Tuy rằng rất nghi hoặc Hùng Văn Bân vì sao trấn tĩnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng, nhưng ra khỏi khách sạn, Tống Văn Tuệ cũng không có tâm trạng truy vấn Hùng Văn Bân rốt cuộc suy nghĩ như thế nào, mỗi người đều ngồi lên xe, đi về tiệm di viên Mai Khê.
Thẩm Hoài tuy rằng buổi tối cũng ăn cơm với Tống Hồng Quân ở quán cơm cửa Bắc Đại Hoài Công, nhưng không thể ở quán cơm nhỏ tụ tập mọi người bàn luận công việc, cho nên địa điểm bàn luận vẫn là chọn tiệm Di viên Mai Khê.
Cây ngô đồng cao lớn ven đường đã lá vàng khô rụng bị gió thổi phần phật, cuốn với bụi đường, dưới ánh đèn mờ ảo bên đường giống như yêu ma đang khiêu vũ trong bóng đêm.
Trong xe tiếng chuông di động vang lên, Tống Văn Tuệ tâm hồn đang lơ lửng, nghe thấy tiếng chuông di động cũng không có phản ứng gì, đợi đến khi Thư ký ngồi hàng trước quay đầu lại nhỏ nhẹ nhắc nhở bà:
- - Tổng giám đốc Tống, di động trong túi chị đang reo.
Tống Văn Tuệ mới ý thức được di động trong túi của bà đang reo lên.
Tống Văn Tuệ lấy điện thoại di động ra, nhìn là số máy của nhà tại Giang Ninh, biết Kiến Dân lo lắng bên này, gọi điện thoại đến hỏi một tiếng. Tống Văn Tuệ không vội vàng nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với chồng, dẹp sang một bên tâm trạng u ám, hàn huyên việc nhà vài câu.
Tuy rằng trước đây cô vẫn luôn kiêm nhiệm chức vụ của Hoài Năng, nhưng tinh lực tập trung tương đối nhiều vào Đông Điện bên kia, nhà cũng yên ổn ở Giang Ninh. Lần này bà chính thức buông tay chức vụ ở bên Đông Điện, toàn tâm lãnh đạo sự phát triển của Hoài Năng, Kiến Dân thu xếp cũng điều đến Sở Y tế tỉnh Hoài Hải, sau đó chuyển nhà đến Từ Thành, đối với bà mà nói, tất cả đều là khởi đầu mới.
Có một số việc nên sớm có nhận thức, có lẽ là trong lòng còn có quá nhiều ảo tưởng, nghĩ thân tình sâu đậm có thể vượt qua một số tranh chấp và cố chấp eo hẹp, chỉ là sự việc hôm nay làm cho người ta vừa nghĩ đến tất sẽ đi đến bước này, lại khiếp sợ không ngờ và không muốn nhìn thấy.
Tống Văn Tuệ đỡ lấy trán, nhìn qua cửa xe, trong lòng lo lắng.
Lúc này, Hồ Thư Vệ cũng không nên tùy tiện nói gì.
Hồ Thư Vệ tuy là địa vị thoải mái chút, nhưng từ khi chủ trì xây dựng nhà máy điện Mai Khê, cũng là đứng ngoài quan sát cự li gần Thẩm Hoài mấy năm qua từ đầu đến cuối tranh đấu ác liệt với Đàm Khải Bình, cũng tận mắt thấy Thẩm Hoài nhiều lần mạo hiểm, nhiều lần nói không rõ danh nghĩa, địa vị, quyền lực cá nhân, tiền đồ nói không rõ cũng bị áp lên, lấy khí khái chưa từng có từ trước đến nay xông lên cửa ải khó khăn.
Nhìn qua mỗi lần lựa chọn của Thẩm Hoài đều là nhảy trên mũi đao, mà trên đường đi phía trước của Mai Cương dường như vĩnh viễn đều là chật hẹp, bẫy rập chông gai,nhưng mỗi lần sau khi vật lộn, Mai Cương đều như thay da đổi thịt vượt qua, lúc này làm cho người ta không thể không nhìn thấy Thẩm Hoài mỗi lần đấu đá lung tung, thật ra cũng không phải là không khống chế được chừng mực, đều tính toán kỹ phản ứng của đối phương…
Vốn cho rằng quy mô của Mai Cương phát triển đến ngày hôm nay, Thẩm Hoài sẽ lựa chọn một con đường vững vàng, ai cũng không ngờ đến hắn hôm nay tức giận lật bàn lên, vô cùng phẫn nộ.
Nghĩ đến đây, Hồ Thư Vệ không kìm nổi lắc đầu mà cười.
Gã có lúc lại nghĩ, rất nhiều tư tưởng, rất nhiều phương án không phải không có người nghĩ đến, nhưng không có ai có ánh mắt nhìn xa như Thẩm Hoài, nhưng vì sao người khác toàn là vì điều kiện không thành thục, mâu thuẫn quá sâu, quan hệ lợi ích quá phức tạp mà tư tưởng, kế hoạch, phương án gặp trở ngại, nhưng dến tay Thẩm Hoài lại có thể nhanh chóng khởi động, thúc đẩy, giải quyết…
Nghĩ thầm rằng Thẩm Hoài đấu đá lung tung, thật đúng là sắc bén như dao vậy!
Có lẽ trên người Thẩm Hoài cũng bởi vậy có một sự quyết đoán lạ lùng, có thể mang theo một nhóm người cùng hắn xông về phía trước.
Hồ Thư Vệ buổi chiều nay vẫn còn có chút lo lắng, tình hình dù sao có chút khác với trước, không biết con đường về sau phải đi như thế nào, nhưng dưới sự uy hiếp của Thẩm Hoài, Tống Kiều Sinh cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, đám người Tạ Hải Thành, Tống Hồng Kỳ, Lưu Kiến Quốc thậm chí ở trước mặt bọn họ phải kiềm chế oán giận trong lòng, không thể nghi ngờ gì chứng minh quyết định hôm nay của Thẩm Hoài hiểm thì hiểm một chút nhưng vẫn là tính toán chính xác phản ứng của đám người Tống Kiều Sinh.
Hồ Thư Vệ nghĩ thầm rằng Tống Văn Tuệ có thể nhìn thấu được một số việc, nhưng bởi vì hai bên đều có tình cảm cho nên bà mới lo lắng như vậy?
…
Xe đến tiệm Di Viên Thượng Khê, chậm rãi lái vào trong sân.
Tống Văn Tuệ còn chưa từng đến tiệm Di viên Thượng Khê, từ trong xe bước xuống, nhìn thấy trong bãi đỗ xe trồng hơn mười cây đại thụ cao lớn thẳng tắp, cô đứng dưới ánh đèn đường chiếu xuống, nghi hoặc ngẩng đầu liếc nhìn tán cây, khi Hùng Văn Bân xuống xe đi tới bèn hỏi:
- - Chủ tịch thành phố Hùng, những cây này đều là cây tử đàn?
- - Chắc là cây tử đàn, có phải cây tử đàn hay không tôi cũng không biết rõ.
Hùng Văn Bân cười nói,
- - Tổng giám đốc Tống đối với cây tử đàn rất nghiên cứu à.
- - Ba mươi năm trước vào trường đại học học thực vật học, tiếc là chỉ học một năm đã đi cải tạo nông trường, đến khi cha tôi sửa lại, tôi lại chuyển sang học điện lực...
Tống Văn Tuệ cười nói, bà muốn dịu đi một số cảm xúc, không muốn lo lắng trùng trùng đi lên lầu, ảnh hưởng đến Thẩm Hoài bọn họ.
Trần Đan vừa đang ở đại sảnh, nhìn thấy đám người Tống Văn Tuệ, Hùng Văn Bân lái xe đi vào, liền đi tới đón tiếp:
- - Tống giám đốc Tống, Chủ tịch thành phố Hùng, Thẩm Hoài ở lầu phía sau.
Tống Văn Tuệ liếc nhìn Trần Đan một cái.
Mấy năm qua bà đương nhiên biết cô gái trẻ trung có khuôn mặt xinh đẹp gần như làm mọi người ghen tị, quan hệ với Thẩm Hoài như thế nào.
Đối với hôn nhân của Thẩm Hoài bà không thể qua loa và buông lỏng, cho nên Tống Văn Tuệ vài lần gặp Trần Đan đều tương đối lãnh đạm, chỉ sợ để cô gái này nắm bắt được cơ hội bám vào, gây ra phiền toái không cần thiết.
Nghĩ đến đây Tống Văn Tuệ trong lòng đối với hôn sự của Thẩm Hoài và Thành Di lại có chút lo lắng; Thành Văn Quang là một người biết tính toán, chuyện ngày hôm nay truyền đến tai Thành Văn Quang, lão ta sẽ có động tác như thế nào, ở trước mặt Tống Kiều Sinh lão ta sẽ lựa chọn sợ sệt để che lấy cạnh sắc sao?
- - Tổng giám đốc Tôn cũng vừa đến…
Trần Đan không biết Tống Văn Tuệ đang suy nghĩ gì, lại nói tiếp.
- - Tổng giám đốc Tôn?
Tống Văn Tuệ hơi sửng sốt, trấn tĩnh một hồi mới nghĩ đến Trần Đan nói chính là Tôn Á Lâm bèn hỏi:
- - Á Lâm cũng từ Hongkong đến rồi sao?
- - Vâng, sớm hơn một bước với Tổng giám đốc Tống và Chủ tịch thành phố Hùng…
Trần Đan nói.
Tống Văn Tuệ đi theo Trần Đan đi về phía lầu đằng sau, lại không khỏi có chút cảm tình với cô gái trẻ tuổi trước mắt, bà biết Tôn Á Lâm mấy năm nay quan hệ với Trần Đan không tồi, cô ta vừa rồi hoàn toàn có thể gọi thẳng tên Tôn Á Lâm, xem ra cô ta cũng biết giữ chừng mực.
Cho dù có cảm tình với Trần Đan hơn, Tống Văn Tuệ cũng không muốn biểu lộ ra.
Lúc này hôn sự của Thẩm Hoài và Thành Di, rốt cục cũng không qua được khó khăn trắc trở rồi.
…
Còn chưa đợi Trần Đan giúp mở cửa, giọng nói của Tôn Á Lâm như báo cháy từ bên trong vọng ra:
- - Thằng khốn này, mỗi lần trước khi lật bàn, có thèm đưa mắt nhìn chúng ta không? Làm cho bệnh tim của bà đây nhảy loạn lên thình thịch, đến bây giờ còn chưa có nghỉ ngơi được, nếu là bệnh tim của bà đây xảy ra vấn đề, thằng nhãi mày có bồi thường được không?
Nghe lời nói của Tôn Á Lâm, Tống Văn Tuệ không nhịn được bật cười.
Bà thật ra lo lắng nhất vẫn là nội bộ Mai Cương vì sắp đối mặt với khó khăn của nhà họ Tống phân tách ra mà có sự kỳ thị, e Thẩm Hoài không nắm được cục diện…
Nghe thấy Tôn Á Lâm trong phòng “oán trách” Thẩm Hoài đầy kích động, Tống Văn Tuệ nghĩ thầm rằng chính mình có thể là quá lo lắng.
Người được Thẩm Hoài dẫn dắt, hoặc là người tập hợp lại bên cạnh Thẩm Hoài, sao có thể nói là không có độ mềm dẻo chứ?
Đẩy cửa ra, ngoài Tôn Á Lâm, còn có đám người Chu Tri Bạch, Chử Nghi Lương từ Đông Hoa chạy tới.
Người tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ rồi.
Nhìn sắc mặt bọn họ đều thong dong, không có vẻ lo lắng như lúc lâm trận, khiến cho Tống Văn Tuệ yên tâm, dường như mọi người đều quen với Thẩm Hoài không xuất bài theo lẽ thường.
- Mẹ !
Tống Văn Tuệ lúc này mới chú ý tới con gái Tống Đồng trốn ở góc phòng rụt rè gọi mẹ, bèn nghi ngờ hỏi:
- - Con cũng tới làm cái gì? Sao không gọi điện cho mẹ?
- - Xảy ra chuyện lớn như vậy, con đương nhiên không thể giống như đứa trẻ trốn ở Hongkong không quan tâm đến
Tống Đồng nói rất hợp lý hợp tình, nhưng nói đến vì sao trước đó không gọi điện thoại cho mẹ nàng, nàng lại có chút chột dạ.
- - Mẹ và cậu cùng một chỗ, con sợ quấy rầy đến mẹ, nên không gọi điện cho mẹ…
Chỉ đáng tiếc bên cạnh có người vui sướng khi có người gặp họa đã xoá đi nỗi buồn trong lòng cô, Tống Hồng Quân ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- - A, em và Tôn Á Lâm cùng nhau bay qua đây à, em không phải nói hai ngày nay muốn đi Đông Hoa thay công ty kiểm toán tài chính sao?
- Anh
Tống Đồng từ trên bàn nắm một bao thuốc lá ném lên mặt Tống Hồng Quân.
Tống Văn Tuệ liếc nhìn Chu Tri Bạch một cái, cô mặc dù xuất hiện trước mắt người khác với hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng làm mẹ cũng có thể hiểu được tâm tư của Tống Đồng.
Tống Văn Tuệ làm như không nghe thấy lời của Hồng Quân, ngồi xuống hỏi Thẩm Hoài:
- - Được rồi, bí mật lâu rồi, cháu bây giờ nên đưa ra đáp án rồi. Nếu cháu không có cách nào, đã có ý đồ lật bàn, cháu đừng trách cô sẽ mắng cháu.
Thẩm Hoài bỏ điếu thuốc trong tay, chậm rãi hỏi cô út:
- - Bác hai phản ứng thế nào?
- - Cha của Hồng Kỳ nói sẽ ủng hộ Mai Cương hợp tác với chứng khoán Trường Phong, Hợp Nguyên, để cháu không phải suy nghĩ nhiều, nhưng cháu hôm nay lật bàn như vậy nên nghĩ đến sẽ có hậu quả gì
-
Những người đang ngồi đều là dòng chính của Mai Cương, Tống Văn Tuệ nói chuyện cũng không cần phải giấu diếm,
- - Nếu là Đới, Hạ đều phản đối, ông nội cũng không có cách nào giúp cháu nói chuyện. Cháu còn nói đùa giỡn gì, nói cái gì đi ra nước ngoài kiếm ăn chờ chết, cháu đi không quay lại, cục diện rối rắm ai giúp cháu xử lý đây?
Thẩm Hoài ngẩng đầu hỏi Hùng Văn bân:
- - Anh Hùng, anh đoán được rồi?
Hùng Văn Bân lắc đầu cười gượng nói:
- - Lọc dầu Từ Thành là có giá trị, chỉ là Bộ trưởng Tống nói ủng hộ cậu, nhưng Bí thư Điền Gia Canh, Bí thư Từ Bái sẽ có phản ứng gì, còn không thể biết được…
- - Lý Cốc không phải dương dương tự đắc rời khỏi rồi sao?
Tống Hồng Quân đến bây giờ còn chưa có chụp được câu nào từ miệng Thẩm Hoài, lúc này nghe Hùng Văn Bân lo lắng Điền Gia Canh, Từ Bái sau lưng Lý Cốc có thể ngăn cản Mai Cương mượn xác Lọc dầu Từ Thành, liền không hiểu rõ.
Theo lý mà nói, Điền Gia Canh, Từ Bái chẳng sợ tặng không Lọc dầu Từ Thành, cũng có thể hết sức phân tách nhà họ Tống.
- - Lọc dầu Từ Thành có giá trị gì?
Tống Văn Tuệ trực tiếp hỏi đến điểm yếu, theo cách nói của Hùng Văn Bân, nếu đúng là lọc dầu Từ Thành ngoài xác ra có giá trị tiềm tàng lớn hơn, thì giá trị tiềm tàng này thậm chí còn cao hơn khiến cho nhà họ Tống phân tách, Điền Gia Canh và Từ Bái quả thực sẽ có lựa chọn khác…
Vấn đề này không cần Hùng Văn Bân trả lời, Thẩm Hoài trực tiếp hỏi cô út:
- - Nếu bốn năm trước cháu nói giá trị của thép thành phố Đông Hoa vượt qua 2 tỷ, cô út có tin không?