Nghe được những lời hung dữ của cô gái tóc xoăn, mặt của Ngũ Hạo cũng xám mét, nhưng anh ta cúi đầu không lên tiếng, chỉ làm như không nghe thấy, Thẩm Hoài bất ngờ xuất hiện, làm cho anh ta trong lòng lại càng không chịu nổi.
Nhưng ngược lại cô gái tóc ngắn xinh đẹp ngồi đối diện Ngũ Hạo, bất mãn cô gái tóc xoăn oán giận nói: - Chị, chị có thể nói ít vài câu hay không?
- Chị cũng không có nói gì? Nói là mời khách ăn cơm, kết quả là tới chỗ như thế, chị nói vài câu còn không được nưa a?
- Em và Ngũ Hạo hẹn gặp mặt ở nơi này đấy, chị cũng không nói muốn qua đây; đã tới rồi, còn có thể thế nào nữa? Buổi tối chúng ta lại đổi địa điểm ăn cơm, có được hay không? Cô gái tóc ngắn xinh đẹp thấy Ngũ Hạo tức không nhẹ, gấp đến độ sắp khóc, gần như cầu xin chị cô bớt nói vài câu.
- Anh ta thì, có thể đổi chỗ nào? Đông Hoa Văn Hoa hay là Thượng Khê Viên? Hay là khách sạn Hoài Hải? Cô gái tóc xoăn vẻ mặt khinh thường. - Chị cũng không phải nói anh ta, chị ngay từ đầu cũng không nói muốn qua đây, chị qua đây cũng không nói gì, chính là xem anh ta thể hiện như thế nào, anh ta không xứng với em. Biểu hiện của anh ta cũng thật sự được! Cũng là em coi như ngọc quý khen anh ta thông minh, sẽ làm ra nhiều chuyện...
Thẩm Hoài rất là vô tội, cũng bởi vì cô gái tóc xoăn không có ý nhắc tới Thượng Khê Viên, Thành Di ở bàn liền đạp hắn một phát.
Còn nhà hàng Di Viên - Thượng Khê Viên khai trương hơn nửa năm, rất chú trọng quảng cáo, cũng không ngờ tới ở công nghiệp thực phẩm cao cấp Từ Thành đã hình thành được danh tiếng nhất định rồi.
Thẩm Hoài ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái tóc xoăn một cái, cô cũng hai hai hai ba tuổi, chỉ có điều uốn tóc làm cho cô có vẻ tươi trẻ, thành thục hơn so với tuổi thật, loại khuôn mặt xem như xinh đẹp kia, chỉ có điều trong trong cặp mắt to kia lộ ra ánh mắt ngang ngược mà khinh miệt, dù sao cũng không phải lương thiện.
Thấy cô ta mau mồm mau miệng giống như đao, không có chút nào vì bọn họ xuất hiện, mà có ý kiềm chế, Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng cô ta vạch mặt như vậy, chắc chắn làchọc giận Ngũ Hạo thấy nhục nhã, để có thể hoàn toàn phá hỏng quan hệ của Ngũ Hạo và cô gái tóc ngắn xinh đẹp?
Nghĩ đến biểu hiện ngày hôm qua của vợ anh vợ Dương Lâm, Thẩm Hoài trong lòng không nén nổi thầm than: Thật sự là ai cũng khó tránh sẽ có người thân khó phục vụ, cũng khó trách Ngũ Hạo vừa rồi làm như không thấy bọn họ, hóa ra là không nghĩ trường hợp khó chịu này bị hắn bắt gặp.
Thẩm Hoài do dự muốn đổi bàn, yên tĩnh cùng ăn bữa cơm này với Thành Di.
Ngũ Hạo chỉ là giáo viên trường đảng tỉnh ủy binh thương, là giáo viên đời sống của lớp tiến tu Thẩm Hoài trước đó, nói trắng ra là chính là cuộc sống quản gia.
Thời gian bồi dưỡng ở trường Đảng, có vài học viên vì bên ngoài ngủ lại hoặc đủ loại thuận tiện khác, còn miễn cưỡng bàn bạc với y một chút; một khi tốt nghiệp rời khỏi trường Đảng, còn thực không có mấy người sẽ nhớ kỹ trường Đảng có nhân vật như vậy.
Ngũ Hạo cũng là đang cố gắng hết sức hạn chế mới không chia tay bỏ đi, cũng là rất quý trọng tình cảm với cô gái tóc ngắn, Thẩm Hoài trong lòng cũng khẽ thở dài.
Cô gái tóc ngắn, hẳn là chị em của cô gái tóc xoăn, gương mặt giống nhau, nhưng tính tình ngây thơ, thật sự là một cô gái khá xinh đẹp, so với chị đẹp hơn, Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng cô cho dù lúc này quý trọng tình cảm với Ngũ Hạo, nhưng người nhà thời gian dài giáo huấn và với xã hội vật tư tối cao không ngừng tấn công, còn có thể kiên trì bao lâu.
Bàn bên cạnh có người ăn cơm xong rời khỏi, Thẩm Hoài liền muốn cùng với Thành Di đổi bàn, không xen vào việc riêng nhà người ta.
Cô gái tóc xoăn bị em gái kéo quần áo vài cái, mới hơi kiềm chế một chút, nhưng bánh bao hấp trước mặt kia, cầm đũa trúc lên, lại không nén nổi nói:
- Anh rể em mấy ngày này ngày nào cũng đưa chị đi ăn cơm Tây, chị sắp không biết dùng đũa rồi...
Nghe đến đó, Thẩm Hoài trực tiếp đưa đũa qua đó, gắp miếng bánh bao hấp, đưa tới bên miệng cô gái tóc xoăn, nói: - Cô nói như vậy, tôi thật sự là rất xúc động: Tôi mấy ngày này ngày nào cũng lái xe, đến đường cũng sắp không biết đi rồi. Cô với tôi khỏi phải khách sáo, tôi giúp cô gắp...
Thành Di không kìm nổi "Xì" cười ra tiếng, thiếu chút nữa phun một ngụm nước nóng lên mặt Thẩm Hoài.
Cô gái tóc xoăn sặc một cái với Thẩm Hoài, khuôn mặt xinh đẹp tức giận đến phát xanh, hung hăng liếc mắt nhìn Thẩm Hoài một cái, cầm đũa lên thì muốn gỡ cái bánh bao hấp Thẩm Hoài đưa tới ra. Thẩm Hoài coi tình hình rút đũa, đem cái bánh bao hấp nhỏ nhét vào miệng mình, xem như chiếm được thuận tiện.
Bàn bên cạnh có khách ăn xong rời khỏi, Thẩm Hoài thấy dáng vẻ Ngũ Hạo không chịu nổi, cũng không khiến anh ta xấu hộ nữa, vỗ vỗ vai của anh ta, nói: - Không quấy rầy các bạn ăn cơm nữa, tôi và Thành Di ngồi chỗ khác... Liền bưng bát, cùng Thành Di chuyển qua bàn bên cạnh.
- Anh cũng quá thất đức. Thành Di còn không nén nổi cười, quay đâu lai nhỏ giọng nói chuyện với Thẩm Hoài, quay đầu lại liếc mắt nhìn sau lưng Ngũ Hạo, lại hỏi Thẩm Hoài: - Sao mà có thể như vậy? Thầy giáo Tiểu Ngũ kia cũng bề ngoài cũng là một người tài giỏi, còn trẻ như vậy đã vào trường Đảng làm giáo viên, cũng là người tài giỏi có trình độ cao, không đến mức làm cho người ta ghét bỏ như vậy?
Thẩm Hoài nhún vai, giờ chỉ là một thế giới nịnh bợ tầm thường, gặp phải loại tình huống này giống như Ngũ Hạo mới là thái độ bình thường chân thật của xã hội, với xã hội Thành Di tiếp xúc từ nhỏ bản chất không giống nhau.
Thẩm Hoài vừa muốn cùng Thành Di vui vẻ nói cái gì đó, bao di động cô gái tóc xoăn vang lên
Hắn cùng Thành Di đi, chỉ thấy cô gái tóc xoăn kia lấy ra từ trong túi xách một cái điện thoại Ericsson, khinh miệt liếc mắt nhìn bên này một cái, mới nhận điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng với phía đầu bên kia điện thoại: - Anh lại đi đâu rồi, sao bây giờ mới nghe điện thoại của em? Em đã bị bị bắt nạt chết rồi, tiểu Lệ cũng không nghe em khuyên. Em sắp tức chết rồi, anh thì vui mừng rồi đúng không? Em mặc kệ anh, anh cảm thấy mất mặt cũng phải qua đây đón em...
Thẩm Hoài và Thành Di phối hợp ăn mì, không đến năm phút đồng hồ, một người đàn ông mặc áo gió màu xanh lá, gần bốn mươi tuổi lên lầu hướng bên này, tay phải cầm di động, tay trái đầu ngón tay treo vòng chìa khóa, da mặt màu đen, vẻ ngoài xấu xí, tóc vuốt keo chải ra phía sau, đến bàn của Ngũ Hạo, kéo ghế ngồi xuống.
Người đàn ông này quen biết với Ngũ Hạo, chán ghét liếc mắt một cái đến trên bàn, nói: - Ngũ Hạo, cậu sao mà đưa tiểu Lệ tới chỗ như thế ăn cơm, không phải tới trường Đảng tỉnh ủy các cậu sao? Hơn nữa, cô gái xinh đẹp như tiểu Lệ, cậu thực sự chịu được đưa cô ấy tới chỗ bừa bãi lộn xộn ăn cơm à?
Thấy người đàn ông này qua đây là muốn đem Ngũ Hạo giẫm nát dưới lòng bàn chân, Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng đúng là thật sự xứng với cô gái tóc xoăn kia Thẩm Hoài cùng Thành Di cũng ăn được kha khá rồi, càng không có ý để người khác làm nhục Ngũ Hạo, nhưng chuyện tình cảm nam nữ này, cũng không phải việc hắn có thể nhúng tay vào, liền đứng lên từ biệt Ngũ Hạo: - Thầy Ngũ, chúng tôi đi trước...
Thẩm Hoài giúpThành Di lấy túi, đứng lên sắp đi, người đàn ông kia thấy mặt Thẩm Hoài, hoảng sợ, giống như đạp trúng cái đuôi chó, từ ghế nhảy dựng lên chào hỏi: - Chủ tịch huyện Thẩm, ngài sao mà cũng ở đây ăn cơm?
Thẩm Hoài liếc mắt nhìn người đàn ông này một cái, mặt lạ, không quen biết, trong áo gió của ông ta mặc Tây phục hạng sang, nhưng cổ áo sơmi mở rộng ra, tiếc không thể đem dây chuyền vàng treo trên cổ treo ra bên ngoài, nghi ngờ hỏi: - Tôi quen biết ông sao?
- Tôi là Chu Tự Cường của xí nghiệp than đá Đại Thành. Nhà máy luyện sắt Chiêu Phổ thay đổi chế độ, tôi vốn muốn đi thăm hỏi ngài Chủ tịch huyện Thẩm, tuy nhiên ngài lúc đó công vụ ở Du Sơn bề bộn, không dám đi quấy rầy ngài. Lần trước tôi cùng tổng giám đốc Tôn của than Hoài cùng đi Tân Phổ, đã từng thấy Chủ tịch huyện Thẩm, về sau còn phải nhờ Chủ tịch huyện Thẩm đặc biệt chú ý nhiều... Người đàn ông liên tục không ngừng lấy ra danh thiếp từ trong túi quần, cung kính đưa qua.
Thẩm Hoài đối với xí nghiệp than đá Đại Thành có chút ấn tượng, là công ty tư nhân kinh doanh than đá, đã từng là nhà cung ứng của nhà máy luyện sắt Chiêu Phổ. Tuy nhiên sau khi nhà máy luyện sắt Chiêu Phổ thay đổi chế độ, Mai Cương đối với dây chuyền cung ứng tiến hành chỉnh lý, xí nghiệp than đá Đại Thành chỉ trở thành một trong những nhà cung ứng than cốc của nhà máy luyện sắt Chiêu Phổ, nhưng cũng không bị đào thải ra khỏi cục.
Tuy rằng ngành than tổng thể suy thoái, xí nghiệp than đá quốc hữu Hoài Tây mong đợi có thể đủ lợi nhuận, nhưng rất nhiều mậu dịch thương mại than đá cũng là sống được có tiếng có sắc, điệu bộ của Chu Tự Cường, có lẽ có thể coi là một vị trong số đó; loại tình huống này với tập đoàn thép thành phố Đông Hoa năm đó vô cùng giống nhau.
Xí nghiệp than đá vốn nhà nước hiệu suất thấp, gánh nặng lớn, là xí nghiệp than đá khó có nhân tố trọng yếu là lợi nhuận, nhân tố càng mấu chốt con ơ trong nước vì bảo hộ xí nghiệp đại hình phát điện và xí nghiệp công nghiệp, đối với giá cả than đá còn thực sự thắt chặt hai chiều.
Xí nghiệp than đá hướng Đông điện, Hoài Năng và các xí nghiệp đại hình phát điện nhiệt điện và xí nghiệp than đá đại hình cung cấp than đá thực hành kế hoạch giá cả, gọi là "Kế hoạch than đá"; lúc này bên ngoài xí nghiệp than đá cung cấp than đá ra thị trường, thực hành giá cả thị trường, gọi là thị trường than đá.
Giữa kế hoạch than đá và thị trường than đá tồn tại chênh lệch giá cả rất lớn, nếu như có thể lấy mức kế hoạch than đá, đến thị trường đầu cơ trục lợi, có thể tay không moi ra lợi nhuận vô cùng lớn, cũng làm cho thị trường giao dịch than đá Hoài Hải tồn tại lượng lớn tính chất đặc lợi của kẻ mua bán than đá.
Xí nghiệp than đá vốn nhà nước ngoại trừ kế hoạch than đá ra, lượng lớn tài nguyên than đá vốn có thể thông qua cung ứng cho thị trường mà có lợi nhuận, nhưng bởi vì hành vi đặc lợi này tràn ra, khiến cho tài nguyên than đá tương xứng, làm chỉ tiêu kế hoạch than đá rơi vào trong tay nhưng kẻ mua bán than đá, do những kẻ mua bán than đá này cung cấp ra thị trường, lợi nhuận cuối cùng, đương nhiên cũng giữ lại bên ngoài, xí nghiệp than đá vốn nhà nước có thể nào không lỗ vốn?
Mai Cương trước khi nhà máy thép Tân Phổ xây dựng thành công, hàng năm cũng tiêu hao không đến mười nghìn tấn than cốc tốt, chủ yếu cũng là mua bán trên thị trường mậu dịch. Tuy nhiên sau khi nhà máy thép Tân Phổ xây dựng thành công, than cốc Mai Cương, mỗi năm số lượng tổng tiêu hao tăng vọt đến một triệu sáu một triệu bảy tấn, cái này sẽ trực tiếp ký hợp đồng cung cấp hàng lâu dài với xí nghiệp than đá đại hình, cho nên Thẩm Hoài đối với thị trường mua bán than đá cũng không chú ý lắm.
- Ồ, hoá ra ông chính là Chu Tự Cường, tốt, tôi đã biết. Thẩm Hoài nói, liền đem danh thiếp đưa lại cho Chu Tự Cường, lại vỗ vai Ngũ Hạo, nói: - Có rảnh hôm nào chúng ta sẽ liên lạc lại, tôi và Thành Di còn phải đi dạo cửa hàng... Nói xong liền cùng Thành Di đi xuống lầu trước.
Sau khi Thẩm Hoài miêu tả sơ lược một câu, lại đem danh thiếp trả lại, theo nguyên tắc mà nói, đây là rất hành vi thất lễ, nhưng Chu Tự Cường có tư cách gì so đo với Thẩm Hoài cái này?
Chu Tự Cường bị đánh mơ hồ ở trong này, động tác đơn giản này của Thẩm Hoài ý lại rõ ràng: Chu Tự Cường ông vẫn chưa lọt vào được mắt Thẩm Hoài tôi, Thẩm Hoài tôi không muốn có liên quan với Chu Tự Cường ông.
Thẩm Hoài nếu là Chủ tịch huyện thông thường, Chu Tự Cường không thể chọc vào, còn có thể trốn mất.
Tuy nhiên, Chu Tự Cường hàng năm phải bán ra hơn mấy chục tấn than cốc cho Mai Cương, đương nhiên biết rõ sau lưng Mai Cương người khống chế thực sự là ai. Nếu mất đi đơn hàng Mai Cương này, với ông ta mà nói chính là mất đi mấy triệu lợi nhuận, sao mà không khiến ông ta gấp gáp được?
Càng quan trọng là, Chu Tự Cường biết sau khi nhà máy thép Tân Phổ xây dựng thành công đơn hàng một triệu năm trăm tấn than cốc, đối với tập đoàn than Hoài sẽ có bao nhiêu sức hấp dẫn và sức ảnh hưởng.
Ông ta hàng năm bỏ lòng tự trọng, xem mấy người kia của than Hoài như ông nội mà hầu hạ, vì từ than Hoài trừ mười nghìn tấn chỉ tiêu kế hoạch than đá, nếu chẳng may đắc tội với vị thần Thẩm Hoài này, ông ta có lẽ ngay cả chết cũng không biết chết như thế nào.