Con trai ở lại nhà mẹ vợ qua đêm, Tần Đại Vĩ cùng với vợ là Từ Lệ từ nhà mẹ vợ ăn cơm xong đi ra, đẩy xe đạp đi theo con đường cái về nhà.
- Hồng Hà suýt chút nữa là đâm ngón tay lên mặt anh rồi, sao anh không có phản ứng gì hết? Từ Lệ nghĩ đến sự không vui lúc ăn cơm, không kìm nổi oán giận nói.
- Anh còn có thể phản ứng như thế nào, cô ấy đùa giỡn, anh cũng đùa giỡn theo à? Tần Đại Vĩ bất đắc dĩ nói, - Hoàng Hồng Hà tính tình như thế nào, em không phải không biết, có đáng phải so đo với cô ấy trên bàn ăn hay không?
- Em tức là cô ấy lại quở trách anh như vậy, Từ Lệ tức giận nói, - Bên phía Thẩm Hoài, rốt cuộc anh có còn liên hệ nữa hay không? Em thấy bộ dạng của hắn, cũng không phải khó tiếp cận lắm, anh cứ liên hệ với hắn thử xem
- Thẩm Hoài vừa mới lên chức Chủ tịch huyện, đang rất bận rộn, thỉnh thoảng gọi điện thoại liên hệ một chút, thì không sao. Không có việc gì đặc biệt, chỉ vì muốn kéo gần mối quan hệ mà hẹn gặp mặt, không phải tự mình đi tìm sự không thoải mái hay sao?
- Cho dù Thẩm Hoài không sắp xếp được thời gian để gặp mặt, anh cũng tiện dùng việc này để trả lời Hoàng Hồng Hà, để tránh sau này Hoàng Hồng Hà còn lấy việc này ép anh
- Hoàng Hồng Hà muốn tiếp cận Thẩm Hoài, chẳng qua chỉ là bên phía Tập đoàn Lộ Kiều gây áp lực cho cô ta. Hoàng Hồng Hà chạy đến đây đùa giỡn, dùng phép khích tướng đối với anh, nếu anh cứ dễ dàng bị cô ta khích tướng như vậy, bị cô ta dắt mũi, không phải anh ngu ngốc rồi sao?
- Anh không ngu ngốc, thì em ngốc, được chưa? Không phải vì em không muốn nhìn người khác ép anh sao? Từ Lệ kéo cánh tay của chồng, thấy y cười ha ha cùng với bộ dạng không sao cả, liền nhéo hai cái lên cánh tay y, lại nghi hoặc hỏi, - Thẩm Hoài cũng là cấp Cục, anh cũng cấp Cục, sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?
- Em chỉ nhìn từ phương diện nhỏ, chỉ nhìn từ bên ngoài, mà không nhìn vào bên trong.
Tần Đại Vĩ cười nói, - Nhìn lên, so với những người xuất thân, gia cảnh, địa vị cao hơn em, một cán bộ cấp Phó phòng của tỉnh có thể không là gì, chỉ là một con cá nhỏ trong một hồ lớn, đương nhiên không so được với những Chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy đầy uy phong. Nhưng nếu em nhìn xuống? Còn có thể được an ủi rất nhiều đấy!
- Nước chảy về chỗ thấp, người đi về hướng cao. Anh lại không biết xấu hổ mà nói lời này, sao anh không đi so với người quét đường đi? Từ Lệ cười nói.
Tần Đại Vĩ cười nói: - Trong hơn một trăm người bạn cùng học khóa tám mươi tư của khoa Hóa chất của anh, anh không được tính là tốt nhất, nhưng cũng không thể tính là quá kém được chứ. Buổi sáng anh đi tìm Dương Lâm, em đoán xem thế nào?
- Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh sáng nay anh đi tìm Dương Lâm có việc gì, Từ Lệ hỏi, - Nhà anh ta làm sao vậy?
- Con của anh ta và con của nhà em vợ ở cùng viện đánh nhau, trẻ nhỏ đánh nhau rách mặt, vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng vợ của nhà em vợ kia lại làm lớn chuyện, cứ muốn đuổi người. Ở nhà vợ không được nữa, nên anh ta đành phải đến trường xin ông nội bà nội cho mượn một phòng ký túc xá để ở tạm thời, hôm nay kéo anh đến đó để giúp anh ta chuyển nhà Tần Đại Vĩ nói.
- Vậy sao? Từ Lệ hỏi, - Cái bằng tiến sĩ của Dương Lâm còn phải học bao lâu nữa? Em thật không hiểu được, đã bốn mươi tuổi rồi, còn quay về trường học tiến sĩ gì nữa, yên ổn sống qua ngày tháng không phải tốt sao? Công việc tốt như vậy không làm nữa, ngay cả nhà công cũng bị cơ quan thu hồi lại rồi, bây giờ đến cả nhà cũng không có mà ở. Hơn nữa, anh ta không ở nổi ở Nhà máy lọc dầu Từ Thành, không phải cũng có rất nhiều công ty kêu mời anh ta sao? Em nghe nói có công ty còn trả cho anh ta 4000-5000 tệ một tháng, anh ta còn chưa cảm thấy đủ sao, cứ cắm đầu về trường học tiến sĩ gì chứ? Em thấy, Đông Huệ Nam cứ ngốc nghếch đi theo anh ta như vậy. Hôm nay hết giờ làm em còn gặp Đông Huệ Nam, thấy cô ấy cũng cười cười nói nói, không có chút gì giống như mới bị đuổi từ nhà mẹ đẻ ra. Bây giờ nghĩ lại có lẽ cô ấy cũng sợ nói việc này ra, làm Dương Lâm mất mặt. Anh xem xem đàn ông các anh, có xứng đáng với người phụ nữ tốt như vậy hay không?
- Mấy người các em đều là tóc dài kiến thức ngắn, ngay cả chịu khổ hai ba năm cùng người đàn ông cũng không được, còn trông cậy đàn ông cho các em tiền đồ rộng lớn như thế nào? Tần Đại Vĩ nói.
- Cái gì gọi là chúng em, em muốn vứt bỏ anh, lại cùng anh sinh ra Nhạc Nhạc sao? Anh nói lời này thật không có chút lương tâm nào! Thấy Tần Đại Vĩ còn muốn giải thích, liền nói thêm, - Anh cũng không cần nói cha mẹ em, cha mẹ em cũng không có chỗ nào có lỗi với anh, chúng ta kết hôn xong còn ở chỗ bọn họ đến mấy năm. Mẹ em biết nhà chúng ta ở nhỏ, cách âm kém, Nhạc Nhạc lại là một đứa bé quậy phá, mẹ cách ba ngày lại đón Nhạc Nhạc về bên đó, còn không phải vì sợ ảnh hưởng anh làm việc? Bây giờ anh nói, ai tóc dài kiến thức ngắn hả?
- Anh nói sai rồi còn không được sao? Tần Đại Vĩ nói không nổi vợ, chỉ có thể thấp giọng nói xin lỗi,
- Lời này của anh là nói nhà vợ Dương Lâm và em vợ anh ta. Trong số những người khóa tám mươi tư khoa Hóa chất, Dương Lâm là người có tư chất và tố chất tốt nhất. Không ai giúp đỡ cũng là một yếu điểm, nhưng anh ta làm việc rất chắc chắn, bây giờ xã hội càng ngày càng mở rộng, anh ta vẫn có thể tìm được đường ra của anh ta. Nếu muốn nói đến việc kiếm được bao nhiêu tiền, anh ta ở trường học tiến sĩ không phải cũng có thể có thời gian rảnh để nhận được hạng mục đó hay sao?
Tần Đại Vĩ trên đường đi luôn nói chuyện với vợ, đi về phía tiểu khu, đẩy xe đạp đi về phía ngõ nhỏ, đi đến ngõ rồi mới nhìn thấy một chiếc xe Maserati kiêu ngạo đang đậu dưới ngọn đèn đường mờ tối.
Tần Đại Vĩ đang định nói với vợ về dòng xe này, liền thấy Thẩm Hoài đẩy cửa xe đi ra.
- Ồ! Tần Đại Vĩ kinh ngạc nhìn Thẩm Hoài, không hiểu Thẩm Hoài không nói không rằng, sao lại đứng trong ngõ nhỏ của tiểu khu y ở, hỏi: - Anh vừa vặn đi qua bên này à?
- Ồ, tôi đã gọi anh cả nửa ngày rồi, không thấy anh trả lời điện thoại của tôi Thẩm Hoài nói.
Tần Đại Vĩ lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra, quả thật có hiển thị ba cuộc gọi nhỡ, đều là số của Thẩm Hoài, y cười biết lỗi, nói: - Từ nhà cha tôi đi ra, đẩy xe cùng nói chuyện với vợ, không nghe thấy tiếng điện thoại reo.
- Vẫn may tôi còn nhớ được vị trí nhà của anh, nếu không ngày mai phải tới Ủy ban Ngoại thương tìm anh. Thẩm Hoài giới thiệu Tôn Á Lâm cho Tần Đại Vĩ, Từ Lệ làm quen, - Tôn Á Lâm, xem như là chị họ của tôi, cũng là lão Tổng của Đầu tư Chúng Tín
Tần Đại Vĩ lần đầu tiên gặp mặt Tôn Á Lâm, ấn tượng đầu tiên, ngoài gương mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm của Tôn Á Lâm ra, khiến y và Từ Lệ cảm thấy kinh ngạc hơn, chính là chiều cao của cô, thậm chí còn cao hơn cả Thẩm Hoài. Nhìn lại cô cũng có mang giày cao gót, nhưng cho dù bỏ giày cao gót ra, cũng không hề thấp hơn Thẩm Hoài.
Thấy Tần Đại Vĩ, Từ Lệ đều đang đánh giá đôi giày cao gót màu đen với đế đỏ dưới chân Tôn Á Lâm, trong lòng đã cảm thấy phát cuồng. Lúc Tôn Á Lâm đổi đôi giày này, còn khiêu khích nói với hắn:
- Như vậy mới có thể nổi bật lên là một con chim nhỏ nép bên cạnh cậu
Dáng người của Thẩm Hoài cũng không thể tính là thấp, cân nặng bảy mươi kg, đứng cùng Tôn Á Lâm, cũng không tính là quá mờ nhạt, nhưng phải trừ lúc Tôn Á Lâm mang đôi giày cao gót hơn mười phân
- Nhà tôi vừa nhỏ vừa lộn xộn, hay là để tôi cất xe đạp trước, rồi tìm một quá cà phê hoặc quán rượu gì đó ngồi trước? Tần Đại Vĩ hỏi.
- Vậy tìm một quán rượu yên tĩnh một chút rồi ngồi đi Thẩm Hoài nói, muốn Tần Đại Vĩ, Từ Lệ lên xe.
Tần Đại Vĩ bị vợ là Từ Lệ kéo góc áo một cái, y biết là vợ y có ý gì, nhưng cũng không để ý đến cô.
Thẩm Hoài mới lên làm Chủ tịch huyện, còn đang rất bận rộn, cho dù có đến Từ Thành, cũng sẽ có rất nhiều việc cần phải xử lý. Gọi cho y ba cuộc điện thoại, còn nói nếu không liên lạc được, ngày mai sẽ tìm đến cơ quan của y, đương nhiên là do có việc cần tìm gặp y. Vợ y không hiểu rõ, Tần Đại Vĩ lúc này sao có thể mang chuyện Hoàng Hồng Hà ra để thu hút sự chú ý của người ta được?
Nơi Tần Đại Vĩ ở gần với cảng Từ Thành, con phố bên cạnh có nhiều quán rượu nhỏ chuyên mở để phục vụ các thuyền viên. Mấy người Thẩm Hoài chọn một quán rượu tên là "Quán rượu Thuyền trưởng" để dừng xe.
Dưới ánh đèn không sáng lắm đó, giữa đại sảnh đặt hai bàn bi-a, đều có người đang đứng xung quanh chơi, âm nhạc du dương. Bên ghế quầy bar có mấy thuyền viên ngoại quốc đang ngồi uống rượu với mấy cô gái ăn mặc diêm dúa. Gần cửa sổ sát con phố có một đôi thanh niên, ngoài ra, trong quán không còn người khách nào khác.
Thẩm Hoài đi tới, mua ba ly bia tươi và một ly nước chanh, đi đến cái bàn kê sát góc gần cửa sổ, cùng Tần Đại Vĩ ngồi xuống nói chuyện.
Mọi người đến ngồi xuống, đương nhiên bắt đầu nói về chuyện cuộc sống sau khi kết thúc lớp tiến tu trước.
Ở trường Đảng cấp thành phố cũng có lớp cán bộ huyện, việc học tập tiến tu của các cán bộ cấp huyện ở địa phương, bình thường chỉ sắp xếp vào trường Đảng cấp thành phố. Chỉ cần đề cử vào trường Đảng cấp Tỉnh ủy, sau khi tiến tu về cơ bản đều sẽ được đề bạt.
Tuy nhiên quy tắc này không thích hợp với những người được đề cử thuộc những cơ quan trực thuộc tỉnh, đối với họ mà nói, cho dù là lớp bồi dưỡng bình thường, hay là đề bạt tiến tu, đều sắp xếp học tập ở trường học Tỉnh ủy.
Tần Đại Vĩ từ trường Đảng tiến tu xong quay trở lại Ủy ban Ngoại thương tỉnh, vẫn đảm nhiệm Phó phòng xúc tiến thương mại, chỉ có thể nói lý lịch hoàn thiện hơn so với trước đó một chút, còn chưa đủ ưu thế để cạnh tranh trong quan trường.
Hiện nay Ủy ban ngoại thương tỉnh có sáu Phó phòng, hai Phó giám đốc sở, nhiều hơn so với tất cả các phòng khác.
Phía trên có những người cứ mãi ở đó không chuyển đi, những phòng cấp dưới, mỗi phòng cũng có mấy Phó phòng như vậy, thậm chí có những phòng số phó phòng còn nhiều hơn cả số nhân viên làm việc.
Không cần nói, cùng với nhiệm kỳ mới của Ủy ban nhân dân Tỉnh ủy, Bí thư Tỉnh ủy hoặc Chủ tịch tỉnh có khả năng cho dòng chính đến đảm nhiệm vị trí số một hoặc số hai. Cho dù bên ngoài không có người để nhét vào, thì Tần Đại Vĩ cho dù luận tư cách hay xếp thứ tự, muốn lên cấp Cục trưởng, cũng phải tám đến mười năm sau nữa mới được.
Những người tầm ba mươi tuổi như y, có thể lên đến cấp Phó phòng, cũng có thể coi là người có bối cảnh cũng như năng lực đã vượt qua thử thách. Nếu không đến bốn mươi tuổi, có lẽ cũng chỉ được làm một chủ nhiệm an ủi mà thôi.
Cho nên đối với Tần Đại Vĩ mà nói, từ trường Đảng về lại cơ quan, những tháng ngày tới cũng không có gì khác biệt, hoàn toàn có thể đoán trước được.
Thẩm Hoài nhìn có vẻ sáng lạn vô cùng, là Chủ tịch tỉnh trẻ tuổi của cả một tỉnh, tùy tiện chỗ nào cũng có thể đào một cái hố. Tuy nhiên người lại vô cùng mệt mỏi, gần cả tháng nay đều không có chút thời gian rảnh nào, hắn lặng lẽ chậm rãi uống ly bia lạnh như băng kia.
Tuy sẽ không mang chuyện Hoàng Hồng Hà ra lúc này để làm phiền Thẩm Hoài, nhưng sau này trong chốn quan trường y cũng phải dựa vào phía nhà dượng Từ Lệ. Lúc ngồi xuống Tần Đại Vĩ chỉ nói đến chuyện Tập đoàn cầu đường của tỉnh, nói: - Ngày hôm qua xem tin tức, Mai Cương và thành phố Từ Thành đã ký hiệp nghị rồi, hạng mục luyện thép Chử Nam không lâu nữa sẽ khởi công xây dựng rồi à?
Việc khởi công xây dựng nhà máy luyện thép Chử Nam, ngoài khu xây dựng cơ bản ra, còn phải xây dựng nhà máy hóa chất và bến cảng hóa chất. Đây đều là phạm vi nghiệp vụ của Tập đoàn cầu đường tỉnh. Tần Đại Vĩ muốn nhân lúc này, nhắc đến với Thẩm Hoài về công trình xây dựng cơ bản của cảng Tân Phổ, rồi đến việc mà chị họ của Từ Lệ - Hoàng Hồng Hà nhắc đến với y.
- Cậu nhắc đến việc này, tôi đến đây tìm cậu cũng chính là vì việc này. Thẩm Hoài uống một ngụm bia rồi nói.