Tần Đại Vĩ cứ nghĩ Thích Tĩnh Dao là kẻ đã lớn tiếng quát vào mặt Trịnh Phong, nhưng Thẩm Hoài thì thừa biết là không phải.
Kỳ thực Tần Đại Vĩ chỉ học cùng với Thích Tĩnh Dao có 3 tháng tại trường đảng của tỉnh ủy, nên nhìn nhầm người thì cũng không thể trách được.
Nhiều năm không gặp, Thẩm Hoài cũng chẳng thể phân biệt nổi Cẩn Hinh với chị của cô ta. Nhưng khi Cẩn Hinh lướt qua hắn như người đi đường chưa từng gặp nhau, hắn có cảm giác như mình đang đứng giữa bầu trời giá lạnh trong tư thế nude, phải cắn chặt răng mới khắc chế được những cơn run rẩy đang ùa về.
Tần Đại Vĩ cũng nhận ra đây không phải là phó trưởng ban Thích Tĩnh Dao của ban tuyên truyền thành ủy, nhưng nhìn lại rất giống, lại nghe cô ta nhắc đến phó hiệu trưởng Thích Quang Vĩ, rất có thể cô ấy là chị em sinh đôi của Tĩnh Dao, anh cười và nói: - Thẩm Hoài anh có nghe bộ trưởng Thích nói qua cô ấy có 1 đứa em hay cô chị sinh đôi không? Anh ta chẳng để ý đến Thẩm Hoài có chút khác thường, hình như trước cổng đang có biến
Xe đều bị chặn lại trước cổng, Tạ Thành Giang, Hà Quân từ trong xe ngó ra nghe ngóng tình hình, Trịnh Phong nghĩ bụng mà thấy tức, anh ta chỉ ước gì có thể chỉ thẳng vào mặt cái lão bảo vệ chẳng nể mặt anh ta 1 chút nào. Lúc đó bỗng nhiên có 1 cô gái nhảy ra từ trong đám đông, và quát vào mặt anh ta: - Anh là ai? Tại sao chiếc xe phía trước có thể vào còn chúng tôi thì không? Hà viện trưởng là khách quý do Hoài Đại (đại học Hoài Nam) mời đến để giảng bài, các anh đối đãi với khách như vậy sao? Bị chọc tức, anh ta chẳng thèm để ý đến vẻ đẹp mỹ miều của cô này nữa, nhìn thấy khí thế hùng hổ lấn tới của cô, anh ta liền đưa tay đẩy cô ta ra: - Cô đứng sang một bên, không tới lượt cô quản chuyện của người khác nhé.
- Trịnh Phong! Thẩm Hoài nghiến chặc răng, toàn thân cảm thấy bức bối vô cùng, thấy Trịnh Phong đẩy Cẩn Binh, hắn xông tới nắm chặt và kéo tay Trịnh Phong lại rồi quát: - Đừng có làm chuyện mất mặt ở đây nữa! Hắn không cho anh ta 1 đấm vào mặt là đã kiềm chế lắm rồi.
Trịnh Phong không nhìn thấy sự xuất hiện của Thẩm Hoài, anh ta gạt mạnh để rút tay về, khiến Thẩm Hoài chút nữa là bị ngã, nhưng khi anh ta nhận ra đó là Thẩm Hoài, nhìn thấy đôi mắt sắc lạnh, hừng hực như ngọn lửa có thể làm tan chảy băng tuyết ngay lập tức của hắn, anh ta liền ngồi chết sững ngay tại đó, chẳng biết nên nói gì nữa.
Trịnh Phong biết cha con Tống Bính Sinh và Thẩm Hoài có mối bất hòa, anh cũng biết Lưu Kiến Quốc, Tạ Thành Giang cùng Thẩm Hoài cũng chẳng ưa gì nhau, nhưng anh ta cũng biết nếu xung đột với Thẩm Hoài thì coi như anh là đồ nô tài có mắt không tròng, hắn giày vò anh như thế nào cũng sẽ chẳng có ai thèm ngó ngàng tới.
Tạ Thành Giang cũng sững lại khi nhận ra sự xuất hiện của Thẩm Hoài, lại nhìn thấy cô gái giống hệt như Thích Tĩnh Dao, Tạ Thành Giang lại được một phen ngã ngửa. Chưa kịp định thần để xuống xe ngăn Trịnh Phong lại thì Trịnh Phong đã bị Thẩm Hoài kéo lại và quát như tác nước vào mặt.
Nghe lời lẽ của Thẩm Hoài, Tạ Thành Giang có cảm tưởng như mình đang bị ăn đấm vào mặt, mặc dù vậy vẫn phải ngậm ngùi bước xuống xe.
Đúng lúc Thẩm Hoài đang tìm kiếm đối tượng để phát tiết, vừa hay nhìn thấy Tạ Thành Giang xuống xe liền quát luôn:
- Các anh hôm nay ngon nhỉ, ở trước trường học diễu võ giương oai nhỉ? Bàn chân của các anh quý giá đến mức đi có 2 bước thôi đã cảm thấy như bị sỉ nhục đúng không? Các anh muốn làm lớn chuyện để cho Hoài Đại đuổi việc 2 bảo vệ thì mới cảm thấy được tôn trọng đúng không? Chỉ có 1 quy định nhỏ nhoi cũng không biết tuân thủ, còn đặc quyền bị hạn chế 1 chút thôi liền cảm thấy bị sỉ nhục, nếu làm lớn chuyện các anh nghỉ xem là Hoài Đại hay các anh bị mất mặt đây?
Lời của Thẩm Hoài đanh thép mà sắc lạnh, giống như từng mũi dao đang cứa vào da thịt Tạ Thành Giang toàn thân tả tơi, thương tích đầy mình, đỏ mặt tía tai, tức đến nổi toàn thân rung bần bật, ác nổi trước bàn dân thiên hạ ông ta chẳng phản bác được lời nào.
Trước đây chỉ nghe nói tên súc sinh này là một kẻ ngang ngược phách lối vô độ, chẳng nể nang bất cứ 1 ai, Tạ Thành Giang trước giờ chưa đụng độ với Thẩm Hoài bao giờ, bây giờ mới biết mùi vị bị Thẩm Hoài chỉ giáo là như thế nào.
Tạ Thành Giang biết lúc này giằng co với Thẩm Hoài chẳng có ích lợi gì cho ông ấy, mặt dù tức đến nỗi toàn thân run bắn, dẫu biết mình rất thảm hại cũng đành phải ngậm đắng nuốt cay ngồi lại vào xe, bảo tài xế rời đi trước rồi tính sau.
Nhìn thấy Trịnh Phong ấp úng như muốn giải thích điều gì, Thẩm Hoài liền tặng thêm cho anh ta 1 chữ: "cút". Sau đó vì chẳng có cách nào đối mặt với Cẩn Ninh, hắn chỉ nói với Đại Vĩ: - Đại Vĩ, chúng ta đi
Đi đến bãi đỗ xe và vào xe, Thẩm Hoài mới lấy thuốc ra châm, hít vài hơi rõ dài, rồi lấy thuốc cùng bật lửa chuyển cho Đại Vĩ, bây giờ hắn mới giả thích cho Đại Vĩ về sự việc lúc nãy: - Người ngồi trong xe chính là phó viện trưởng học viện kinh tế của tỉnh Hà Kiện, người mà xuống xe bị tôi mắng là Chủ tịch Hội đồng quản trị của chứng khoán Trường Phong Tạ Thành Giang, 2 người này đều có thù với tôi, bắt được cơ hội tốt chẳng lẽ không chửi cho bọn chúng 1 trận tơi bời hoa lá?
Tần Đại Vĩ chỉ cười cười, anh ngoảnh đầu lại nhìn cô gái vẫn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn đang hướng ánh nhìn về phía này một cách dò xét. Không biết cô ấy có phải là chị em sinh đôi của Thích Tĩnh Dao không nữa, cô gái này giống Thích Tĩnh Dao như vậy, cho dù Thẩm Hoài với Thích Tĩnh Dao là kẻ địch không đội trời chung cũng không nên bảo trước giờ chưa từng gặp cô ta.
Tần Đại Vĩ đoán lúc nãy Thẩm Hoài tức giận quát tháo như vậy lẽ nào là có liên quan đến cô gái này? Nhưng Thẩm Hoài không nói ra, Tần Đại Vĩ cũng coi như không biết chuyện gì, chỉ ngồi trong xe cùng hút thuốc với Thẩm Hoài.
Đợi cho Cẩn Hinh mang theo ánh mắt nghi hoặc bước vào trường, tâm trạng của Thẩm Hoài mới ổn định trở lại, đầu óc thoải mái hơn, bỗng có 1 luồng suy nghĩ ùa về mà hắn chẳng thể nào khống chế được: mày đã không còn là Tôn Hải Văn, tình yêu và thù hận của Cẩn Hinh đối với Tôn Hải Văn đã tiêu tan lâu rồi, mày có thể bước đến chỗ cô ấy, tự giới thiệu mình với cô ấy, thậm chí có thể kết bạn với cô ấy.
Ý nghĩ đó đột nhiên xuất hiện rồi lại nhanh chóng tiêu biến, cho dù làm bạn thì cũng là tự mình giày vò bản thân mình hết lần này đến lần khác mà thôi, huống hồ còn có Thích Tĩnh Dao ở giữa, hà tất gì phải níu kéo 1 duyên phận đã dứt.
Thẩm Hoài lái xe trở về, đi được 1 đoạn mới nhớ ra bọn họ phải đi tìm Dương Lâm, nhưng lại không biết nhà anh vợ Dương Lâm ở đâu, hắn cũng quên mất hỏi Đại Vĩ.
Theo lý mà nói hôm nay hắn không nên tìm gặp Dương Lâm với trạng thái như thế này, chỉ là thời gian quá gấp, ngày mai hắn còn phải đi gặp Thành Di, lấy đâu ra thời gian để mà trốn tránh?
Thẩm Hoài dừng xe bên đường, nói với Đại Vĩ: - Cậu lái xe đi, tôi không rành đường.
Đổi chỗ với Tần Đại Vĩ, hắn vừa ngồi ghế bên cạnh vừa hút thuốc, đón từng đợt gió buốt giá thổi đến.
Tần Đại Vĩ mặc dù không có xe công vụ riêng ở đơn vị, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là cán bộ cấp phó phòng, nếu anh ta thích lợi dụng các chuyến công tác ngoài tỉnh để kiếm chát, thì đã sớm có xe trong tay rồi. Bình thường xe chuyên dụng của các sếp không dễ gì động vào, nhưng nếu muốn điều xe công vụ còn dư hoặc xe taxi đối với Đại Vĩ cũng không phải là việc gì khó khăn.
Tần Đại Vĩ nắm tay lái, chẳng nói chẳng rằng mà quay đầu xe, tiếp tục lái về phía trước, từ ba dãy nhà rẽ đến ngõ Đồng Lô nhà của bố mẹ vợ Dương Lâm ở đây.
Xe dừng ở đầu ngõ, đi vào trong.
Trong ngõ Đồng Lô dọc ngang đều là nhà cũ, tường đã ngả màu, vôi đã tróc thành từng mảng, cửa nhà hoặc đóng hoặc khép, lớp rêu trên mái ngói đã đổi thành sắc vàng khô héo, nghe Tần Đại Vĩ nói cuối ngõ vốn có 1 cái am, sau thời kiến quốc bị 1 trận hỏa hoạn thiêu hủy, chỉ còn sót lại 1 chiếc lư đồng nên người ta đặt tên nơi này là Đồng Lô, sau đó chiếc lư đồng cao hơn 1 người, nặng 1 hay 2 tấn này được chuyển đến viện bảo tàng thành phố.
Dương Lâm muốn đi học tiến sĩ, nhưng bên nhà máy chẳng chịu thả người, cuối cùng đành phải từ chức, nhà trợ cấp cũng bị thu hồi, 2 năm nay anh ta đều ở nhà mẹ vợ, cùng cả nhà người anh vợ ở trong 1 gian nhà nhỏ, hôm kia xảy ra mâu thuẫn mới dọn đến ký túc xá dành cho giáo viên ở trường để ở, 2 năm nay Đại Vĩ thường xuyên lưu tới cùng Dương Lâm uống rượu và tán chuyện, bởi vậy rất thuộc đường ở đây, chuyện nhà vợ, nhà anh vợ của Dương Lâm cũng hiểu rõ như lòng bàn tay: - Ba vợ, anh vợ của Dương Lâm đều là công nhân của lọc dầu Từ Thành, ba vợ của cậu ta cũng mới về hưu không lâu, là người rất tử tế, nhưng vợ của ông anh vợ thì tính tình có chút cay độc
Đến nhà mẹ vợ của Dương Lâm, Đại Vĩ liền ngừng nói, thấy cửa khép hờ vừa định cùng Thẩm Hoài đẩy cửa vào thì nghe có người đang thẽ thọt trong nhà:
- Còn có chuyện gì lớn nữa nào? Hôm nay không phải đã nói nếu đến gặp mặt ba thì phải nhẫn nhịn rồi sao? Điền Ái Anh nói có khó nghe cỡ nào hay lời lẽ có thối hơn phân, chúng ta chỉ cần phủi mông đi là được mà, nếu cô ta mượn cớ kiếm chuyện, chọc tức ba thì phải làm thế nào? Anh rất rõ, hôm qua chúng ta chuyển đi trong lòng ba cũng rất khó chịu, nếu không tại sao ba lại nhét vào tay Dương Diệp 1 nghìn đồng. Mấy cái khác chúng ta không cần để ý, vì ba cho dù Điền Ái Anh có nói khó nghe cỡ nào em cứ coi như mụ ta đang đâm bị thóc chọc bị gạo, chẳng phải được rồi sao? Nếu em giỏi thì đi mà nhỏ to với anh trai em, bây giờ chúng ta giở chiêu gì cũng vô ích mà thôi.
Tần Đại Vệ trước khi gõ cửa, nhìn về phía Thẩm Hoài xòe tay, khẽ than: - Đúng là mỗi nhà mỗi cảnh, người đang nói chính là Dương Lâm.
Thẩm Hoài cười cười.
Thật ra thì Thẩm Hoài, Đại Vĩ và người mà Thẩm Hoài chưa từng gặp mặt là Dương Lâm đều có rất nhiều điểm tương đồng: thời bé trải qua khoảng chục năm thiếu thốn và bấp bênh, xuất thân nông dân, dựa vào nỗ lực của bản thân cùng với tư chất cũng không đến nỗi nào, đầu năm 80 thi đỗ vào trường danh tiếng với điểm số cao nhất top, sau đó nhiều năm lênh đênh lận đận cũng rèn luyện được không ít, cũng dần hiểu ra được bao nhiêu chuyện bất kham ở đời.
Thẩm Hoài cố gắng khắc chế tâm thái như đang mất hồn của mình, đưa tay đẩy cửa.
Nghe tiếng cửa rít, Dương Lâm cùng vợ quay mặt lại nhìn thấy Tần Đại Vĩ đang đẩy cửa bước vào, ngạc nhiên hỏi: - Lão Tần sao lại đến rồi?
Rồi lại quan sát người đứng bên cạnh Tần Đại Vĩ, không biết anh ta là ai.
Tần Đại Vĩ thấy mắt của vợ anh hơi đỏ, vậy là 2 ngày trước bị đuổi ra khỏi nhà là thật, nhưng vì sợ làm ba buồn nên lại quay về, còn phải nghe những lời hạch họe chắc là trong lòng buồn lắm, Đại Vĩ cười và giới thiệu với Dương Lâm: - Đây là người hồi trước tôi có nói qua với anh - Thẩm Hoài.
- À, xin chào, xin chào, tôi đã nghe Đại Vĩ nhắc nhiều về vị chủ tịch huyện là anh, hôm qua còn mới nói với Đại Vĩ rằng không có cơ hội được gặp mặt anh thật là đáng tiếc. Dương Lâm khách khí bước đến 2 bước nắm lấy tay Thẩm Hoài, nhất thời cũng không hiểu được dụng ý đến đây của 2 người này là gì.
- Ai ya, trưởng phòng Tần lại hạ cố đến thăm đấy à? Chút đồ đạc rách nát của Dương Lâm sáng hôm qua trưởng phòng anh đều giúp nó mang đi rồi, đồ của nhà nó Điền Ái Anh tôi 1 cọng rơm cũng không đụng, không phải đồ của nó Điền Ái Anh tôi một cọng rơm cũng không cho nó lấy đi. Cho nó ở không 2 năm nay rồi, nó cũng phải biết xấu hổ mà nói chữ ngại chứ, tôi cũng đang định mời trưởng phòng đến để hỏi cho tường tận, Dương Lâm văn không giỏi, võ không thông, đã hơn 30 tuổi đầu rồi mà chỉ biết làm con mọt sách, ngay cả 1 căn nhà tồi tàn cũng cày cuốc không ra, thật uổng công trưởng phòng coi nó là bạn.
Lúc này có 1 phụ nữ tầm gần 40 từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Đại Vĩ liền nói không ngớt lời như súng liên thanh nhả đạn.
Thẩm Hoài quan sát người phụ nữ này 1 lúc, cô ta tầm gần 40, dáng người không cao, tay quen chống nạnh, lúc nói chuyện đôi gò má cao khẽ giật giật, khoang mắt rất sâu, lời lẽ đanh đá như muốn bắn cho Dương Lâm bầm mình bầm mẩy, có lẽ cô ta là Điền Ái Anh - chị dâu của Dương Lâm, nhìn có vẻ là một người hơi liều mạng đấy.
- Bà bớt nói vài câu được không? Ba muốn cho ai ở thì cho người đó ở, bớt nói đi có được không. Một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi bước đến, khẽ lí nhí vài lời bất mãn.
- Đông Chí Quốc, cái mồm chó nhà anh. Điền Ái Anh xông đến quát:
- Cái gì mà bớt nói vài câu hả? Cái nhà này bây giờ là của ba anh, mai mốt ba anh chết già thì nó là của ai? Cho chó ăn chó còn biết quẩy đuôi, chẳng lẽ cho người ta ở không 2 năm mà tôi nói 2, 3 câu cũng chẳng được sao? Đông Chí Quốc, anh nói đi cái mồm chó nhà anh nói cái gì thế hả? Anh cũng là đàn ông, chồng người ta thì biết lo nghĩ cho vợ con, muốn con được ăn ngon mặc đẹp, còn anh thì chẳng có cái tài cán nào cả, chỉ biết ăn cơm nhà thổi tù và hàng tổng, tôi xui xẻo 8 kiếp mới lấy phải 1 thằng chồng vô dụng như anh, anh có còn là đàn ông nữa không?
Điền Ái Anh đẩy chồng ra, tức tối xông ra ngoài, cũng chẳng biết là chạy ra ngoài để làm gì, Đại Vĩ cũng không dám to gan động vào bà cô dữ giằng này nên liền né sang 1 bên, Thẩm Hoài đưa chân đá mảnh gạch theo hướng Điền Ái Anh chạy.
Mụ ấy chửi bới nãy giờ vẫn chưa hả hê, vẫn quay đầu lại tru tréo thêm vài câu với chồng, đâu có để ý đến mảnh gạch dưới chân, thế là nửa bàn chân vừa giẫm phải viên gạch cả người liền bị trượt ngã nhào xuống đất.
Dương Lâm cũng nhạy lắm, vừa thấy chị dâu dẫm chân lên gạch liền nhắc: - Chị dâu, cẩn thận viên gạch.
Xác định là do mụ ta không cẩn thận giẫm phải mảnh gạch