Nghĩ đến việc phải nói về vấn đề tình cảm nghiêm túc với Tống Đồng, Thẩm Hoài thấy vô cùng đau đầu. Chính hắn cũng còn đang bối rối thì sao có thể đi làm công tác tư tưởng cho người khác được chứ.
Thẩm Hoài ngồi ở trong sân, vò đầu bứt tai không biết phải làm như thế nào?
Đám người Hùng Văn Bân, Hoàng Tân Lương, Vương Vệ Thành, Tống Hiểu Quân ngồi ở bên cạnh cũng không đưa ra được ý kiến gì
Nếu Chu Tri Bạch là người vô can thì cũng cho qua. Dù mối quan hệ giữa Tống Đồng và Chu Tri Bạch phát triển như thế nào thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì lớn cả.
Hiện giờ, Chu Tri Bạch đang là nhân vật đại biểu của Chu gia, cũng là quản lý của tập đoàn vận tải đường biển Tân Phổ, người phụ trách phát triển các nghiệp vụ vận tải đường biển ở Tân Phổ, một bộ phận hết sức được coi trọng. Vậy mà trong chuyện tình cảm Tống Đồng vẫn thể hiện kiểu trẻ con. Nếu như diễn biến tình cảm của Tống Đồng và Chu Tri Bạch phát triển không ổn định, không chín chắn như vậy thì sẽ dẫn đến tai họa bất ổn tiềm ẩn cho Mai Cương.
Quan hệ giữa Thẩm Hoài và Thành Di cũng đang trở nên nan giải. Đơn giản cũng chỉ là vì mối quan hệ giữa hai người không phải là mối quan hệ đơn thuần. Thẩm Hoài cũng không biết lần trở về này của Tống Hồng Kỳ, Tống Hồng Nghĩa, Lưu Kiến Quốc không dồn sức phá hắn thì cũng có thể coi là "chuyện tốt" rồi.
- Các anh nói xem, chuyện tốt chẳng bao giờ ở trên đầu tôi cả, thế mà mấy cái chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng đến gây phiền toái. Thật đúng là số khổ mà! Thẩm Hoài oán trách, quay đầu kêu tài xế đưa chìa khóa xe cho hắn thì chỉ nghe thấy Hùng Đại Ny đứng ở cửa chính nói: - Việc này anh nên tìm Bộ Trưởng Chu đi cùng
Thẩm Hoài ngây ra một chút, đoán Hùng Đại Ny có ý khác liền ngẩng đầu lên nhìn cô thì thấy ánh mắt cô chẳng có gì khác thường cả thì hắn mới nhận ra là mình đã suy nghĩ quá nhiều. Chuyện tình cảm thì phải do chính đương sự, không tìm người trong cuộc mà thảo luận thì tìm ai giờ?
- Cũng đúng. Thẩm Hoài nói: - Tôi cũng gọi điện cho Bộ trưởng Chu, Tống Đồng qua cũng muốn sắp xếp một chỗ để ngủ nên muốn qua để bảo bộ trưởng Chu đưa cô ấy về. Nếu gậy lớn cũng không đánh tan được đôi uyên ương thì không chừng họ còn thành thân thích cũng nên
Tất cả mọi người cười ồ lên, đều nói chuyện này để Chu Dụ ra mặt là thích hợp.
Nếu như Tống Đồng và Chu Tri Bạch có thể phát triển quan hệ tình cảm một cách ổn định thì có lẽ đây cũng là chuyện tốt.
Nếu hẹn Chu Dụ ra gặp mặt, Thẩm Hoài liền không trì hoãn ở nhà Hùng Văn Bân mà gọi điện thoại trực tiếp đánh xe đến Văn Sơn Uyển để đón Chu Dụ đi ra.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Thẩm Hoài chỉ nói trong điện thoại là có chuyện không lành xảy ra, nhất định cô phải ra mặt giải quyết. Chu Dụ không rõ có chuyện gì, vội vàng mặc áo khoác đi đến chỗ tiểu khu đợi Thẩm Hoài qua.
- Cô út anh nghi ngờ rằng bạn học Tiểu Bạch dụ dỗ bạn học Tống Đồng nên muốn anh trói hai tên này.
Thẩm Hoài vặn người xoay cổ,vẻ mặt cợt nhả nói: - Em nói xem, chuyện này anh không liênhệ với em thì biết tìm ai đây?
- Tống Đồng không phải đã trở về Từ Thành rồi sao? Chu Dụ nghi ngờ hỏi.
- Nửa đường lại đánh xe trở về rồi. Thẩm Hoài kéo Chu Dụ lên xe, nổ máy rời khỏi Văn Sơn Uyển, nói: - Đi thôi, chúng ta đi đến trạm thu phí ngăn em ấy lại.
- Em của em có điểm nào là không tốt, điểm nào là không xứng với Tống Đồng chứ? Chu Dụ nhìn Thẩm Hoài, vừa nghe Thẩm Hoài muốn cùng cô đi chia cắt đôi uyên ương này, trong lòng liền không vui, tức giận nói: - Vết xe đổ của Chu gia để cho các anh lợi dụng hả?
- Việc này cũng không thể đổ thừa cho anh được. Thẩm Hoài cười nói: - Trước đây Tống Đồng đã từng yêu hai người, cũng không phải là tự nhiên mà chấm dứt. Nguyên nhân gì mà ngay cả đến người trong nhà cũng không nói cơ chứ. Con bé từ nhỏ đã tính không an phận, cuối cùng lại hại người bạn học Tiểu Bạch, nói cho cùng cũng là nghĩ cho Chu gia các cô
- Chuyện tình cảm sao có thể nói cùng bậc cha chú được chứ? Sự khác biệt có biết được hay không? Anh vẫn chưa đến ba mươi tuổi, anh có muốn đem chuyện anh chia tay bạn gái ra nói cho cả nhà không? Chu Dụ nói.
- Anh không phải là đưa em đi hỏi mấu chốt vấn đề sao? Thẩm Hoài nhe răng nói: - Em có bao nhiêu giận hờn lại chút lên đầu anh sao? Cẩn thận kẻo anh lại dừng lại đánh cho một trận.
- Anh đến đi!
Chu Dụ nói khiêu khích, thấy Thẩm Hoài đánh xe vào chỗ tối lại đâm lo, - Tống Đồng cũng phải tới rồi, không có thời gian điên cùng anh đâu
Quả thực không có thời gian dừng xe lại gây sự, Thẩm Hoài lại trở ra đại lộ, hỏi:
- Thích Tĩnh Dao đề nghị tổ chức và thành lập tập đoàn truyền thông mới, sao em không nói cho anh biết.
- Nghe Thẩm Hoài nhắc tới điều này, Chu Dụ cũng không kìm nổi, khẽ thở dài một tiếng: - Trong bốn ngày tổ chức hội nghị trung ương Đảng, bà ta đột nhiên lại đưa ra phương án này, thậm chí còn không kịp mang ra thảo luận cái gì cả thì Trần Thụ Sâm đã trực tiếp yêu cầu các thành viên trong Đảng biểu quyết. Anh đang trong Từ Thành nhàn rỗi cũng không xuống, tôi nghĩ chuyện này cuối cùng cũng là cần chính phủ cho ý kiến. Hội nghị ủy ban thường vụ thành phố mà đã biểu quyết thông qua thì trước cũng sẽ không phải gọi điện phiền anh.
- Chuyện của em có bao giờ anh kêu phiền não đâu chứ. Thẩm Hoài nói.
- Em sợ anh phiền não mà suy nghĩ nhiều thôi. Trần Thụ Sâm cũng chỉ là đứng ở phía của bọn họ. Chuyện này cứng đầu cứng cổ tranh giành thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Chu Dụ nói.
- Thẩm Hoài khẽ thở dài một cái, mọi người đều đang tranh giành được vượt lên dẫn trước. Việc xây mới tập đoàn truyền thông được người phụ nữ này tranh được trước, bên này mà muốn chống thì rất khó khăn. Chỗ đứng của Trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Trần Thụ Sâm đại diện cho phía bên Trần Bảo Tề lại là nhân tố quan trọng được kéo đến, lại hỏi Chu Dụ: - Có khả năng tin tức bị lộ không?
- Vấn đề cải tổ, bên trong nội bộ của đài truyền hình quy mô nhỏ của em đã tiến hành điều tra nhưng cụ thể ai làm lộ thông tin chứ. Bây giờ chỉ còn lại bốn người khả nghi. Chu Dụ nói: - Người phụ nữ kia sau khi đến Đông Hoa, mọi người nói cô ta đã công tác trong lĩnh vực truyền thông lâu năm nên phân công cho cô ta quản lý tòa soạn báo Đông Hoa. Không ngờ cô ta cùng lúc lại đang là gián điệp của đài truyền hình thành phố. Chúng ta thực sự đã có phần sơ suất đối với cô ấy.
Thẩm Hoài không phải là thiếu cảnh giác với Thích Tĩnh Dao, nhưng hắn rất coi trọng sự cẩn thận của Thích Tĩnh Dao, lại không có cách nào nhắc nhở Chu Dụ điều gì. Chẳng lẽ theo như cô nói thì hắn đã bị vấp ngã một quả đau trong tay người phụ nữ này sao?
Thẩm Hoài hỏi: - Vậy bốn người khả nghi đó là ai?
- Nói ra anh đừng mất hứng đấy. Chu Dụ nói.
- Anh có gì mà mất hứng chứ? Thẩm Hoài nghi ngờ hỏi.
- Một trong số đó chính là tình nhân của anh ở Hà Phổ. Chu Dụ nói.
- Ai cơ? Tôi ở Hà Phổ còn có cả tình nhân sao? Sao tôi lại không biết điều đó cơ chứ? Thẩm Hoài giả bộ hỏi.
- Đới Ảnh, anh không nói là anh không biết đấy chứ? Chu Dụ hỏi.
- Là cô ta à? Tôi còn tưởng rằng cô nói ai cơ chứ? Thẩm Hoài chột dạ thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn tưởng rằng Chu Dụ nói đến Khấu Huyên cơ. Khấu Huyên chắc đã đoạn tuyệt quan hệ với đài truyền hình thành phố. Nhưng Đới Ảnh cũng không nên móc ngoặc gì với chỗ đó mới đúng, liền nghi ngờ hỏi: - Cái cô Đới Ảnh này tôi biết, cô ta là chủ nhiệm đài truyền hình huyện Hà Phổ. Cô ta làm sao lại thành người khả nghi chứ?
- Anh thật không biết hay là giả bộ không biết vậy? Chu Dụ nhìn chằm chằm Thẩm Hoài. - Đới Ảnh hai tháng trước đã được điều đến đài truyền hình thành phố rồi
- Ai điều cô ta đến đài truyền hình thành phố vậy? Thẩm Hoài hỏi. Hắn thực sự không biết chuyện này, cũng không biết tin truyền miệng. Điều động công tác người quản lý đài truyền hình huyện cũng không cần phải báo cáo cho hắn ở bên này.
- Một phó đài trưởng.
Chu Dụ nói cho Thẩm Hoài một cái tên người. Còn nói thêm: - Không ngờ anh ở Hà Phổ còn giả nghiêm chỉnh. Sớm biết như vậy thì lúc trước tôi sẽ không ký thả con tiểu hồ ly tinh này đến đài truyền hình thành phố
- Anh sao lại phải giả nghiêm chỉnh chứ? Thẩm Hoài thốt lên hỏi. Lời nói đã ra ngoài rồi thì không thể nuốt lại được. Thấy Chu Dụ cười thì run rẩy hết cả người. Phải giơ tay ra sờ vào trong ngực nàng mới có thể nói là giải hận được.
Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Trần Thụ Sâm cũng từng ở vị trí đó. Người phụ nữ tên là Thích Tĩnh Dao này cũng giỏi gây sự. Chu Dụ trở thành số ít trong Ban Tuyên giáo thì chuyện thành lập tân tập đoàn truyền thông cũng như cái cây trước gió vậy. Chuyện này xem ra cũng chỉ như thế.
Trên đường không có một lần tạm dừng, không lâu sau khi Thẩm Hoài lái xe đến trạm thu phí quốc lộ . Tống Đồng liền lái một chiếc Buick đen từ trạm thu phí đi ra. Thẩm Hoài lái xe đi, bảo cô mau chóng dừng lại.
- Sao lại quay lại? Thẩm Hoài đứng gần cửa kính xe hỏi Tống Đồng.
- Mẹ của em đúng là phiền quá đi! Tống Đồng xoa xoa trán. Đương nhiên là mẹ cô mật báo thì mới gọi Thẩm Hoài đến ngăn cô. Cô đành phải hỏi: - Sao mẹ em lại ra chỉ thị cho anh vậy. Muốn tống em về Từ Thành à? Thẩm Hoài, em cảnh cáo anh, nếu anh thực sự làm như vậy thì tình anh em chúng ta coi như cắt đứt từ đây
- Đừng nói nghiêm trọng như vậy chứ. Chẳng phải là anh còn chưa bắt đầu làm công tác tư tưởng hay sao? Công tác tư tưởng mà không thông thì mới dùng các biện pháp ép buộc. Thẩm Hoài cười nói: -Chu Tri Bạch thì có điểm gì tốt chứ? Đúng là hắn có khuôn mặt tuấn tú bên ngoài nhưng chỉ qua hai năm nữa thì da nhăn nheo, đầu húi trọc thì có vứt ra đường người ta cũng chẳng thèm nhìn.
- Ngàn vàng cũng không thể làm cho em lay chuyển được đâu. Tống Đồng giơ tay chào Chu Dụ.
- Chu Tri Bạch đã ba mươi mốt tuổi rồi vẫn chưa kết hôn. Em không nghĩ là hắn có tật xấu gì đó sao? Thẩm Hoài hỏi.
Chu Dụ giấu tay ở dưới véo hắn một cái thật mạnh. Thẩm Hoài không chịu được nữa cong người đứng dậy.
- Em dù sao cũng đã yêu hai lần rồi. Người đàn ông có bình thường hay không anh thật sự nghĩ em là con nhóc ba tuổi à. Tống Đồng nói: - Tốt lắm, em biết các anh chị định nói gì rồi. Không cần phải giấu giấu giếm giếm như vậy. Những người phụ nữ trước của Chu Tri Bạch em đều đã gặp rồi. Em cũng không cần biết hắn có còn quan hệ dây dưa gì với ai hay không. Chỉ cảm thấy rằng anh ta so với anh, so với những người đàn ông khác, thì chắc anh ta xấu xa, cặn bã hơn các anh. Anh còn có điều gì muốn hỏi không?
- Cái con bé ngốc này, lúc này chắc cũng đã bị lừa không nhẹ đâu. Tôi quản không được rồi. Giao cho cô đấy. Thẩm Hoài đành phải nói với Chu Dụ khiến Chu Dụ phải quay trở lại chỗ ngồi của Tống Đồng. Trước khi đi còn nói với Tống Đồng: - Được đấy, em hôm nay tuy nói lời phỉ báng tới anh nhưng anh cũng không thèm tính toán với em. Nhưng đến một ngày nào đó khi Chu Tri Bạch đã chơi chán em rồi thì hãy nói với anh một câu. Anh sẽ giúp em an ủi một tiếng.
Tống Đồng không chịu nhượng bộ, trừng mắt nhìn nói: - Vậy thì hãy ngồi đó mà chờ đi
- Cái con bé chết tiệt kia. Thẩm Hoài giơ tay lên đánh vào đầu Tống Đồng một cái. - Lại còn dám trừng mắt lên với anh nữa chứ. Bố mẹ cô làm ở bên kia, cô lại định trở về gây chuyện à
Thẩm Hoài vừa nói như vậy xong thì Tống Đồng không nói vẻ kiêu ngạo như trước nữa mà liền cầu khẩn: - Công việc của bố em rất tốt nhưng ở nhà này mẹ em mới là chủ. Mẹ em là một người bảo thủ, anh cũng sẽ là người bị hại thôi. Anh cũng không nỡ nhìn mẹ em đẩy em vào biển lửa đấy chứ?