Mặc dù Tống Văn Tuệ chưa từng trực tiếp nhìn thấy bộ dạng ngành thép của thành phố Đông Hoa bốn năm trước, nhưng những sự suy sụp của Đông Hoa trong bốn năm nay, cho đến lúc sụp đổ cuối cùng, rồi đến sự tổ chức lại của Tập đoàn thép tỉnh Hoài Hải, Tống Văn Tuệ biết rất rõ quá trình này.
Ngành thép thành phố Đông Hoa lúc bị ngành thép tỉnh tổ chức lại, nợ nần chồng chất, sự phát triển trong mấy chục năm, số tài sản gộp lại cũng chưa được một trăm triệu.Ngành thép tỉnh sau đó cũng không phải trả số tiền quá nhiều cho thành phố Đông Hoa, gần như dễ dàng có được sản lượng mấy trăm ngàn tấn thép và thị trường liên quan,nhưng cũng phải gánh vác khoản nợ lên tới gần năm trăm triệu.
Nhất định phải nói giá trị của ngành thép Đông Hoa bốn năm trước đạt trị giá hai tỷ, là không thể thuyết phục người khác được…
Ngành thép thành phố Đông Hoa mặc dù không tồn tại nữa, nhưng cao nhất trong năm sau thành phố Đông Hoa sẽ đạt được sản lượng sắt thép sáu triệu tấn, có thể nói là rút ra được từ trong ngành thép thành phố Đông Hoa. Nếu từ góc độ này mà nói bốn năm trước ngành thép Đông Hoa đạt giá trị hai tỷ, quả thật cũng không hề khoa trương.
Mai thép quật khởi, cùng với việc những nhân tài về quản lý cũng như kỹ thuật như Triệu Đông, Phan Thành cùng nhau đến đây, cũng có mối quan hệ trực tiếp.
Thẩm Hoài có năng lực, có tầm nhìn, có quyết đoán, nhưng lại chẳng phải thần tiên, không có sự nâng đỡ của nòng cốt như đám Triệu Đông, đừng nói đến nhà máy thứ hai của Mai cương và hạng mục dự án thép mới của Tân Phổ, ngay cả một nhà máy cũng không thể xây dựng lên nổi. Thậm chí trước khi Thẩm Hoài vào Mai Cương, đào tạo được một lớp quản lý cũng như kỹ thuật thời kỳ đầu cho Mai Cương, những người xây dựng được nền móng cơ bản như mấy người Từ Khê Đình, từ trước đó cũng là điều từ ngành thép thành phố Đông Hoa ra.
Tập đoàn Bằng Duyệt do nhà họ Chu khống chế cũng là Tập đoàn sớm đã là kinh doanh thép phế liệu, sau khi xây dựng được nền móng, mới dần dần phát triển đến quy mô hiện tại. Hạng mục kinh doanh trước mắt vẫn là kinh doanh thép nguyên liệu và những đầu tư khác vào lĩnh vực sắt thép…
Tiền thân của Hoài Liên, Nhà máy rèn thép trước những năm 1970, chỉ là một phân xưởng rèn thép của thành phố. Bao gồm kinh doanh và gia công sắt thép ở thành phố Đông Hoa lúc đó, nguồn đầu tư nhà nước có quy mô khởi đầu từ những lĩnh vực kinh doanh đi kèm, những doanh nghiệp tư nhân hoặc tập thể, đều có những mối liên hệ trùng trùng với ngành thép thành phố.
Sau khi Đàm Khải Bình bị ép điều đi, Hùng Văn Vân trực tiếp từ vị trí Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách thành phố, qua Ủy viên Thường vụ trực tiếp thành phố,kiêm nhiệm Phó chủ tịch thường trực thành phố và Bí thư Quận ủy Đường Áp, có thể nói là sự đề bạt vô cùng nhanh chóng.
Nhưng Hùng Văn Bân có thể ngồi vững vàng ở vị trí này, đồng thời có được sự tán đồng ở phía tỉnh. Ngoài lý do y là một trong những người đại diện của Mai Cương hệ ở thành phố ra, nguyên nhân chủ yếu hơn, là vì y có mối quan hệ vô cùng thân thiết với ngành thép phía thành phố.
Trong rất nhiều người đang ngồi ở đây, có lẽ có Tống Đồng là người ít mẫn cảm nhất đối với ngành thép thành phố.
Chu Tri Bạch, Dương Hải Bằng, Chử Nghi Lương, Hùng Văn Bân, Quách Toàn, Hồ Thư Vệ, Trần Đan, Tôn Á Lâm, Tống Hồng Quân và Tống Văn Tuệ, đều không cần Thẩm Hoài giải thích thêm câu nào, đều có thể hiểu rõ hàm ý ở câu “Giá trị hai tỷ của ngành thép thành phố”.
- Giá trị của nhà máy lọc dầu Từ Thành có thể so sánh với ngành thép thành phố Đông Hoa bốn năm trước?
Tống Hồng Quân hỏi.
- Chỉ cao hơn chứ không thấp hơn.
Thẩm Hoài nói,
- Lý Cốc hơi vội vàng, nhưng vội vàng rời khỏi Tống hệ, có lẽ không có suy nghĩ kỹ càng đến mục đích tôi đụng đến Nhà máy lọc dầu Từ Thành, nhưng có lẽ không chắc giấu được Điền và Từ. Nói thật, nếu không phải là việc này, tôi hoàn toàn không thể nghĩ đến việc Mai Cương có thể tiếp nhận nhà máy lọc dầu Từ Thành được…
Hùng Văn Bân nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Nhất định phải học mô hình phát triển sản nghiệp cảng của Nhật Bản và Hàn Quốc, có ba điểm đáng để chúng ta học tập nhất. Thứ nhất là sắt thép, thứ hai là thuyền vụ,thứ ba là luyện hóa. Sản nghiệp sắt thép Đông Hoa do ngành thép thành phố xây dựng được nền móng cơ bản. Về công nghiệp thuyền vụ, chúng ta đang nỗ lực làm một số việc cơ bản, nhưng về luyện hóa, Đông Hoa thật sự rất thiếu về mặt cơ sở. Nói thật, bây giờ tôi rất lo Bí thư Điền Gia Canh, Bí thư Từ Bái chưa chắc đã đồng ý cho Mai Cương tiếp nhận Nhà máy lọc dầu Từ Thành. Nhưng không thể không thừa nhận, sức hấp dẫn này rất lớn. Nhưng nếu đổi lại là tôi, chưa chắc đã dám đưa tay tiếp nhận…
Mặc dù Hùng Văn Bân rất thẳng thắn thừa nhận, ông ta không có được sự dũng cảm đi tới như Thẩm Hoài, có khí phách đi tìm kiếm sự tồn tại trong hoàn cảnh éo le.Nhưng ông ta có thể thấu triệt, nhanh chóng lý giải hơn bất kỳ ai về ý đồ của Thẩm Hoài. Chỉ dựa vào điều này, vẫn khiến Tống Văn Tuệ thán phục, thầm nghĩ cô ta trong vấn đề hiểu rõ về chiều rộng cũng như chiều sâu của toàn bộ hệ thống công nghiệp, vẫn không thể so sánh với Hùng Văn Bân được.
Nhân tài trong địa phương, thật sự không thể xem thường được!
Sau khi Đàm Khải Bình bị ép rời đi, Thẩm Hoài đẩy Hùng Văn Bân vào vị trí nóng, nắm giữ vị trí quan trọng nhất trong Mai Cương ở thành phố, cũng có thể nói là một vị trí rất quan trọng của Mai Cương hệ về mặt đối ngoại. Thậm chí ngay cả vị trí của Dương Ngọc Quyền cũng không bằng Hùng Văn Bân. Lúc mới đầu Tống Văn Tuệ cũng có chút lo lắng, sợ Thẩm Hoài quá nóng vội trong việc sắp xếp nhân sự, sẽ gây ra những mâu thuẫn không đáng có trong nội bộ Mai Cương hệ.
Mà cuối cùng lại chứng minh rằng Dương Ngọc Quyền, cùng với những người sau lưng Ngô Khải Phong, lại không hề có sự thể hiện không hài lòng nào trong sự sắp xếp nhân sự này. Lúc mới đầu Tống Văn Tuệ cũng có chút nghi hoặc đối với việc này, bây giờ xem ra, sự nắm vững về nhân sự, vẫn chuẩn xác hơn so với cô nghĩ.
Chỉ có điều không ai có thể hiểu được, bao gồm bản thân Hùng Văn Bân cũng không thể hiểu được, những lĩnh ngộ của Thẩm Hoài về hệ thống công nghiệp, thực tế là đến từ thầy dạy của hắn.
- Nếu chỉ là một ván bài, thì đánh cuộc hơi lớn rồi.
Tống Hồng Quân thở dài nói:
- Nếu có được nhà máy lọc dầu Từ Thành, có thể có được sản nghiệp tiềm năng như ngành thép thành phố Đông Hoa, thì thật sự rất đáng để đánh đổi! Cho dù hôm nay thực sự bị vạch mặt, thì bọn họ cũng không thể làm gì anh được…
- Đúng vậy, dù sao bị ăn sống cũng là tôi, anh chỉ cần đứng bên cạnh xem kịch là được phải không?
Thẩm Hoài chế nhạo nói.
- Anh cũng không thể nói tôi như vậy được.
Tống Hồng Quân cười nói,
- Tôi lo lắng anh hôm nay bị chọc tức, còn dự định hôm nay sẽ tìm hết tất cả các cô gái của Từ Thành về đây, cho anh giải buồn đấy…
- Đồ bậy bạ!
Tống Văn Tuệ nghiêm mặt ngăn không để Tống Hồng Quân nói bậy bạ thêm nữa. Trong trường hợp ngày hôm nay, Nhà máy lọc dầu Từ Thành quả thực đáng để tranh giành. Cũng có thể nói sự nhanh trí của Thẩm Hoài còn cao hơn Lý Cốc một bậc, nhưng có thể tranh giành được hay không, còn chưa thể nói trước được.
Ánh mắt của Lý Cốc có thể nói là kém hơn một chút, còn tôi luyện chưa đủ lão luyện. Nhưng hai người Điền Gia Canh, Từ Bái lại là người đóng vai trò chủ chốt trong hệ Kế Kinh.
Cho dù Điền Gia Canh, Từ Bái trong một thời gian có thể thay đổi, không đoán biết được ý đồ của Thẩm Hoài, bỏ qua giá trị của Nhà máy lọc dầu Từ Thành. Nhưng Nhà máy lọc dầu Từ Thành do Mai Cương tiếp nhận, cũng không phải sau khi Điền Gia Canh, Từ Bái gật đầu, những cán bộ cấp dưới ở Từ Thành sẽ không hề có ý kiến gì hết.
Làm sao có thể chắc chắn được trong thành phố Từ Thành cũng như ở tỉnh sẽ không có những ánh mắt thấu triệt của những nhân vật như Hùng Văn Bân sẽ nhắc nhở Từ Bái, nhắc nhở Điền Gia Canh nghiêm túc suy nghĩ kỹ lại giá trị của Nhà máy lọc dầu Từ Thành một lần nữa?
Tống Văn Tuệ cũng hiểu được tại sao Thẩm Hoài lại cố ý dùng tin tức để để lộ ra ngoài, một mặt là đối với những người còn tự cho mình lợi hại, dùng nhiều phương diện để đẩy người khác vào thế không thể không lùi bước, không thể không dùng một khoảng thời gian ngắn để đưa ra phán đoán. Mặc khác, Thẩm Hoài căn bản không để ý cổ phiếu quyền tài sản của Nhà máy lọc dầu Từ Thành là sẽ bành trướng hay thu hẹp lại, mà lại quan tâm đến giá trị trung tâm về việc Nhà máy lọc dầu Từ Thành có khả năng biến một khu vực thành sản nghiệp luyện hóa.
Đây mới là sự phát triển có hệ thống của một ngành công nghiệp lớn, vượt quá trình tự tư bản siêu việt, thậm chí cả trình tự tụ quần sản nghiệp.
Tống Văn Tuệ không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình, anh hai có mâu thuẫn ở đâu? Là đơn giản chỉ vì Thẩm Hoài bướng bỉnh không chịu thuần phục, mà lực khống chế của bọn họ lại quá mức mãnh liệt và ép người hay sao?
Hay là tầm nhìn của hai bên có sự chênh lệch về bản chất, Đàm Khải Bình, anh hai không thể nhìn thấy những thứ mà Thẩm Hoài nhìn thấy, mà Thẩm Hoài lại không tình nguyện hạ tầm nhìn của mình ngang với tiêu chuẩn của Đàm Khải Bình, anh hai?
Một người luôn ẩn nhẫn như anh hai, tại sao đột nhiên lại bức ép người như vậy? Có phải anh hai đã nhìn thấy được sự uy hiếp từ tư tưởng đưa than Hoài đông xuất hay không?
Tống Văn Tuệ thầm thở dài. Nếu Thẩm Hoài khuất phục, cuộc sống sau này của hắn có phải sẽ giống như nửa đời trước của Hùng Văn Bân. Cho dù có đạt tới một địa vị tương đối cao, nhưng cũng chỉ có thể tầm thường vô vị mà thôi?
…
- Thẩm Hoài này thực sự giỏi tính toán, tôi không tán thành việc cho Mai Cương tiếp nhận Nhà máy lọc dầu Từ Thành…
Từ Bái đứng trước cửa sổ, nhìn bóng cây chiếu xuống trước bóng đêm, đưa lưng về phía Lý Cốc đang ngồi trên sô pha để nói chuyện. Mặc dù thanh âm y trầm thấp, nhưng lại mang đầy sắc thái từ chối.
Lý Cốc cúi đầu trầm mặc.
Buổi chiều Từ Bái thị sát công tác ở Khu công nghiệp Chử Nam, lúc liên lạc bằng điện thoại lại không tỏ thái độ gì với sự việc Nhà máy lọc dầu Từ Thành, chỉ nói buổi tối lúc về gặp mặt sẽ nói chuyện.
Sau khi Từ Bái quay về, tài liệu y đưa cho Lý Cốc xem, không chỉ là tài liệu về Nhà máy lọc dầu Từ Thành, mà là một tài liệu tỉ mỉ về tổng sản nghiệp luyện hóa của toàn tỉnh Hoài Hải.
Đến lúc này, Lý Cốc mới thực sự hiểu rõ, mưu đồ của Thẩm Hoài sâu xa như thế nào, khiến cho y cũng bị nhìn lầm, y thật sự đã quá sơ suất.
Tuy vịnh Hoài Hải có bờ biển về phía đông khá sâu, có nguồn tài nguyên khí đốt phong phú có thể cung cấp để khai thác, nhưng do giá thành khai thác dầu mỏ ở vùng biển sâu khá cao, cho nên hai ba chục năm nay không hề nhìn thấy khả năng khai thác.
Mà dầu mỏ ở lục địa, gần như toàn bộ khu vực Hoa Đông đều không có tài nguyên phong phú gì, khiến cho sự tiêu hao về khí đốt của các tỉnh như Giang Chiết, Hoài Dự,Mân Quảng, đều phải nhập từ Đông Bắc, Hoa Bắc, thậm chí chuyển từ các tỉnh Xuyên Thiểm bằng đường tàu lửa về đây.
Tuy nhiên lịch sử khai thác dầu mỏ của hai tỉnh Giang Đông, Hoài Hải, ở trong nước vẫn là khá sớm.
Lịch sử khai thác dầu mỏ duy nhất của tỉnh Hoài Hải là dầu mỏ Đinh Tây, có thể truy tìm đến tận năm 46 trước khi lập nước.
Đinh Tây mặc dù là mỏ dầu lớn nhất của tỉnh Hoài Hải, nhưng phát triển cho đến bây giờ, lượng dầu mỏ khai thác được hàng năm cũng chưa đến năm trăm ngàn tấn, chiếm khoảng ba phần nghìn trong số tổng khai thác một tỷ rưỡi của cả nước, hơn nữa trữ lượng xác minh cũng như trữ lượng lâu dài đều có hạn.
Tuy rằng mỏ dầu Đình Tây so với sản nghiệp dầu mỏ hiện tại cơ bản không được tính là gì, nhưng trước lập nước và trong quá trình lập nước, trước khi các mỏ dầu ở Đông Bắc, Hoa Bắc và Tây Bắc chưa được thăm dò ra, lúc đó sản lượng khai thác hàng năm đạt một trăm ngàn tấn (năm 1952 sản lượng khai thác dầu toàn quốc chưa đến năm trăm ngàn tấn), lại là một con số rất đáng nể.
Nhà máy lọc dầu Từ Thành chính là nhờ lượng dầu thô do mỏ dầu Đình Tây cung cấp cho mà phát triển. Thậm chí mãi đến năm năm mươi, đều là một trong những nhà máy lọc dầu chủ yếu nhất trong nước. Thời kỳ sau bao gồm hai mỏ dầu nhỏ mới được phát hiện ở Giang Đông, dầu thô khai thác được cũng thông qua kênh đào vận chuyển đến Từ Thành để luyện hóa.
Sau đó khi công tác thăm dò địa chất thời kỳ sau được đẩy mạnh, mấy chục năm sau mọi người mới biết không chỉ tỉnh Hoài Hải, mà là toàn bộ khu Hoa Đông, đều không có bao nhiêu tài nguyên dầu mỏ. Phát triển đến hôm nay, sản lượng khai thác dầu mỏ của cả hai tỉnh Giang Đông và Hoài Hải cộng lại cũng chỉ có khoảng một triệu tấn.
Sản lượng nhà máy luyện hóa hình thành từ Nhà máy lọc dầu Từ Thành sau những năm tám mươi đạt một triệu hai trăm ngàn tấn. Mặc dù nhiều, nhưng cũng gần như là bằng số sản lượng khai thác dầu thô của hai tỉnh gộp lại.
Vấn đề nằm ở chỗ tỉnh Giang Đông sau những năm tám mươi, bắt đầu phát triển sản nghiệp luyện hóa trong tỉnh. Ngoài chế luyện sản lượng dầu thô khai thác được từ trong tỉnh và số lượng nhỏ từ ngoài tỉnh, xí nghiệp luyện hóa tỉnh Giang Đông còn thông qua tuyến đường an toàn Trường Giang, dùng thuyền chở dầu từ Hoa Bắc trực tiếp chuyển dầu thô qua đây chế luyện.
Nhà máy lọc dầu Từ Thành sau khi mất đi nguồn dầu thô từ tỉnh Giang Đông, sản lượng liền dư ra một nửa.
Mặc dù Nhà máy lọc dầu Từ Thành cũng từng thử dùng thuyền chở dầu từ khu Hoa Bắc để luyện, nhưng vấn đề lại nằm ở hạn chế tuyến đường vận chuyển Chử Giang.
Tuyến vận chuyển đường biển từ Trường Giang đến Giang Ninh, đều có thể dùng con thuyền chở từ ba đến năm mươi ngàn tấn. Tuyến đường biển từ Chử Giang đến Từ Thành, loại thuyền thích hợp chở hàng chục ngàn tấn dầu đều không thể tồn tại quá tám tháng. Điều này khiến cho sản nghiệp của Nhà máy lọc dầu Từ Thành và xí nghiệp luyện hóa tỉnh Giang Đông, sự chênh lệch về giá thành sản xuất bỗng chốc tăng lên, lại càng không thể nào so sánh với những Nhà máy luyện dầu lân cận vùng Hoa Bắc.
Lúc này đổi lại ai quản lý Nhà máy lọc dầu Từ Thành, đều không thể xoay chuyển được cục diện thua lỗ này được.
Nhà máy lọc dầu Từ Thành hoặc giảm bớt quy mô, hoặc là chuyển tới những vùng có hải cảng sâu như Chử Giang hoặc Nghi Kiến.
Nếu chỉ là một công trình Nhà máy lọc dầu với thiết bị bị lão hóa, thua lỗ nghiêm trọng, nợ nần chồng chất thì cũng được, mà toàn bộ tổng thể sản nghiệp luyện hóa cũng bị rớt xuống cùng với sản nghiệp luyện dầu, những sản nghiệp loại lớn cũng tầm hai ba chục hạng mục…
Tuy quy mô Nhà máy lọc dầu Từ Thành không lớn, nhưng một lịch sử phát triển dài như vậy, cộng với hiện thực thiếu dầu mỏ ở khu Hoa Đông, khiến cho hệ thống sản nghiệp luyện hóa hình thành ở Từ Thành trở thành vô cùng đáng quý ở khu Hoa Đông. Cũng bởi vì lịch sử lâu dài, lại phát triển sớm, khiến cho Nhà máy lọc dầu Từ Thành cũng là nhà máy đứng đầu về tiêu chuẩn trong nước, Từ Thành cũng có viện nghiên cứu về luyện hóa với trình độ cao ở trong nước.
Lúc này cho Mai Cương tiếp nhận Nhà máy lọc dầu Từ Thành, thực tế chính là giao lại toàn bộ tương lai phát triển của sản nghiệp luyện hóa ở tỉnh Hoài Hải cho Thẩm Hoài khống chế rồi.
Lúc này Lý Cốc mới ý thức được y còn chưa nhìn nhận rõ về mức độ hiểu biết sâu xa của Thẩm Hoài về tình hình sản nghiệp trong nước. Thầm nghĩ có phải Bí thư Điền cũng nhìn lầm rồi không?
Bí thư Điền cũng nhìn lầm rồi?
Đầu óc Lý Cốc lúc này bỗng nhiên bị ngưng trệ: không đúng…