sau không còn dám đầu tư ở Hoài Hải.
Những trách nhiệm và hậu quả sau đó, cả y và Điền Gia Canh đều không thể làm nổi, rất có khả năng từ nay về sau con đường tiền đồ của họ sẽ bị chấm dứt.
Mà sau khi Thẩm Hoài rời đi, những gì hệ Mai Cương để lại ở Đông Hoa, điều này người có lợi nhất có thể chính là Tống Kiều Sinh!
Lý Cốc châm thuốc hút, hút hai ngụm, rồi nói:
- Mấy năm nay, Tống Kiều Sinh chiếm vị trí Ban tổ chức Trung ương, trao đổi được không ít lợi ích. Việc đưa than đá Hoài Hải về phía Đông này nếu được y làm thành công, mười năm sau, nói không chừng y sẽ có đủ tư cách tiến vào bộ rồi…
Những lực ngưng tụ của phe phái khá phức tạp, thực ra cũng không phức tạp lắm, đơn giản chỉ là hai chữ “lợi ích” mà thôi.
Thái độ bảo thủ của Tống hệ từ trước đến nay, khiến cho việc trọng chính trị mà xem nhẹ kinh tế xảy ra, coi trọng sự trao đổi lợi ích chính trị, mà thiếu đi sự giao dịch về kinh tế chính là đòn trí mạng.
Từ Bái hiểu được ý nghĩa thực sự trong lời nói của Lý Cốc, bọn họ không thể gây trở ngại trong việc đưa than đá Hoài Hải về phía Đông. Nhưng phải tránh việc vì đưa than đá Hoài Hải về phía Đông mà tất cả những thế lực kinh tế lớn đều do Tống Kiều Sinh nắm trong tay.
Một khi Tống Kiều Sinh vừa có thể có thủ đoạn chính trị để gắn bó những phe phái nội bộ, đồng thời lại có thể dùng lợi ích kinh tế để “Bức uy đạt lợi” đối với các phe phái khác, thì việc mười năm sau có thể gia nhập Thường vụ cũng không phải là việc gì không thể tưởng tượng được.
Đúng lúc Tống hệ nảy sinh tư tưởng đưa than đá Hoài Hải về phía đông, bọn họ đã có lo lắng như vậy rồi.
Như vậy, toàn bộ logic lại quay về điểm ban đầu.
Phải tránh khả năng Tống Kiều Sinh có thể gia nhập Thường vụ, thì phải dùng thủ đoạn khiến cho quan hệ bên trong Tống hệ bị chia rẽ, thì phải tránh việc Thẩm Hoài khiến Tống Kiều Sinh phục tùng hoặc bị bức đi…
Từ Bái gõ ngón tay lên bàn, nói:
- Nuôi hổ sẽ thành họa mà…
Lý Cốc biết “hổ” mà Từ Bái nói chính là Thẩm Hoài, cũng biết lúc này thái độ của y đã bị buông lỏng rồi, liền nói:
- Nhưng Tống Kiều Sinh lại là một con hổ nguy hiểm hơn nữa! Hay là việc này để tôi quay về báo cáo với Bí thư Điền một chút?
Từ Bái lắc đầu, nói:
- Thôi đi, ngày mai tôi sẽ cho người của Hiệp hội doanh nghiệp nhà nước trong thành phố ra mặt. Về phía Bí thư Điền, thì có thể kiến nghị để Tống Bính Sinh phân công quản lý nguồn năng lượng, giao thông, cảng khẩu…
Lý Cốc biết dụng ý của Từ Bái: cha con Tống Bính Sinh và Thẩm Hoài như kẻ thù không đội trời chung, đối với bọn họ mà nói chính là bí mật công khai. Nếu đã không thể đưa ra lực ngăn cản ở việc đưa than đá Hoài Hải về phía Đông, thì phải điều chỉnh sự phân công trong Ủy ban nhân dân tỉnh. Dùng Tống Bính Sinh để quản lý nguồn năng lượng, giao thông, khiến cho Tống hệ sẽ đấu tranh kịch liệt hơn trong việc đưa than đá Hoài Hải về hướng đông…
Lý Cốc đưa tay nhìn đồng hồ, nói:
- Không còn sớm nữa, tôi phải về trước đây.
…
Lý Cốc rời khỏi văn phòng của Từ Bái, xuống lầu đi đến bãi đỗ xe để lấy xe. Một trận gió lạnh từ tòa nhà cao tầng bên cạnh thổi qua, khiến cho y toàn thân rét run, mới phát hiện sau lưng đã đẫm mồ hôi.
Y đoán có lẽ cuối cùng vẫn là ý chí của Điền Gia Canh khiến Từ Bái thay đổi chủ ý, thầm nghĩ không phải Từ Bái cũng muốn tranh giành với Điền Gia Canh lúc này chứ?
Lý Cốc ngồi vào xe, nhìn qua cửa kính xe, nhìn sắc trời đêm mờ mịt bên ngoài, nhất thời cũng mơ hồ. Nội bộ Tống hệ đấu tranh ghê gớm như vậy, khiến Kế Kinh hệ cũng không khỏi vững vàng hơn, chẳng qua là Thủ tướng Vương Nguyên khống chế phía trên nghiêm khắc mà thôi. Đợi đến lúc Thủ tướng Vương Nguyên lùi về tuyến sau, lực ảnh hưởng giảm bớt, Tống hệ lúc này liệu có phải là tương lai của Kế Kinh hệ hay không?