Phong Khí Quan Trường (Đã Dịch Full)

Chương 634 - Chương 632: Gặp Gỡ

Chưa xác định
Chương 632: Gặp gỡ

Buổi sáng Thẩm Hoài lại đến Lọc dầu Từ Thành nghiên cứu, tìm Ngụy Phong Hoa bàn bạc những việc có liên quan đến hạng mục, vội vã chạy đến sân bay, từ bãi đỗ xe đi ra đã nhìn thấy Thành Di xuất hiện tại đại sảnh sân bay, chỉ là hắn không ngờ Trần Mạn Lệ cũng đến đón Thành Di, cô cùng bạn trai của mình giúp Thành Di mang hành lí xuống.

Trần Mạn Lệ nhìn thấy Thẩm Hoài xuất hiện, tất nhiên nét mặt tỏ ra khó chịu, quay mặt nhìn về hướng khác, định bụng sẽ chẳng chào hỏi Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài cũng không hi vọng Trần Mạn Lệ khách khí với hắn, dù sao lần này cũng đỡ hơn lần trước bị trực tiếp tạt bia vào mặt, hắn nói với Thành Di: - Hay là mọi người ở đây đợi đi, để tôi đi lấy xe.

Thành Di chính thức công tác tại Từ Thành, cô mang rất nhiều hành lí, có tới 3 chiếc vali.

Thành Di ngoài cười ra cũng không biết làm thế nào để cứu vãn mối quan hệ gay go giữa Thẩm Hoài và Mạn Lệ.

Thẩm Hoài chạy về bãi đỗ xe, sau đó đỗ xe ngay trước bậc thềm của đại sảnh, trong lúc mang hành lý bỏ vào cốp xe hắn nghe thấy Mạn Lệ đang đứng trước đầu xe nhỏ to với Thành Di: - Sao cậu không tránh xa cái tên này ra đi, chẳng lẽ cậu không sợ hắn sẽ ta giở trò với cậu à?

Thẩm Hoài biết Thành Di vẫn chưa nói cho Mạn Lệ nghe bọn họ đang "hẹn hò", hắn đứng sau xe xếp xong hành lý cũng chẳng nói năng gì, lên xe xong vừa vặn chìa khóa thì Thành Di đột nhiên khoát tay hắn, làm não bộ của hắn có chút đơ đơ trong chốc lát, Thành Di quay người lại, nói với Mạn Lệ và Trình Ái Quân: - Mạn Lệ, có 1 việc mình vẫn chưa nói với cậu, mình và Thẩm Hoài quen nhau 2 năm rồi.

Thẩm Hoài quay đầu lại ngó Mạn Lệ một cái, nhìn bộ dạng vừa kinh ngạc vừa hãi hùng của cô ta, giống như Thành Di mới nhét vào miệng cô ta chục con ruồi ấy, Thẩm Hoài cười cười, nói nhỏ vào tai của Thành Di: - Ôm chặt thêm xí nữa đi được không?

Thành Di nhéo hắn 1 cái rồi vứt cánh tay hắn ra.

Không khí im lặng duy trì suốt dọc đường, Thẩm Hoài lái xe đến ký túc xá Tỉnh, Mạn Lệ liền đẩy cửa bước xuống xe và cáo từ mọi người:

- Hôm Nay mình không được khỏe, không giúp cậu mang hành lý lên lầu được.

Mạn Lệ kéo tay Trình Ái Quân đến bên vệ đường chặn 1 chiếc xe taxi và ngồi lên, Thẩm Hoài nhìn theo hướng chiếc xe rời đi và hỏi: - Có phải là tại anh không?

- Thời em học ở học viện tài chính cũng rất cô độc, bạn bè không nhiều, trong ký túc xá có 6 nữ sinh, cũng chỉ có mỗi Mạn Lệ là nói chuyện hợp với em, Thành Di vén đầu tóc bị gió lạnh thổi cho rối tung ra phía sau tai xong lại nói với Thẩm Hoài: - bây giờ người bạn duy nhất của tôi cũng rời đi rồi, anh trước đây tại sao không bớt gây thù chuốc oán đi chứ?

Thẩm Hoài hỏi: - Chẳng phải hẹn 2 năm sau sẽ chia tay sao, em có thể nói sự thật cho cô ấy biết mà?

- Nói cho cô ấy biết sự thật rồi thì sao? Thành Di thở dài và nói: - Cô ấy quen anh của trước đây, còn em quen anh của bây giờ, em cứ có cảm giác 2 từ anh này hoàn toàn không giống nhau.

- Ồ, hóa ra ấn tượng của em đối với anh cũng khá tốt nhỉ? Thẩm Hoài đắc chí hỏi.

Thành Di trừng hắn 1 cái và nói:

- Ai có ấn tượng tốt với anh chứ? Chỉ là ấn tượng đối với anh cũng không tệ tới mức đó, thôi bỏ đi, mà lẽ nào những gì Mạn Lệ kể với em về anh đều không phải sự thật? Em cũng chẳng thèm để ý đến những chuyện vớ vẩn đó, vì nó chẳng liên quan gì đến em, nhưng hôm nay anh đã hại em và bạn thân em trở mặt, nên số hành lý này đều do anh chuyển lên, anh còn phải giúp em dọn phòng đấy.

Thành Di cầm lấy túi xách, bước đi trước với điệu bộ đắc ý, nhìn 3 chiếc va li mà Thẩm Hoài tưởng chừng như đầu của mình đã phồng to gấp 3 lần.

May mà ở đây dùng thang máy, ký túc xá nằm phía sau lưng khu nhà cao tầng Nhân Hành, chỉ cần hắn lôi hành lý vào thang máy là ok.

Từ chỗ bảo vệ ký tên lấy chìa khóa. Lên lầu mở cửa ra, mới khiến người ta thản thốt trước mức đãi ngộ tuyệt vời của Tỉnh Nhân Hành.

Phòng đơn có nhà vệ sinh riêng, giữa nhà vệ sinh và phòng ở còn có 1 một sảnh nhỏ khoảng 4 hay 5 mét, có thể thiết kế thành 1 phòng sách.

Tủ quần áo, tạp giề, bàn đọc sách, giá sách đều là đồ cao cấp, cũng có điều hòa, bình nước nóng lạnh, và các đồ điện khác, thậm chí còn có cả điện thoại thẻ từ, 1người ở thoải mái lại sạch sẽ, chỉ trừ không có khăn trải giường và vỏ bọc chăn ra, chăn và gối đều có cả.

Sau khi bước vào phòng việc đầu tiên Thành Di làm là gọi điện cho mẹ báo bình an, Thẩm Hoài ngồi trên ghế hỏi: - Nhân Hành còn tuyển người không, ký túc xá cá nhân mà đã tốt như vậy thì tôi cũng muốn vào đó làm.

Thành Di gắt giọng: - Thôi đi, anh bây giờ là huyện lão gia, có biết bao người theo hầu hạ, nói không chừng trong phòng còn có mấy cô em tiểu bảo mẫu xinh tươi cung phụng, tự nhiên chạy đến đây nói vớ vẩn gì thế hả

Nghĩ đến việc phải giúp cô ấy dọn phòng Thẩm Hoài cảm thấy nản rồi, 1 lát sau cô hắn lại gọi tới, bảo hắn với Thành Di sau khi dọn phòng xong thì cùng đi dùng cơm tối.

Thẩm Hoài cùng giúp Thành Di dọn phòng.

May mà điều kiện ở đây rất tốt, không cần hắn phải chuẩn bị gì nhiều, chỉ cần trải khăn giường, bỏ quần áo vào tủ, đặt sách lên giá sách là xong xuôi, nhìn lại thấy vẫn thiếu 1 vài vật dụng cá nhân.

Ký túc xá của Tỉnh Nhân Hành ngoài việc trang bị rất đầy đủ ra còn ở một vị trí rất đẹp, kéo rèm cửa lên là sẽ thấy khu thương mại Đông Phương Văn Hoa cao cấp nhất Từ Thành, xuống lầu đi bộ tầm mươi phút là tới ngã tư Trường An và đường Hán Quảng - con đường phồn hoa nhất Từ Thành, khách sạn, trung tâm thương mại mọc lên như nấm, điều kiện sống và đi lại đều vô cùng thuận tiện.

Cũng đã dọn dẹp được tương đối, Thẩm Hoài cùng Thành Di xuống phố ăn cơm trưa.

Đang đi trên đường, Thẩm Hoài hỏi Thành Di: - Em muốn ăn món Trung Quốc hay món Tây sang trọng.

Thành Di ngước mắt nhìn một cửa hàng KFC bên đường, nhớ tới lần đầu gặp Thẩm Hoài tại nhà hàng, Thành Di biết hắn chẳng phải là kiểu người nghiêm túc, cô che miệng cười và hỏi: - Anh nói món Tây sang trọng là đây đúng không?

Thẩm Hoài cười phá lên: - Em rất hiểu anh. Hắn lại chỉ tiếp sang tiệm bánh ngọt "Nghi Hòa" và bảo: - Món Tây chúng ta ăn KFC, món Trung chúng ta đến tiệm đối diện ăn, bánh ngọt ở đó là nhất đấy, anh khuyên em nên thử. Nếu sau này em cảm thấy ngán đồ ăn ở căn tin có thể đến đây gọi tô mỳ hay sủi cảo gì đó, đảm bảo ăn mãi không ngán.

- Vậy chúng ta qua bên đối diện ăn đi.

Mấy lần trước cô đến thành phố này đều là làm khách, nên chẳng có chút cảm giác quen thuộc nào với nó cả, tất cả đều rất xa lạ, khiến cô ấy cảm thấy có 1 chút bất an, cô sợ phải một mình chống chọi với sự cô độc tại thành phố này.

Đúng lúc ăn trưa, nên trong tiệm toàn người là người.

Tiệm này phải đặt món, trả tiền và lấy thẻ trước, sau đó đi lấy đồ ăn và cuối cùng là tìm chỗ ngồi.

Thành Di không đi giành chỗ, mà cùng với Thẩm Hoài chen chúc trong dòng người, tán chuyện câu được câu mất.

Bên quầy đặt món đã có 2 nhân viên thu tiền và phát thẻ, đột nhiên có 1 cô rời đi, làm dòng người phía trước phải bước chậm lại, số người xếp vào hàng ở đằng sau lại không ngừng tăng lên, khiến cho không gian khoảng mười mét từ cửa đến quầy thu tiền trở nên chật chội hơn.

Từ Kiến lúc đó gọi điện báo cáo tình hình công việc, Thẩm Hoài đang xếp hàng, cảm thấy trực tiếp áp điện thoại lên tai nghe lúc này thật sự rất phiền phức, nên quyết định cắm tai phone vào nói chuyện, còn Thành Di thì cho lên phía trước đứng.

Vì chiều nay còn phải đi mua thêm 1 vài đồ dùng, nên Thành Di thay đôi giày đế bằng cho tiện, đôi giày đế bằng khiến cho sự chênh lệch chiều cao giữa cô và Thẩm Hoài càng rõ rệt hơn, tầm nhìn ngang của Thành Di chỉ đến cằm của Thẩm Hoài, nhìn lúc anh ta nói chuyện công việc với người khác, cằm khẽ động đậy trông thật ngồ ngộ, chỉ muốn lấy tay nhéo cằm anh ta để nó khỏi động đậy nữa, xem lúc đó anh ta nói chuyện trông sẽ như thế nào.

Vị khách phía trước lùi về một bước, Thành Di chẳng chú ý nên bị đụng phải, cả người ngã nhào vào lòng Thẩm Hoài.

Thẩm hoài sợ cô bị ngã nên đưa tay ra đỡ lấy eo cô, giữ cô đứng vững.

Thành Di đứng vững sau khi được Thẩm Hoài đỡ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính, 1 lúc sau thấy Thẩm Hoài vẫn đặt tay lên eo cô, cô nhìn bàn tay ấy 1 cái, chẳng biết là anh ta mải lo nói chuyện điện thoại hay vì cố ý ôm chặt eo cô, cô quyết định không để ý đến bàn tay ấy nữa, chăm chú nhìn dòng người qua lại tấp nập phía bên ngoài cửa sổ.

Đoàn người chen chúc, Thành Di chẳng muốn đứng phía trước chút nào, vì như vậy vai của cô cứ dính sát vào ngực của Thẩm Hoài, lúc đó cô gái rời đi lúc nãy đã quay lại, hàng người lại nhanh chóng dịch chuyển về phía trước, lúc nữa thôi sẽ đến lượt Thành Di, Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài nhìn thấy lầu một chẳng còn chỗ trống nào, bên cạnh những người sắp ăn xong lại có 1 vài người đứng chờ để thế chỗ, hắn liền cùng Thành Di mang theo 2 suất mì bò, vài chiếc bánh điểm tâm lên lầu trên.

Lầu 2 cũng rất đông người, không còn chỗ trống nữa, Thẩm Hoài bê tô mì đứng trước cổng cầu thang quan sát khắp nơi, bỗng nhìn thấy giáo sư Ngũ Hạo người dạy hắn khi hắn tiến tu tại trường đảng tỉnh ủy, không ngờ thầy lại đang ngồi ở phía gần cửa sổ cùng 2 người đẹp.

Thẩm Hoài liền mang tô mì và dắt Thành Di đi về phía giáo sư đang ngồi, vừa cười vừa chào hỏi: - Thầy Ngũ cũng ở đây ăn trưa à?

Ngũ Hạo hình như chỉ mới nhìn thấy Thẩm Hoài, ngẩn người ra 1 lúc, thấy Thẩm Hoài vẫn đứng đó, mới ngộ ra là Thẩm Hoài muốn ngồi cùng mình, liền vội đứng dậy lau sạch một góc bàn lộn xộn

Thành Di đá khẽ vào chân Thẩm Hoài 1 cái, ngầm ý bảo 2 cô gái ngồi bên cạnh cùng thầy Ngũ có vẻ gì đó không ổn. Thẩm Hoài cũng nhìn ra ánh mắt dáo dác của thầy Ngũ, hình như không hề muốn gặp mặt người quen ở đây, nhưng gần đây chẳng có chỗ trống nào, Ngũ Hạo đã lau sạch một góc bàn rồi, vả lại Thẩm Hoài cũng không thích ngồi chung bàn với người lạ.

Khi Thẩm Hoài đặt tô xuống không cẩn thận làm nước mì đổ ra bàn.

Cô gái ngồi hơi chếch về phía đối diện với Ngũ Hạo tuy còn trẻ, nhưng lại để kiểu tóc xoăn hơi già dặn so với tuổi đời, nhìn cũng khá cuốn hút, có lẽ vì bị 1vài giọt nước mì bắn lên tay nên cô ta đưa mắt nhìn Thẩm Hoài 1 cái với vẻ khó chịu, cô hơi nghiêng người về phía bên kia và khẽ "hừ" 1 tiếng.

Thẩm Hoài đưa mắt nhìn cô gái ngồi phía diện với Ngũ Hạo, cô này để tóc ngắn đến mang tai, khuôn mặt xinh xắn, coi bộ không kiêu ngạo giống cô tóc xoăn kia, cô còn quan sát Thẩm Hoài và Thành Di với cặp mắt hiếu kỳ, Thẩm Hoài vừa cười vừa hỏi: - Thầy Ngũ đây là bạn gái thầy à, xinh thật đấy! Mấy thầy cô trong trường cứ khen bạn gái của thầy xinh lắm, em thì chưa gặp bao giờ. Cô gái tóc ngắn tỏ vẻ hơi ngại, Thẩm Hoài thấy thầy Ngũ không cao hứng nói chuyện cho lắm, nên quay sang bắt chuyện với cô gái tóc ngắn: - Tôi là Thẩm Hoài, từng là học sinh của thầy ngũ. Rồi giới thiệu với Ngũ Hạo: - Đây là bạn gái của em tên Thành Di, mới đến Từ Thành làm việc, hôm nay thật tình cờ quá

Cô gái tóc xoăn ngước đầu nhìn Thành Di 1 cái, lẩm bẩm 1 mình với vẻ khinh khỉnh: - Đàn ông bây giờ giỏi thật đấy, có cô bạn gái xinh đẹp liền dẫn đi khắp nơi khoe mẻ, nếu thật sự muốn khoe thì đừng mang bạn gái tới khoe ở những nơi như thế này.

Thẩm Hoài không nhịn được bật cười, hắn cùng Thành Di nhìn nhau 1 cái, thừa biết cô ta chủ yếu là nhằm vào Ngũ Hạo, nhìn sắc mặt Ngũ Hạo lúc xanh lúc trắng, họ không biết có nên chuyển chỗ để ăn cho yên ổn không.

Bình Luận (0)
Comment