Chu Tự Cường có chút không rõ, không biết có phải y vừa nãy lên lầu chê bai Ngũ Hạo, khiến Thẩm Hoài trong lòng không vui, hay là còn nguyên nhân nào khác?
Thẩm Hoài với Ngũ Hạo quen biết nhau, Chu Tự Cường sẽ không thấy đó là lạ.
Ngũ Hạo làm giáo viên ở trường Đảng Ủy tỉnh; Thẩm Hoài trẻ như thế này, mà đã trở thành một quan chức có thực lực,vào trường Đảng Ủy tỉnh tu nghiệp, sau đó quen với Ngũ Hạo, thế thì mọi chuyện lại rất bình thường.
Chu Tự Cường càng quan tâm giữa Ngũ Hạo và Thẩm Hoài, chỉ là quen biết, hay là quan hệ mật thiết.
Theo đạo lý mà nói, Ngũ Hạo vào trường Đảng tỉnh ủy chưa được hai năm, thuộc loại giáo sư nghèo kiết hủ lậu, mỗi tháng năm ba trăm đồng lương vẫn không đủ tiền mấy bao thuốc của gã, Thật sự một quan chức cấp cao trong cấp sở, huyện vào trường Đảng tỉnh ủy, cũng không thể tự hạ thấp thân phận mà kết giao với loại giáo sư nghèo kiết hủ lậu thế này.
Tuy nhiên giáo sư trường Đảng tỉnh ủy đa số là nghèo, nhưng thuận lợi tiếp xúc với quan chức cấp cao trong Đảng Chính
Mọi chuyện không chắc chắn, bình thường nhìn thấy Ngũ Hạo ngu dốt, nhưng chẳng may gã thông suốt thì sao?
Qua cửa sổ, Chu Tự Cường nhìn Thẩm Hoài và Thành Di đi ra Nghi Hòa, đứng ở đầu đường đợi đèn xanh đèn đỏ mới qua đường, nhìn dáng vẻ là muốn đi trung tâm thương mại Văn Hóa Phương Đông ở đối diện để mua sắm
Chu Tự Cường quay đầu lại nhìn Ngũ Hạo trong lòng lo lắng không yên, nghiêng người, hạ giọng mà hỏi: - Tiểu Ngũ ông quen với chủ tịch huyện Thẩm à?
Trường Đảng tỉnh ủy mỗi năm tổ chức lớp tu nghiệp cán bộ huyện bốn lần. Tần suất cán bộ cấp sở học lớp tu nghiệp càng cao.
Ngũ Hạo công tác ở trường Đảng tỉnh ủy, chính xác là có cơ hội tiếp xúc với một số quan chức cấp cao. Nhưng cũng phải nói lại, thiếu gì cơ hội tiếp xúc, bà bác làm ở căn tin trường Đảng tỉnh Ủy hàng ngày vẫn có thể gặp mặt những quan chức cấp cao mắt cao bằng đầu đó, chẳng lẽ do vậy mà thăng chức rất nhanh, không cần làm bà bác trong căn tin rồi hả?
Ngũ Hạo đương nhiên biết Thẩm Hoài có nền tảng rất lớn, nhưng sao có mối quan hệ với y?
Thẩm Hoài đối với Chu Tự Cường là khinh miệt, tuy nhiên khiến Ngũ Hạo có chút thích thú, nhưng y cũng biết vấn đề hiện tại bây giờ y giải quyết không nổi.
Y đồng thời cũng biết, Tôn Lệ một mặt tính tình ngây thơ, mặt khác cũng thiên vị y, cũng không muốn y và người nhà trở mặt.
Cho nên, trong lòng y thù ghét ông anh rể bằng tuổi ba này của Tôn lệ, cũng không có cách nào không nể mặt, trong lòng không vui, ồm ồm mà nói: - Cũng không quen thuộc lắm, lúc Hắn đến trường Đảng Ủy tiến tu, đúng lúc tôi là người phụ đạo sinh hoạt chuyên tu lần đó, quen biết vậy thôi...
Ngũ Hạo nói ra tình hình thực tế, thản nhiên mà nói, chỉ là mấy lời này tên Chu Tự Cường nghe rồi, trong lòng lo lắng không yên: Gã với Thẩm Hoài từ trước đến giờ chưa tiếp xúc qua, cũng không nói đắc tội gì, cho dù gã có những lời nói quá đáng sỉ nhục Ngũ Hạo như thế, cũng không đến nỗi Hắn tỏ ra mặt lạnh cho gã xem.
Chu Tự Cường không sợ gì khác, sợ là sợ Thẩm Hoài ra mặt thay cho Ngũ Hạo, gã mất mặt rồi.
- Ông xã, chủ tịch huyện Thẩm kia, em hình như đã có mấy câu không khách sáo với anh ta Lúc này Tôn Quyên mới rụt rè nói
Cô ta với Chu tự Cường đã cưới hai năm rồi, từ trước đến nay chưa thấy qua gã có sắc mặt khó coi, mặc dù lo Chu Tự Cường nổi nóng nhưng cũng không dám giấu
- Em nói cái gì? Chu Tự Cường hỏi.
- Cũng chưa nói gì Vừa nghe giọng điệu Chu Tự Cường hỏi, Tôn Quyên uất ức nói, - Hắn qua đây ngồi ăn với Ngũ Hạo, làm nước canh đổ trên tay người ta, trong lòng người ta không vui nên đã nói mấy câu mỉa mai Hắn.
- Mẹ mầy, bệnh hả? Chu Tự Cường vẫn nghĩ đâu có đắc tội Hắn đâu à, không ngờ Tôn Quyên nóng nảy đã đắc tội với Hắn, cũng không biết có thể xoay chuyển được không, cũng không biết Thẩm Hoài sẽ khiếu nại gã ra sao, gấp như lửa cháy cần nước, mặc kệ khách trong cửa hàng nhìn qua, không lựa lời liền há miệng chửi ầm lên: - Mẹ mày ăn của tao xài của tao, có thế làm chút tích sự gì không?
Tôn Quyên ở với Chu Tự Cường đã hai năm, mặc dù số lần bị chửi không ít, nhưng chưa từng bị mắng trước nhiều người dữ dội như thế. Ả khóe mắt lưng tròng, cũng bị chửi không rõ đầu đuôi, sửng sốt không dám bỏ đi.
- Anh sao lại chửi người như vậy? Tôn Lệ ở kế bên thấy chị gái mình bị chửi như vậy, giận dữ trách cứ.
Chu Tự Cường chửi ầm lên, Ngũ Hạo cũng phải giật mình.
Chu Tự Cường dáng vẻ bực tức nhưng cũng không ai quan tâm, nhưng thấy Ngũ Hạo liếc mắt một cái, lúc này mới đỡ bực tức hơn vừa rồi. Nhịn xuống để trong tâm trong não chứ không nói lời nào khó nghe với Tôn Lệ, nói với Tôn Lệ rằng: - Cái đầu anh đây cũng choáng váng rồi, không thể đắc tội với người như Chủ tịch huyện Thẩm, em phải khôn lanh chút để cho anh bớt lo lắng, anh cũng sẽ không bị choáng váng
Đi qua bên khác của đầu đường, Thẩm Hoài dừng lại liếc mắt lên cửa sổ lầu hai của Nghi Hòa, đắc ý vui vẻ khoe khoang với Thành Di - Sao nào, trình độ anh cao chứ, ai dám đắc tội, anh sẽ cho chết
- Thôi đi, anh là một kẻ đê tiện,tỏ vẻ đắc ý. Thành Di há miệng cười, cô taxuất thân quyền quý, nên không mẫn cảm với quyền lực, tuy nhiên quả thật cô cũng không quen nhìn sắc mặt của Chu Tự Cường, tò mò hỏi, - Tên Chu Tự Cường xem ra rất sợ anh, quái lạ à, anh ở Đông Hoa làm bá vương, công ty thương mại của Hắn mở ở Từ Thành, có cái gì mà sợ anh?
Thành Di cũng vừa mới liếc mắt qua danh thiếp Chu Tự Cường đưa cho Thẩm Hoài, cũng không rõ vì sao lời nói lạnh lùng của Thẩm Hoài có sức uy hiếp với đối phương như vậy.
- Tình hình thị trường than đá Hoài Hải rất phức tạp, Thẩm Hoài giải thích thêm một chút về tính phức tạp của thị trường than đá hiện tại với Thành Di, cười rằng,
- Anh ta nói lần trước cùng Tôn Tổng đi Tân Phổ, đã nói rõ là đến tay anh ta là bị tập đoàn than Hoài giảm chỉ tiêu, than Hoài hiện tại cần làm đơn hàng lớn than cốc của xưởng thép Tân Phổ, tôi đưa mắt ra hiệu gọi mọi người giúp đỡ một chú kiến nhỏ, là mọi việc rất nhẹ nhàng, anh ta hiểu được sự phức tạp bên trong sao có thể không sợ tôi? Nói đến đây, Thẩm Hoài khẽ thở dài một tiếng, còn nói thêm - Nếu anh ta cần là đường đường chính chính làm kinh doanh, tự nhiên không cần lo ngại tôi, Trung Quốc có câu "chỗ này không cần ta, tất có chỗ cần ta", nhưng giống như anh ta chạy theo chỉ tiêu kiểu này, chủ yếu là dựa vào hút máu thể chế mà sinh tồn, trong thể chế chúng ta, đối với anh ta mà nói là cơm cha áo mẹ nên lo ngại tôi, không bằng nói anh ta vì cái thể chế có thể khiến anh ta phát đạt, cũng có thể khiến anh ta trầm luân, trở mặt với anh ta.
Thành Di trầm ngâm nhìn mũi chân, cô xuất thân gia đình như thế, đối với đủ loại ngươi lừa ta gạt cũng là mưa dầm thấm đất, nhưng sự bảo hộ của gia đình khiến cô luôn giản đơn mọi thứ. Cảm xúc không thể sâu đậm với Thẩm Hoài được.
Thẩm Hoài lại nói, - Tuy nhiên không nên xem thường những người bây giờ đi theo làm tùy tùng hầu hạ, nếu thật sự có cơ hội, loại người này cũng là loại tuyệt tình nhất, loại người thượng đội hạ đạp, khi bộc phát ra cũng không phải là ngẫu nhiên.
Thành Di biểu môi, nói - Tôi nói, anh thật giống con nít mấy tuổi.
- Sao? cảm thấy lời nói của tôi rất có đạo lý phải không? Thẩm Hoài dương dương đắc ý hỏi,
- Rất sâu sắc hử?
- Xì, tôi chỉ là thấy lạ, anh sao mà nói giống cha tôi quá. Thành Di phì một tiếng.
Thẩm Hoài cười ha hả, tóm lại không có cách nào giải thích nội tâm bị chà đạp đầy thương tích của con người hiện giờ của hắn với Thành Di
- Trước khi tôi về nước cũng có người khuyên tôi không nên về nước làm việc, nói trong nước bây giờ vẫn chưa được gọi là bình thường. Thành Di nói rằng.
- Hiện tượng này đương nhiên không thể là bình thường, Thẩm Hoài nói,
- Chính bởi vì không bình thường, mới cần bọn mình đứng ra sửa đổi. Có lẽ tự bọn mình cũng có khả năng bị thời đại này đào thải, thậm chí mà nói là vứt bỏ, nhưng bất luận như thế nào đều cần có người tự nguyện đứng ra sửa đổi những bất thường này.
Thành Di há miệng kêu gào, muốn hát mấy câu ngược lại, ngẫm lại rồi thôi, chỉ mím môi, nhìn bộ dạng phân minh của Thẩm Hoài, hai người sánh vai vào trong khu thương mại.
Thành Di chủ yếu là thiếu một ít đồ dùng sinh hoạt, đi vào khu thương mại Văn Hóa Phương Đông, Thẩm Hoài và cô ấy liền đi thẳng xuống khu tự chọn tầng một.
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp, chẳng qua chỉ là ám chỉ Thẩm Hoài và Thành Di vừa vào khu tự chọn thì gặp Tạ Chỉ đẩy xe mua đồ sắp đi ra.
Thành Di biết mối quan hệ rất tệ của Thẩm Hoài và Tạ Chỉ, nhưng không ngại cô ấy đi qua chào hỏi: - Chị Tạ Chỉ cũng ở Từ Thành à?
- Ừ, hai ngày nay rồi, tôi nghe nói cô phải đi Từ Thành công tác, không ngờ cô đã đến rồi. Tạ Chỉ đối với Thành Di cũng không mấy nhiệt tình, nhưng lạnh lùng hơn là không thèm liếc mắt nhìn Thẩm Hoài
Thẩm Hoài đang đẩy xe mua đồ, gây trở ngại cô ta đi sang quầy thu ngân bên kia, Tạ Chỉ cũng nhìn Hắn lạnh lùng, ra hiệu Hắn tránh đường, thần thái lạnh lùng giống như nước đá đổ lên người.
Nhìn thái độ Tạ Chỉ xem Thẩm Hoài như kẻ thù, Thành Di chỉ có thể cười bất đắc dĩ, biết là cô ta cũng không được mọi người hoan nghênh; không muốn hai bên xấu hổ, chỉ có thể trò chuyện vài câu rồi cáo biệt, kề đến bên tai Thẩm Hoài nói: - Đều là anh hại.
Thẩm Hoài nhún vai, thầm nghĩ Tạ Chỉ vì việc Thành Di đến Từ Thành nhậm chức mà không vui thôi.
Hắn xoay người nhường đường, tiện tay lấy một hộp đồ trên giá bên quầy thu ngân ném vào trong xe đồ của Tạ Chỉ.
Tạ Chỉ không phát hiện Thẩm Hoài để đồ vào xe cô ta, chỉ có điều không muốn ở lại cùng Thẩm Hoài, đồng thời quả thật vì Thành Di đến Từ Thành mà trong lòng không vui. Theo đạo lý mà nói. Thành Văn Quang lúc này không chịu ngăn trở hôn sự của Thẩm Hoài với Thành Di sao? chẳng thẳng thắn cự tuyệt, cũng có thể trì hoãn việc Thành Di đến Từ Thành công tác mà?
Tạ Chỉ trong lòng nghi ngờ, đẩy xe đồ đi qua quầy bên kia tính tiền
- Anh ném cái gì vào trong xe Tạ Chỉ vậy hả? Thành Di không nhìn rõ Thẩm Hoài ném cái gì, nhưng thấy vẻ mặt xấu xa của Hắn nhìn Tạ Chỉ đi đến quầy thu ngân, tò mò hỏi.
- Không có gì, trả lại pha cô ta liếc mắt tôi mà thôi. Thẩm Hoài cười nói.
Thành Di ở quầy thu ngân bên kia nhìn lại, thấy Tạ Chỉ từ trong xe đồ lấy ra một hộp nhỏ, chừng mắt nhìn một hai giây, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt đã chuyển thành màu đỏ, giận dữ vứt cái hộp qua một bên, giận dữ liếc mắt Thẩm Hoài một cái mới quay đầu đi.
Thành Di này mới chú ý đến cái giá nhỏ bên cạnh trưng bày toàn là áo mưa, cực khổ nhịn cười, cũng đỏ mặt nhéo Thẩm Hoài một cái: - Đồ quỷ thiếu đạo đức, cũng khó trách người khác nhìn anh không vừa mắt.